Đô Thị Tàng Kiều

Vu Tiểu Vũ thủy chung không biết được rốt cuộc Diệp Lăng Phi đã làm chuyện gì, chỉ có điều, việc cấp bách trước mắt là thu xếp cho Tiểu Thiên nằm viện để điều trị, càng được điều trị sớm bao nhiêu, sức khỏe của Tiểu Thiên có thể hồi phục nhanh chóng bấy nhiêu, điều đó đã trở thành một kiểu nhận thức chung của mọi người rồi. Vu Tiểu Vũ cũng không hỏi quá nhiều, trong lòng chỉ muốn mau mau đưa Tiểu Thiên vào bênh viện để điều trị. Thời buổi này có tiền thì chuyện gì cũng giải quyết được, viện phí của Tiểu Thiên tất cả đều do Diệp Lăng Phi chi trả, Vu Tiểu Vũ thì bận bịu ngược xuôi, chỉ mong sao Tiểu Thiên nhanh chóng được phẫu thuật. Diệp Lăng Phi tận dụng thời gian này để gọi một cuộc điện thoại cho Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm đang họp, lúc nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, Chu Hồng Sâm trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Tiểu Diệp, thế này đi, hai giờ chiều chiều này, chúng ta sẽ gặp nhau ở quá trà Nhân Hòa thuộc khu Thành Hà ở tỉnh thành, mỗi lần đến quán trà đó cha thường vào Tụ Hoa phòng, lúc con đến đó, chỉ cần nhắc đến cha, đối phương sẽ dẫn con đi. Bây giờ cha phải giải quyết công chuyện, sau đó sẽ đến gặp con, con thấy như vậy thế nào?

Diệp Lăng Phi cũng không có ý kiến gì, nói:

- Được rồi, nhạc phụ, chúng ta sẽ gặp nhau ở quán trà đó!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu:

- Vừa lúc con có thể tìm một nhà hàng để ăn cơm trưa!

- Vậy được rồi, cứ quyết định như vậy đi!

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn đi ra ngoài cổng bệnh viện, lấy thuốc lá ra hút. Vu Tiểu Vũ làm xong việc của mình đi tìm Diệp Lăng Phi khắp nơi, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Lăng Phi đứng tựa vào tường bên ngoài bệnh viện, đang hút thuốc lá. Vu Tiểu Vũ đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đưa tay ra vỗ vai Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Bây giờ tôi mới phát hiện ra anh là một kẻ có tiền, hơn nữa còn là một kẻ có tiền nhưng tâm địa không xấu!

Diệp Lăng Phi đem ném điếu thuốc lá trong tay xuống đất, thấy Vu Tiểu Vũ cũng lấy một điếu thuốc lá ra, xem chừng cũng định hút thuốc, hắn liền giật lấy điếu thuốc từ tay Vu Tiểu Vũ, nói:

- Đừng hút thuốc nữa, đàn bà con gái hút thuốc gì chứ, như vậy không tốt cho sức khỏe đâu. Đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm, bận bịu từ sáng đến trưa, bụng tôi đã sớm kháng nghị rồi. Vu Tiểu Vũ, lần sau cô không nên chơi khăm tôi như vậy chứ, tôi không chơi nổi đâu!

- Ai chơi anh chứ, làm sao tôi biết anh là người tốt hay là người xấu, tối hôm qua tự nhiên gọi tôi ở trong quán rượu, tôi không sợ hãi mới là lạ đấy. Chỉ có điều, chung quy anh không phải một người xấu, nể mặt anh đã trả tiền viện phí cho Tiểu Thiên, tôi tha thứ cho anh. Đi thôi, hai chúng ta đi ăn cơm!

Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Vu Tiểu Vũ, hắn cười cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vu Tiểu Vũ, nói:

- Vu Tiểu Vũ, tôi không dám để cô đi ăn cơm với tôi đâu, chắc tôi không mời nổi mất!

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, bất mãn nói:

- Anh nói như vậy là có ý gì, có phải là anh xem thường tôi không, tôi biết, tôi chỉ là một kẻ lừa đảo, làm gì có tư cách để ăn cơm với anh chứ? Diệp Lăng Phi, nếu anh không muốn mời tôi thì bỏ đi, không phải là tôi không tìm được người nào mời cơm mình. Được rồi, được rồi, để tôi tìm người khác mời tôi đi ăn cũng được, tôi không thể trêu vào anh mà!

Trong ngữ khí của Vu Tiểu Vũ mang theo ý vị của sự thương cảm, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi không có ý đó, ý của tôi là tôi dám để cô ăn cơm với tôi. Cô đã nói rồi mà, tôi là một kẻ biến thái!

Lúc này Vu Tiểu Vũ mới hiểu được nguyên nhân, hóa ra là Diệp Lăng Phi muốn nói đến chuyện này. Cô ta khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh có phải là đàn ông nữa không vậy, sao lại đi so đo những chuyện đó với tôi? Tôi thừa nhận là tôi không nên nói anh như vậy, nhưng anh cũng không nên tức giận chứ, nếu anh còn là một người đàn ông thì thì không nên tức giận nữa, lại càng không nên nói như vậy!

Vu Tiểu Vũ nhìn chung quanh, bỗng nhiên cô hôn lên môi Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Như vậy anh đã hài lòng chưa, tôi đã tặng cho anh một nụ hôn rồi!

Diệp Lăng Phi mím môi, nói:

- Một nụ hôn làm sao mà đủ được, những gì cô nói đã làm tôi bị tổn thương sâu sắc, phải đền bù thêm mấy cái nữa mới được!

- Anh nghĩ hay quá nhỉ!

Vu Tiểu Vũ nghe những lời này của Diệp Lăng Phi, cô bật cười, từ trong giọng nói của Diệp Lăng Phi, Vu Tiểu Vũ cũng nghe ra được Diệp Lăng Phi đã không còn tức giận nữa rồi, Vu Tiểu Vũ khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Bụng của tôi đói lắm rồi, Diệp Lăng Phi, chúng ta nên đi ăn cơm thôi, bây giờ tôi chỉ muốn ăn một bữa thật no, sau đó nằm trên giường ngủ một giấc thật sảng khoái. Không biết tôi hôm qua anh có làm trò gì với tôi không, nhưng thôi, dù sao tôi cũng biết đêm qua nhất định anh đã sàm sỡ, bây giờ tôi lại coi trọng anh rồi. Chờ sau khi gặp bà xã của anh, tôi sẽ nói cho cô ấy biết, hai người chúng ta đã phát sinh quan hệ rồi, để xem bà xã nhà anh sẽ nói như thế nào!

Vu Tiểu Vũ nói mấy câu này khiến cho lông mày của Diệp Lăng Phi nhăn tít, Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Vu Tiểu Vũ, sắc mặt rất nghiêm túc, nói:

- Vu Tiểu Vũ, tôi không thể không nhắc nhở cô, lúc cô gặp vợ tôi thì không thể nói lung tung, bà xã tôi là một người rất nghiêm túc, nếu cô nói với vợ tôi như vậy, rất có thể vợ tôi sẽ tin tưởng những chuyện đó đấy, cô ngàn vạn không nên hại tôi như vậy!

Vu Tiểu Vũ cười cười, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi luôn cho rằng anh chẳng sợ hãi cái gì cả, náo loạn cả buổi, hóa ra anh sợ vợ à? Vậy được rồi, lúc nào tôi gặp vợ anh nhất định sẽ giữ quan hệ thật tốt với cô ấy. À, Diệp Lăng Phi này, tiện đây hỏi luôn anh một cậu, bà xã nhà anh có nhiều tiền không?

- Ừm... chuyện này tôi phải nói thế nào đây nhỉ, vợ tôi là phó tổng giám đốc của một tập đoàn, mà tập đoàn đó có tài sản ước tính vài tỷ, cô nói xem vợ tôi có nhiều tiền không?

Khi Vu Tiểu Vũ nghe được Diệp Lăng Phi nói như vậy, trong ánh mắt cô ta lóe lên vẻ vui mừng, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh đã hỏi vợ anh chứ, cô ấy có chị em song sinh không, tướng mạo của hai chúng tôi giống như vậy, nói không chừng tôi chính là chị hoặc em gái bị thất lạc của vợ anh đó!

Diệp Lăng Phi cười hỏi:

- Chẳng lẽ cô không biết thân phận của mình sao?

- Tất nhiên là tôi biết chứ!

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, cô có vẻ không thoải mái lắm, nói:

- Tôi chỉ tiện miệng hỏi như vậy thôi, cha mẹ tôi đã vứt bỏ tôi rồi, nếu tôi và vợ anh là hai chị em sinh đôi, làm sao cha mẹ tôi sẽ vứt bỏ tôi chứ, hơn nữa còn nuôi tôi lớn vài năm rồi mới vứt bỏ. Nếu tôi không phải là con gái, có lẽ... khụ, không nói, không nói nữa, chuyện cũng đã qua rồi, Diệp Lăng Phi, tôi chỉ tùy tiện nói với thôi, anh không cần lo lắng, tôi sẽ không để anh phải khó xử đâu!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Vu Tiểu Vũ, tôi có nói gì đâu? Sao tôi cảm thấy hình như chỉ có một mình cô nói, tôi có nói gì đâu?

- Tôi chỉ lo lắng anh lại càu nhàu với tôi thôi, được rồi, được rồi, tôi đói rồi, Diệp Lăng Phi, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?

Vu Tiểu Vũ khoác tay Diệp Lăng Phi, hỏi.

Diệp Lăng Phi nhìn đường, nói:

- Chúng ta cứ tìm một tiệm cơm nào đó cũng được, nói thẳng nhé, tôi không quen thuộc với nơi này lắm, không biết ở đâu có đồ ăn ngon. Vu Tiểu Vũ, nếu cô biết thì cứ cho ý kiến đi!

Vu Tiểu Vũ cười nói:

- Chuyện này anh hỏi đúng người rồi đấy, tất nhiên là tôi biết rõ ở đây chỗ nào ăn ngon nhất, tôi đến thành phố này được một tuần rồi, rất quen thuộc với nơi này!

Lúc Vu Tiểu Vũ nói đến đây, Diệp Lăng Phi không nhịn được nói chen vào:

- Vu Tiểu Vũ, chẳng phải cô sống ở chỗ này sao, sao bây giờ lại bảo mới đến đây được một tuần vậy?

- Anh ngốc thế, chuyện này mà cũng cần tôi giải thích sao?

Vu Tiểu Vũ nói,

- Sao tôi có thể ở mãi chỗ này được chứ, chẳng lẽ tôi không sợ cảnh sát gây phiền toái sao, anh đã nói rồi mà, tôi đang bị cảnh sát truy nã, sao có thể ở lại chỗ này được chứ? Nhưng mà cũng phải nói lại, Diệp Lăng Phi này, bức ảnh truy nã tôi có đẹp không, tôi không muốn những tên cảnh sát đó làm chuyện xấu xa với ảnh của tôi, như vậy thì quá ghê tởm!

- Cô đã biết là nó ghê tởm mà còn làm!

Diệp Lăng Phi nói,

- Có lẽ cô cũng biết, lừa đảo không phải là tội nhẹ đâu, nếu cô bị bắt thì nếu tính tất cả những tội mà cô đã phạm phải, chắc cũng phải bóc lịch mười lăm mười sáu năm. Chờ đến lúc ra tù thì cô đã già, tóc cũng bạc rồi!

- Anh nói bậy!

Vu Tiểu Vũ lập tức phản bác,

- Cùng lắm thì gần bốn mươi tôi đã ra tù rồi, lúc đó thì vẻ đẹp của tôi vẫn còn mặn mà lắm. Thật ra thì trong lòng tôi cũng đã từng suy nghĩ đến chuyện đó, chỉ có điều, vừa nghĩ tới những đứa trẻ đáng thương đó, không biết sau này chùng có thể sống hạnh phúc không, trong lòng tôi lập tức không còn sợ hãi gì nữa. Diệp Lăng Phi, không anh có cảm giác đó hay khonog, chính là cảm giác rất hy vọng người khác được hạnh phúc, cho dù phải trả giá như thế nào tôi cũng cam tâm tình nguyện...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui