Đô Thị Tàng Kiều

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kéo vành mũ rất thấp che kín mặt, mặc dù trong biệt thự này chỉ có hai người hắn và Thái Duyệt, hắn ta vẫn không muốn bỏ mũ ra. Lúc nói chuyện hắn thường kèm theo nụ cười nhạt, dường như khinh thường tất cả mọi sự vật xung quanh.

- Con gái ông?

Người đàn ông đó cười lớn, tiếng cười đó khiến cho Thái Duyệt cau mày, ông ta nhìn người đàn ông kia, nói:

- Tôi rất tin tưởng con gái tôi, chỉ cần con bé ra tay, nhất định có thể giải quyết chuyện này!

- Con gái ông nếu so với Mộ Văn thì còn kém nhiều lắm. Mộ Văn là đặc công, từ nhỏ, cô ta đã được huấn luyện khắc khổ, hoàn thành nhiệm vụ là chức trách của cô ta!

Người đàn ông nói,

- Về phần con gái của ông, à, phải nói rõ là con gái nuôi, chỉ được huấn luyện sơ qua về chuyện trộm mộ, làm sao mà đấu lại Mộ Văn được. Nhưng Mộ Văn cũng có nhược điểm, đó là cô ta vẫn còn lưu luyến những chuyện của quá khứ, đây là nhược điểm của Mộ Văn, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cô ta!

- Có vẻ anh hiểu rất rõ nữ đặc công đó?

Thái Duyệt hỏi.

Người đàn ông đó không có trả lời, đúng lúc đó chuông điện thoại của hắn vang lên, người đàn ông kia nghe máy, hắn một mực không nói gì, cuối cùng mới lên tiếng:

- Tôi biết rồi!

Nói xong, hắn cúp máy, quay sang nhìn Thái Duyệt, cười lạnh nói:

- Cô con gái nuôi của ông lừa ông rồi, Mộ Văn vẫn còn sống, hơn nữa....!

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Là cậu thanh niên đi cùng với con gái ông cứu cô ta. Thái Duyệt, lần này ông phải suy nghĩ cho kỹ, cẩn thận ông sẽ mất mạng ở chỗ này đấy!

- Chuyện đó sao có thể chứ?

Thái Duyệt nghe người đàn ông kia nói như vậy xong, ông ta tỏ vẻ không tin, nói:

- Tiểu Ngọc sẽ không phản bội tôi đâu, tôi đã nuôi dưỡng nó, nó phải biết, nếu như không có tôi, nó sẽ giống như đám trẻ mồ côi chết tiệt ở trong cô nhi viện, kết cục của nó sẽ rất bi thảm, là tôi giúp nó thoát ra khỏi những thứ…!

Thái Duyệt còn chưa nói xong, thấy người đàn ông kia đột nhiên đưa tay phải ra, nắm lấy cổ áo Thái Duyệt, cuối cùng thì hắn cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Thái Duyệt, ánh mắt như có thể xuyên thấu nhân tâm của gã khiến cho Thái Duyệt không rét mà run, ông vội vàng hỏi:

- Có... có chuyện gì vậy?

- Ông phải nhớ cho kỹ, những cô nhi trong trại trẻ mồ côi rất đáng thương, ông nên chiếu cố bọn họ nhiều hơn, chứ không phải đứng đây nguyền rủa bọn họ. Ông có tin trên thế giới này có ma quỷ không? Tôi cho ông biết, trên thế giới này có ma đấy, cẩn thận nửa đêm ma đến tìm ông đấy. Hu hu…, ông nghe thử xem, đây là tiếng gì, hình như là tiếng ma quỷ khóc đấy, nghe thật là hay, ông có muốn nghe nữa không......?

- Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ không nói lung tung nữa!

Thái Duyệt ý thức được sự tình không ổn, ông ta không dám nói nữa. Người đàn ông đội mũ lưỡi trai rốt cuộc cũng buông tay ra, Thái Duyệt ngồi phịch xuống đất.

- Thái Duyệt, lần này tối đến mục đích rất đơn giản, chỉ muốn lấy miếng ngọc bội đó đi, ông muốn gì tôi mặc kệ, nhưng ông không thể uy hiếp được tôi đâu!

Hắn đi ra chỗ cái ghế, ngồi xuống, gác chân lên, nhìn Thái Duyệt đang đứng trước mặt mình, nói:

- Ông lựa chọn giao ngọc bội cho tôi, hãy là đợi đến khi nào ông tìm được kho báu xong thì giao kho báu cho tôi?

- Chúng ta đã và đang hợp tác rất vui vẻ, tôi biết kho báu đó rất hấp dẫn, lần này anh tới không phải là vì kho báu đó sao? Tôi đã liên hệ với người phụ nữ đó, sau khi cô ta về nước, chúng tôi sẽ gặp mặt. Anh có thể lựa chọn cướp ngọc bội của cô ta...!

- Chu Ngọc Địch không phải là một người phụ nữ bình thường, tôi không trêu chọc nổi cô ta đâu. Lần này tôi đến chỉ vì lấy tiền, ông nói với tôi là lần này đáng để tôi đến Trung Quốc, bây giờ, ông nói tôi nghe thử xem, tôi phải đợi tới khi nào?

Người đàn ông đó lại dùng chân đá đá mấy cái đồ sứ dưới đất, nói:

- Tôi không lấy ngọc bội đi cũng được, tôi muốn thấy Lan Đình Tự (tác phẩm thư pháp rất nổi tiếng của Vương Hi Chi, đã thất truyền từ lâu), lần này tôi sẽ mang nó đi!

Thái Duyệt vừa nghe thấy vậy, ông ta lập tức mở miệng, nói:

- Chuyện đó sao có thể chứ, tôi căn bản là không có Lan Đình Tự, nếu có được nó, tôi đã sớm đưa ra nước ngoài rồi, còn phải để ở đây sao?

- Thái Duyệt, đừng có giở mấy trò bịp bợm này với tôi, tôi biết rõ ông không chỉ hợp tác với mình tôi, tình hình trong nước hiện giờ rất loạn, cho dù có quốc bảo ở trong tay, ông cũng không thể đưa ra nước ngoài được!

Hắn nói đến đây, dừng lại một chút, rồi nói tiếp:

- Biện pháp tốt nhất là hợp tác với tôi, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?

- Tôi thật sự không, tôi đang tìm kiếm, chờ sau khi lấy được nó, nhất định sẽ nói cho anh biết!

Thái Duyệt nói.

- Được rồi, ông đã nói như vậy, tôi cũng không nói nhiều nữa!

Trước khi người đàn ông kia đi lên tầng trên, hắn bỗng nhiên ghé vào tai Thái Duyệt, thì thầm:

- Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra, ông và con gái nuôi của ông có chút mập mờ, à, phải nói là ông có ý đồ bất lương của con gái ông, thật ra thì, ông và cô ta không có tình cảm gì, không phải vậy sao? Đàn bà mà, chẳng phải là để đàn ông chơi sao. Ông nghĩ cho kỹ đi, con gái nuôi của ông không giết Mộ Văn, cũng đã bắt đầu phản bội ông rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ta bán đứng ông thôi, đến lúc đó, ông ngay cả chết cũng không biết mình chết như thế nào đó. Người làm đại sự, không thể không quyết đoán!

Hắn nói xong thì đi lên gác, Thái Duyệt đứng dưới lầu ngơ ngác, bỗng nhiên ngồi xuống ghế, đập một cái thật mạnh lên tay tựa của cái ghế. Người đàn ông kia đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, hắn lấy điện thoại di động ra, nói:

- Tôi nghĩ tin tức của cô có vấn đề, Lan Đình Tự không ở trong tay lão ta!

- Tin tôi đi, trong tay lão nhất định có vật đó, chỉ là lão không muốn lấy ra mà thôi!

Đầu dây bên kia vang lên giọng phụ nữ khàn khàn,

- Nếu bút tích Lan Đình Tự đó là thật, tuyệt đối giá trị liên thành, anh làm xong chuyện này là có thể về hưu rồi!

Người đàn ông kia cười nhạt nói:

- Về hưu hay không không sao cả, chỉ cần cho tôi nhiều tiền là được rồi!

..........................

Tối hôm nay nhất định sẽ là một buổi tối không yên bình, Diệp Lăng Phi trằn trọc, hắn ngủ một lát rồi lại tỉnh dậy, nhìn đồng hồ, đã sắp mười giờ rồi, ngày thường, hắn sẽ ở nhà ôm Bạch Tình Đình nằm trên giường hoặc là xem tivi, hoặc là tâm sự, nhưng bây giờ, hắn lại nằm trong xe, đang trên đường đến Ngô Sơn. Diệp Lăng Phi cảm thấy khát nước, cầm lấy một chai nước khoáng ở trong xe, sau khi tu ừng ực, ừng ực mấy ngụm, Diệp Lăng Phi đóng nắp lại, quay sang phía Tôn Hổ, nói:

- Tôn Hổ, anh có nhớ nhà không?

- Tôi không nhớ, trong nhà đã chẳng còn ai cả!

Tôn Hổ không quay đầu sang, anh ta chỉ mấp máy môi, nói tiếp:

- Đây chính là số mạng của tôi, tôi đã là một người chết rồi, nếu như không có Diệp tiên sinh, bây giờ tôi…!

Tôn Hổ lại muốn nói mấy câu cảm tạ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã nghe nhiều lắm rồi, chỉ cần hắn vừa đề cập với Tôn Hổ về chuyện này, Tôn Hổ liền luôn miệng nói cảm ơn đủ các kiểu. Diệp Lăng Phi đã nói với Tôn Hổ rất nhiều lần, Tôn Hổ không cần phải làm như vậy, nhưng Tôn Hổ vẫn không thể nào sửa được, Diệp Lăng Phi cũng chỉ có thể để tùy Tôn Hổ muốn nói gì thì nói.

- Tôn Hổ, tôi nhớ quê của tôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nhà cũ của tôi không ở Vọng Hải mà là ở Nam Dương, khi còn bé nhà tôi rất nghèo.....!

Diệp Lăng Phi kể cho Tôn Hổ nghe chuyện cũ của hắn, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cảm khái, đã lâu rồi hắn chưa về nhà, có lẽ nên về thăm nhà một chút. Lúc trước Diệp Lăng Phi đã từng nghĩ đến chuyện chuyển mộ của cha mẹ mình đến thành phố Vọng Hải, nhưng về sau nghĩ lại, hắn lại bỏ suy nghĩ này đi, dù sao thành phố Vọng Hải cũng không phải quê quán của hắn. Tư tưởng lá rụng về cội vẫn phát huy được tầm ảnh hưởng, Diệp Lăng Phi nghĩ tới chính mình, hắn cũng đang nghĩ đến chuyện, tương lai khi mình qua đời, có lẽ là sẽ chôn ở cùng một mảnh đất với cha mẹ. Tôn Hổ lái xe rất nhanh, khoảng mười giờ rưỡi đã tới Ngô Sơn. Ngô Sơn một mảnh đen kịt, chỉ có thể nghe được tiếng gió thổi qua rừng cây, Tôn Hổ dừng xe ở ven đường một ngã tư, sau đó lại đi về phía trước, đó là trụ sở huấn luyện dã ngoại. Ở đây có mấy nơi tổ chức huấn luyện kiểu này, Tôn Hổ không biết rốt cuộc là nơi nào. Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ xuống xe, Diệp Lăng Phi không vội vàng, hút thuốc, hắn tựa người vào thân xe, nhìn vùng núi tối đen như mực, nói:

- Buổi tối ở một mình ở chỗ này quả thực là quá âm u. Tôi nhớ trước kia tôi đã từng trốn một mình trong núi, cả đêm hôm đó xung quanh tôi toàn là những ngôi mộ và những con thú hoang, nhưng mà đêm hôm đó tôi ngủ rất ngon, bởi vì tôi không cần phải lo lắng bị người ta giết chết. Tôn Hổ, trên thế giới này thứ khiến cho con người sợ nhất không phải là thú dữ hay quỷ thần, mà là người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui