Đô Thị Tàng Kiều

Nghĩ đến chuyện Bạch Tình Đình đột nhiên thay đổi thái độ, nói không chừng là Thái Hạo ở trong tù bị ngược đãi thê thảm. Diệp Lăng Phi biết rõ trong ngục giam không có phụ nữ, có một số phạm nhân nam bá đạo sẽ chọn những tên tiểu bạch kiểm để xâm hại, mà Thái Hạo đúng là đối tượng phù hợp với tiêu chuẩn tiểu bạch kiểm, lại nghĩ đến lần trước đi thăm Thái Hạo đã từng thấy Thái Hạo bị thương, theo Diệp Lăng Phi thấy, nói không chừng là tên tội phạm nào đó lần này thô bạo hơn lần trước, khiến cho thân thể Thái Hạo bị thương nghiêm trọng, phải đưa vào trong bệnh viện. Diệp Lăng Phi không gặp Thái Hạo từ lần đó, hắn chỉ có thể tự mình suy đoán, nhưng sau khi đến bệnh viện, Diệp Lăng Phi mới biết được thương thế của Thái Hạo còn vượt xa những gì mà Diệp Lăng Phi tưởng tượng trước đó. Chỉ thấy Thái Hạo nằm trên giường bệnh, đùi phải bị bó bột, trên mặt cũng bị dán đầy băng gạc, hai gã giám ngục đứng ở cửa phòng bệnh, một trong hai người đang nói chuyện với Bạch Cảnh Sùng và vú Ngô, nét mặt vú Ngô có vẻ rất lo lắng, liên tục nói chuyện với gã giám ngục, mà gã giám ngục đó thì không ngừng khoát tay. Vừa lúc đó Diệp Lăng Phi đi đến, Bạch Tình Đình ngồi nghỉ ngơi trên ghế ở ngoài hành lang, thấy Diệp Lăng Phi đã đến, Bạch Tình Đình đứng dậy đón.

- Tình Đình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ông xã, anh đi theo em một chút!

Bạch Cảnh Sùng ở bên cạnh, Bạch Tình Đình không thể không cố kỵ, có những chuyện không nên nói, cô kéo Diệp Lăng Phi đi đến cuối hành lang, sau khi dừng lại, Bạch Tình Đình rồi mới lên tiếng:

- Ông xã, Thái Hạo đắc tội người ở trong tù, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết, chân của cậu ta bị gãy xương, bác sĩ nói đầu của cậu ta cũng bị trọng thương, hiện giờ còn khó nói lắm...!

- Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này?

Diệp Lăng Phi lấy thuốc lá ra, châm lửa hút. Diệp Lăng Phi tựa người vào lan can, nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, em nghĩ có thể nào tên tiểu tử này Thái Hạo cố ý làm như vậy, để có thể lấy được sự thông cảm của cha con em!

- Không đâu!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã....!

Bạch Tình Đình ghé vào tai Diệp Lăng Phi, thì thầm với Diệp Lăng Phi mấy câu, nghe xong, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Hóa ra là như vậy, nói thẳng ra là tên tiểu tử y Thái Hạo này luôn làm tình nhân cho người ta, hôm nay không muốn làm, cho nên bị người ta đánh cho một trận, có phải như vậy không?

- Sự tình không hề đơn giản như anh nói đâu, trong chuyện này ngoại trừ vấn đề anh vừa nói ra, còn có chút chuyện liên quan đến tiền bạc, những vấn nạn trong ngục giam không hề kém bên ngoài đâu...!

Bạch Tình Đình khẽ thở dài, nói,

- Ông xã, anh cũng thấy rồi đấy, mặc dù trong lòng em rất hận Thái Hạo, nhưng dù sao cậu ta cũng là cốt nhục thân sinh của cha, em không đành lòng thấy cha thương tâm như vậy. Ông xã, anh có cách nào để giúp Thái Hạo ra tù không?

- Tình Đình, nói thì dễ, nhưng làm thì khó đấy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Em bảo anh đưa người ta vào trong tù thì còn dễ, nhưng bảo anh cứu người ta từ trong ngục ra, chưa chắc anh đã làm được đâu. Bà xã, theo anh thấy thì chúng ta nên thương lượng chuyện này một cách kỹ càng, em muốn bảo anh làm cái gì thì cứ nói hết ra!

- Ông xã, anh cố ý nói như vậy, trong lòng anh không muốn giúp chuyện này, có đúng vậy không?

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi không hề có ý né tránh, hắn bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, cười nói với Bạch Tình Đình:

- Bà xã, sao anh lại cố ý làm như vậy chứ, chỉ là anh thật sự không có thời gian đi quản chuyện của Thái Hạo. À, anh nhớ trước kia chính anh là người đã tống Thái Hạo vào trong ngục giam, bà xã, chẳng lẽ em cho rằng anh có thể tự mình cứu Thái Hạo ra khỏi ngục giam, chẳng phải là anh đã tự tát vào mặt mình sao?

- Sao lại không thể chứ?

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ, không giống nhau. Lúc trước, là vì cậu ta phạm tội, phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng bây giờ là vì cha em, cũng là vì em, ông xã, anh không làm sai bất kỳ chuyện gì cả, trái lại, em còn cho rằng anh làm rất đúng. Ông xã, em tin rằng anh sẽ có biện pháp, anh có thể cứu Thái Hạo từ trong nhà lao ra, đúng không?

Bạch Tình Đình hai tay nắm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi, nũng nịu kéo tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói:

- Tình Đình, anh nhận lời em là được, anh sẽ nghĩ cách. Nhưng mà anh nói trước, nếu như tương lại trong nhà xảy ra vấn đề gì, anh sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy, lúc đó đừng có oán trách anh nhé!

- Ông xã, anh nói vậy là có ý gì, cái gì mà trong nhà xảy ra vấn đề?

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi, cô muốn Diệp Lăng Phi giải thích thật rõ ràng, nhưng Diệp Lăng Phi chỉ cười cười với Bạch Tình Đình, không giải thích gì thêm. Bạch Tình Đình nhíu mày đến, đưa tay ra, cầm lấy điếu thuốc trong tay Diệp Lăng Phi, ném xuống đất, cô nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, chắc chắn là anh biết cái gì đó, anh cố ý không nói với em đúng không?

- Tình Đình, em bảo anh phải nói cái gì?

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Em đã từng nghĩ tới chưa, nếu Thái Hạo được thả ra, nhất định sẽ tham dự vào cuộc sống của em và nhạc phụ. Đừng tưởng rằng nhạc phụ bây giờ nói nghe rất hay, ông ấy sẽ không thế này thế nọ, nhưng chuyện không tốt đẹp như em tưởng tượng đâu. Thái Hạo là một người bình thường, hắn ta sẽ có lòng tham, có tâm lý đố kỵ, có thể bây giờ hắn chưa có, nhưng không có nghĩa là tương lai cũng không có. Tình Đình, nếu thật sự đến ngày đó, nhà của em sẽ trở lên rất hỗn loạn, giống như những gia đình khác đã có nhiều người gặp cảnh như vậy rồi, sẽ có rất nhiều chuyện thị phi. Những chuyện này em phải suy nghĩ cho thật kỹ, không thể bởi vì thấy Thái Hạo đáng thương mà thật sự tha cho hắn, như vậy thì một khi chờ hắn bình phục, hắn có thể tìm tìm cơ hội đả thương em đấy!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô khẽ gật đầu, nói:

- Ông xã, em đã sớm nghĩ tới những chuyện đó rồi, em cũng hiểu một khi Thái Hạo được ra tù, có thể cha sẽ nghĩ rằng mình thiếu nợ Thái Hạo nên đền bù tổn thất cho cậu ta, có thể quan hệ giữa cha con em sẽ rạn nứt vì Thái Hạo, những chuyện đó em đã cân nhắc rất cẩn thận. Ông xã, em đã nghĩ kỹ rồi, em chỉ cần có ngươi, những thứ khác em không cần, nếu Thái Hạo muốn thì cứ lấy đi, em sẽ không tranh giành với cậu ta!

- Tình Đình, em đã nói như vậy rồi, anh cũng không cần phải nói thêm gì nữa!

Diệp Lăng Phi liếc nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Hi vọng em sẽ nhớ rõ những gì mình đã nói hôm nay, đừng để sau này lại oán trách anh đã cứu Thái Hạo ra khỏi nhà giam!

- Không đâu, em sẽ không trách anh đâyu!

Bạch Tình Đình nói.

Diệp Lăng Phi ôm vai Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, chúng ta đi xem nhạc phụ thế nào đi, anh biết phải an ủi nhạc phụ thế nào đấy!

Bạch Tình Đình gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi đi về chỗ Bạch Cảnh Sùng, Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Thái Hạo đang nằm trên giường bệnh, hạ giọng nói:

- Nhạc phụ, con đáp ứng cha, con sẽ nghĩ cách cứu Thái Hạo ra, nhưng mà, con cũng có một điều kiện!

Bạch Cảnh Sùng nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, khẽ gật đầu, nói:

- Tiểu Diệp, cha đồng ý, bất kể là điều kiện gì, chỉ cần cha có thể làm được, cha sẽ đáp ứng!

Diệp Lăng Phi nói:

- Nhạc phụ, cha đi với con ra chỗ kia, con sẽ nói kỹ càng với cha.....!

Bạch Tình Đình vội vàng nói:

- Ông xã, rốt cuộc anh định làm gì?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tình Đình, em không cần phải lo lắng, anh cam đoan sẽ không xúc phạm đến nhạc phụ của anh đâu!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi cam đoan như vậy, cô mới cảm thấy yên lòng một chút, Bạch Tình Đình chỉ lo Diệp Lăng Phi không vừa mắt với Thái Hạo, vì thế đặt ra một nan đề với cha cô. Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng đi ra một góc, Diệp Lăng Phi nói:

- Nhạc phụ đại nhân, con nói thẳng với cha nhé, muốn cứu Thái Hạo ra, nói khó thì cũng không khó, nói dễ thì cũng không dễ, theo con thấy thì phải hơn nửa tháng mới được. Chỉ có điều, bây giờ Thái Hạo bị thương, đó cũng là một cơ hội không tệ, con có thể tìm người thử xem có cứ Thái Hạo ra được không. Nhạc phụ, con muốn cha đáp ứng điều kiện của con, đó là cha không thể công khai nhận thức Thái Hạo là con trai, Thái Hạo vĩnh viễn phải mang họ Thái, hắn không thể mang họ Bạch, càng không thể dùng tư cách con trai của cha để xuất hiện ở nơi công cộng!

Bạch Cảnh Sùng nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Tiểu Diệp, con có thể nói cho cha biết lý do không?

- Không có lý do gì cả, đây là điều kiện của con. Nhạc phụ, nếu cha đồng ý, con sẽ nghĩ cách, nếu cha không đồng ý thì con không tham dự vào chuyện này nữa, con sẽ khoanh tay đứng nhìn xem cha và Tình Đình cứu Thái Hạo ra khỏi ngục giam như thế nào....!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui