Đô Thị Tàng Kiều

Trịnh Khả Nhạc nói câu này rất không khách khí, khiến cho Vương Việt Thạch cảm thấy hơi xấu hổ, trước giờ ông ta đã bao giờ bị từ chối thẳng thừng thế này, trước kia những cô gái khác nhìn thấy Vương Việt Thạch đều ước gì có thể sán lại gần người Vương Việt Thạch, những cô gái như vậy trái lại không thể khiến cho Vương Việt Thạch cảm thấy hứng thú, nhưng Trịnh Khả Nhạc thì lại khác, thái độ của Trịnh Khả Nhạc khi đối đãi Vương Việt Thạch ngược lại khiến cho Vương Việt Thạch cảm thấy mỹ nữ cao gầy trước mắt này không giống người thường, tình cảnh hiện giừ có chút lúng túng, nhưng dù sao Vương Việt Thạch cũng là người từng trải, những chuyện sóng to gió lớn ông ta cũng gặp nhiều, biết phải ứng đối thế nào trước tình cảnh lúng túng hiện giờ, ông ta cười cười, nói:

- Xin mời!

Diệp Lăng Phi ôm eo Trịnh Khả Nhạc đi về phía bàn bên kia, Vương Việt Thạch không đi sang đó ngay mà gọi một nhân viên phục vụ tới để lấy một ly rượu, sau đó ông ta tay cầm ly rượu chậm rãi đi đến, nếu nếu ở bên ngoài có người đi đường như vậy nhất định sẽ bị người ta cho là đang “thể hiện”. Nhưng ở đây thì lại khác, nơi này là hội sở giải trí cao cấp, những người đến đây đều là kẻ có tiền, đã quen với những lễ nghi của giới thượng lưu, Vương Việt Thạch làm như vậy ngược lại có vẻ rất văn nhã phong độ, chỉ tiếc là Diệp Lăng Phi chưa bao giờ cho rằng đi chậm như Vương Việt Thạch là văn nhã phong độ, hắn thúc giục:

- Đạo diễn Vương, đây không phải là lễ trao giải Oscar, cũng không có thảm đỏ đâu, ông không cần phải đi chậm như vậy, nhanh lên chứ, phải chờ nốt ông mới đánh bài được đấy!

Tên Diệp Lăng Phi này chính là một kẻ thô lậu không hiểu phép tắc lễ nghi, ít ra là ở trong mắt Vương Việt Thạch, loại người như Diệp Lăng Phi là những kẻ bên ngoài giới thời thượng, rời xa xã hội thượng lưu. Ông ta không biết tại sao mà Bạch Tình Đình lại ưng ý một kẻ vô lại như vậy, nghe nói Bạch Tình Đình cũng là tiểu thư khuê các, sao lại đi kết hôn với một gã lưu manh vô lại như vậy chứ. Vương Việt Thạch thầm nghĩ nếu như có cơ hội thì nhất định phải hỏi trực tiếp Bạch Tình Đình xem lý do tại sao, chuyện này khiến cho ông ta cảm thấy rất nghi hoặc, không biết sống với một gã lưu manh như vậy thì sẽ có cảm giác gì nữa? Vương Việt Thạch ngồi đối diện với Trịnh Khả Nhạc, tại ở hai hướng còn lại là hai người đàn ông, quần áo mà hai người đàn ông này mặc rất sang trọng đắt tiền, nếu không phải Diệp Lăng Phi đang ở bên cạnh, nói không chừng Trịnh Khả Nhạc sẽ kinh ngạc đứng bật dậy, cô đã nhìn thấy những bộ quần áo đàn ông đắt tiền trong trong truyền thuyết. Đương nhiên, Trịnh Khả Nhạc cũng hiểu, so này ván bài trước mắt, chuyện hai người đàn ông này mặc cái gì không quan trọng gì, Diệp Lăng Phi cho Trịnh Khả Nhạc hai mươi tấm thẻ đánh bạc, Trịnh Khả Nhạc không biết mỗi tấm thẻ đánh bạc này có trị giá bao nhiêu, thấy Diệp Lăng Phi tiện tay quăng ra, trong lòng cô thầm nghĩ chắc mấy thẻ đánh bạc cũng không đắt lắm, cô nhớ rlần trước lúc tham gia họp lớp thì cũng từng bài, lúc đó chỉ dùng mấy lá bài để làm thẻ đánh bạc, một lá bài tương đương với một tệ. Cuối cùng, Trịnh Khả Nhạc thắng được hai mươi lá, kết quả là sau đó cô dùng toàn bộ số tiền này để mua đồ ăn vặt, Trịnh Khả Nhạc không để mấy thẻ đánh bạc này vào mắt, trong lòng cô chỉ nghĩ nếu hôm nay thắng được một ít tiền ở đây thì có thể lấy ra để mua một ít đồ ăn vặt. Trịnh Khả Nhạc thích những chuyện như thế này, không cần mình phải bỏ tiền ra, có người thanh toán cho mình, chuyện mình cần làm là thắng tiền. Trước kia không phải Trịnh Khả Nhạc chưa gặp những người đàn ông như vậy, chỉ là Trịnh Khả Nhạc không có hứng thú với người đàn ông đó, cũng không muốn thiếu nợ người ta, nhưng khi đối đãi với Diệp Lăng Phi cô lại khác, từ trước tới giờ Trịnh Khả Nhạc luôn cho rằng lấy tiền của Diệp Lăng Phi là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù sao cô cũng lấy tình cảm để trả giá, ai bảo Diệp Lăng Phi không muốn chứ, đó là tổn thất của Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc chưa bao giờ cho rằng quan hệ giữa cô và Diệp Lăng Phi là một kiểu lợi dụng, ở trong lòng Trịnh Khả Nhạc, cô rất thích Diệp Lăng Phi. Những điều này cô đã từng nói với Trương Lộ Tuyết rồi, lúc đó Trương Lộ Tuyết đề nghị với Trịnh Khả Nhạc là nên tìm lấy khuyết điểm của Diệp Lăng Phi để không thích hắn nữa. Trịnh Khả Nhạc đã từng thử qua, nhưng cô lại thất bại, người ta thường nói phụ nữ khi yêu thường trở nên ngốc nghếch, chắc hẳn Trịnh Khả Nhạc cũng như vậy, cô nhớ lúc trước mình là một cô gái rất tinh minh khôn khéo, cho dù khi ở đại học cô cũng từng yêu nhưng lúc đó cô vẫn giữ được suy nghĩ tỉnh táo, sao từ lúc gặp Diệp Lăng Phi cô lại trở nên ngốc như vậy. Trịnh Khả Nhạc đổ tất cả tội lỗi lên đầu Diệp Lăng Phi, người nam đàn ông này thật sự quá khác biệt, chỉ có một người như vậy mới có thể chinh phục được trái tim đặc biệt của Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Trịnh Khả Nhạc, vẫy tay gọi một cô nhân viên phục vụ, lấy hai chén rượu vang, hắn để một ly rượu vang xuống trước mạt Trịnh Khả Nhạc, còn mình thì lấy ly còn lại, Trịnh Khả Nhạc cầm mấy tấmthẻ đánh bạc, nghiêng đầu hỏi:

- Diệp đại ca, em nên hạ thẻ đánh bạc thế nào đây?

- Tùy em thôi, em đã thấy cảnh những đứa trẻ hồi bé hùng hổ ném thẻ đánh bạc như thế nào thì em cứ làm theo đi, nếu như hết thì anh sẽ đổi thêm cho em, chẳng phải anh đã nói với em rồi sao, thắng coi như của em, thua thì cứ tính là của anh!

Diệp Lăng Phi nói xong thì uống một ngụm rượu vang, ánh mắt nhìn về phía Vương Việt Thạch đang ngồi đối diện với Trịnh Khả Nhạc, cười nói:

- Đạo diễn Vương, đừng quá keo kiệt đó nhé, mọi người đều đến đây để giải trí, nhất định phải chơi hết mình!

- Diệp tiên sinh, chuyện này thì anh cứ yên tâm, từ trước tới giờ tôi không phải một người đàn ông keo kiệt, chẳng lẽ anh chưa nghe những tin tức về tôi sao?

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:

- Đáng tiếc là trước giờ tôi không quan tâm đến mấy tin tức giải trí đó, tất nhiên không biết đạo Đạo diễn Vương có bao nhiêu tiền, nhưng mà tôi biết đạo diễn Vương bị người ta khởi tố rồi, chẳng lẽ ông còn nợ tiền không trả sao?

Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến Vương Việt Thạchcảm thấy rất xấu hổ, cuối cùng ông ta cũng tỏ vẻ hơi thiếu kiềm chế, nói:

- Diệp tiên sinh, đó chỉ là những lời đồn đại mà thôi, đám phóng viên giải trí đó toàn thích về những tin tức thị phi, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nợ tiền ai cả!

Vương Việt Thạch giống như là bị Diệp Lăng Phi nói đến chỗ đau, thoáng cái ném ra hai cái thẻ đánh bạc, Trịnh Khả Nhạc thấy Vương Việt Thạch ném ra hai cái thẻ đánh bạc, cô thì thầm:

- Sao một lúc đã ném liền hai cái nhỉ, trong tay mình có hơn hai mươi cái, ừm, mình cũng ném ra hai cái vậy!

Hai người kia bật cười, bọn họ để xấp bài trong tay xuống, nói:

- Chúng tôi không quấy rầy hai người nữa!

Nói xong, cả hai đứng dậy rời đi, trên bàn bài này chỉ còn lại Trịnh Khả Nhạc và Vương Việt Thạch, Trịnh Khả Nhạc vẫn không hiểu tại sao hai người kia lại không chơi nữa, cô hỏi:

- Diệp đại ca, thế này là sao vậy?

- Không có gì, tiếp tục chơi đi!

Diệp Lăng Phi nhìn Vương Việt Thạch, cười nói:

- Vương đại đạo diễn, ông sẽ không ngại chơi bài với một cô gái chứ?

- Đương nhiên không ngại, chỉ là hai người thì phải đánh bài thế nào?

Vương Việt Thạch nói,

- Trừ phi so lớn nhỏ!

- Vậy thì so lớn nhỏ!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Luật so lớn nhỏ này hai người cứ chơi đi, tôi ra bàn khác xem thế nào, Khả Nhạc, khi nào không còn thẻ đánh bạc nữa thì gọi anh, anh sẽ đổi thêm cho em. Anh tin rằng Vương đại đạo diễn có tiền, sẽ không chỉ chơi đơn giản như vậy đâu, Vương đại đạo diễn, có phải như vậy không?

- Tất nhiên rồi!

Vương Việt Thạch nói.

Diệp Lăng Phi cầm ly rượu vang quả thật không đứng ở bàn này nữa, hắn đi đủ các bàn khác, sau khi đi một vòng, Diệp Lăng Phi đã uống hết ly rượu, hắn lại cười ha hả quay trở lại chỗ bàn mà Trịnh Khả Nhạc và Vương Việt Thạch đang chơi bài, chỉ thấy Vương Việt Thạch mồ hôi đầm đìa trên trán, còn ở trước mặt Trịnh Khả Nhạc chồng chất một đống thẻ đánh bạc. Vương Việt Thạch cầm mấy lá bài, muốn đánh mà lại không dám, bây giờ đang chơi so lớn nhỏ, nếu ông ta nhỏ hơn, vậy thì sẽ thua sạch số phỉnh của mình, sự căng thẳng trong lòng Vương Việt Thạch như thế nào có thể tưởng tượng được. Đối thủ của Vương Việt Thạch Trịnh Khả Nhạc lại không có cảm giác khẩn trương như vậy, cô luôn miệng thúc giục Vương Việt Thạch. Vương Việt Thạch không còn cách nào khác, cuối cùng phải hạ bài, kết quả là nghe thấy Trịnh Khả Nhạc reo lên:

- Tôi lại thắng!

Vương Việt Thạch nhìn bài của Trịnh Khả Nhạc, ông ta ủ rũ như con gà trống thua trận, đứng dậy, không nói không rằng bỏ đi. Trịnh Khả Nhạc thấy vậy thì nói thầm:

- Ông ta làm sao vậy nhỉ, chẳng lịch sự chút nào cả, nói không chơi là không chơi liền, em còn chơi chưa nghiền ông ta đã đi rồi, cùng lắm thì em cho ông ta một ít thẻ đánh bạc để chơi tiếp cũng được mà!

Diệp Lăng Phi nghe được Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, hắn cười bảo:

- Khả Nhạc, nếu em bị thua nhiều tiền như vậy, tâm tình của em cũng sẽ như ông ta thôi, em nên biết rằng, mỗi thẻ đánh bạc màu đỏ ở đây tương đương với mười nghìn tệ xem, em thử tính xem mình đã thắng ông ta bao nhiêu tấm thẻ đánh bạc màu đỏ rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui