Đô Thị Tàng Kiều

Tiểu Cửu quyết định nói cho Mộ Văn một số tin tức về Thái Duyệt, mà những tin tức đó đều là những thứ mà Mộ Văn cần. Diệp Lăng Phi không cảm thấy hứng thú với thân phận của Thái Duyệt, tay Thái Duyệt này không đơn giản, chuyện này Diệp Lăng Phi đã sớm biết rõ, nếu nói giữa hắn và Thái Duyệt có quan hệ gì đó, đó chỉ có thể là miếng ngọc bội trong tay Thái Duyệt khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy hứng thú, chỉ vậy mà thôi. Tiểu Cửu nói với Mộ Văn là Thái Duyệt tàng trữ một lượng lớn cổ vật, chỉ là cậu ta không biết chúng được giấu ở đâu. Tay Thái Duyệt này rất cẩn thận, cho dù là lúc đối mặt với Thái Tiểu Ngọc, Thái Duyệt cũng lưu lại hậu chước, không dễ nói thật với Thái Tiểu Ngọc đâu.

- Tiểu Cửu, cậu có thể nói cho tôi biết, thường ngày Thái Duyệt hay đến chỗ nào?

Mộ Văn hỏi.

- Em cũng kông biết!

Tiểu Cửu nói,

- Ông ta toàn liên hệ với em và Tiểu Ngọc qua điện thoại, mỗi lần cần đến gặp ông ta, bọn em thường đến viện bảo tàng!

Tiểu Cửu nói đến đây, ngừng lại một chút, rồi nói thêm:

- Ông ta phụ trách viện bảo tàng đó, đó là những gì em biết rõ. Ngoài ra thì lão chỉ an bài bọn em đi đâu đí để trộm mộ, em nhớ em và Tiểu Ngọc từng ở Ngô Sơn khoảng nửa tháng, trong thời gian đó Thái Duyệt dạy cho bọn em một kiến thức về các ngôi một cổ.......!

Ngô Sơn cách nội thành 62 km, vẫn nằm trong phạm vi quản lý của thành phố Vọng Hải. Ở Ngô Sơn chủ yếu kinh doanh dịch vụ huấn luyện dã ngoại giải trí, mấy câu lạc bộ huấn luyện đều đặt chỗ huấn luyện ở Ngô Sơn. Thái Duyệt cũng lựa chọn địa điểm ở Ngô Sơn, bởi vì ông ta nhìn trúng nơi đó nhiều người đủ các loại thành phần, không có người nào hoài nghi ông ta làm gì ở Ngô Sơn, giáo sư sao lại đi trộm cổ mộ chứ. Mộ Văn vừa nghe Tiểu Cửu nói như vậy, tất nhiên là cô ta nghĩ đến chỗ đó có vấn đề, cô ta nhìn Tiểu Cửu, nói:

- Tiểu Cửu, cậu nói hai người đã ở đó nửa tháng, chắc hẳn nơi đó sẽ có nơi ở của Thái Duyệt, đúng không?

Mới đầu Tiểu Cửu còn chưa hiểu được ý nghĩa trong câu hỏi của Mộ Văn, cái gì mà Thái Duyệt có chỗ ở của ông ta, nhưng rất nhanh, Tiểu Cửu đã tỉnh táo lại, Mộ Văn muốn ám chỉ chỗ mình ở lại chắc hẳn là của Thái Duyệt, nếu không thì họ cũng sẽ không ở lại Ngô Sơn cả nửa tháng. Tiểu Cửu khẽ gật đầu, nói:

- Thái Duyệt mua một miếng đất ở chỗ đó, em chỉ biết đến vậy mà thôi!

Đến đây, Tiểu Cửu lại bổ sung thêm:

- Chị Mộ Văn, Tiểu Ngọc và Thái Duyệt có tình cảm rất sâu sắc, có mấy lời, em không thể nói quá cụ thể, nếu chị muốn làm cho Tiểu Ngọc thực sự rời khỏi Thái Duyệt chỉ sợ không dễ dàng gì. Tiện đây em nói thêm một câu, lúc đó trong súng lục của Tiểu Ngọc nhất định là có đạn, nếu phải lựa chọn giữa chị và Thái Duyệt, em tin rằng cô ấy chọn Thái Duyệt!

Tiểu Cửu chỉ nói đến đây, không tiếp tục nói thêm gì nữa. Chỉ có điều, những gì Tiểu Cửu nói đã đủ rồi, từ những gì Tiểu Cửu nói Mộ Văn đã có đầy đủ tin tức mình cần. Tiểu Cửu một mình đi ra ngoài, lúc cậu ta đi ra đến cổng bệnh viện, bỗng nhiên bật cười. Cuộc sống trước kia của Tiểu Cửu luôn suy nghĩ vì Thái Tiểu Ngọc, như cậu ta đã từng nói, Thái Tiểu Ngọc là người bạn duy nhất mà cậu ta có, nếu như mất đi Thái Tiểu Ngọc, cậu ta sẽ cảm thấy trên thế giới này chỉ còn một mình mình, rất cô độc. Chuyện này như gông xiềng giam cầm Tiểu Cửu, khiến cho Tiểu Cửu đánh mất ý niệm tìm kiếm cuộc sống cho riêng mình. Chờ đợi một người đôi khi không nhất định phải là tình yêu, cũng có thể là tình bạn. Tiểu Cửu vẫn không biết, rốt cuộc thì tình cảm của cậu ta dành cho Mộ Văn và Thái Tiểu Ngọc là tình cảm gì? Là Tình yêu? Tình bạn? Hay là tình thân? Tóm lại, ở trong lòng Tiểu Cửu, cậu ta hi vọng Thái Tiểu Ngọc và Mộ Văn có thể sống hạnh phúc, sống thật tốt, đó là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cậu ta. Nhưng những gì mà Diệp Lăng Phi nói với Tiểu Cửu ở ngoài hành lang bệnh viện lại khiến cho Tiểu Cửu bỗng nhiên hiểu ra, cậu ta cũng là một con người bình thường. Tiểu Cửu cũng cần có cuộc sống của mình, cậu ta cứ tiếp tục sống vì người khác cũng không phải cách hay, người ta sẽ không cảm động về chuyện đó. Giống như là lúc cậu ta muốn Thái Tiểu Ngọc thay đổi, rời bỏ Thái Duyệt, cuối cùng đổi là những lời quở trách vô tình của Thái Tiểu Ngọc. Mấy câu nói của Diệp Lăng Phi giống như là có ma lực, khiến cho Tiểu Cửu cảm thấy cả người rất mệt mỏi, cậu ta đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát. Tiểu Cửu đi ra khỏi bệnh viện lúc, toàn thân cảm thấy một sự khoan khoái dễ chịu chưa từng có, người ta phải biết cách buông bỏ cái gì đó. Mộ Văn nằm trên giường bệnh, bình truyền đã hết, Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đưa tôi về khách sạn nhé, tôi muốn về ngủ một giấc thật ngon!

- Có chắc là cô về ngủ không?

Diệp Lăng Phi ngồi ở bên giường, hắn liếc nhìn Mộ Văn, nhẹ nhàng nói:

- Nhưng mà nét mặt của cô lại nói cho tôi biết, cô định sẽ ra tay với Thái Duyệt, đừng nói với tôi là tôi đoán sai nhé!

Mộ Văn cười nói:

- Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh nhất định phải nói toạc ra ư, tôi không muốn nói ra, chỉ là vì không muốn anh dính vào chuyện này. Tôi không định gây phiền toái cho anh!

Mộ Văn nói đến đây lại bổ sung,

- Nhưng mà anh lại bóc trần ra rồi, anh muốn tôi phải nói gì đây?

- Không biết nói cái gì thì không nói nữa!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Mộ Văn, cô định bắt Thái Duyệt ngay bây giờ sao?

- Đúng vậy!

Mộ Văn khẽ gật đầu, nói,

- Chỉ có điều, mục đích tôi làm như vậy chỉ là muốn đả thảo kinh xà, chỉ như vậy mới có thể khiến cho Thái Duyệt lộ ra sơ hở!

Mộ Văn cười, cô nhìn Diệp Lăng Phi mặt, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh không nên nhìn tôi như vậy, anh cứ làm như tôi là quái vật không bằng!

- Cô không phải là quái vật, nhưng mà....!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, khẽ thở dài, hắn không nói hết câu, khoát tay với Mộ Văn, nói:

- Được rồi, tôi không nói thì hơn, bây giờ tôi lái xe đưa cô về khách sạn!

Vết thương của Mộ Văn không đến mức nghiêm trọng, cô ta không bị tổn thương gân cốt, chút tổn thương ngoài da đối với Mộ Văn mà nói không tính là gì. Chỉ có điều, cô vẫn mua một ít thuốc giảm đau và sát trùng ở trong bệnh viện, sau đó lên xe củaDiệp Lăng Phi. Mộ Văn lại hỏi Diệp Lăng Phi về những lời hắn chưa nói hết ở trong bệnh viện lúc nãy:

- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc thì anh muốn nói gì với tôi?

Diệp Lăng Phi lái xe, nghe Mộ Văn hỏi như vậy, hắn cười cười, đáp:

- Không có gì, tôi chỉ muốn nói là cô còn lợi hại hơn cả quái vật. Cô thử nghĩ mà xem, một cô gái đi làm đặc công, chẳng lẽ cô không lợi hại hơn quái vật sao?

Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Mộ Văn, cô giả bộ bị thương là có mục đích gì? Có phải là vì cô muốn thử xem Tiểu Cửu có giết cô không?

Mộ Văn sững sờ, miệng há hốc, dường như là cô ta không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên nói những lời này, một lúc lâu sau, Mộ Văn mới lên tiếng:

- Diệp Lăng Phi, anh lại nói lung tung gì đó, tôi không hiểu rốt cuộc anh định nói gì, cái gì mà tôi giả bộ bị thương chứ? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy vết thương trên người tôi hay sao, tôi không hề giả bộ!

Diệp Lăng Phi lắc đầu cười, nói:

- Mộ Văn, nếu cô nói vậy với Tiểu Cửu, có thể Tiểu Cửu sẽ tin, nhưng mà tôi không tin. Cô là đặc công, sao có thể không cẩn thận như vậy chứ, ở trong tình huống như vậy, cô phải tỉnh táo để phản xạ thật chính xác, chẳng lẽ những gì cô được huấn luyện đều uổng phí cả rồi. Nếu cô là người bình thường, có thể tôi sẽ tin tưởng cô, nhưng đáng tiếc cô lại là đặc công. Mộ Văn, chẳng lẽ cô cho rằng cô có thể gạt được tôi sao?

Diệp Lăng Phi đã nói đến nước này rồi, Mộ Văn mở miệng, muốn giải thích nhưng lại phát hiện ra cô ta thật sự tìm không tìm thấy lý do nào hợp lý. Mộ Văn chỉ có thể ngậm miệng lại, nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ thở dài, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh thật sự rất lợi hại, đương như không chuyện gì có thể qua được mắt anh. Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc anh có phải là người không vậy?

- Chuyện này tôi có thể trả lời, sao tôi lại không phải là người chứ?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Mộ Văn, tôi là một người đàn ông rất bình thường, đàn ông có gì tôi có tất, cho nên cô không cần hoài nghi thân phận của tôi. Tôi cam đoan với cô, tôi tuyệt đối không phải người ngoài hành tinh đâu!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu,

- Tiện đây nói với cô câu nữa, vừa rồi tôi chỉ đoán thôi!

Mộ Văn trầm mặc hồi lâu, cô nói:

- Anh nói không sai, quả là tôi đã giả bộ bị thương!

Diệp Lăng Phi đã sớm biết rõ chuyện đó, hắn nói:

- Điều tôi quan tâm là mục đích của cô làm như vậy vì lý do gì. Mộ Văn, cô làm như vậy khiến tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi không biết cô có cần phải làm như vậy không? Chẳng lẽ cô chỉ muốn biết Tiểu Cửu có giết cô không sao? Chẳng lẽ cô thật sự không cảm giác được Tiểu Cửu sẽ không làm tổn thương cô sao?

- Tôi cũng không biết, như anh đã nói đấy, tôi là một đặc công, điều tôi phải làm là hoàn thành nhiệm vụ của mình. Hôm nay, tôi đã để tình cảm chi phối, đã tin tưởng Thái Tiểu Ngọc, có thể nói tôi đã trốn thoát ra khỏi quỷ môn quan. Chính vì vậy, tôi mới quyết định không thể tin tưởng người khác một cách dễ dàng, nếu không thì tôi không thể nào còn sống để hoàn thành nhiệm vụ của tôi được. Diệp Lăng Phi, bây giờ anh đã rõ rồi chứ, tôi không thể nào xác định được Tiểu Cửu có ra tay với tôi hay không, tôi chỉ có thể làm như vậy thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui