Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn cùng nhau ăn bữa tối, trước kia Trương Tuyết Hàn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô cũng có thể lãng mạn như thế này, càng không nghĩ được rằng cuộc sống của cô lại trở nên nhiều màu sắc như vậy. Trước kia Trương Tuyết Hàn gần như là luôn sống trong nỗi tuyệt vọng, cô luôn nghĩ rằng cho đến cuối đời mình sẽ chỉ sống trong nỗi tuyệt vọng như vậy, nhưng không ngờ sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi đã thay đổi tất cả. Cuộc sống của cô bắt đầu thay đổi, thậm chí cô còn có thể hưởng thụ không khí lãng mạn khó có được như hôm nay. Nhà hàng này là một địa điểm rất nổi tiếng ở tỉnh thành, Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn ngồi đối diện với nhau, Trương Tuyết Hàn gọi điện thoại về nhà, nói với người nhà là mình đi ăn cơm với bạn học, sẽ về nhà muộn mốt chút. Trương Tuyết Hàn luôn là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, người trong nhà luôn luôn tin tưởng Trương Tuyết Hàn, bởi vậy, trong điện thoại người nhà cô cũng không hỏi thăm quá nhiều, chỉ nhắc nhở Trương Tuyết Hàn phải chú ý đến sức khỏe. Thậm chí mấy lần Trương Tuyết Hàn còn muốn gắp cho Diệp Lăng Phi ăn, nhưng cô thấy trong nhà hàng có rất nhiều người, ngại ngùng không dám gắp gì cho Diệp Lăng Phi cả, đành phải đè nén suy nghĩ này ở trong lòng. Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn ăn tối xong, hai người đi tản bộ ở gần đó. Bây giờ ngoài đường rất đông người, Trương Tuyết Hàn không hề cảm thấy sự chênh lệch tuổi tác giữa cô và Diệp Lăng Phi, thậm chí hai người hơn kém nhau hơn mười tuổi, Trương Tuyết Hàn khoác tay Diệp Lăng Phi, gương mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tuyết Hàn, em không lo lắng bị người quen nhìn thấy sao, đến lúc đó, thì không ổn đâu, nói không chừng người quen của em còn hỏi han nhiều thứ nữa, như vậy em định trả lời thế nào?

- Dạ...!

Trương Tuyết Hàn hơi trầm ngâm, rồi lập tức nói:

- Vậy thì em sẽ nói đây là chồng tương lai của em!

Lúc Trương Tuyết Hàn nói ra những từ này, đôi má cô đã ửng hồng, tỏ ra hơi ngượng ngùng, nói:

- Kỳ thật, em cũng không biết nữa, em không nên nói như vậy, Diệp đại ca, anh không tức giân chứ?

- Sao anh phải tức giận nhỉ?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Anh cao hứng còn không kịp ấy chứ, Tuyết Hàn, chẳng lẽ em không cảm thấy anh là một con trâu già thích gặm cỏ non sao?

- Em thích Diệp đại ca!

Trương Tuyết Hàn nói,

- Em mặc kệ người khác thấy thế nào, em chỉ biết em thích Diệp đại ca, người khác không quản được em đâu!

- Nha đầu ngốc, không nên nói như vậy!

Diệp Lăng Phi nói,

- Có một số việc không thể dùng sức mạnh xông tới, chúng ta có thể đi đường vòng mà!

Diệp Lăng Phi nói xong, giơ tay ra véo mũi Trương Tuyết Hàn một cái, Trương Tuyết Hàn bật cười, đúng lúc đó, điện thoại của Trương Tuyết Hàn đổ chuông, Trương Tuyết Hàn lấy điện thoại di động ra, thấy cú điện thoại này là do Vu Tiêu Tiếu gọi tới, Trương Tuyết Hàn nói:

- Diệp đại ca, là Tiêu Tiếu gọi tới!

- A!

Diệp Lăng Phi chỉ đáp một tiếng.

Trương Tuyết Hàn nhận nghe điện thoại, từ trong điện thoại vang lên giọng nói của Vu Tiêu Tiếu:

- Tuyết Hàn, hiện giờ cậu đang ở đâu vậy?

- Mình…!

Trương Tuyết Hàn nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn mình cười, Trương Tuyết Hàn khoác tay Diệp Lăng Phi, nở một nụ cười hạnh phục, giọng nói của cô rất ngọt ngào dễ thương, đáp:

- Cậu đoán thử xem?

- Làm sao mà mình đoán được chứ, chỉ có điều, nghe giọng điệu của cậu, mình đoán nhất định cậu đang có chuyện vui gì đó, nếu không thì cậu sẽ không tỏ ra vui vẻ như vậy. Tuyết Hàn, nói mình nghe đi, rốt cuộc cậu có chuyện vui gì vậy?

Trương Tuyết Hàn tay cầm điện thoại, nói:

- Mình không có chuyện vui gì cả, cậu đừng nghĩ lung tung nữa. Tiêu Tiếu, có chuyện gì mà cậu lại gọi điện thoại cho mình?

- Chẳng lẽ mình không thể điện thoại cho cậu được sao?

Vu Tiêu Tiếu nghe những lời này của Trương Tuyết Hàn, cô liền nói:

- Vì sao mình không thể điện thoại cho cậu chứ, chẳng lẽ cậu đang có hẹn, khoan đã, để mình suy nghĩ một chút, chẳng lẽ thừa dịp mình không có ở tỉnh thành cậu đã có bạn trai mới rồi? Tuyết Hàn, dù sao chúng ta cũng là hảo tỷ muội, nếu như cậu có bạn trai mới thì nhất định phải nói cho mình biết, nếu không thì mình sẽ giận thật đấy!

- Không có, mình thật sự không có, Tiêu Tiếu, cậu không nên nói lung tung!

Trương Tuyết Hàn vội vàng giải thích,

- Mình đang đi dạo phố thôi!

- Có quỷ, tuyệt đối có quỷ!

Vu Tiêu Tiếu nói,

- Tuyết Hàn, tính cậu như thế nào mình còn không biết sao, nhất định trong lòng cậu có quỷ, mau khai báo thành khẩn với mình, nếu không thì mình sẽ không để yên cho cậu đâu!

Vu Tiêu Tiếu nắm bắt được tâm lý của Trương Tuyết Hàn, không ngừng ép hỏi, Trương Tuyết Hàn chỉ cười ngọt ngào, lại không chịu nói gì, đến cuối cùng bị Vu Tiêu Tiếu ép cho không còn cách nào, Trương Tuyết Hàn đành nói:

- Tiêu Tiếu, hai ngày nữa mình là mình về thành phố Vọng Hải rồi, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện sau, ừm, cứ quyết định như vậy nhé, mình dập máy đây!

Nói xong, không chờ Vu Tiêu Tiếu nói thêm gì cả, Trương Tuyết Hàn đã cúp máy. Trương Tuyết Hàn tinh nghịch thè lưỡi ra, nói:

- Tính cậu ấy là như vậy đấy, em thật sự không biết phải nói làm sao cho tốt đây!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiêu Tiếu vẫn luôn bát quái như vậy mà!

Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đi dạo một lát, sau đó hắn đưa Trương Tuyết Hàn về nhà, tuy Trương Tuyết Hàn không tạm biệt Diệp Lăng Phi sớm như vậy, nhưng bây giờ trời đã tối rồi, nếu Trương Tuyết Hàn không về nhà, người trong nhà nhất định sẽ nghi ngờ, trước kia Trương Tuyết Hàn chưa bao giờ về nhà muộn như vậy cả. Diệp Lăng Phi đưa Trương Tuyết Hàn về nhà xong, hắn quay trở lại khách sạn mình thuê phòng, về đến nơi lại nhận được điện thoại của Suzu Yamakawa, trong điện thoại, Suzu Yamakawa nói cho Diệp Lăng Phi biết cô đã thừa kế tài sản của Yonchien Yamakawa, cũng đã trở thành gia chủ gia tộc Yamakawa, đương nhiên, tất nhiên những chuyện này phải cảm ơn Diệp Lăng Phi. Trong giọng nói của Suzu Yamakawa toát lên sự quyến luyến của cô, trong lòng Suzu Yamakawa cũng không muốn quay về Nhật Bản, cô đã quen sống ở thành phố Vọng Hải rồi.

- Suzu Yamakawa, sớm muộn gì em cũng phải xử lý những chuyện đó thôi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bây giờ em phải học Yonchien Yamakawa đối mặt với những chuyện này, Suzu Yamakawa, tôi tin tưởng em cũng làm được, tôi luôn tin tưởng em có thể làm rất tốt là khác!

Suzu Yamakawa nói:

- Diệp tiên sinh, thật ra trong lòng em cảm thấy rất lo lắng, em không dám chắc mình có thể ứng phó được không, em thật sự rất hy vọng có thể gặp lại Diệp tiên sinh!

Suzu Yamakawa nói đến đây, cô dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm:

- Nhưng em cũng biết Diệp tiên sinh rất bận, không có thời gian đến Nhật Bản, em hi vọng sau nay chúng ta có thể gặp lại nhau!

- Nhất định là có thể!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chẳng lẽ em quên gia tộc Yamakawa của em cũng có sản nghiệp ở thành phố Vọng Hải thành phố rồi sao, tôi tin rằng nhất định chúng ta có thể gặp lại!

- Em cũng tin là như vậy!

Suzu Yamakawa nói.

Diệp Lăng Phi nói chuyện điện thoại với Suzu Yamakawa xong, hắn ngồi bên giường, nghĩ đến những gì mà Suzu Yamakawa vừa mới nói với mình. Theo Diệp Lăng Phi thấy, mình đã mắc quá nhiều khoản nợ tình rồi, muốn trả cũng không được, đúng vào lúc này lại xuất hiện Suzu Yamakawa, trong lòng Diệp Lăng Phi thầm cảm thấy buồn cười, hắn không thể ngờ được vận mệnh mình lại đào hoa như vậy, có rất nhiều cô gái thích hắn. Diệp Lăng Phi không biết đối với mình thì đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa. Diệp Lăng Phi cầm lấy điếu thuốc, vừa mới châm lửa hút, lại nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình. Hôm nay Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết quay trở về thành phố Vọng Hải, nếu Diệp Lăng Phi không có việc phải đến tỉnh thành, có lẽ lúc này Diệp Lăng Phi cũng đã ở thành phố Vọng Hải rồi. Giọng nói mang theo vẻ nũng nịu của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại, chỉ nghe Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, em vừa về đến nhà đã bị Hân Mính bắt nạt rồi, Hân Mính để em bế con, còn nói để em học bế con sớm một chút, còn cậu ấy thì lại đi xem tivi, để em chơi với cục cưng! Ông xã, anh nhất định phải làm chủ cho em, không thể để cho Hân Mính bắt nạt em như vậy được!

Bạch Tình Đình đây là đang tố khổ với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình phàn nàn như vậy, cười nói:

- Tình Đình, bây giừo anh không ở nhà nhà, cho dù anh biết Hân Mính bắt nạt em, anh cũng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hân Mính bắt nạt em, à, phải nói chỉ có thể nghe Hân Mính bắt nạt em. Em không được trách anh đâu đấy, anh không thể làm gì được cả!

Bạch Tình Đình oán trách:

- Ông xã, bảo em chăm con gái nuôi của em không sao cả, nhưng vấn đề là Hân Mính bắt nạt em, em vừa trở về, cậu ấy đã bắt nạt em. Ông xã, anh phải hứa với em chờ khi nào về nhà anh không được để ý tới cậu ấy nữa, nếu không thì cục tức trong lòng em không thể nào xả ra được!

- Được rồi được rồi, anh nhận lời là được chứ gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui