Đô Thị Tàng Kiều

- Mộ Văn, trò hay vẫn còn ở phía sau kia, lần này cô tới hội sở giải trí Đại Phú Quý, không phải là vì gặp Mộ Thiên Dương sao, muốn nói ra tất cả những chuyện rắc rối trong lòng mình, ta có thể nói giúp cô!

Diệp Lăng Phi nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Thật ra thì lúc trước tôi vẫn còn chưa dám chắc về một số chuyện, nhưng phản ứng vừa rồi của Mộ Thiên Dương đã nói cho tôi biết, lần này tôi lại đoán đúng. Mộ Văn, cô chờ một lát sắp có kịch hay để xem!

Lúc này Thái Tiểu Ngọc nói:

- Diệp tiên sinh, sao tôi cứ cảm giác thấy dường như là anh nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay vậy!

Diệp Lăng Phi nghe Thái Tiểu Ngọc nói như vậy, hắn cười bảo:

- Đó chỉ là suy đoán của tôi thôi, tính tôi rất thích suy đoán lung tung!

Mộ Văn liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, bản lĩnh lớn nhất của anh không phải là suy nghĩ lung tung, mà là anh không chịu nói thật!

Mộ Văn vừa nói câu này xong, Diệp Lăng Phi nở nụ cười, Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn, nói:

- Vậy cô với tư cách đặc công, chẳng lẽ cô không biết đôi khi nói dối là một thủ đoạn để bảo vệ mình sao?

Mộ Văn bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường, Diệp Lăng Phi giả bộ như không nhìn thấy, ánh mắt hắn nhìn về phía Mộ Thiên Dương, nói thầm:

- Cái tay Mộ Thiên Dương này cũng thật là, đi lấy rượu mà cũng lâu như vậy!

Diệp Lăng Phi nói câu này nhắm tới Mộ Thiên Dương, khi hắn nói câu này thì Mộ Thiên Dương đang về tới, Mộ Thiên Dương nghe được câu nói đó của Diệp Lăng Phi, hắn cười nói:

- Diệp tiên sinh, nói xấu sau lưng người khác là không tốt đâu!

- Tôi nào có nói xấu sau lưng người khác, cho dù nói xấu, tôi cũng nói trước mặt người ta!

Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Thiên Dương, nói:

- Tôi vừa mới nói xấu anh đó, tôi nói anh đi lấy rượu thôi mà sao lâu vậy!

Mộ Thiên Dương tay cầm ly rượu, gác chân lên, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi phát hiện ra anh rất thâm sâu, nếu như có thể, tôi thật sự hi vọng có thể kết bạn với anh!

- Chuyện đó có lẽ là miễn đi!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:

- Tôi không dám kết bạn với người như anh đâu, anh có biết không, anh là một người lòng dạ quá sâu, nếu tôi làm bạn với anh, tôi e không chừng một ngày nào đó anh sẽ giết tôi ấy chứ. Mộ Thiên Dương, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sở dĩ anh tặng hoa cho Mộ Văn, có phải vì anh tin tưởng Mộ Văn sẽ không nghĩ tới anh không?

Mộ Thiên Dương khẽ gật đầu, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi không phủ nhận, nói cách khác, tôi thật sự không ngờ cô ấy lại đoán ra được người tặng hoa chính là tôi, quả là tôi đã đánh giá thấp Mộ Văn!

- Không phải là tôi đoán đâu, là Diệp Lăng Phi đấy!

Lúc này Mộ Văn nói xen vào,

- Mộ Thiên Dương, anh không đánh giá thấp tôi, tôi thật sự không hề nghĩ đến anh, bởi vì tôi không hèn hạ vô sỉ giống như anh, đây cũng là lý do tại sao tôi lại không thể trở thành một đặc công xuất sắc!

Khi đối mặt với Mộ Văn, Mộ Thiên Dương không hề có chút lo lắng. Trong mắt hắn, Mộ Văn luôn là một người phụ nữ dễ khống chế, nhưng khi đối mặt với Diệp Lăng Phi hắn có cảm giác bị áp bức một cách mãnh liệt, cảm giác áp bách đó khiến cho Mộ Thiên Dương cảm thấy rất khó chịu. Mộ Thiên Dương không nói chuyện với Mộ Văn, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, anh có thể nói cho tôi biết, làm thế nào mà anh lại đoán được đó là tôi, anh căn bản không biết tôi là ai!

- Tôi có biết anh!

Diệp Lăng Phi nói,

- Nói đúng hơn là tôi đã biết anh từ trước, lúc đó, Mộ Văn nói với tôi là Lang Nha gây ra vụ nổ khiến anh chết, tôi đã biết là Mộ Văn bị lừa, người của Lang Nha không thể nào nổ chết anh được, bởi vì bọn tôi chưa từng gây ra vụ nổ đó!

- Lang Nha...!

Mộ Thiên Dương bất chợt dừng lại một chút, rồi hắn lập tức cười nói:

- Cuối cùng thì tôi đã hiểu, tôi quên mất Diệp tiên sinh là người của Lang Nha, lúc đó tôi chỉ muốn tìm một cái cớ để giả chết mà thôi, nhưng thật không ngờ tôi lại chọn sai đối tượng, có lẽ phải nói là bị chết trong vụ nổ do tổ chức khủng bố quốc tế gây ra thì tốt hơn?

- Ừ, anh nói không sai sai, anh đã chọn sai đối tượng!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chính bởi lý do đó, tôi mới biết được anh lừa Mộ Văn, như vậy thì chắc chắn là anh chưa chết. Còn một điểm nữa, đó là Thái Duyệt bỗng nhiên biết rõ thân phận của Mộ Văn.....!

Diệp Lăng Phi nói ra những căn cứ để suy đoán, Mộ Thiên Dương nghe rất chăm chú, hắn thật sự không ngờ tay Diệp Lăng Phi này lại lợi hại như vậy, giống như là tất cả mọi chuyện đều nằm dưới sự giám thị của Diệp Lăng Phi dưới. Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, Mộ Thiên Dương vỗ tay, cười nói:

- Nói rất hay, Diệp tiên sinh, anh thật sự rất lợi hại, bây giờ tôi đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Anh đã biết cả rồi, vậy tôi không còn gì phải che giấu nữa, đúng là tôi và Thái Duyệt có giao dịch, ần này tôi đến thành phố Vọng Hải là vì một món đồ cổ rất quan trọng. Chắc anh cũng đã nghe nói đến Lan Đình Tự rồi chứ?

- Lan Đình Tự?

Diệp Lăng Phi nghe Mộ Thiên Dương nhắc đến Lan Đình Tự, hắn mở to mắt, nói thầm:

- Hình như là đã nghe thấy tên này ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời tôi lại không nhớ ra!

- Lan Đình Tự là một báu vật giá trị liên thành, chẳng lẽ ngay cả cái này anh cũng không biết?

Mộ Thiên Dương hiển nhiên bị câu nói của Diệp Lăng Phi làm cho giật mình, vẫn còn có người không biết đến Lan Đình Tự, thứ đó rất nổi danh ở Trung Quốc mà. Nhưng trên thực tế, Diệp Lăng Phi quả thật không biết, có thể Lan Đình Tự rất nổi tiếng, nhưng ở trong mắt Diệp Lăng Phi, đó chỉ là giấy lộn, không liên quan gì đến hắn, Diệp Lăng Phi căn bản không để ý tới. Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn cười với phản ứng của Mộ Thiên Dương, hắn cười nói:

- Chuyện này thì có gì lạ chứ, tôi không phải người chơi đồ cổ, vật đó trong mắt tôi chẳng đáng một đồng!

- Nói cũng đúng!

Mộ Thiên Dương khẽ gật đầu, nói:

- Lan Đình Tự trong mắt của chúng ta là vật báu vô giá, nhưng ở trong mắt người khác thì lại không đáng giá một đồng, lần này tôi đến chính là vì Lan Đình Tự!

- Chỉ đơn giản như vậy sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Mộ Thiên Dương khẽ gật đầu, nói:

- Tất nhiên, chỉ đơn giản như vậy thôi!

Diệp Lăng Phi lắc đầu, cười nói:

- Anh lại nói dối vối tôi, tôi đã nói rồi, nói dối tôi không có ích lợi gì đâu. Anh đã nói không muốn nói thì thế này đi, để tôi nói rõ ra nhé, anh tới thành phố Vọng Hải không phải vì cái Lan Đình Tự gì gì đó, mà là vì một miếng ngọc bội, ngọc bội Cửu Long triều thánh, đúng không?

- Không phải vậy!

Mộ Thiên Dương lập tức phủ nhận. Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Thiên Dương, nói:

- Anh không thừa nhận, vậy tôi hỏi anh, Lan Đình Tự mà anh cần đang ở đâu?

- Đây là bí mật, tôi không thể nói cho anh biết được!

Mộ Thiên Dương nói,

- Tôi chỉ có thể nói lần nà tôi đã lấy được thứ mà mình cần!

- Tôi thấy chưa chắc

Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:

- Xem ra đành phải làm rõ tất cả mọi chuyện thì anh mới chịu thừa nhận. Tôi nói thử nhé, anh không lấy được Lan Đình Tự, thứ anh lấy được chính là miếng ngọc bội kia, tôi còn đoán, anh có quen biết với Chu Ngọc Địch, có thể còn cũng một tổ chức, tổ chức đó chuyên môn thực hiện việc giao dịch các tác phẩm nghệ thuật, nếu tôi đoán không nhầm, rước kia giả chết, cũng là vì tổ chức này. Thế lực của tổ chức này rất khổng lồ, bởi vì ở trong đó toàn là tinh anh của thế giới, những người đó có tiền, mà anh cho rằng anh đã tìm được một cái cây rụng tiền, so với cái cây rụng tiền đó, kiếp sống đặc công thật sự quá nguy hiểm, cho nên anh mới tạo hiện trường giả chết, đúng không?

Những lời này của Diệp Lăng Phi tuy chỉ là suy đoán chủ quan, nhưng Diệp Lăng Phi nói rất có lý, khiến cho Mộ Thiên Dương không tìm thấy sơ hở để phản đối. Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong, Mộ Thiên Dương không nói gì, hắn cầm lấy ly rượu trên bàn, sau khi uống cạn, hắn nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, tôi đi lấy một ly khác!

- Xin mời cứ tự nhiên!

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay với Mộ Thiên Dương, nói:

- Nơi này là chỗ của anh, anh muốn làm gì thì làm, tôi ấy à, chỉ là một hội viên bình thường ở chỗ này thôi, tôi không có quyền ngăn cản anh đi lấy rượu. Chỉ có điều, Mộ Thiên Dương này, anh đã nghĩ tới chư, nếu như ở đây xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó, nói thí dụ như cắt điện, có bom, có hoả hoạn hoặc là.... có án mạng, như vậy thì cảnh sát, nhân viên phòng cháy chữa cháy vân vân và vân vân sẽ đến đây, chỗ này không an toàn nữa, Mộ Văn có thể đưa anh đi khỏi chỗ này!

Những lời này của Diệp Lăng Phi giống như là đang nhắc nhở Mộ Thiên Dương, Mộ Thiên Dương biến sắc, hắn nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi và anh không có ân oán gì, rốt cuộc thì tại sao anh phải làm như vậy?

- Không tại sao cả, tôi chỉ muốn chấm dứt ân oán giữa anh và Mộ Văn thôi

Diệp Lăng Phi uống cạn ly rượu vang, đứng dậy, nói:

- Những việc cần làm tôi đã làm xong cả rồi, Mộ Văn, những chuyện còn lại giao cho cô. Tôi tin rằng cô đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện, xử lý như thế nào, tất cả tùy thuộc vào cô đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui