Đô Thị Tàng Kiều

Trịnh Khả Nhạc ở đầu dây bên kia nũng nịu cười nói:

- Diệp đại ca, em biết ngay là anh lại thờ ơ với em như vậy mà, thật ra thì em cũng không muốn về Bắc Kinh đâu, ở thành phố Vọng Hải thoải mái hơn nhiều, em chỉ muốn xem xem Diệp đại ca sẽ có phản ứng gì thôi, bây giờ em đã biết rồi. Thôi, Diệp đại ca, em không làm khó dễ cho anh nữa, em còn phải đi chơi trò chơi của em đây!

Diệp Lăng Phi nghe Trịnh Khả Nhạc nói như vậy, như trút được gánh nặng trong lòng, thầm nghĩ: “Tiểu nha đầu này, thật đúng là lợi hại, lại còn đùa giỡn mình như vậy!” Diệp Lăng Phi để di động xuống, quay người lại, nhìn thấy Chu Hân Mính đang đứng ở chỗ cửa phòng, cuộc trò chuyện của Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc vừa rồi đã bị Chu Hân Mính nghe thấy hết. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, sao em cứ đứng ngoài cửa mà không vào đi?

Chu Hân Mính nở nụ cười, nói:

- Chẳng phải em sợ làm phiền anh nói chuyện điện thoại sao? Em không to gan đến mức dám quấy rầy anh đâu?

Diệp Lăng Phi nghe Chu Hân Mính nói như vậy liền bảo:

- À, vậy hóa ra là em có gan nghe lén à? Đứng ngoài đó nghe lén anh nói chuyện điện thoại sao?

Chu Hân Mính hiếm hoi lắm mới thè lưỡi, tỏ vẻ đáng yêu của một thiếu phụ, cô nói:

- Em không nghe lén mà, lúc đi đến trước cửa thì em nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, em cũng không nghe được gì cả!

Chu Hân Mính nói câu này thì chính cô cũng không tin, vừa rồi cô đã nghe hết cuộc đối thoại của Diệp Lăng Phi, mặc dù không nghe rõ trong điện thoại nói gì, nhưng từ những gì Diệp Lăng Phi nói cũng như vẻ mặt của hắn, Chu Hân Mính cũng đã đoán được đại khái. Chỉ là cô không giống như Bạch Tình Đình cố gắng muốn biết có phải là Diệp Lăng Phi có người phụ nữ khác ở bên ngoài không, ở trong lòng Chu Hân Mính, chỉ cần Diệp Lăng Phi vẫn yêu mình là đủ rồi. Yêu cầu của Chu Hân Mính khác với của Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính chỉ hi vọng người một nhà hạnh phúc, cô đã có một cô con gái đáng yêu, cho dù Diệp Lăng Phi không ở bên cạnh cô, cô cũng sẽ không cảm thấy cô đơn tịch mịch, ngược lại Bạch Tình Đình thì không giống như vậy. Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính vào trong lòng, nói:

- Hân Mính, em muốn gì để anh đến Bắc Kinh mua cho em?

Chu Hân Mính nhìn Diệp Lăng Phi, một lúc sau mới lên tiếng:

- Em muốn ông xã!

Chu Hân Mính nói xong liền chỉnh lại cổ áo cho Diệp Lăng Phi một chút, nói:

- Ông xã, đi đường cẩn thận nhé!

Diệp Lăng Phi đáp:

- Hân Mính, em yên tâm đi, anh biết mà!

Diệp Lăng Phi không lái xe đến sân bay mà bắt một chiếc xe taxi, trong xe taxi, bác tài xế là một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi đang nghe đài phát thanh giao thông, tin tức từ radio vang lên hấp dẫn sự chú ý của Diệp Lăng Phi, trên radio đưa tin một nữ tội phạm lừa đảo ở Bắc Kinh đã sa lưới. Diệp Lăng Phi nghe được tin tức này, giật mình, nghĩ thầm: “Nói không chừng nữ tội phạm đó chính là chị em sinh đôi của Tình Đình!”. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại gọi cho Bạch Tình Đình, kể lại chuyện này với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ở đầu dây bên kia nghe vậy liền nói:

- Ông xã, đó không phải là cô ấy đâu, cô ấy đã lừa đảo ở Bắc Kinh mấy lần rồi, cảnh sát Bắc Kinh còn đang truy nã cô ấy, sao cô ấy lại ngốc đến độ ở lại Bắc Kinh chứ?

Bạch Tình Đình nói tới đây thì dừng lại một chút, sau đó cô nói thêm:

- Hơn nữa hiện giờ em cũng không muốn biết là cô ấy đang ở đâu lắm, có thể cô ấy là chị gái của em thật, những đã nhiều năm rồi không gặp, chưa thể nói đến chuyện tình cảm, cùng lắm thì gọi một tiếng chị thôi, em vẫn quan tâm đến ông xã anh hơn. Sau khi trải qua chuyện Thái Hạo, em mới nhận ra thân tình ở trước mặt lợi ích không chịu nổi một kích!

Diệp Lăng Phi nghe được Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn cảm thấy kỳ quái, nói:

- Tình Đình, sao em lại đột nhiên đại triệt đại ngộ, nói rất có triết lý à!

Bạch Tình Đình nói vào trong điện thoại:

- Chỉ là đột nhiên em có loại cảm ngộ đó mà thôi, cũng không có gì đâu, ông xã, tối nay em sẽ ra sân bay đón anh, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện sau nhé!

Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, khẽ thở dài, bác tài xế xe taxi nói chen vào:

- Sao vậy, cứ như là đôi vợ chồng son bất hòa vậy, có gì không thoải mái à?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Còn chưa tới mức đó!

Diệp Lăng Phi nhìn bác tài xế xe taxi, hỏi:

- Bác bảo ở xã hội này, tình thân quan trọng hơn hay là tiền quan trọng hơn?

Bác tài xế xe taxi nghe vậy thì nở nụ cười, nói:

- Chuyện này nên nói thế này đây nhỉ? Tôi biết ở cùng khu với tôi có một nhà có bốn người anh em, vì tài sản mà cha để lại mà đánh nhau túi bụi, cuối cùng bốn người kiện lên cả tòa án, cho dù tòa án phân xử thế nào, tóm lại từ đó về sau bốn người gặp nhau giống như là kẻ thù, không ai nói với ai câu nào. Tôi thấy thời buổi bây giờ không có tiền thì chắc chắn khó sống, mà đến lúc có tiền rồi cũng chưa chắc đã được sống thoải mái!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vẫn là bác tài nhìn thấu, tôi không nhìn thấu được như bác, vẫn là bác nói chuẩn, thời buổi này kẻ có tiền và không có tiền đều khó sống!

Tài xế xe taxi cười nói:

- Đều là do xã hội bây giờ lộn xộn, cũng không thể nói tôi nhìn thấu cái này, tôi chỉ biết là bây giờ làm gì cũng phải có tiền, không có tiền cái gì cũng vô nghĩa. Cách đây không lâu tôi về thăm quê, ở đó đang tổ chức bầu trưởng thôn, một cái chức trưởng thôn mà cần đến tám trăm nghìn, đây là bầu trưởng thôn hay là bầu tiền nữa không biết? Anh bảo cái người bỏ ra tám trăm nghìn làm trưởng thôn, chẳng phải sau này vẫn kiếm được một hai triệu à?

Diệp Lăng Phi cũng không cảm thấy quá hứng thú với những chuyện chính trị, nhưng Diệp Lăng Phi biết bây giờ toàn nhờ vào tiền để giải quyết, đương nhiên những chuyện đó không liên quan gì lắm đến Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ đến một chuyện, vì sao mà Bạch Tình Đình lại không ôm quá nhiều hy vọng vào người chị đó của cô. Bạch Tình Đình cơm áo không lo, nhưng người chị của cô lại trở thành tội phạm lừa đảo, vận mệnh của hai chị em sinh đôi không giống nhau, chắc hẳn Bạch Tình Đình cho rằng cho dù có tìm lại được người chị đó, chị của cô chỉ nghĩ đến tiền của họ, giống như Thái Hạo vậy, chẳng phải Thái Hạo là một ví dụ điển hình sao? Sự bất công quá lớn khiến cho người ta điên cuồng, Bạch Tình Đình không muốn giẫm lên vết xe đổ, đó là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi có thể hiểu được cách nghĩ của Bạch Tình Đình, nhưng Diệp Lăng Phi cũng tin tưởng, Bạch Cảnh Sùng muốn tìm lại con gái mình đã mất tích lâu năm, nhưng mà Diệp Lăng Phi cũng không biết, một khi Bạch Cảnh Sùng thật sự tìm về người con gái mất tích đó, Bạch Cảnh Sùng sẽ vì cảm giác áy náy mà dung túng cho cô ta sao? Có lẽ không tìm thấy cũng là một lựa chọn không tệ.

Tám giờ tối chuyến bay của Diệp Lăng Phi đến Bắc Kinh, ở Bắc Kinh mưa rơi lác đác, trong sân bay quốc tế Bắc Kinh khắp nơi đều là người, là một sân bay quốc tế, tất cả những người đến từ các thành phố và quốc gia khác đều tập trung về đây. Bạch Tình Đình đã sớm chờ Diệp Lăng Phi ở lối ra, Bạch Tình Đình giơ một tấm bảng, bên trên viết tên Diệp Lăng Phi thật to. Ở sân bay quốc tế Bắc Kinh có quá nhiều người, nói không chừng sẽ nhìn nhầm, tuy cách này chỉ dùng để đón những người chưa quen biết, Bạch Tình Đình tuy đã rất thân thuộc với Diệp Lăng Phi, nhưng cô vẫn dùng đến tấm bảng này. Cách thức này của Bạch Tình Đình quả thật là rất có tác dụng, từ xa Diệp Lăng Phi đã nhìn thấy tên mình viết trên bảng, lại nhìn thấy Bạch Tình Đình trên người mặc một cái áo khoác, bên trong là một chiếc váy hoa. Bất kỳ ở chỗ nào Bạch Tình Đình cũng kiều diễm động lòng người như vậy, cho dù là ở một thành phố lớn như Bắc Kinh lớn, Bạch Tình Đình vẫn tràn đầy vẻ quyến rũ như thường, thậm chí Diệp Lăng Phi còn nhìn thấy có mấy người đàn ông muốn xán lại gần Bạch Tình Đình, cũng may Diệp Lăng Phi kịp thời xuất hiện, khiến những người đàn ông đó bỏ ý định đó đi. Thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình nép sát vào trong ngực Diệp Lăng Phi, trong quá trình Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình nắm tay nhau đi ra ngoài sân bay, hai người hôn nhau mấy lần, trông bộ dạng giống như một đôi tình nhân đã rất lâu rồi không gặp nhau, nhưng hai thực tế hai người mới chưa gặp nhau hai ba hôm mà thôi. Bạch Tình Đình nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi tay, cô chu miệng ra, nói:

- Ông xã, em thật sự rất nhớ anh, bây giờ em mới nhận ra em không thể cách xa anh được!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tình Đình, có phải là vì bị bắt nên sau đó mới nhớ tới anh không? Em định nhờ anh đến báo thù giúp em à?

- Em không thế đâu!

Bạch Tình Đình kêu lên,

- Chỉ là em thấy nhớ anh thôi, cha em cũng bảo là em nên ở bên cạnh anh nhiều hơn, bồi dưỡng tình cảm của hai vợ chồng mình!

Diệp Lăng Phi nghe đến đó, nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: "Sao nhạc phụ lại đột nhiên nói với Tình Đình như vậy nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui