Đô Thị Tàng Kiều

Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến những chuyện này, lão già này hỏi hắn cũng như không. Diệp Lăng Phi cho miếng điểm tâm lên miệng, nhai nhóp nhép, sau khi nuốt vào trong bukng, Diệp Lăng Phi mới lên tiếng:

- Chuyện bên đó tôi không rõ lắm, tôi không quản lý chuyện của công ty, tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận của một người chồng là được rồi, à, xin lỗi, xin lỗi không tiếp chuyện ông được!

Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình đang nhìn sang chỗ hắn, hắn không tiếp tục nhiều chuyện với ông già đó nữa, sau khí nói một tiếng xin lỗi, Diệp Lăng Phi đi về phía Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình. Trương Lộ Tuyết cầm một ly rượu, chờ Diệp Lăng Phi đi tới, Trương Lộ Tuyết nháy mắt ra hiệu với Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Ông xã, anh đừng nói quá nhiều với lão già đó, em cũng không biết Khả Nhạc làm ăn thế nào nữa mà lại thông báo cho ông ta đến đây. Để ngày mai đến công ty em sẽ nói với Khả Nhạc, thật là quá kỳ cục, đến chuyện em giao mà còn không làm xong!

- Ông ta là ai vậy?

Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nhìn thoáng qua lão già đó, theo Diệp Lăng Phi thấy, lão già này không có chỗ nào cổ quái cả, không phải là một lão già biến thái, cũng không phải là một lão già yêu quái, không cần phải sợ hãi như vậy chứ. Trương Lộ Tuyết lạnh nhạt nói:

- Chỉ là một lão già cổ quái thôi, rất nhiều tật xấu, cho dù anh mời ông ta thì ông ta vẫn cứ bới móc anh được, xét một cách toàn diễn, em không thích lão già này lắm, bữa tiệc hôm nay em không định mời ông …!

Trương Lộ Tuyết còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi:

- Thế người bạn học ngoại quốc của em đâu, sao anh không thấy hắn ta tới nhỉ!

Trong lòng Diệp Lăng Phi điều hắn quan tâm nhất chính là gã bạn học người nước ngoài của Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết cười cười, nói:

- Tối hôn nay bạn học của em còn có việc, hơn nữa, cậu ta nghe nói anh sẽ đến thì sao còn dám tới nữa, chẳng lẽ cậu ta không lo lắng cho sự an toàn của mình sao?

- Anh nghĩ là không có người bạn học nước ngoài nào của em thì đúng hơn!

Giời phút này Diệp Lăng Phi lại cho rằng Trương Lộ Tuyết lừa hắn, thật ra thì Trương Lộ Tuyết không có người bạn học nước ngoài nào đến đây cả. Trương Lộ Tuyết cười cười, nói:

- Ai bảo là không có chứ, chẳng phải em đã nói với anh rồi sao, tối hôm nay cậu ta có việc cho nên không tới được, nhưng mà, Diệp Lăng Phi này, có lẽ anh nên đi ra an ủi Tình Đình một chút?

Trong lúc nói chuyện Trương Lộ Tuyết hướng ánh mắt về phía Bạch Tình Đình, chỉ thấy Bạch Tình Đình tay cầm một ly rượu, đang uống rượu vang, chỉ là Bạch Tình Đình cau mày, dường như đang bực bội chuyện gì đó. Nếu ai gặp chuyện như Bạch Tình Đình thì chắc chắn tâm tình sẽ không tốt, Diệp Lăng Phi đặt nhẹ tay lên hông Bạch Tình Đình, dịu dàng nói:

- Bà xã, có gì mà phải bực chứ, chúng ta trực tiếp tìm ra người kia là được rồi!

- Không phải vậy, ông xã, em cảm thấy có vấn đề!

Bạch Tình Đình ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Lộ Tuyết nói trong tay người đàn ông đó còn có ảnh của em, nhưng mà cậu ấy xem qua người phụ nữ trên anh có cái gì đó không giống em, cùng lắm chỉ giống được bảy tám phần thôi. Ông xã, anh có nghĩ rằng trên thế giới này có thể tồn tại một người rất giống em không?

- Đó là tất nhiên rồi, không cần phải nghĩ!

Diệp Lăng Phi nhớ ra chuyện Bạch Cảnh Sùng từng nói với hắn, Bạch Cảnh Sùng nói với Diệp Lăng Phi là Bạch Tình Đình còn có một người chị sinh đôi, chỉ là sau khi sinh thì bị mất tích. Từ lúc Diệp Lăng Phi biết chuyện này vẫn không nói cho Bạch Tình Đình, hắn không muốn làm cho Bạch Tình Đình phiền não, đến lúc này, Diệp Lăng Phi định nói chuyện này với Bạch Tình Đình. Hắn mở miệng, nói:

- Tình Đình, anh....!

Diệp Lăng Phi vừa mới nói được mấy chữ, chợt nghe thấy Bạch Tình Đình nói:

- Em mặc kệ người phụ nữ đó là ai, cô ta dám giả mạo em đi lừa gạt khắp nơi, em không thể tha cho cô ta được, em hận nhất loại phụ nữ như vậy. Lộ Tuyết, cậu có số điện thoại của người đàn ông đó không, mình muốn nói chuyện với anh ta

- Có!

Trương Lộ Tuyết nói,

- Anh cũng để số điện thoại lại cho mình!

Trương Lộ Tuyết lấy một cái danh thiếp ra, đưa cho Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình cầm lấy, thấy trên đó viết giám đốc công ty Hàn Văn ở Bắc Kinh.... Bạch Tình Đình nhìn thấy tấm danh thiếp đó thì không nhịn được cười, cô không thể tưởng tượng được người đàn ông này còn là giám đốc, chẳng lẽ thật sự ngốc đến mức bị người ta lừa tiền lừa tình. Lừa tiền thì còn dễ, về phần lừa tình, vậy thì đừng có nói, dù sao trong xã hội này thì chỉ có phụ nữ chịu thiết, nhất là tướng mạo của người phụ nữ đó rất giống Bạch Tình Đình, có thể tưởng tượng được người phụ nữ đó có bao nhiêu người theo đuổi, tên giám đốc đó chẳng thiệt thòi gì cả. Trong lòng Bạch Tình Đình nghĩ như vậy nhưng cô lại không biểu hiện ra ngoài, cô cất tấm danh thiếp đó đi, bỗng nhiên bật cười. Bạch Tình Đình đột nhiên nở nụ cười, khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất nghi hoặc, Diệp Lăng Phi hỏi:

- Bà xã, em làm sao vậy, sao thấy tấm danh thiếp này lại bật cười, chẳng lẽ là …?

Bạch Tình Đình lườm Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Ông xã, chẳng lẽ anh cho rằng em cảm thấy có hứng thú với người đàn ông này sao?

- Không phải thế!

Diệp Lăng Phi lập tức lắc đầu nói,

- Anh không nghĩ như vậy, anh chỉ cảm thấy đột nhiên em bật cười là một chuyện rất cổ quái, nói cho anh nghe chút, rốt cuộc thì em cười cái gì?

- Không nói cho anh!

Bạch Tình Đình cười nói.

Diệp Lăng Phi cầm lấy ly rượu vang trong tay Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, em nói cho anh đi mà!

Diệp Lăng Phi uống luôn ly rượu đó, Bạch Tình Đình nũng nịu cười nói:

- Ông xã, thật ra thì cũng không có gì cả, chỉ là em chợt nhớ ra người đàn ông đó nói là lừa tiền lừa tình, nếu như người phụ nữ đó rất giống em thì chẳng phải người đàn ông đps kiếm lợi lớn sao? Em vẫn rất tự tin vào sắc đẹp của mình, chỉ là em đã kết hôn với ông xa thôi, nếu không thì chắc sẽ có một đoàn dài theo đuổi em đó. Còn bây giờ, không phải là không có người theo đuổi em. Chỉ là những người theo đuổi đó trông thấy ông xã ở bên cạnh em, không có tên nào dám gây phiền toái nữa, ông xã em rất uy vũ mà!

Diệp Lăng Phi rất thích nghe Bạch Tình Đình khích lệ hắn, đây là bà xã nhà mình mà, được bà xã khen tất nhiên là phải nghe rồi. Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, hôn cô một cái ở trước mặt người khác, Bạch Tình Đình mặt như hoa đào, không hề có chút cảm giác bất an hay ngượng ngùng. Lúc này Trương Lộ Tuyết ho khan một tiếng, nói:

- Vốn mình không định quấy rầy hai người, nhưng vì bữa tiệc hôm nay là để tuyên truyền cho tập đoàn chúng ta, em nghĩ với tư cách tổng giám đốc tập đoàn, Diệp Lăng Phi, anh cũng nên nói mấy câu chứ!

- Anh là tổng giám đốc tập đoàn, nhưng mà tổng giám đốc như anh không quản lý chuyện gì cả. Không phải hai em không biết, lúc trước sở dĩ anh phải làm tổng giám đốc, bởi vì sợ hai em bất hòa với nhau, cho nên anh mới làm tổng giám đốc để cân bằng, tình hình bây giờ đã khác, tổng giám đốc đã có thể nghỉ ngơi mặc kệ công ty rồi. Từ nay về sau, tất cả mọi chuyện của tập đoàn đều do hai phó tổng giám đốc các em ra mặt!

Diệp Lăng Phi làm vậy rõ ràng là phủi sạch mọi trách nhiệm, từ nay không quan tâm chuyện trong công ty nữa, Bạch Tình Đình cũng cười nói:

- Lộ Tuyết, mình cũng không biết suy nghĩ của cậu, mình đến đây cũng chỉ để tham gia buổi tiệc thôi, những thứ khác mình còn chưa chuẩn bị, có lẽ vẫn là cậu đứng ra nói đi!

Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đều nói như vậy, cô nghĩ một lát rồi bảo:

- Thôi được rồi, để mình nói vậy!

Trương Lộ Tuyết đặt ly rượu xuống, đi đến chỗ bục ở đầu phòng tiệc, cô hắng giọng một cái, nói:

- Các vị phóng viên, các lão tiền bối trong nghề đồ cổ, những người nổi tiếng trong giới văn hóa, cảm ơn mọi người đã đến tham dự. Hôm nay, tập đoàn Xây Dựng Thành Thị chúng tôi tổ chức bữa tiệc này vì có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố!

Trương Lộ Tuyết cố ý nhấn mạnh ba chữ chuyện quan trọng, cô dừng lại, chờ đợi những người ở phía dưới phản ứng, quả nhiên, khi cô nói như vậy, phòng tiệc lập tức trở nên yên tĩnh, những người ở đây đều hướng sự chú ý về phía Trương Lộ Tuyết, muốn biết rốt cuộc Trương Lộ Tuyết muốn tuyên bố chuyện gì.

- Tập đoàn chúng tôi đã có được bản Lan Đình Tự thất truyền, sau khi trỉa qua giám định sơ bộ từ các chuyên gia của bảo tàng thành phố, bức Lan Đình Tự này có lẽ là bút tích thực, là bút tích thực đã thất truyền ngàn năm của Lan Đình Tự. Tất nhiên, đó mới chỉ là kết quả giám định sơ bộ, để có thể xác minh Lan Đình Tự này là thật hay giả, chúng tôi sẽ tổ chức một hội nghị giám định, thuê cac chuyên gia đồ cổ trong cả nước tiến hành giám định, hi vọng các vị có thể ủng hộ cho chúng tôi. Một khi kết quả giám định đây thực sự là Lan Đình Tự gốc, chúng tôi sẽ hiến Lan Đình Tự cho quốc gia!

Những lời nói của Trương Lộ Tuyết giống như là một quả bom phát nổ ngay giữa phòng tiệc, những người ở đây chẳng ai ngờ Trương Lộ Tuyết lại nói với bọn họ rằng cô đã tìm được Lan Đình Tự thật sự, ai cũng biết bút tích thực của Lan Đình Tự đã thất lạc từ triều Đường, có người hoài nghi là ở trong lăng mộ của Võ Tắc Thiên, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán, không ngờ bút tích thực Lan Đình Tự lại sắp hiện thế rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui