Đô Thị Tàng Kiều

Bạch Tình Đình nói Bạch Cảnh Sùng muốn sang tên căn nhà cho vú Ngô, chuyện này khiến cho Diệp Lăng Phi có chút kinh ngạc. Lúc trước Diệp Lăng Phi từng nghe Bạch Cảnh Sùng đề cập tới, ông ta không hề có ý định làm như vậy, chỉ muốn duy trì loại quan hệ như hiện này, nhưng Bạch Cảnh Sùng làm như vậy, hiển nhiên là không muốn duy trì loại quan hệ đó, mà có ý muốn phù chính (từ thiếp lên làm vợ) với vú Ngô. Chuyện của Bạch Cảnh Sùng về lý mà nói không tới lượt Diệp Lăng Phi quan tâm, nhưng Diệp Lăng Phi nghĩ đến những gì mà Bạch Cảnh Sùng từng đáp ứng mình, hắn lo lắng Bạch Cảnh Sùng sẽ đổi ý. Một khi người ta già đi thì sẽ trở nên hồ đồ, dù cho trong lòng ông ta không nghĩ như vậy, nhưng không chịu nổi sự khuyên bảo người bên cạnh, như vậy sẽ làm cho mọi chuyện trở nên hỏng bét. Diệp Lăng Phi nhíu nhíu mày, nói:

- Tình Đình, anh thấy cần phải nói chuyện với nhạc phụ rồi, nhạc phụ sang tên vật nghiệp lại cho vú Ngô không có vấn đề gì, nhưng mà cũng phải có một lý do thuyết phục, không thể sang tên dễ dàng như vậy được. Lần này chuyển vật nghiệp, lần sau chuyển tài sản, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không dứt. Anh thấy vú Ngô làm vậy là vì suy nghĩ cho con mình, lần này Thái Hạo bị thương khiến cho suy nghĩ của vú Ngô thay đổi, đây không phải là dấu hiệu tốt đâu!

- Ông xã, trong lòng em cũng hiểu chuyện này, nhưng mà, em lại không có cách nào để ngăn cản, cho dù em có nói thế nào đi chăng nữa, cũng không thể cãi cọ to tiếng với cha em được!

Bạch Tình Đình tỏ vẻ sầu muộn, nói,

- Thật ra thì em cũng không muốn thế này đâu, nhưng mà em không còn cách nào, ông xã, cho nên em mới cảm thấy phiền não. Vú Ngô trước kia rất tốt, chỉ là sau khi Thái Hạo bị thương, Vú Ngô đã thay đổi!

Diệp Lăng Phi nhìn nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, chi bằng chúng ta đi gặp nhạc phụ, có mấy lời nên nói trước mặt mọi người thì tốt hơn, nếu cứ như em bây giờ, giấu ở trong lòng không chịu nói ra, nhạc phụ sẽ không ý thức được trong lòng em có ý kiến về chuyện này. Anh nói rồi, nhạc phụ đã lớn tuổi, em không thể hy vọng ông ấy được như lúc còn trẻ, chuyện gì cũng có thể nhìn thấu, Tình Đình, có lẽ em nên thông cảm cho ông ấy, chứ không phải phàn nàn như lúc này!

Bạch Tình Đình lườm Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh trở thành nhà triết học từ bao giờ vậy, nói ra một tràng các triết lý. Ông xã, anh nói cũng đúng, có lẽ em nên đi nói chuyện với cha, để ông ấy ngẫm lại xem rốt cuộc nên làm thế nào!

Diệp Lăng Phi đưa tay ra nắm lấy tay Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, anh nói rồi, nhạc phụ đã có tuổi, em không thể trông chờ ông ấy giống như chúng ta, có những lúc ông ấy cảm thấy cô độc, cần có người làm bạn, anh có thể hiểu được tâm tình của nhạc phụ, cho nên em cần nghĩ cách giúp nhạc phụ hiểu rõ được vấn đề. Nếu như nhạc phụ muốn đem chuyển tài sản sang cho vú Ngô, không sao cả, nhưng em nên bàn bạc với nhạc phụ về điều kiện, giấy trắng mực đen, tương lai nếu sự tình phát triển theo hướng không thể không chế nổi nữa, những thứ này có thể đem ra dùng. Tình Đình, em nói đúng hay không?

Bạch Tình Đình có chút do dự với đề nghị của Diệp Lăng Phi, người Trung Quốc thật ra vẫn rất để ý tới quan niệm gia đình, có một số việc muốn đóng cửa bảo nhau giải quyết trong nhà chứ không muốn kiện ra tòa án các kiểu, cái đó gọi là việc xấu trong nhà không thể mang ra bên ngoài, nếu thật sự viết chứng từ giấy trắng mực đen với Bạch Cảnh Sùng, tương lai một khi thật sự xảy ra vấn đề, vậy thì sẽ phải vác đơn ra toà án để phân xử, cho dù kết quả có thế nào, tình cảm gia đình chắc chắn sẽ đổ vỡ. Bạch Tình Đình không muốn như vậy, nhưng những gì Diệp Lăng Phi nói không phải là không có đạo lý, nếu như tình hình cứ tiếp tục phát triển theo hướng như hiện nay, Bạch Cảnh Sùng thật sự có thể sẽ chuyển những sản nghiệp khác cho vú Ngô đứng tên, đây cũng là điều mà Bạch Tình Đình không muốn nhìn thấy. Bạch Tình Đình cảm thấy rất mâu thuẫn, giờ phút này cô có cảm giác như mình vô lực, quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà, cho dù một người mạnh mẽ như thế nào ở bên ngoài, một khi phải đối mặt với chuyện trong nhà, sẽ có một loại cảm giác vô lực, dường như mọi chuyện không thể nào khống chế được. Giời phút này Bạch Tình Đình cũng có cảm giác như vậy, những chuyện cha cô làm hiện giờ khiến Bạch Tình Đình không biết làm thế nào mới phải, chỉ có thể hướng ánh mắt sang phía Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh cho rằng em nhất định phải làm như vậy sao?

- Có làm hay không là do em quyết định, Tình Đình, trên thế giới này không có đạo lý nào bắt buộc con người ta phải làm thế này, em có thể lựa chọn mà!

Diệp Lăng Phi nói,

- Em có thể lựa chọn ngồi yên mặc kệ, để cho vú Ngô tiếp tục lấn tới, vú Ngô bây giờ không giống như vú Ngô mà em quen biết trước đây nữa rồi, tình mẫu tử đúng là vĩ đại thật đấy, nhưng mà, tình mẫu tử cũng sẽ thay đổi một con người, vú Ngô sẽ vì Thái Hạo mà thay đổi rất nhiều, khiến cho em không thể nhận ra nữa. Tình Đình, em cứ thử tưởng tượng xem kết quả cuối cùng sẽ là như thế nào đi!

Bạch Tình Đình cắn cắn môi, nghe Diệp Lăng Phi xong, Bạch Tình Đình cuối cùng cũng có quyết định, những gì Diệp Lăng Phi nói tuy nghe thì rất rất tàn khốc, nhưng trên thực tế lại đúng như vậy, nếu bây giờ Bạch Tình Đình hiện tại ngồi yên không để ý tới chuyện này, tương lai nó sẽ phát triển theo hướng mà cô không hề mong muốn, mà đó cũng là kết quả mà Bạch Tình Đình không muốn chứng kiến. Bạch Tình Đình lấy điện thoại ra, gọi cho Bạch Cảnh Sùng, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Bạch Tình Đình lập tức nói:

- Cha, chiều nay con muốn về nhà thăm cha!

Diệp Lăng Phi cầm đũa gắp một ít thức ăn đưa lên miệng. Hiện giờ chuyện này cứ nối tiếp chuyện kia mà đến, chuyện bên ngoài còn chưa giải quyết xong, trong nhà đã lại xảy ra chuyện. Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi đã sớm quen với cuộc sống như vậy, ngược lại không có cảm các gì. Nhiều chuyện, điều có nghĩa là mình không rảnh rỗi, đối với Diệp Lăng Phi mà nói đây có thể coi là một chuyện tốt. Tất nhiên, Diệp Phi cần bớt thời gian để đến thăm nom Chu Hân Mính, dù sao hai ngày này, Chu Hân Mính sắp sinh rồi. Bạch Tình Đình nói chuyện điện thoại với Bạch Cảnh Sùng xong, cô để điện thoại di động xuống, quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, ăn cơm xong anh về nhà với em nhé, bây giờ cứ nghĩ tới bộ dáng của vú Ngô là em lại cảm thấy kinh tởm, sao bà ta lại có thể như vậy được chứ. Nhớ năm đó, lúc mẹ em sinh bệnh, người phụ nữ đó còn cám dỗ cha em, luôn luôn lừa bịp em, bây giờ thì ngược lại, dám quang minh chính đại muốn chiếm đoạt tài sản nhà em. Tuy em đã lập gia đình rồi, nhưng em vẫn là con gái của cha em, tài sản của Bạch gia không có phần của bà ta đâu!

Bạch Tình Đình dường như bị vú Ngô chọc giận, lúc nói cô rất không khách khí. Diệp Lăng Phi lo lắng Bạch Tình Đình tức giận sẽ nói ra một số lời quá khích, dù sao đây là bên ngoài, Bạch Tình Đình phải chú ý hình tượng của cô ở chỗ công chúng, nói không chừng ngày mai trên trang nhất các báo lại có tin tức về chuyện Bạch Tình Đình nổi giận ở trong nhà hàng, vẫn nên nhắc nhở Bạch Tình Đình thì tốt hơn. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây, vội vàng nói:

- Tình Đình, đừng tức giận, tức giận hại đến thân thể đó, chiều nay anh không có việc gì, sẽ cùng em đi gặp nhạc phụ đại nhân. Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa mà!

Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi dỗ dành như vậy, cô mới tạm thời hạ hỏa, Diệp Lăng Phi thanh toán tiền xong, ôm eo thon của Bạch Tình Đình đi ra khỏi nhà hàng. Xe của hai người bọn họ đỗ ở trước cửa nhà hàng, Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình đi đến tận chỗ xe đâu, Diệp Lăng Phi mới buông tay ra, hắn lại dặn dò:

- Tình Đình, đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện này thật ra không phải là không có đường thương lượng đâu, như anh từng nói với em lúc này, nếu em mặc kệ, chuyện này sẽ càng ngày càng xấu đi, nếu để ý tới, cũng không chắc đã là chuyện xấu gì. Dù thế nào thì nhạc phụ cũng là cha ruột của em, anh cho rằng nhạc phụ đại nhân sẽ không giận dữ với em đâu, em là cô gái mà ông ấy thương yêu quý trọng nhất, vú Ngô không thể nào sánh với em được đâu!

- Ông xã, những chuyện này em đều hiểu mà, em không phải là đưa trẻ ba tuổi nữa, trong lòng em biết mình phải làm gì. Ông xã, anh không cần lo lắng cho em đâu!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn cúi đầu hôn lên bờ môi kiều diễm của Bạch Tình Đình một cái, sau đó nói:

- Tình Đình, anh tin rằng em biết phải làm thế nào là tốt nhất, đi thôi, chúng ta lên xe đi!

Bạch Tình Đình lái xe chạy phía trước, Diệp Lăng Phi đi theo sau xe của Bạch Tình Đình, trên đường đi, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Cảnh Sùng. Diệp Lăng Phi chưa từng đề cập với Bạch Tình Đình về chuyện hắn và Bạch Cảnh Sùng đã đạt thành hiệp nghị ngày đó, Diệp Lăng Phi sẽ không giống như Bạch Tình Đình phải cân nhắc đến chuyện tình nghĩa cha con, không muốn bàn điều kiện với Bạch Cảnh Sùng. Từ trước đến giờ Diệp Lăng Phi làm chuyện gì cũng cần điều kiện, bây giờ cũng như vậy, hắn muốn ra điều kiện với Bạch Cảnh Sùng, nếu không thì Diệp Lăng Phi sẽ không làm việc.

- Nhạc phụ, bây giờ con đang qua bên đó, không biết giấy cam kết ổn thỏa cả chưa?

Diệp Lăng Phi nói chuyện rất trực tiếp, không hề định vòng vo tam quốc với Bạch Cảnh Sùng, cách nói chuyện của hắn trực tiếp nhưng hữu hiệu, không cần phải vòng vèo, dù sao đây cũng là bàn điều kiện, làm gì mà phải nói nhiều, toàn là những lời nhảm nhí vô ích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui