Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi bây giờ đang ở tỉnh thành, không muốn dây dưa với Bạch Tình Đình về những chuyện trong nhà qua điện thoại, nói mãi chắc cũng không dứt, cứ chiều theo ý Bạch Tình Đình là được rồi rồi, Bạch Tình Đình muốn nói như thế nào thì cứ để tùy Bạch Tình Đình đi. Diệp Lăng Phi vừa nói như vậy, tâm tình của Bạch Tình Đình quả nhiên tốt lên, cô nói:

- Ông xã, anh đừng quên những gì anh đã hứa với em đấy, được rồi, em đưa điện thoại cho Hân Mính, cậu ấy ở ngay bên cạnh em, hí hí, lần này cuối cùng em cũng bắt nạt được Hân Mính rồi!

Bạch Tình Đình tỏ vẻ mưu kế của mình đã thành công, lúc này Diệp Lăng Phi mới hiểu ra, náo loạn cả buổi đây đều là những gì Bạch Tình Đình cố ý nói, Chu Hân Mính đang ngồi bên cạnh, Bạch Tình Đình giăng một cái bẫy cho Diệp Lăng Phi, sau đó dụ Diệp Lăng Phi tự mình nhảy đi vào. Trong điện thoại vang lên tiếng cười của Chu Hân Mính, còn không đợi Chu Hân Mính lên tiêng, Diệp Lăng Phi đã chủ động thẳng thắn, nói:

- Bà xã, anh thật sự bị người ta cho vào tròng, anh thật sự không ngờ Tình Đình lại dụ anh rơi vào bẫy như vậy, kết quả là anh bị lừa rồi, bà xã, em sẽ không tức giận chứ!

Giọng nói của Chu Hân Mính vẫn như bình thường, cô cười nói:

- Tất nhiên là em không tức giận rồi, chỉ còn chờ ông xã về rồi giúp em rèn luyện thân thể thôi, mọi người đều nói muốn khôi phục cần một tháng nữa, bây giờ em không dám vận động mạnh như thế đâu. Ông xã, khi nào anh về thì phải ôm em chạy một cây số đó, bằng không thì …!

Chu Hân Mính không nói tiếp đoạn sau, nhưng cô lại cất tiếng cười, Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng cười của Chu Hân Mính, lại nhớ tới khoảng thời gian trước kia Chu Hân Mính là cảnh sát hình sự, lúc đó Chu Hân Mính anh tư hào sảng, nhưng từ sau khi làm mẹ, cô đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa đã quên mất Chu Hân Mính cũng là dân cảnh sát hình sự xuất thân, bản lĩnh của cô còn chưa mất hết đâu. Diệp Lăng Phi cảm khái một hồi, trong lòng thầm nghĩ chờ khi nào mình, nhất định phải dạy dỗ Bạch Tình Đình một trận nên thân, chuyện này không thể kết thúc như vậy được, Bạch Tình Đình lại dám đào hố dụ hắn nhảy vào. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không thể nói ra, hắn chỉ cười nói:

- Hân Mính, em đừng tức giận, anh biết là anh không nên nói như vậy, khi nào về anh tình nguyện nhận bất kỳ sự trừng phạt nào của em!

Chu Hân Mính cười hì hì nói:

- Ông xã, em chỉ đùa với anh một chút mà thôi, vừa rồi em cũng khong có ý định trừng phạt ông xã anh đâu, chuyện này muốn trách thì phải trách Tình Đình thôi, cậu ấy cố ý nói như vậy đấy!

Chu Hân Mính nói xong liền bỏ điện thoại ra khỏi tai, Diệp Lăng Phi nghe thấy Chu Hân Mính nhẹ nhàng cười nói:

- Nào, tiểu Mính Đình, gọi cha đi...!

Diệp Mính Đình mới mấy tuổi mà có thể gọi cha chứ, ngoài việc khóc ra, thật sự cô bé không làm được chuyện gì khác, chỉ có điều, Diệp Lăng Phi vẫn nở nụ cười vui vẻ. Điện thoại lại bị Bạch Tình Đình đoạt lấy, Bạch Tình Đình hỏi:

- Ông xã, bao giờ thì anh về?

- Chắc là mai hoặc ngày kia, anh và nhạc phụ đã hẹn mai gặp nhau!

Diệp Lăng Phi vừa nghĩ tới Chu Hồng Sâm, hắn lại khẽ thở dài, Bạch Tình Đình nghe được tiếng thở dài đó của Diệp Lăng Phi, cô liền hỏi:

- Ông xã, có phải chuyện không được thuận lợi không?

- Anh cũng không biết!

Diệp Lăng Phi nói,

- Anh còn chưa gặp nhạc phụ, không biết ông ấy suy nghĩ thế nào. Anh hi vọng lần này cuộc nói chuyện của bọn anh sẽ thuận lợi hơn, dù sao, chúng ta đều không mong muốn một kết cục bi kịch, nếu nhạc phụ chịu nghe lời khuyên của anh, có lẽ mọi người đều được vui vẻ. À, đúng rồi, Tiểu Linh đã về chưa?

- Tiểu Linh vẫn chưa về!

Bạch Tình Đình nói,

- Chẳng phải là anh đã phải người đi theo Tiểu Linh rồi ư, em nghĩ có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu!

- Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy lo lắng!

Diệp Lăng Phi nói"

- Sau khi giải quyết xong chuyện ở tỉnh thành, anh sẽ lập tức quay trở về thành phố Vọng Hải, sau đó, có thể anh còn phải đi Nhật Bản một chuyến!

Khi Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi đề cập đến chuyện phải đi Nhật Bản, Bạch Tình Đình sửng sốt, lúc trước cô chưa từng nghe Diệp Lăng Phi đề cập tới chuyện này, sao bây giờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên nhắc đến chuyện phải đi Nhật Bản, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác? Trong nội tâm Bạch Tình Đình không mong muốn Diệp Lăng Phi sang Nhật Bản, trong mắt cô Nhật Bản rất loạn, nhất là những người phụ nữ Nhật Bản thì càng không thể dây vào. Tuy Bạch Tình Đình sau khi chung sống với Suzu Yamakawa cũng cảm giác được những cô gái Nhật Bản không hề tùy tiện như trong suy nghĩ của cô, nhưng điều đó không có nghĩa là Bạch Tình Đình sẽ thay đổi quan điểm của mình.

- Ông xã, sao anh lại phải đi Nhật Bản nữa vậy?

Bạch Tình Đình nói,

- Trước giờ có thấy anh đề cập với em đâu?

- À, anh chỉ đột nhiên nghĩ tới chuyện này thôi, cũng không phải là anh nhất định sẽ đi Nhật Bản đâu!

Từ ngữ khí của Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi cũng nghe ra được, Bạch Tình Đình không hề ủng hộ hắn đi Nhật Bản, Diệp Lăng Phi chỉ đột nhiên nghĩ đến chuyện sang Nhật Bản thôi, cũng không có nghĩa hắn nhất định sẽ sang Nhật Bản.

- Ông xã, chuyện anh đi Nhật Bản tốt nhất là lên về nhà bàn lại, dường như chúng ta đã không ở bên nhau được lâu, ông xã, em không thích cảm giác đó!

Bạch Tình Đình nói,

- Yêu cầu của em cũng không cao, chỉ hi vọng ông xã có thể chung sống với bọn em, ít nhất cũng để em và Hân Mính có thể cảm nhận được sự ấm áp cua anh, ông xã, yêu cầu này của em không quá đáng chứ?

Đó yêu cầu của người vợ với chồng mình, không hề quá đáng chút nào cả, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy mình ở bên Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính một thời gian quá ngắn đã lại phải đi, hắn nói:

- Tình Đình, anh biết rồi, anh cũng vừa nói rồi đấy, không phải là anh nhất định phải đi Nhật Bản, chỉ là đột nhiên anh có ý nghĩ như vậy, nhưng mà không tới lượt anh lo lắng cho bọn họ, anh dành thời gian cho gia đình mình thì tốt hơn!

- Ông xã, không phải là em muốn ép anh, chỉ là em và Hân Mính đều cần anh!

Bạch Tình Đình nói,

- Ông xã, anh sẽ không giận em chứ?

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy thì cười bảo:

- Sao anh lại tức giận cơ chứ? Bà xã, em nói không sai, quả thật anh dành rất ít cùng thời gian ở bên em và Hân Mính, có lẽ anh nên ở bên cạnh hai người nhiều hơn, nhất là bây giờ húng ta còn có một cô con gái thông minh đáng yêu, anh càng phải dành nhiều thời gian cho các em hơn!

Bạch Tình Đình nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, cô mới cười nói:

- Vừa rồi em còn lo lắng ông xã anh sẽ giận em chứ, anh không giận em là tốt rồi. À, ông xã, chờ khi nào anh về, chúng ta ra bờ biển nấu cơm dã ngoại đi!

- Hân Mính có sao không?

Diệp Lăng Phi hỏi. Bạch Tình Đình nói:

- Chúng ta nấu cơm dã ngoại ở nhà mình, sau đó có thể đi ra ngoài vào lúc trời không có gió, dù sao nhà mình ở ngay gần biển, không cần phải lo lắng về chuyện đó. Ông xã, anh nói có đúng không?

Diệp Lăng Phi gật đầu, hắn cũng tán đồng:

- Tình Đình, tất cả nghe theo em, em nói thế nào thì như thế đi, hôm nay em vừa từ Bắc Kinh trở về, cũng đã mệt rồi, nên đi ngủ sớm một chút đi!

- Nhưng mà em không ngủ được!

Bạch Tình Đình nhõng nhẽo nói,

- Em đã quen có ông xã ở bên cạnh em rồi, bây giờ nằm một mình em không ngủ được, ông xã, không thì bây giờ anh lập tức bay về đi!

- Được thôi, nếu như có thể về theo sóng điện thoại, bây giờ anh sẽ lập tức bay về!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đùa giỡn một lát, sau khi dỗ dành Bạch Tình Đình một hồi, lúc này mới dập máy. Diệp Lăng Phi có một mình định lên quán bar của khách sạn uống chút rượu, một mình mà lại đi ngủ sớm như vậy, Diệp Lăng Phi thật sự không quen lắm. Trên tầng mười của khách sạn có quán bar, sảnh tiệc,… v.v, Diệp Lăng Phi vào thang máy đi lên tầng mười, trong quán bar này không đông người lắm, đa số là các khách thuê phòng ở đây. Diệp Lăng Phi đi đến chỗ quầy bar, hắn gọi một ly rượu vang, hắn chọn một chỗ rồi ngồi xuống, vừa uống rượu, vừa vừa nhìn những người xung quanh. Sau khi uống hết ly rượu, đang định ra quầy gọi thêm một ly nữa, bỗng hai người một nam một nữ từ bên ngoài đi vào, người đàn ông kia khoảng chừng ba lăm ba sáu tuổi, đầu hói, mặc một bộ âu phục, xem ra cũng là người có thân phân. Đi cùng với người đàn ông đó là một người phụ nữ cầm một cái túi xách tinh mỹ, người phụ nữ đó mặc một bộ váy dài ôm sát người màu đen, tóc búi cao, để lộ chiếc cổ trắng. Diệp Lăng Phi không nhìn còn đỡ, vừa nhìn cô gái đó thiếu chút nữa làm rơi cái ly trong tay xuống đất. Diệp Lăng Phi thật sự không ngờ được rằng có thể nhìn thấy người phụ nữ rất giống với Bạch Tình Đình đó ở đây, nếu không phải là khi nãy Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện điện thoại với Bạch Tình Đình, thậm chí Diệp Lăng Phi có thể sẽ hiểu lầm Bạch Tình Đình vụng trộm lừa gạt hắn đi ra ngoài với người đàn ông khác, hắn không tưởng tượng nổi trên thế gian này lại có người giống nhau đến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui