Đô Thị Tàng Kiều

Vu Tiểu Vũ đề ra điều kiện không mang họ Bạch mà vẫn giữ họ Vu như cũ, thế mà Bạch Cảnh Sùng vẫn đồng ý, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy rất bất ngờ, Diệp Lăng Phi còn cho rằng Bạch Cảnh Sùng sẽ không đồng ý một cách sảng khoái như vậy chứ, đúng là không ai biết được chữ ngờ. Làm xét nghiệm ADN để kiểm tra huyết thống, việc xét nghiệm không khó khăn gì, nhưng kết quả thì không phải một hai ngày đã có được, chí ít cũng phải đợi đến tuần sau. Thật ra thì việc đi xét nghiệm DNA xem cũng không còn ý nghĩa quá quan trọng nữa, ngay từ lần đầu tiên Bạch Cảnh Sùng nhìn thấy Vu Tiểu Vũ, trong lòng Bạch Cảnh Sùng đã cho rằng Vu Tiểu Vũ chính là người con gái đã mất tích năm xưa của mình, xét nghiệm ADN chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi. Tới gần giữa trưa, Bạch Cảnh Sùng nói muốn đến du thuyền để ăn mừng, Bạch Cảnh Sùng có ý là từ sau khi vợ ông ta, tức mẹ đẻ của Bạch Tình Đình qua đời, Bạch Cảnh Sùng rất ít khi vui vẻ như bây giờ, có thể nói là cả nhà đã đoàn tụ rồi, Bạch Cảnh Sùng nói nên ra biển ăn mừng một trần, chỉ có điều Bạch Cảnh Sùng vừa mới đưa ra đề nghị này, đã nghe thấy Bạch Tình Đình nói:

- Cha, sức khỏe của cha không được tốt, không nên ra biển, chi bằng chờ khi nào sức khỏe của cha tốt rồi chúng ta sẽ tổ chức ăn mừng trên du thuyền!

Bạch Cảnh Sùng nhìn Bạch Tình Đình, cười nói:

- Tình Đình, con không cần lo lắng cho cha đâu, con xem sức khỏe của cha tốt thế này, sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ!

Lúc này Diệp Lăng Phi cũng lên tiếng:

- Nhạc phụ, bây giờ đã trưa rồi, có lẽ chúng ta nên tìm một chỗ ăn cơm thì hơn, nếu bây giờ cha muốn ra biển, chẳng phải là đã quá giờ ăn trưa rồi sao. Theo con thấy thì chi bằng chúng ta ăn cơm xong, sau đó sẽ bàn tiếp về việc ra ngoài biển!

Diệp Lăng Phi nói đến đây, quay sang phía Vu Tiểu Vũ, hỏi:

- Vu Tiểu Vũ, cô nghĩ thế nào?

- Tôi cho là nên đi ăn cơm đã!

Vu Tiểu Vũ vừa nói câu này xong, Bạch Cảnh Sùng lập tức đồng ý:

- Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!

Bạch Cảnh Sùng kéo tay Vu Tiểu Vũ, ông ta lại quay sang phía Bạch Tình Đình, nói:

- Tình Đình, con ngồi xe cha đi, ba cha con ta có thể tâm sự!

Bạch Tình Đình chu miệng ra, nói:

- Cha, chúng ta có rất nhiều thời gian để trò chuyện, cha cứ tâm sự với Vu Tiểu Vũ trước đi, con có chuyện muốn nói với chồng còn!

Bạch Cảnh Sùng cũng không nghĩ nhiều, Bạch Tình Đình đã nói mình có chuyện cần nói với Diệp Lăng Phi, Bạch Cảnh Sùng cũng không miễn cưỡng:

- Thế cũng được!

Bạch Cảnh Sùng nói xong liền nắm tay Vu Tiểu Vũ đi về phía xe của mình, Bạch Tình Đình nhìn cha mình dắt tay Vu Tiểu Vũ lên xe xong, cô đi đến chỗ ghế phụ lái, nói với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, anh lái xe đi!

Diệp Lăng Phi lại không vội vàng lên xe, hắn cầm điếu thuốc lá, nhìn Bạch Tình Đình, nở nụ cười, Bạch Tình Đình thấy vậy thì tỏ vẻ không kiên nhẫn, bảo:

- Ông xã, sao anh lại nhìn em như vậy, chẳng lẽ trên mặt em có vết gì sao?

- Tất nhiên là không có, chỉ là anh muốn nhìn xem tâm tình của em bây giờ như thế nào thôi!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Sao anh có cảm giác bây giờ em đang mất hứng nhỉ? Tình Đình, nếu như có chuyện gì đó làm em mất hứng thì cứ nói ra, không nên giấu ở trong lòng, như vậy sẽ khiến em càng ngày càng stress đấy!

Bạch Tình Đình nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi, nói:

- Em cảm thấy mình là người thừa!

Bạch Tình Đình nói xong, cô mở cửa bước lên xe. Diệp Lăng Phi cảm thấy khó hiểu, đang yên đang lành sao Bạch Tình Đình lại đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi như vậy nhỉ, hắn thấy có vấn đề, nói không chừng là có liên quan đến chuyện mua quần áo, lúc đó, khi Bạch Tình Đình mua quần áo cho Vu Tiểu Vũ xong, Diệp Lăng Phi cảm thấy Bạch Tình Đình đã biết được một số chuyện, lúc đó Bạch Tình Đình không nói gì, nói không chừng hiện giờ Bạch Tình Đình muốn nói với Diệp Lăng Phi những chuyện đó. Diệp Lăng Phi cũng lên xe, Bạch Tình Đình đang thắt dây an toàn, Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói:

- Bà xã, em sao vậy, đang yên đang lành sao lại nói như thế, anh bị em làm cho hồ đồ mất rồi!

- Chẳng lẽ không đúng sao, ông xã, em muốn quyên góp làm từ thiện như thế nào ở tỉnh thành em không quan tâm, nhưng anh lại không nói cho em biết anh chuẩn bị lập một quỹ từ thiện, hơn nữa còn để Vu Tiểu Vũ quản lý!

Bạch Tình Đình nói xong nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Em cũng thừa nhận, Vu Tiểu Vũ không phải người xấu, nhưng dù sao cô ấy cũng là một người mà hai chúng ta đều chưa tiếp xúc nhiều lắm, cho dù cô ấy là chị ruột của em, nhưng anh dựa vào cái gì mà lại tin tưởng cô ấy như vậy? Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô ấy rất giống em, hơn nữa có thể là chị ruột của em?

Diệp Lăng Phi không hiểu ra sao, nói:

- Anh đồng ý để cô ấy quản lý quỹ từ thiện bao giờ chứ, anh nhớ là anh chưa từng nói như vậy, xem ra lại là cô ta giở trò rồi! Không được, anh gọi điện thoại cho cô ta để hỏi xem thế nào, hừ, chuyện như vậy mà cũng dám nói lung tung, lần này anh không thể tha cho cô ta được nữa, anh sẽ đuổi cô ta đi!

- Đừng, đừng!

Bạch Tình Đình vội vàng nói,

- Ông xã, anh không thể làm như vậy được, chẳng lẽ anh không nhận ra bây giờ cha rất thích Vu Tiểu Vũ đó sao, nếu anh đuổi Vu Tiểu Vũ đi, em lo cha sẽ tức giận!

Bạch Tình Đình nói xong câu đó, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi bật cười ha hả, tiếng cười của hắn khiến cho Bạch Tình Đình càng cảm thấy khó hiểu, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Ông xã, anh cười cái gì vậy?

- Anh cười em rất thú vị!

Diệp Lăng Phi nóim

- Bà xã, thật ra nội tâm em đang rất phức tạp, cái câu em là người thừa mà em nói lúc nãy chỉ để nói với anh rằng, tâm tình của em bây giờ không được tốt, bởi vì em cảm thấy mình bị xem nhẹ, nhưng thật ra em lại cảm thấy rất cao hứng. Ngoài miệng em nói là không thích Vu Tiểu Vũ, nhưng trong lòng em lại không nghĩ như vậy, nếu không thì em cũng không dẫn Vu Tiểu Vũ đi mua quần áo...!

Diệp Lăng Phi còn chưa nói hết, đã bị Bạch Tình Đình ngắt lời:

- Được rồi, được rồi, em biết rồi!

Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, anh có thể không nói một cách trực tiếp như vậy được không?

- Anh làm vậy là muốn tốt cho em đấy, đây là một chuyện rất đáng chúc mừng, từ nay về sau em không còn cảm thấy cô đơn nữa, bởi vì bây giờ em đã có một người chị. Tình Đình, em đã nghĩ tới việc đứng trước mặt gọi Vu Tiểu Vũ là chị chưa?

Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:

- Em còn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện đó!

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, hắn liền bảo:

- Như vậy thì tùy em thôi, chỉ có điều, anh cảm thấy có lẽ em nên gọi Vu Tiểu Vũ là chị! Em có thấy không, hôm nay khí sắc của nhạc phụ đại nhân cực kỳ tốt, anh nghĩ điều này cũng là vì Vu Tiểu Vũ mà ra đấy!

- Có lẽ là như vậy!

Bạch Tình Đình nói.

Chỗ ăn cơm là do Bạch Cảnh Sùng lựa chọn, khi Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình hai người lái xe tới nơi, Bạch Cảnh Sùng và Vu Tiểu Vũ đã sớm ngồi ở trong phòng ăn chờ hai người họ rồi rồi. Diệp Lăng Phi mở cửa phòng ra, cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào mặt, hắn không nhịn được hắt xì một cái, phàn nàn:

- Điều hòa để nhiệt độ thấp thế!

Bạch Tình Đình đi phía sau Diệp Lăng Phi, lúc Bạch Tình Đình đi vào, cô cũng cảm thấy nhiệt độ ở trong này hơi lạnh, liền nói:

- Cha, sức khỏe của cha không chịu được nhiệt độ thấp như vậy đâu!

Nói xong, cô định gọi nhân viên phục vụ viên đến đây tăng nhiệt độ của điều hòa lên, không ngờ Bạch Cảnh Sùng lại nói:

- Tình Đình, như vậy là vừa rồi!

Bạch Cảnh Sùng nói xong lại nhìn thoáng qua Vu Tiểu Vũ, nói:

- Vu Tiểu Vũ cảm thấy không sao là được rồi!

Bạch Cảnh Sùng vừa nói như vậy, khiến cho Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra, náo loạn cả buổi, hóa ra là vì suy nghĩ cho Vu Tiểu Vũ. Diệp Lăng Phi đi đến trước điều hòa, hắn đưa lưng về phía Vu Tiểu Vũ, nói:

- Nhạc phụ, cha đừng có nghe theo cô ấy, cô ấy dù sao cũng là người trẻ, cha đã có tuổi rồi, sao còn theo cảm giác của thanh niên làm gì? Vu Tiểu Vũ, cô cũng thiệt là, cô biết rõ là sức khỏe của nhạc phụ tôi không được tốt, sao không suy nghĩ cho sức khỏe của ông ấy, cô nói xem, cô làm con gái kiểu gì vậy, cô bảo tôi phải nói với cô thế nào mới phải đây!

Vu Tiểu Vũ ở phía sau lưng Diệp Lăng Phi, nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, Vu Tiểu Vũ giơ tay lên, đánh vào lưng Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh không nói gì là tốt nhất, không có ai coi anh là người câm điếc đâu!

Diệp Lăng Phi bĩu môi, hừ lạnh nói:

- Không có ai coi tôi là người câm điếc, chỉ là không nói ra tôi cảm thấy không vui!

Diệp Lăng Phi đặt lại nhiệt độ, hắn kéo cái ghế bên cạnh Vu Tiểu Vũ, vừa định ngồi xuống, lại nghe Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, ngồi đây đi!

Vu Tiểu Vũ cười cười, thấp giọng nói:

- Tôi biết ngay là có người lo lắng tôi sẽ cướp mất anh mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui