Đô Thị Tàng Kiều

Ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn về phía tay Diệp Lăng Phi, chỉ thấy Diệp Lăng Phi đang nắm tay Vu Tiểu Vũ, Diệp Lăng Phi hiểu được rốt cuôc Bạch Tình Đình đang giận cái gì, vội vàng buông tay Vu Tiểu Vũ, nói:

- Vu Tiểu Vũ, cô ngồi xuống đi!

Những gì Bạch Cảnh Sùng nói quả là có tác dụng, lần này Vu Tiểu Vũ quyết định ngồi xuống. Bạch Cảnh Sùng ngồi bên cạnh Vu Tiểu Vũ, ánh mắt ông ta chỉ nhìn chằm chằm vào Vu Tiểu Vũ thôi, lúc này Bạch Cảnh Sùng càng thêm vững tin cô gái trước mắt chính là người con gái đã mất tích năm xưa của ông, Bạch Cảnh Sùng tiếp tục nói:

- Sau khi con gái của cha mất tích, cha đã từng đi tìm rấtt lâu rấtt lâu, nếu năm đó cha nhìn thấy con, chaa nhất định sẽ đưa con về, con biết không, ta trong khoảng thời gian đó cha gần như đã phát điên!

Vu Tiểu Vũ nghe Bạch Cảnh Sùng nói những lời này, làm như không thèm quan tâm, hỏi:

- Sao tôi có thể tin tưởng ông được chứ?

Vu Tiểu Vũ không muốn tin tưởng những gì mà Bạch Cảnh Sùng nói, ít nhất là tạm thời cô không muốn tin tưởng Bạch Cảnh Sùng, hiện giờ Vu Tiểu Vũ vẫn tỏ thái độ hoài nghi với Bạch Cảnh Sùng, cô không muốn tin Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng không nói gì, trái lại Diệp Lăng Phi đã nói giúp cho Bạch Cảnh Sùng:

- Vu Tiểu Vũ, cô không thử nghĩ xem, thiên hạ này làm gì có cha mẹ nào mà không thương yêu con gái mình chứ, nếu lúc ấy nhạc phụ nhìn thấy cô, nhất định sẽ đưa cô về, tôi có thể đảm bảo những gì mà nhạc phụ nói đều là sự thật. Vu Tiểu Vũ, cô hoàn toàn có thể tin tưởng những gì ông ấy noi!

- Tôi không muốn tin những gì anh nói!

Vu Tiểu Vũ nhìn về phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh mới là tên đại bịp, Diệp Lăng Phi, anh đừng có xen vào, tôi không muốn bị người khác quấy nhiễu!

Diệp Lăng Phi nghe Vu Tiểu Vũ nói như vậy, hắn thè lưỡi, tỏ vẻ không thể làm gì được với những điều mà Vu Tiểu Vũ vừa mới nói. Bạch Tình Đình ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình giơ chân ra, giẫm một cái lên mu bàn chân Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi khẽ cau mày, nhìn thoáng qua Bạch Tình Đình, chỉ thấy Bạch Tình Đình đang làm một cái thủ thế người chiến thắng với Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình biết rõ trong hoàn cảnh này, Diệp Lăng Phi sẽ không có phản ứng gì đâu, cho dù cô có trêu chọc Diệp Lăng Phi thế nào đi chăng nữa. Quả nhiên Diệp Lăng Phi không tiếp tục so đo với Bạch Tình Đình, sự chú ý của hắn lại chuyển sang Vu Tiểu Vũ, chỉ nghe Vu Tiểu Vũ nói:

- Coi như là ông không nhìn thấy tôi đi, cho dù nói như thế nào, ông cũng đã rời đi ngay trước mắt tôi. Lúc trước tôi chưa biết là ông, nếu như biết được, tôi nhất định sẽ không đến thành phố Vọng Hải đâu, tôi không muốn gặp lại ông nữa!

Lúc này đột nhiên Diệp Lăng Phi nói chen vào:

- Vu Tiểu Vũ, tôi có một việc cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao chuyện này đã qua lâu như vậy rồi mà cô còn có thể nhớ kỹ nhạc phụ của tôi như vậy, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu, không biết cô có thể giải thích một chút được không?

Vu Tiểu Vũ há hốc mồm, dường như trong lòng cô ta còn chưa chuẩn bị về điều này, cũng không ngờ Diệp Lăng Phi lại đột nhiên hỏi cô một câu như vậy, Vu Tiểu Vũ lẩm bẩm:

- Chuyện này thì liên quan gì đến anh, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, anh đừng nên xen vào nữa, ai bảo anh cứ xen vào chứ!

- Chỉ là tôi có chỗ thắc chưa hiểu nên mới hỏi thôi mà, không có ý gì khác cả, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao? Vu Tiểu Vũ, cô cũng nên giải thích một chút, chẳng lẽ là cô đã sớm muốn trở thành con gái của nhạc phụ tôi, có phải vậy không?

Diệp Lăng Phi cố ý nói như vậy, mục đích của hắn cũng là để cho không khí ở đây hòa hợp hơn, quả nhiên, Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Cái tên nhà anh đúng là làm cho người ta phát bực, cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu, anh đừng mong biết đáp án!

- Tôi cũng đâu muốn biết đáp án!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Tôi chỉ muốn cô nói lại nhạc phụ nghe, nói một cách khác cứ để cha hai cha con cô tâm sự riêng thì hơn, người ngoài như tôi đi chỗ dạo chơi vậy!

- Cha con gì chứ, tôi không chấp nhận ông ta!

Vu Tiểu Vũ vội vàng nói,

- Diệp Lăng Phi, anh không nên nói bậy, tôi thừa nhận, năm đó quả thực là tôi có ý nghĩ như vậy, thử hỏi có đứa trẻ nào lại không muốn cha mình giàu có, hiền lành chứ, lúc đó tôi chẳng qua chỉ là một đứa bé mà thôi!

Vu Tiểu Vũ vừa nói như vậy, mọi chuyện lập tức trở nên sáng tỏ, trước kia, nhất định là Vu Tiểu Vũ đã gặp được Bạch Cảnh Sùng, cái vì thế trong lòng mới ước mơ như vậy, lúc còn nhỏ cô bé nào mà chả mộng mơ, nhất định là Vu Tiểu Vũ đã mơ về chuyện này rất nhiều lần, nếu không thì Vu Tiểu Vũ cũng sẽ không thể nào nhớ rõ như vậy được. Trước kia Vu Tiểu Vũ không biết mình có thể là con gái của Bạch Cảnh Sùng, bây giờ khi cô gặp được Bạch Cảnh Sùng, giấc mơ đó lại hiện lên trong đâu, lúc đó cô mới hiểu được hóa ra cô có thể là con gái của một nhà giàu có thật, nhoáng cái đã hơn mười năm qua đi, cô vẫn phải sống một mình, nỗi cô đơn mặc cảm khiến Vu Tiểu Vũ bỗng nhiên cảm thấy oán hận Bạch Cảnh Sùng, nếu lúc trước Bạch Cảnh Sùng có thể dẫn Vu Tiểu Vũ đi, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra thế này. Bạch Cảnh Sùng vươn tay ra, nắm chặt lấy tay Vu Tiểu Vũ, nói:

- Con à, cha biết là cha không đúng, nếu con muốn trách cha, cha cũng không có gì để nói. Nhưng cha chỉ hi vọng là chúng ta có thể chung sống bên nhau, cha đã già rồi, có lẽ cũng không sống được bao lâu nữa, lúc sinh thời có thể gặp được con, cho dù bây giờ cha chết, cha cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Chờ khi cha xuống dưới suối vàng gặp lại mẹ con, cha sẽ nói với bà ấy, cha đã tìm lại được con gái của chúng ta rồi!

Vu Tiểu Vũ nghe những lời này của Bạch Cảnh Sùng, cô ta không nhịn được, nói:

- Tôi chưa chắc đã là con gái ruột của ông, những người giống nhau có nhiều kiểu, không nhất định những người giống nhau đều có cùng huyết thống!

Vu Tiểu Vũ nói xong thì quay sang phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi, anh cũng phải nói một câu đi chứ, chẳng phải anh nói sau khi xét nghiệm ADN xong, mới có thể xác định tôi có phải là...!

Vu Tiểu Vũ há hốc mồm, cô không nói tiếp đoạn sau nữa. Đã có những lời này của Vu Tiểu Vũ, mấy người Diệp Lăng Phi cũng đều hiểu, ít nhất trong lòng Vu Tiểu Vũ đã chịu tha thứ cho Bạch Cảnh Sùng, chuyện Vu Tiểu Vũ quả thực không thể trách Bạch Cảnh Sùng được. Diệp Lăng Phi nói:

- Chuyện này tôi cho là càng làm sớm càng tốt, chi bằng chiều nay chúng ta đi xét nghiệm ngay được không?

- Có gì mà phải xét nghiệm chứ, cô ấy chính là con gái ruột của ta!

Bạch Cảnh Sùng đã coi Vu Tiểu Vũ chính là cô con gái đã mất tích của mình, ông ta nắm chặt lấy tay Vu Tiểu Vũ, không chịu buông ta. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Cảnh Sùng như vậy, đành phải nói:

- Nhạc phụ, không phải là con không tin cảm giác của cha, chỉ là chuyện xét nghiệm vẫn nên làm thì tốt hơn, như vậy thì về sau cũng thuận tiện chiếu cố cho Vu Tiểu Vũ!

- Chiếu cố cho tôi?

Vu Tiểu Vũ sửng sốt, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Chiếu cố tôi cái gì?

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Tiểu Vũ, nói:

- Những thứ cần chiếu cô có rất nhiều, cô không thể cứ tiếp tục thế này mãi được, nếu cô là người của Bạch gia thì phải thay đổi, cô phải đối mặt với rất nhiều phương tiện truyền thông, mặt khác, cô còn phải làm quen với những người ở những tầng lớp khác nhau. Tất nhiên, tôi tin rằng những chuyện đó đối với cô mà nói cũng không khó khăn gì, Vu Tiểu Vũ, cô thấy tôi nói có đúng không?

Tất nhiên là Vu Tiểu Vũ hiểu chuyện mà Diệp Lăng Phi muốn nói là chuyện Vu Tiểu Vũ đi lừa đảo, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Cứ chạm vào nỗi đau của người khác là không đúng đâu, Diệp Lăng Phi, đừng quên những chuyện lần trước anh đã hứa với tôi!

- Tất nhiên là tôi sẽ không quên!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Tôi đã thu xếp cho cô rồi, tôi sẽ giúp cô hủy bỏ những bản án mà cô vướng phải trước kia, mấy cái bản án đó muốn hủy bỏ cũng không phải chuyện khó khăn gì, cô cũng đừng quan tâm đến nó nữa. Tiếp theo, tôi thấy hay là bây giờ chúng ta đi làm xét nghiệm đi?

Vu Tiểu Vũ nhìn Bạch Cảnh Sùng, rồi lại nhìn Bạch Tình Đình, cuối cùng cô chậm rãi gật đầu. Bạch Cảnh Sùng nắm chặt lấy tay Vu Tiểu Vũ, ông ta vẫn nhìn Vu Tiểu Vũ. Bạch Tình Đình rốt cục cũng không nhìn được rồi, cô nhắc nhở:

- Cha, vừa rồi ông xã con nói phải đi xét nghiệm ADN!

- Cha biết rồi!

Bạch Cảnh Sùng đáp, ông ta nhìn Vu Tiểu Vũ, hỏi:

- Vu Tiểu Vũ, cha đã sớm nghĩ tên cho con rồi, con đổi tên là Bạch Tiểu Vũ được không?

- Không!

Vu Tiểu Vũ vừa Bạch Cảnh Sùng hỏi như vậy, cô ta nói với vẻ rất kiên quyết:

- Cho dù tôi thật sự là con gái ông thì tôi cũng không đổi tên đâu, bởi vì cái tên này của tôi là do viện trưởng cô nhi viện đặt cho tôi, tôi sẽ luôn là con gái của bà ấy!

Những lời này của Vu Tiểu Vũ không để lại chỗ thương lượng, cô kiên quyết muốn giữ họ Vu. Bạch Cảnh Sùng hơi nhíu mày, bỗng nhiên ông ta gật đầu, nói với Vu Tiểu Vũ:

- Được, cha đồng ý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui