Đô Thị Tàng Kiều

Tôn Hổ khẽ gật đầu, chuyện đó cho dù Diệp Lăng Phi không nói, Tôn Hổ cũng có thể hiểu được. Anh ta không ngờ được rằng vợ mình lại làm những chuyện như vậy, mà anh ta cũng suýt chút nữa bị người vợ mà mình hằng yêu quý giết chết, bây giờ nghĩ lại, Tôn Hổ cảm thấy người mới là đáng sợ nhất. Có nghĩ thế nào anh ta cũng không ngờ được người vợ yêu của mình lại muốn giết mình, trên cái thế giới này còn có gì đáng để tin tưởng nữa chứ. Diệp Lăng Phi mở cốp sau của xe ra, ở tận trong cũng có một cái rương nhỏ, là một loại va-li có mật mã. Diệp Lăng Phi lấy cái va-li ra, đưa mật mã, mở va-li ra. Bên trong là mấy thanh dao găm và súng ngắn, bên cạnh khẩu súng lục còn có một băng đạn. Diệp Lăng Phi chỉ cầm lấy một con dao găm, còn lại đều giao cho Tôn Hổ, nói:

- Tôi rất ít dùng những này, dùng Thế Đao Kình vẫn thuận tay nhất!

Tôn Hổ xuất thân là bộ đội đặc chủng, đối với các loại vũ khí nắm rõ như lòng bàn tay. Thế Đao Kình là vũ khí để cận chiến, nếu như đánh tấm xa, Thế Đao Kình không có ưu thế lắm, vẫn là súng lục thực dụng nhất. Tôn Hổ cầm lấy khẩu súng, rồi lấy hộp đạn, kiểm tra súng ống, đạn dược..., tất cả đều trôi chảy nhẹ nhàng. Diệp Lăng Phi nhìn thủ pháp chơi súng của Tôn Hổ, khiến cho hắn nghĩ đến một người từng là thành viên của tổ chức buôn bán vũ khí Lang Nha, tên đó cũng rất giỏi dùng súng, nhưng cuối cùng lại chết trong tay một người phụ nữa. Diệp Lăng Phi cất kỹ Thế Đao Kình đi, lại dặn dò Tôn Hổ nói:

- Nếu không cần thiết phải nổ súng hay thì cố hết sức đừng nổ súng…!

Diệp Lăng Phi không nói nốt đoạn sau, hắn không muốn trước lúc con mình chào đời trên tay mình lại dính máu tươi. Từ lúc sắp được làm cha, tâm tính Diệp Lăng Phi đã có sự thay đổi rất lớn, không còn tàn nhẫn như trước nữa. Hắn hy vọng lần này có thể không cần đụng đến vũ khí, Diệp Lăng Phi cho rằng, chỉ khi nào bắt buộc phải động thủ mới cần phải ra tay. Tôn Hổ nhẹ gật đầu, nói:

- Tôi hiểu!

Diệp Lăng Phi lại nhìn đồng hồ, đã là mười giờ bốn mươi phút. Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ hai người men theo đường núi đi vào trong rừng, Diệp Lăng Phi biết rõ trụ sở huấn luyện của Thái Duyệt đặt ở đâu, hắn và Tôn Hổ cực kỳ cẩn trọng vượt qua một tường bao không lớn, lặng lẽ đi vào. Nhưng vấn đề bây giờ là trụ sở huấn luyện này rất lớn, Diệp Lăng Phi căn bản không biết rốt cuộc Thái Duyệt sẽ chọn chỗ nào làm nơi cất giấu bảo vật. Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ quan sát đến hình chung quanh, xác nhận nên đi theo phương hướng nào. Bỗng nhiên, mấy ngọn đèn khiến cho Diệp Lăng Phi và Tôn Hổ hai người nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, lập tức đi về phía đó.

Mộ Văn ngồi trên cái ghế sofa rất tiện nghi ở trong khách sạn, tay phải cầm một ly rượu vang còn non nửa, tay trái cầm điện thoại nói chuyện với cấp trên của cô ở Bắc Kinh.

- Tôi đã điều tra, Thái Duyệt có một nơi tàng trữ cổ vật, tôi hoài nghi phần lớn số cổ vật mà hắn ăn trộm được đều để ở đó!

Mộ Văn nói,

- Thủ trưởng, ngài cho ý kiến đi, tôi có cần đi làm không? Hiện giờ tôi không biết phải làm thế nào mới ổn nữa, hành động không được, không hành động cũng không được, thật là đau đầu!

Mộ Văn vừa báo cáo với thủ trưởng đồng thời vẫn không quên uống một ngụm rượu vang đỏ. Mộ Văn không vội vàng, trong lòng đã nắm chắc, Mộ Văn cho rằng, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành hơn một nửa rồi.

- Thủ trưởng, ý của ngài là bây giờ lập hành động, nhưng tôi làm sao có thể điều động cảnh sát ở đây được, người ta không thèm để ý đến tôi, hơn nữa cảnh sát địa phương làm sao có tác dụng...... cảnh sát vũ trang ạ, dạ, thế mới ổn. Thủ trưởng, ngài liên hệ trước với chính quyền thành phố trước rồi tôi mới có thể điều động cảnh sát được, tôi chỉ là một đặc công bình thường, tất cả đều phải nghe theo chỉ thị của thủ trưởng.....!

Mộ Văn để di động xuống, cô ta phải chờ thủ trưởng của mình thương lượng với chính quyền thành phố Vọng Hải, Mộ Văn là đặc công, không sai, nhưng cô ta không có quyền tự ý điều động các nhân viên ở địa phương, cô ta phải thông qua cấp trên mới được phép điều động. Mộ Văn lại uống một ngụm rượu vang, đứng dậy, đi đến trước cửa sổ phòng khách sạn. Khách sạn quốc tế tọa lạc ở trung tâm thành phố, ở bên dưới chính là vùng trung tâm thành phố phồn hoa sầm uất của Vọng Hải. Mộ Văn nhìn cảnh đêm phồn hoa phía xe, không nhịn được lại nghĩ tới Mộ Thiên Dương. Cô còn nhớ rõ tình cảnh của mình và Mộ Thiên Dương lúc ở Paris, lúc đó lãng mạn bực nào, nhưng bây giờ, chỉ còn lại một mình cô, Mộ Văn cảm thấy cô đơn trống trải. Mộ Văn nhớ tới Diệp Lăng Phi, dường như Diệp Lăng Phi có thể nhìn thấu tâm tư của mỗi người, ánh mắt của Diệp Lăng Phi luôn mang một vẻ tưởng cười mà không phải cười, chẳng lẽ Diệp Lăng Phi biết được chuyện gì đó? Mộ Văn không dám chắc chắn, nhưng Mộ Văn lại cảm thấy dường như Diệp Lăng Phi vẫn còn chuyện gì đó chưa nói hết với cô, có lẽ là Diệp Lăng Phi lo lắng phản ứng của cô nên mới không nói. Không biết vì sao, đột nhiên Mộ Văn đột nhiên nghĩ đến những việc mà Diệp Lăng Phi từng đề cập với cô. Diệp Lăng Phi đã sớm lường trước được Thái Tiểu Ngọc có thể gây bất lợi với mình? Rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn làm gì, chẳng phải hai chúng ta có chung lợi ích sao? Trong lòng Mộ Văn có nhiều điều không hiểu, cô lấy điện thoại gọi cho Diệp Lăng Phi, Mộ Văn muốn hỏi cho rõ. Nhưng Diệp Lăng Phi lại tắt điện thoại, Mộ Văn cau mày, cô ta dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

- Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?

Mộ Văn không có tâm tư để tiếp tục uống rượu nữa, tay cầm ly rượu đi tới đi lui trong phòng, nghĩ xem rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Đúng lúc đó, điện thoại của cô đổ chương, Mộ Văn tưởng rằng cấp trên của cô gọi điện thoại tới, nhưng xem hiển thị cuộc gọi Mộ Văn mới biết được cú điện thoại này là do Thái Tiểu Ngọc gọi tới. Nhớ tới những gì Thái Tiểu Ngọc nói với cô lúc chia tay, trong lòng Mộ Văn cũng rất hoang mang, rốt cuộc thì tại sao Thái Tiểu Ngọc lại gọi điện thoại cho mình. Mộ Văn nghe máy, cô cố gắng để giữ giọng điệu của mình thật bình thường, nói với Thái Tiểu Ngọc:

- Tiểu Ngọc, muộn thế này rồi sao cô còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện quan trọng gì sao?

- Mộ Văn, Tiểu Cửu có ở chỗ cô không?

Thái Tiểu Ngọc hỏi như vậy khiến cho Mộ Văn ngẩn người, Mộ Văn không biết nên trả lời Thái Tiểu Ngọc như thế nào, từ phản ứng lúc đó của hai người, Thái Tiểu Ngọc không giống như Tiểu Cửu bất mãn với Thái Duyệt, trong lòng Thái Tiểu Ngọc vẫn cảm thấy mình mắc nợ Thái Duyệt, đó cũng là lý do vì sao Mộ Văn không muốn đề cập đến quá nhiều chuyện của Thái Duyệt với Thái Tiểu Ngọc, Mộ Văn không biết Thái Tiểu Ngọc có nói lại những chuyện đó cho Thái Duyệt không. Nhưng hiện giờ, Thái Tiểu Ngọc hỏi Tiểu Cửu có ở chỗ cô không, Mộ Văn trầm mặc một lát rồi nói:

- Tôi không nhìn thấy Tiểu Cửu, chẳng phải Tiểu Cửu vẫn luôn ở cùng một chỗ với cô hay sao?

Mộ Văn nói với giọng thản nhiên, không hề biểu lộ chút tình cảm nào, kiểu nói chuyện hời hợt đó khiến cho Thái Tiểu Ngọc cảm giác được cái gì đó, cô ta hỏi:

- Mộ Văn, có phải là chị giận tôi không?

Mộ Văn tay cầm điện thoại, nói:

- Tiểu Ngọc, sao cô lại hỏi như vậy? Tôi cần phải tức giận với cô sao?

- Tất nhiên là có!

Thái Tiểu Ngọc nói,

- Bởi vì tôi đã từng cầm súng chĩa vào đầu cô, tôi có thể cảm giác được sự khó chịu của cô và Tiểu Cửu dành cho tôi. Tôi thừa nhận, địa vị của cha tôi trong lòng tôi rất quan trọng. Từ nhỏ tôi đã là trẻ mồ côi, tôi luôn hy vọng có người mang đến sự ấm áp, tôi cần có người yêu thương tôi, trong lúc tôi khó khăn nhất, cha tôi đã xuất hiện, ông ấy nhận nuôi tôi, là ông ấy đã mang lại hy vọng cho tôi. Mộ Văn, cho dù cô nghĩ như thế nào, ở trong lòng tôi, cha tôi là người cha tốt nhất trên thế giới này, vì ông ấy, tôi sẽ làm những chuyện mà mình không muốn!

Mộ Văn nghe Thái Tiểu Ngọc nói như vậy, cô ta lạnh nhạt nói:

- Tiểu Ngọc, đó là chuyện riếng của cô, tôi không muốn hỏi đến, như cô vừa nói đó, cô cần tình thương của cha, cần có người quan tâm, Thái Duyệt cho cô những thứ đó, vì thế, Thái Duyệt là người quan trọng nhất của cô, những chuyện này tôi có thể lý giải, cũng có thể thông cảm. Nhưng mà những thứ đó có liên quan gì đến tôi, cho dù tôi có tức giận hay không, đó đều là chuyện đã qua rồi, cô gọi điện thoại cho tôi là để tìm Tiểu Cửu, bây giờ tôi nói cho cô biết, Tiểu Cửu không ở chỗ của tôi, có lẽ cậu ấy đã về nhà nghỉ rồi!

- Anh ấy còn chưa về!

Thái Tiểu Ngọc nói,

- Mộ Văn, tôi biết bây giờ chị đang rất tức giận, nhưng tôi chỉ muốn biết Tiểu Cửu có ở chỗ chị không?

- Thái Tiểu Ngọc, tôi đã nói với cô rồi, Tiểu Cửu không ở chỗ của tôi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ lừa cô sao?

Mộ Văn uống một ngụm rượu vang, cô nói vào trong điện thoại:

- Cô Tiểu Cửu ở với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ cậu ấy đi nơi nào, làm cái gì cô cũng không biết sao?

Mộ Văn nói ra những lời này, Thái Tiểu Ngọc trầm mặc một lát, nói:

- Trước kia anh ấy chưa bao giờ tức giận với tôi, anh ấy luôn nghe lời tôi, càng không bao giờ đi lâu như vậy mà không vậy, tôi tưởng là anh... anh ấy chỉ tức giận nhất thời, sẽ nhanh nguôi giận thôi, nhưng tôi thật không ngờ, đến bây giờ anh ấy vẫn chưa về. Mộ Văn, tôi cảm thấy từ lúc cô xuất hiện, Tiểu Cửu bắt đầu thay đổi, thậm chí anh ấy còn chĩa súng vào tôi, vì sao, rốt cuộc cô đã làm gì anh ấy, vì sao anh ấy lại thành ra như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui