Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi và ba người bên Mộ Văn tiếp tục uống rượu, Diệp Lăng Phi cho rằng, nếu Mộ Thiên Dương thật sự đang ở chỗ này thì nhất định hắn sẽ xuất hiện. Mộ Văn không dám chắc chắn, đúng là cô rất hiểu Mộ Thiên Dương, nhưng dù sao đã lâu lắm rồi không gặp Mộ Thiên Dương, Mộ Văn không biết trong khoảng thời gian đó Mộ Thiên Dương đã thay đổi như thế nào. Mộ Văn vừa mới cầm ly rượu lên, chợt nghe thấy bên tai vang lên giọng nói rất quen thuộc của một người đàn ông:

- Anh có thể ngồi được không?

Nghe được giọng nói đó, thân thể Mộ Văn khẽ run lên, đây là một phản xạ không điều kiện. Cô chậm rãi nhìn sang, chỉ thấy một khuôn mặt mà cô không thể quen thuộc hơn được nữa, người đó đang mỉm cười nhìn cô. Từ nụ cười rạng rỡ của người này, tuyệt đối không thể tưởng được đây chính là người đàn ông muốn giết chết Mộ Văn chiều nay, đó cũng là chỗ đáng sợ của người đàn ông này. Khi Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy người đàn ông này, thân thể hắn không tự chủ được cũng xuất hiện phản ứng, đó là phản ứng khi nhìn thấy con mồi. Trước kia Diệp Lăng Phi chưa từng gặp Mộ Thiên Dương, chỉ phỏng đoán Mộ Thiên Dương là một đặc công rất có bản sự, sau khi hắn nhìn thấy Mộ Thiên Dương, Diệp Lăng Phi dám chắc Mộ Thiên Dương tuyệt đối sẽ không làm một đặc công bình thường. Mộ Văn thậm chí còn xúc động muốn ôm Mộ Thiên Dương một cái thật chặt, kể cho hắn nỗi khổ tương tư bao nhiêu ngày qua. Nhưng Mộ Văn lại tự nói với mình rằng, không thể có bất kỳ quan hệ gì với Mộ Thiên Dương. Mộ Thiên Dương đã không còn là Mộ Thiên Dương trước kia rồi, hắn không chỉ phản bội quốc gia mà còn phản bội cả mình nữa, mình không thể để anh ta mê hoặc lần nữa. Vì Mộ Thiên Dương mà cô đã trả giá rất nhiều, nhưng đến cuối cùng lại được người khác nói cho biết, tất cả chỉ là một âm mưu, cô đã bị lừa. Mộ Thiên Dương lợi dụng sự tín nhiệm mà Mộ Văn dành cho hắn để lừa Mộ Văn, nghĩ đến đây, Mộ Văn cảm thấy Mộ Thiên Dương thật sự rất đáng giận, căn bản không thể tha thứ được. Mộ Văn chỉ ngẩng đầu, liếc nhìn Mộ Thiên Dương, nhưng không lên tiếng. Trái lại Diệp Lăng Phi thì cười nói:

- Mộ Thiên Dương đúng không, hoan nghênh, hoan nghênh, không ngờ có thể gặp được anh ở chỗ này, thật sự là rất trùng hợp. Nào, mau ngồi xuống đi, ở đây toàn người người quen cũ cả, mấy người có thể ôn lại chuyện xưa!

Mộ Thiên Dương cười nói:

- Diệp tiên sinh đúng không, tôi đã sớm nghe nói đến đại danh của anh, nghe nói anh có thể hô phong hoán vũ ở thành phố Vọng Hải, mãi mà không có dịp nào để gặp anh. Khó khăn lắm hôm nay mới gặp được anh ở chỗ này, chúng ta nên ngồi xuống trò chuyện vui vẻ!

Mộ Thiên Dương nói xong thì nhìn Mộ Văn, nói thêm:

- Mộ Văn, đã lâu không gặp, dạo này em thế nào?

Mộ Văn lạnh nhạt nói:

- Rất tốt, chỉ là tôi còn chưa chết. Tôi biết người khác rất muốn tôi chết, nhưng đáng tiếc là, tôi lại để người đó phải thất vọng rồi, tôi không chỉ không chết, trái lại còn sống rất tốt, chiều hôm nay, tôi còn thoát được một phen đại họa!

Mộ Văn nói những lời này ý tứ rất rõ ràng là muốn công kích Mộ Thiên Dương, Mộ Thiên Dương sao có thể không hiểu, chỉ có điều, vẻ mặt của Mộ Thiên Dương không hề thay đổi, vẫn tươi cười y như trước, nói:

- Có lẽ trong chuyện này có chút hiểu lầm!

- Hiểu lầm? Làm gì có hiểu lầm?

Mộ Văn không thể thờ ở được nữa, cô nhìn thẳng vào mắt Mộ Thiên Dương, chất vấn:

- Mộ Thiên Dương, anh nói rõ ràng cho tôi xem là hiểu lầm ở chỗ nào, anh giả chết là hiểu lầm, anh muốn giết tôi là hiểu lầm, hay là anh vẫn giả vờ hồ đồ là hiểu lầm đây? Anh nói rõ cho tôi xem nào, rốt cuộc tôi hiểu lầm cái gì?

Dường như Mộ Văn đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra những sự phẫn uất trong lòng mình. Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc mỗi người cầm một ly rượu, theo bọn họ thấy, những chuyện kiểu này không nên nhúng tay vào thì hơn, cứ chờ Mộ Văn nói rõ mọi sự ra đã. Mộ Văn hỏi liền mấy câu, sau khi Mộ Thiên Dương nghe xong, hắn vừa cười vừa nói:

- Mộ Văn, em nói không sai, tất cả những chuyện đó đều không phải hiểu lầm, tất cả đều là anh làm!

Mộ Thiên Dương hề có ý giấu diếm, sự thẳng thắn thái quá của hắn khiến cho Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc hai người đều cảm thấy phẫn nộ, hai người bọn họ thật sự không ngờ Mộ Thiên Dương có thể vô sỉ đến trình độ này, công khai thừa nhận những chuyện đó đều là do hắn làm. Mộ Văn há hốc mồm, dường như cô không ngờ Mộ Thiên Dương lại trả lời trực tiếp đến mức như vậy, Mộ Văn cho rằng, ít ra Mộ Thiên Dương sẽ giấu diếm phủ nhận gì đó, nhưng cô thật sự không ngờ Mộ Thiên Dương lại thừa nhận một cách dứt khoát như vậy, điều đó khiến cho Mộ Văn bị đả kích, hận không thể giết chết Mộ Thiên Dương ngay lúc này. Mộ Văn nhìn trừng trừng vào Mộ Thiên Dương, chỉ thấy Mộ Thiên Dương mỉm cười với Mộ Văn, nói:

- Mộ Văn, em và anh đều là đặc công, chẳng lẽ em đã quên năm đó chúng ta đã được huấn luyện cái gì sao?

- Tất nhiên là tôi không hề quên!

Mộ Văn hừ lạnh nói,

- Chính bởi vậy, tôi mới cảm thấy anh thực sự rất đáng chết, để anh sống trên cái thế giới này đúng là sỉ nhục người khác. Mộ Thiên Dương, anh đừng tưởng rằng trốn ở chỗ này là anh đã an toàn, tôi cam đoan sẽ đem đưa anh về Bắc Kinh, buộc anh phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc!

Mộ Thiên Dương ưỡn người duỗi lưng một cái, nói:

- Không sao cả, anh sớm đã nghĩ đến sẽ có ngày này. Mộ Văn, trong mắt anh, em vẫn còn quá trẻ, rất dễ xử trí theo cảm tính, em không hợp để làm đặc công!

Mộ Thiên Dương vừa nói ra những lời này, chỉ thấy Mộ Văn biến sắc, cô nhìn Mộ Thiên Dương, nói:

- Tôi có làm đặc công hay không không tới lượt anh quan tâm. Mộ Thiên Dương, anh đừng ép tôi không còn đường lùi.....!

Mộ Văn dường như đang cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, Mộ Thiên Dương cười cười nhìn Mộ Văn, cũng không coi phản ứng của Mộ Văn vào đâu. Lúc này Diệp Lăng Phi vốn không nói gì lại đột nhiên lên tiếng, tay cầm điếu thuốc lá, nhìn về phía Mộ Thiên Dương, nói:

- Tôi không cho rằng anh không có chút tình cảm gì với Mộ Văn, đương nhiên, so với sự an toàn của anh, Mộ Văn không đáng để nhắc tới. Anh là một người đàn ông rất ích kỷ, rất tự cao tự đại, nhưng đồng thời anh cũng có tình cảm với Mộ Văn, tới tận bây giờ, anh vẫn còn cảm tình với Mộ Văn, không biết tôi nói có đúng không?

Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Mộ Văn trợn trừng mắt, hiển nhiên không tin những lời này của Diệp Lăng Phi, cô bĩu môi, bất mãn nói: - Anh ta mà có tình cảm ư, theo tôi thấy thì tim anh ta đã bị chó ăn mất rồi, làm gì còn cái gọi là tình cảm chứ!

Mộ Văn tuyệt đối không che giấu sự căm hận cùng cực của cô đối với Mộ Thiên Dương, Mộ Thiên Dương cười cười, nói:

- Diệp tiên sinh, anh nói chuyện thật sự rất thú vị, sao anh thấy được tôi vẫn còn tình cảm với Mộ Văn chứ?

- Rất đơn giản, từ việc anh tặng bó hoa cho Mộ Văn lúc ở quán cà phê, tôi có thể nhận ra được anh vẫn còn chưa dứt tính với Mộ Văn!

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói,

- Chẳng lẽ ngươi quên cái kia bó bỏ ra sao?"

- À, anh nói đến bó hoa đó sao, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi cũng không có ý gì cả, chỉ muốn tặng cho Mộ Văn một món quà mà thôi. Mấy năm nay, tôi đều ở nước ngoài, chưa về nước lần nào. Lần này vừa về nước đã nhìn thấy Mộ Văn, cô ấy là bạn cũ của tôi, chẳng lẽ tặng cho bạn cũ một bó hoa cũng có vấn đề sao?

- Anh tặng hoa cho bạn cũ thì không có vấn đề gì, nhưng tặng hoa cho bạn cũ trong khoảng thời gian này thì vấn đề lớn lắm đấy. Mộ Thiên Dương, chẳng lẽ anh không nghĩ rằng mình là một người đã chết sao? Anh làm như vậy, chẳng phải là bại lộ thân phận của mình sao?

Diệp Lăng Phi nhìn vào mắt Mộ Thiên Dương, chậm rãi nói:

- Hoặc có thể nói, anh rất tự tin vào bản thân mình, anh tin tưởng rằng nhất định mình sẽ không bị bại lộ thân phận, cho dù Mộ Văn nhận được bó hoa mà anh tặng, cô ấy cũng sẽ không nghĩ ra người tặng là ai, có đúng thế không?

Mộ Thiên Dương nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, hắn liếm liếm môi, nói:

- Tôi có thể lấy một ly rượu không, tôi muốn uống chút rượu!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đương nhiên là có thể, ở đây anh có tiếng nói nặng nhất. Mộ Thiên Dương, chúng ta nói đến nước này rồi, tôi nghũ không cần phải giấu diếm, chi bằng cứ nói thẳng ra còn tốt hơn. Chẳng lẽ anh không tò mò một chút nào, rốt cuộc thì tại sao Mộ Văn lại biết đó là anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy tò mò với chuyện chúng tôi đến đây sao? Có rất nhiều điều bí ẩn cần cả hai bên cho nhau đáp án, tôi đã làm xong rồi, tôi thì sao, anh đã chuẩn bị cho việc này chưa? Mộ Thiên Dương lại liếm môi, không nói thêm câu nào với Diệp Lăng Phi, hắn đứng dậy, đi về phía quầy bar. Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc anh còn giấu tôi bao nhiêu bí mất nữa, có phải là anh đã biết rõ tất cả mọi chuyện của Mộ Thiên Dương rồi phải không, những lời anh vừa nói dường như đã nói đến đúng tim đen của Mộ Thiên Dương. Tôi có thể nhìn ra được, Mộ Thiên Dương đang sợ hãi, anh ta thật sự lo lắng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui