Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi từ chuyên khu trận đấu của mình hướng về chuyên khu trận đấu của chiến đội SUN đi đến, cử chỉ của hắn dẫn tới người xem phía dưới cảm thấy một trận nghi hoặc, không rõ Diệp Lăng Phi muốn làm gì.

Mà ngay cả đám người Phùng Khôn cũng sửng sốt, bọn họ không thể ngờ được trước trận đấu Diệp Lăng Phi sẽ đi tới chỗ mình. Phùng Khôn tay phải nắm chặt lại, không ngừng tự nhủ với mình:

- Không phải sợ, nơi này là sân thi đấu, cho dù hắn hồ đồ, cũng sẽ có người đến ngăn lại được.

- Ai u, đây không phải Phùng Khôn đại danh đỉnh đỉnh sao?

Diệp Lăng Phi đã sớm từ trong miệng Điền Phong biết được tên Phùng Khôn, bởi vậy, hắn vừa đi đến trước mặt Phùng Khôn, liền cười ha hả chào hỏi,

- Thật trùng hợp, không có nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được ngươi.

- Thật trùng hợp.

Phùng Khôn hơi cúi thấp đầu, không nhìn vào mặt Diệp Lăng Phi, hắn không nghĩ ra Diệp Lăng Phi đến đây để làm gì.

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Chúng ta là bạn bè cũ, lần trước ở trong quán net đã đánh một hồi, lần đó đúng là thích nha, so với ta đi mát xa còn thích hơn. Ta tính vài ngày nữa lại tìm ngươi đánh một ván nữa, không ngờ hai người chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này. Khụ, ta biết lần trước làm vậy không đúng, lần này ta cam đoan sẽ không sử dụng cái loại chiến thuật này nữa.

Đám người Phùng Khôn vừa nghe Diệp Lăng Phi nói không dùng cái loại chiến thuật này nữa, năm người này như trút được gánh nặng, tâm trạng căng thẳng rốt cuộc thả lỏng xuống, thế này xem như không cần lo lắng bị giết một cách nhục nhã rồi, vậy chờ sau khi bắt đầu trận đấu, sẽ không còn lo lắng cái gì nữa.

Trong lòng Phùng Khôn mừng thầm một hồi, đang tính toán trong trận đấu dùng kỹ năng bắn súng của mình để báo thù, lại nghe Diệp Lăng Phi thở dài nói:

- Ta tính toán mấy người chiến đội LIKE kia căn bản không phải đối thủ của các ngươi, cho dù ta đánh hay, cũng không có biện pháp một người đấu với năm người các ngươi. Con người của ta rất tự biết mình, cho nên, ta quyết định lần này chuyên tìm giết một người trong năm người các ngươi, đến lúc đó cũng sẽ không kém hơn so với lần trước Phùng Khôn chết mười ba lần vẫn chưa nhìn thấy ta đâu, ta chuẩn bị dùng một loại chiến thuật càng thêm kích thích đùa chết các ngươi. Hy vọng các ngươi đều đi cùng nhau. Không nên đơn độc, nếu không sẽ chết rất bi thảm.

Diệp Lăng Phi nói lời này xong, cười lớn trở về chuyên khu trận đấu của chiến đội LIKE. Fans hâm mộ bên dưới phát ra một trận ồn ào, vì Diệp Lăng Phi nói mạnh miệng như vậy. Thậm chí có một số người phát ra thanh âm càn rỡ nói:

- Khoác lác sao. Thật sự là không biết trời cao đất rộng.

Mặc kệ fans hâm mộ bên dưới kì vọng cao ra sao, nhưng năm người chiến đội SUN, mỗi người trong lòng quặn lên tận cổ. Lời vừa rồi của Diệp Lăng Phi không thể nghi ngờ đúng là đã hạ chiến thư với bọn họ muốn lần nữa để cho bọn họ rơi vào đả kích kinh khủng trong cơn ác mộng. Nếu thật sự bị Diệp Lăng Phi làm như vậy, vậy còn không bằng tự sát cho tráng liệt. Năm người này trong lòng hạ quyết tâm, thà làm ngọc vỡ, tuyệt không làm ngói lành. Nếu như bọn họ thật sự muốn đơn độc đối mặt Diệp Lăng Phi, bọn họ sẽ không chút do dự lựa chọn tự sát. Mà ngay cả Phùng Khôn cũng chuẩn bị lưu lại một quả bom nổ cho chính mình, nếu thật sự không được. Hắn sẽ dùng quả bom nổ này dũng cảm chấm dứt tính mạng của mình.

Diệp Lăng Phi lần này đến chuyên khu trận đấu, đám người Điền Phong đều giơ ngón tay cái lên, mặc kệ kết quả như thế nào, thì khí thế này cũng đủ làm cho chiến đội SUN ăn phải quả đắng.

Vào trận đấu, song phương tiến vào bản đồ Dust 2, trận đấu chính thức bắt đầu rồi. Bởi vì quan hệ về mặt thời gian, trận đấu không sắp xếp thử súng, hai bên chiến đội sau khi tiến vào trận đấu lập tức tiến vào cuộc đối chiến súng lục.

Nửa trận đấu trước là chiến đội LIKE bên cướp. Bởi vì súng lục trong tay cảnh ngon hơn súng lục của cướp, bởi vậy, bởi vậy đại đa số chiến đội bên cướp áp dụng phương pháp tập thể xông tới khu A, lấy ưu thế kinh tế cao nhất có thể đạt được trong trận đấu súng lục, làm trụ cột cho các trận đấu sau.

Lúc mới bắt đầu, chiến đội LIKE quả thật áp dụng phương thức tập thể xông tới khu A, bọn họ nhờ vào Diệp Lăng Phi dẫn đầu, đi thẳng đến cửa khu A. Diệp Lăng Phi này cố ý bắn ra một băng đạn ở cửa, ngay sau đó. Thì chạy nhanh dẫn người trở lại nhà chính bên cướp. Từ nhà chính chạy sang khu B.

Chiến đội SUN không hổ là chiến đội có kinh nghiệm phong phú, bọn họ cũng không có bởi vì chiến thuật loại này của Diệp Lăng Phi mà tùy tiện tập trung hướng khu A, vẫn đang có hai cảnh canh ở khu B.

Nhưng mặc kệ là cảnh ở khu A hay khu B, đều tự tìm một chỗ tốt, vẫn là không phát hiện có bóng dáng bên cướp xuất hiện. Nhìn thời gian từ từ trôi qua. Cũng không có bóng dáng bên cướp xuất hiện.

Phùng Khôn chỉ huy một người đội viên của mình canh ở khu B. Hắn trong lòng tính toán thời gian, cảm giác thời gian không sai biệt lắm. Lúc này cho dù bên cướp chạy đến đây, lại lắp đặt C4, cũng không còn kịp rồi. Trong lòng hắn mừng thầm một trận, nhìn tình thế này trận súng lục là bọn hắn thắng. Hắn mang theo tên cảnh sát kia từ nơi ẩn nấp đi ra, chuẩn bị rút lui ra khu B, trở về nơi an toàn chờ đợi thắng lợi. Kết quả, mới vừa đi ra một bước, liền nhìn thấy trong khu B bay ra n quả bom mù.

“ Không tốt.”

Phùng Khôn trong lòng run lên, phảng phất vừa nhìn thấy lần trước ở quán net đấu với Diệp Lăng Phi, lần trước Diệp Lăng Phi chính là sử dụng loại chiến thuật này làm cho hắn từ đầu tới cuối không phát hiện bóng dáng địch nhân, chẳng lẽ lần này cũng như vậy?

Ý niệm trong đầu này còn chưa có xong, chợt nghe thấy các fans phía dưới bộc phát ra một trận âm thanh cảm thán kinh ngạc, Phùng Khôn vừa nhìn lại, suy nghĩ muốn tự sát cũng có. Thì ra đã nhìn thấy chính mình đã phơi thây tại khu B, bất quá lần này, không chỉ có một mình hắn, còn có đồng bạn đáng thương cảm kia của hắn.

Năm thành viên chiến đội LIKE cầm dao trong tay ở chung quanh hai thi thể bọn họ nhảy loạn lên, tựa hồ nhảy nhót hoan hô.

Chiến đội LIKE mang theo ngữ khí khiêu khích viết ra trên màn hình: Chúng ta ở khu B. Nhưng là ba người còn lại của chiến đội SUN kia chết sống không dám nhằm phía khu B đi tới, giờ bọn họ có cảm giác may mắn vì có thể giữ lấy mệnh.

Mãi cho đến khi thời gian trận đấu chấm dứt, cũng không có nhìn thấy bên cướp đặt bom, tựa hồ bên cướp hoàn toàn không muốn đặt bom chút nào.

Mặc dù trận thứ nhất cảnh sát thắng, nhưng tiếng hoan hô phát ra lại là hoan hô bên cướp. Đám người Điền Phong lớn tiếng hoan hô lên, giống như là bọn họ thắng trận đấu.

Trận thứ hai lại bắt đầu, sau khi cảnh sát thắng trận thứ nhất, thực lực kinh tế so với bên cướp rõ ràng mạnh hơn. Ngay cả M41 (M4A1 hay còn gọi tắt là 43) cũng mua. Phùng Khôn có kinh nghiệm trận đầu tiên, chết sống không chịu chỉ mang theo một người, hắn mang theo hai cảnh sát đồng đội, chờ đợi tại khu A. Một cảnh sát cầm trong tay súng tiểu liên loại nhẹ (có lẽ là con 31, hay gọi là MP5) ở gần cửa giữa, mặt khác một người ở ngoài cửa khu B, không ngừng nhìn về hướng khu B.

Hết thảy đã sắp xép xong, chỉ chờ bên cướp xuất hiện.

Một phút đồng hồ trôi qua, bên cướp kia không có bất cứ động tĩnh gì.

Nửa phút nữa trôi qua, cướp bên kia vẫn không có động tĩnh gì.

Đến hai phút đồng hồ, tên cảnh sát canh ở cửa giữa kia hướng tới cửa giữa đến gần vài bước, mới vừa đem đầu lộ ra cửa giữa. Năm tên thành viên chiến đội LIKE đã sớm chờ tại cửa trong nháy mắt bom mù, bom nổ ném ra như mưa, tên cảnh sát kia còn chưa hiểu được cái gì, đã bị nổ chết ở cửa giữa.

Tên cảnh sát chờ đợi ở ngoài cửa khu B kia, vội vã chạy tới hướng cửa giữa bên này. Mới vừa chạy được hai bước, chợt nghe được ba, ba hai tiếng súng vang lên, tên cảnh sát cầm M41trong tay kia đã bị súng lục bắn xuyên đầu (hehot).

Năm tên bên cướp vọt ra, nhặt lấy hai khẩu súng, chạy vào khu B.

Ba người Phùng Khôn đợi ở khu A không dám di động, bọn họ chỉ biết chờ đợi thời gian còn lại trôi qua, bên cướp căn bản không thể lắp đặt C4 kịp. Quả thật như bọn họ tính toán, mãi cho đến khi thời gian kết thúc. Bên cướp cũng không có chút ý tứ muốn lắp đặt C4, tựa hồ bên cướp hoàn toàn là vì đoạt súng mà đến, hoàn toàn quên mục tiêu của bọn họ là lắp đặt bom C4.

Hai trận đấu trôi qua, bên cướp một trận cũng không thắng. Nhưng đồng dạng, bên cướp một giọt máu cũng không rơi.

- Làm cái gì vậy nhỉ, chiến đội LIKE muốn đánh hay không vậy, sao lại phá bĩnh như vậy?

Một số fans dùng tiền tiến vào muốn nhìn trận đấu đặc sắc của chiến đội SUN rất là buồn bực. Bất mãn, oán giận nói. Thậm chí còn một ít fans nam đối với chiến thuật hèn hạ của chiến đội LIKE đã bắt đầu có dấu hiệu quá khích.

Vu Tiểu Tiếu vẫn ở bên dưới xem trận đấu, mặc dù, cô nghĩ đến đám người Điền Phong sẽ dùng một ít chiến thuật xấu xa, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ xấu xa đến mức độ này này, chơi như vậy quả thực chính là vũ nhục lớn nhất đốivới chiến đội SUN. Vu Tiểu Tiếu càng khẳng định đối với khả năng bắn CS của Diệp Lăng Phi, từ chuyện vừa rồi dùng súng lục bắn vỡ đầu đối phương mà xem, Diệp Lăng Phi không cần phải dùng loại chiến thuật xấu xa này, thậm chí còn có thể thoải mái thắng mấy trận đấu đó, nhưng Diệp Lăng Phi nhưng lại dùng loại chiến thuật xấu xa này, như vậy rõ ràng chính là đang đùa giỡn chiến đội SUN mà.

Trận thứ ba, Phùng Khôn liền thay súng bằng một khẩu hắn am hiểu nhất – AWP (súng 46, súng ngắm sát thương mạnh nhất CS, bắn vào bất cứ vị trí nào cũng chỉ 1 phát là die), thầm nghĩ:“Ta có khẩu súng này, chỉ cần các ngươi dám thò đầu ra, ta liền một phát bắn vỡ sọ các ngươi.

Hắn một mình dùng AWP canh giữ ở nóc nhà khu A. Còn lại bốn gã đội viên, ba gã ở khu B. Một gã ở cửa giữa.

Có tay súng bắn tỉa mạnh mẽ Phùng Khôn này, lá gan bốn đội viên khác cũng lớn hơn một chút. Trong lòng tính toán muốn đánh một trận đấu đặc sắc, bắn nát toàn bộ thành viên chiến đội LIKE.

Cũng là một phút đồng hồ trôi qua, năm cảnh sát không phát hiện bóng dáng bên cướp.

Những người này tưởng rằng sẽ lại như những lần trước bên cướp sau khi đoạt súng như vậy, liền rời nhanh đi, đột nhiên nghe thấy phía cảnh sát canh giữ ở khu B có tiếng súng nổ ra, hóa ra có một người bên cướp không biết sống chết cầm một chuôi dao găm vọt ra, cảnh sát canh giữ ở khu B không chút do dự giết chết tên cướp này.

Tên cảnh sát canh giữ ở cửa giữa kia, kể cả Phùng Khôn đều tưởng rằng lần này bên cướp là chuẩn bị xông vào khu B, khi mới vừa đem lực chú ý chuyển hướng khu B. Phùng Khôn canh giữ ở nóc nhà khu A liền cảm giác trước mắt vừa là một mảnh sáng trắng, cũng không biết bom mù này từ nơi này bay tới, thật là nhiều nha. Phùng Khôn trong lòng quặn lên, thầm nghĩ:

- Không thể nào, chẳng lẽ ta xui xẻo như vậy.

Ý nghĩ này còn chưa xong, hắn đã chết tại nóc nhà khu A.

Nhìn thấy bốn tên bên cướp cầm dao trong tay từ cạnh thi thể của hắn hiện ra, trong đó một người bên cướp cầm bom c4 chạy nhanh đem bom đặt ở trên điểm nổ mạnh. Thanh âm bom c4 đã được lắp đặt vang lên, bốn cảnh sát còn lại theo bản năng vọt lại đây. Mới vừa tới gần điểm nổ mạnh, thì nhìn thấy là một trận bom nổ, cũng không biết bom nổ này từ nơi nào bay tới, liền nhìn thấy một trận huyết nhục mơ hồ, bốn cảnh sát trừ một người còn lại toàn bộ bị nổ bay xác, tên cảnh sát còn lại kia cũng chỉ còn vài điểm máu ( Trong CS mỗi mạng có 100 máu), vừa định tìm chỗ tránh né, lại nhìn thấy một đạo hàn quang hiện ra trước mắt hắn, hắn cũng bị giết chết một cách vinh quang rồi.

- Oa!

Mọi người phát ra âm thanh bất ngờ, ai cũng không tin đội ngũ bị người ta chà đạp bi thảm lại là chiến đội SUN đại danh đỉnh đỉnh – được đánh giá là đứng đầu. Thoạt nhìn lại như là con gà mới vừa học được CS, bị cao thủ chà đạp rất bi thảm.

- Trò chơi này không có cách nào khác.

Phùng Khôn cảm giác tương lai càng mờ mịt, cái này căn bản là không phải chơi game, cái này hoàn toàn chính là trở thành đối tượng bị người khác ngược đãi, nếu đánh tiếp, cho dù thắng trận đấu, bọn họ cũng sẽ trở thành trò cười.

- Trọng tài, tôi kháng nghị.

Phùng Khôn cũng không nhịn được nữa, tháo head phone, lớn tiếng kháng nghị nói,

- Bọn họ đây không phải chơi game, hoàn toàn chính là đùa giỡn.

- Bọn họ cũng không có gian lận.

Trọng tài không chút do dự cự tuyệt.

Phùng Khôn bi ai đeo lại head phone, lần này, hắn xem như hạ quyết tâm, năm người đi thành đoàn, canh giữ ở một khu, cũng không đi nơi nào nữa.

Các trận đấu kế tiếp giống như hài vậy, bên cướp thì nhàn nhã chạy đi đặt bom, cảnh sát rõ ràng nghe được thanh âm lắp đặt bom thành công, cũng không có bất cứ hành động gì.

Nửa phần đầu, bên cướp đạt 5 điểm so với bên cảnh chỉ đạt 2 điểm đã chiếm thế thượng phong. Khi vừa đổi bên ở nửa trận sau, chiến đội SUN làm bên cướp, liền áp dụng chiến thuật tập thể chạy tới khu B, sau đó dùng phương thức phòng thủ tập thể. Kết quả là đổi lấy một trận bom mù, sau đó là dao găm bay tới, năm thành viên chiến đội SUN phơi thây tại hiện trường.

Ngay khi bắt đầu trận thứ 2, hình thức đột nhiên chuyển biến, liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi dẫn theo cảnh sát vọt ra. Ngay khi bên cướp còn tưởng rằng cảnh sát sẽ cùng bọn họ chơi trò trốn tìm, Diệp Lăng Phi đã ra tay kết liễu ba thành viên chiến đội SUN, còn lại hai gã cũng bị đám người Điền Phong bắn loạn mà chết.

Phùng Khôn rốt cuộc không chịu đựng được loại vũ nhục này, tuyên bố bỏ cuộc.

Diệp Lăng Phi tháo head phone xuống, cùng đám người Điền Phong vỗ tay nhau. Mà đám người Phùng Khôn thì xám xịt chuẩn bị rời khỏi sân thi đấu, lần này thật mất mặt, thật sự rất mất mặt.

Diệp Lăng Phi đi đến giữa sân thi đấu, cười lạnh nói:

- Phùng Khôn, xem ra trí nhớ ngươi không tốt lắm. Ta đây lại nhắc lại một lần nữa, sau này nơi nào có Điền Phong chính là vùng cấm, ngươi không nên xuất hiện, nếu không ngươi sẽ chết rất bi thảm. Lần này, là ta giáo huấn cho ngươi.

Toàn trường lạnh ngắt như tờ, chỉ có thanh âm của Diệp Lăng Phi quanh quẩn ở đây. Diệp Lăng Phi đưa ánh mắt mang theo khiêu khích quét toàn trường, nhìn về phía này chỗ ngồi các thành viên chiến đội khác ở khu dành cho các chiến đội.

- Chiến đội SUN rời đi, còn ai là kế tiếp?

Không có ai trả lời, bởi vì tất cả mọi người đều bị biểu hiện của chiến đội LIKE làm cho rung động, mà ngay cả fans của chiến đội SUN, cũng đem tấm bảng cổ vũ trong tay thả xuống.

- Ta sẽ chờ các ngươi khiêu chiến, ta rất hoan nghênh các ngươi đến. Đồng thời, ta càng muốn nói cho các ngươi, đừng tưởng rằng khả năng bắn không tốt lắm chính là chiến đội gà. Ta cho các ngươi biết, mặc kệ ở trong trò chơi hay là trong hiện thực, không có gà tuyệt đối, lại càng không có kẻ thống trị tuyệt đối.

Diệp Lăng Phi dựng thẳng ngón giữa tay phải lên, nói:

- Bất cứ đội ngũ nào đều có nhược điểm, chỉ cần một chút, vậy cũng đủ lấy mạng bọn họ.

- LIKE, LIKE…

Bên dưới đột nhiên vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, ngay sau đó càng nhiều người đứng lên hoan hô. Ngay trong tiếng hoan hô ầm ĩ, một cô gái trẻ tuổi cao giọng hô:

- LIKE, em yêu các anh.

Một tiếng này lập tức dẫn tới một trận hò reo phụ họa lớn hơn nữa.

Trong tiếng hò reo hoan hô, Diệp Lăng Phi rời khỏi sân thi đấu, chỉ có đám người Điền Phong còn đang tiếp nhận tiếng hoan hô đến từ các fans.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui