Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách sạn, hắn vừa mới nói chuyện điện thoại với Bạch Tình Đình xong, sau khi biết Bạch Tình Đình và Chu Tiểu Linh đã về tới thành phố Vọng Hải, hắn mới cảm thấy yên lòng. Bạch Tình Đình vốn định tới Chương Châu để gặp Diệp Lăng Phi nhưng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Về phần Chu Tiểu Linh, những chuyện lần này đã khiến tâm lý cô bị sang chấn không nhẹ, thế nên sau khi trở lại thành phố Vọng Hải cô cũng không nói nhiều, Chu Hân Mính đang cố gắng trò chuyện với Chu Tiểu Linh, như vậy có thể giúp cho Chu Tiểu Linh trở lại bình thường, không cần lo lắng đến những chuyện đó nữa. Nhưng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình đều hiểu rằng, tình hình lúc này ở Chương Châu cực kỳ hung hiểm, Diệp Lăng Phi một mình ở lại nơi đó, tình cảnh vô cùng nguy cấp, nhưng Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình cả hai người cũng hiểu rõ tính cách của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đã nói không cần hai cô tới, tất nhiên là Diệp Lăng Phi có đạo lý của mình, cho dù hai người bọn họ muốn đi tới đó cũng không nhận được sự đồng ý của Diệp Lăng Phi, chắc chắn rằng Diệp Lăng Phi không muốn để hai người tới đây. Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, chỉ là muốn nói cho Diệp Lăng Phi biết là hiện tại các cô đang rất an toàn, Diệp Lăng Phi không cần lo lắng, đồng thời, Bạch Tình Đình cũng nhắc nhở Diệp Lăng Phi phải cẩn thận một chút. Diệp Lăng Phi đáp:

- Tình Đình, em yên tâm đi, anh nắm chắc mà!

Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, hắn lại tiếp tục nói với Bạch Tình Đình về những chuyện linh tinh khác, Diệp Lăng Phi làm như vậy mục đích là vì không muốn khiến Bạch Tình Đình phải lo lắng, trong lòng hắn biết rất rõ bây giờ Bạch Tình Đình đang nghĩ cái gì, cô rất lo lắng Diệp Lăng Phi sẽ gặp chuyện không may, Diệp Lăng Phi chỉ hi vọng Bạch Tình Đình có thể yên tâm, hắn sẽ không sao cả. Sau khi nói chuyện với Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính xong, Diệp Lăng Phi lại gọi điện thoại cho Vương Vĩnh, trong điện thoại vang lên giọng nói của Vương Vĩnh:

- Diệp tiên sinh, mọi chuyện đã ổn rồi, bây giờ Tôn Hổ đã được chuyển tới một bệnh viện khác, còn những kẻ tới muốn giết chết Tôn Hổ cũng đã bị chúng ta bắt được, trước mắt chúng tôi đang muốn cạy miệng bọn chúng để biết được một ít tin tức hữu dụng. Chỉ có điều, những tên này đều rất cứng đầu, khó có thể khiến bọn chúng mở miệng trong thời gian ngắn được!

Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Điều đó có nghĩa là các anh còn chưa làm hết sức, tôi không nghĩ rằng trên cái thế giới này thật sự có người không chịu nói những bí mật ra, trong mắt tôi không phải những người đó không chịu nói, mà là vì các anh chưa tìm được phương pháp thích hợp, nếu không thì làm sao mà bọn chúng mở miệng được? Cứ nghĩ cho kỹ biện pháp đi, tôi tin là anh sẽ nghĩ ra, Vương Vĩnh, tôi chỉ có thể nói những kẻ đó rất quan trọng với chúng ta, tôi hi vọng anh có thể có được những tin tức cần thiết từ chỗ bọn chúng!

- Diệp tiên sinh, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố hết sức!

Vương Vĩnh nói,

- Tôi cũng đã nghĩ những biện pháp khác, chỉ điều nơi này là Chương Châu, có một số việc chúng ta không thể làm được, tôi không muốn những tên này gặp nguy hiểm đến tính mạng, như vậy...!

Vương Vĩnh không nói nốt đoạn sau, nhưng cho dù Vương Vĩnh không nói Diệp Lăng Phi cũng hiểu được ý Vương Vĩnh là gù, Diệp Lăng Phi nói:

- Vương Vĩnh, tôi hiểu mà, anh chỉ cần làm theo là được rồi, không cần cân nhắc những chuyện khác, đừng quên là có tôi ở đây, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm chủ!

- Diệp tiên sinh, vậy tôi sẽ làm ngay!

Vương Vĩnh nghe được những lời này của Diệp Lăng Phi, trong lòng đã không còn gì phải kiêng kỵ nữa, lập tức nói mình sẽ nghĩ biện pháp khác. Diệp Lăng Phi dập máy, một mình hắn ngồi trong phòng cảm thấy nhàm chán, về lýmà nói, bây giờ có lén Diệp Lăng Phi nên đến hiện trường để xem tình hình ở đó thế nào, nhưng Diệp Lăng Phi lại cho rằng đám người Vương Vĩnh hoàn toàn đủ sức ứng phó, điều hắn cần làm bây giờ là chờ đợi tin tức. Điện thoại của Diệp Lăng Phi đẻ ở bên tay phải, Diệp Lăng Phi nghĩ tới Liêu Hoa Thắng, có lẽ mình phải nói chuyện với Liêu Hoa Thắng, có thể sẽ có được một số tin tức hữu dụng từ phía Liêu Hoa Thắng. Những tin tức mà Vương Trác cung cấp cũng đã đủ cho Diệp Lăng Phi sử dụng rồi, nhưng Diệp Lăng Phi vẫn muốn nói chuyện với Liêu Hoa Thắng, nhìn xem có thể khiến Liêu Hoa Thắng thay đổi chủ ý được không. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Liêu Hoa Thắng, sau khi nghe được giọng nói của Liêu Hoa Thắng vang lên trong điện thoại, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Liêu bí thư, tôi có vài lời muốn tâm sự với ông, không biết bao giờ thì ông có thời gian nhỉ?

Giọng nói của Liêu Hoa Thắng vang lên trong điện thoại, Liêu Hoa Thắng với tư cách một bí thư thành ủy, giọng điệu của ông ta lúc nói chuyện luôn rất nghiêm nghị, khiến cho người ta cảm giác khó tiếp cận được, nhưng giờ phút này, Liêu Hoa Thắng nói chuyện với Diệp Lăng Phi bằng một thái độ hết sức khách khí, nếu như người khác nghe được Liêu Hoa Thắng nói chuyện với giọng điệu này nhất định sẽ cho rằng Liêu Hoa Thắng có vần đề. Thật ra Liêu Hoa Thắng cũng không muốn nói như vậy với Diệp Lăng Phi, ông ta luôn cao cao tại thượng, đã sớm quen với việc được người khác ca tụng rồi, nhưng giờ, lúc đối diện với Diệp Lăng Phi, Liêu Hoa Thắng cũng bị bức bách phải thay đổi, đó khhông phải vì Diệp Lăng Phi lợi hại như thế nào, Diệp Lăng Phi bản thân chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng không có thế lự gì trong chính phủ cả, nhưng những quan hệ sau lưng Diệp Lăng Phi lại khiến cho Liêu Hoa Thắng phải kiêng kị. Liêu Hoa Thắng đảm nhiệm chức vụ bí thư thành ủy Chương Châu, quả thực có thể nói là một tay che trời, ông và Chu Bội hai người liên hợp, làm cho Chương Châu này chướng khí mù mịt, nhưng cấp trên lại không biết rốt cuộc Chương Châu xảy ra chuyện gì, cộng thêm tay Chu Bội kia bỏ tiền ra, thế nên những người đến kêu oan đều bị đuổi về, về phần cái gọi là tố cáo thì càng không có bao nhiêu tác dụng. Liêu Hoa Thắng đã làm ở Chương Châu khá lâu rồi mà chưa từng xảy ra chuyện gì cả, lá gan cũng càng lúc càng lớn, nhưng mà chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cho Liêu Hoa Thắng ý thức được một cách sâu sác, không phải ông ta có thể một tay che trời ở Chương Châu này, có những người không thể đắc tội được, trong đó có tay Diệp Lăng Phi này. Đừng nhìn Diệp Lăng Phi không có quan hệ gì với chính phủ, nhưng Diệp Lăng Phi lại có quan hệ ở trên tỉnh, ít nhất là Liêu Hoa Thắng cho rằng Diệp Lăng Phi có quan hệ ở trên tỉnh, nếu không thì sẽ không có chuyện Diệp Lăng Phi vừa tới Chương Châu xong, trên tỉnh đã gọi điện thoại đến chỗ Liêu Hoa Thắng. Điều mà Liêu Hoa Thắng đang lo lắng bây giờ là những chuyện mà ông ta từng làm trước kia bị phơi bày ra ánh sáng, nếu mà như vậy thì chắc chắn là ông ta xong đời, đó là những gì mà Liêu Hoa Thắng đang suy nghĩ hiện giờ, bởi vậy khi thấy Diệp Lăng Phi gọi điện thoại đến cho mình, trong lòng vẫn còn chút kiêng kỵ với Diệp Lăng Phi, luôn lo lắng tay Diệp Lăng Phi này sẽ khuấy đảo Chương Châu đến mức long trời lở đất, đó là chuyện mà ông ta không muốn thấy. Liêu Hoa Thắng nghĩ chuyện cần làm bây giờ là mau chóng ổn định Diệp Lăng Phi, tốt nhất có thể khiến cho Diệp Lăng Phi rời khỏi Chương Châu, như vậy thì ông ta có thể an tâm được rồi. Bởi vậy, khi Liêu Hoa Thắng nhận được điện thoại của Diệp Lăng Phi, giọng điệu của ông ta rất khách sáo, Liêu Hoa Thắng nói:

- Diệp tiên sinh, tất nhiên là tôi có thời gian, anh muốn chúng ta gặp nhau ở đâu đây?

- Liêu bí thư, tôi cũng không hiểu biết nhiều về thành phố này lắm, chi bằng thế này, ông cứ quyết định điểm hẹn đi, ông bảo đến đâu thì tôi sẽ đi đến đó!

Diệp Lăng Phi nói đến đây lại bổ sung thêm một câu:

- Dù sao ông cũng là người có quyền lực lớn nhất ở đây mà, tất nhiên là tôi phải tôn trọng ý kiến của ông rồi!

Liêu Hoa Thắng vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta cười nói:

- Diệp tiên sinh, anh đừng giễu cợt tôi nữa, tôi còn không biết tình hình của mình thế nào sao? Tôi chỉ là một tay bí thư thành ủy nhỏ nhoi ở đây, chưa nói tới quyền lực lớn hay không lớn, quyền lực của tôi đều là do nhân dân ban cho, quyền lực của tôi có lớn đến mấy cũng không thằng được nhân dân, Diệp tiên sinh, anh thấy tôi nói có đúng không?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chuyện đó đúng hay không chỉ có Liêu bí thư là hiểu rõ nhất, tôi chỉ là một người bình thường mà thôi, vừa mới đến Chương Châu chưa được mấy ngày, không có tư cách phát biểu bình luận gì cả, tôi chỉ muốn tâm sự với Liêu bí thư thôi!

Diệp Lăng Phi cố ý nói như vậy, Liêu Hoa Thắng nghe Diệp Lăng Phi nói mấy câu đó xong, ông ta cười nói:

- Diệp tiên sinh, tôi phát hiện anh rất giỏi che giấu, luôn thích làm người ta bất ngờ!

- Vậy sao? Tôi còn không phát hiện ra là mình nói chuyện rất ẩn ý, chỉ có điều, Liêu bí thư đã nói như vậy thì tôi cũng coi mình như thế đi!

Diệp Lăng Phi nói,

- Liêu bí thư, ông còn chưa nói chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu đấy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui