Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi quay trở lại, ngủ một giấc, lúc hắn tỉnh dậy thì đã tối rồi. Ngày mai sẽ phải rời Chương Châu, Diệp Thiên muốn ra bên ngoài đi dạo. Gọi thêm Vương Vĩnh, Diệp Lăng Phi và Vương Vĩnh đi tới quán bar gần khách sạn. Trước kia có lẽ trong quán rượu có rất nhiều khách, nhưng hiện tại, trong quán rượu cũng không nhiều người lắm, Chương Châu đang chấn chỉnh lại, tất cả các chỗ giải trí lớn đều có chỗ e ngại, lo lắng bị cảnh sát lôi vào. Diệp Lăng Phi ngồi ở chỗ quầy bar, gọi một rượu, Vương Vĩnh không ngồi cùng với Diệp Lăng Phi, anh ta đã nhắm một cô gái, cầm ly rượu đi đến chỗ cô gái đó.

- Anh đi một mình sao?

Một giọng nói vang lên bên tai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi cầm một cái túi xách đang đứng bên cạnh hắn, Diệp Lăng Phi không ngờ trong cái quán rượu này còn có người chủ động đến gần mình, hắn cười cười, đáp:

- Đúng vậy!

- Vậy có phiền không nếu tôi ngồi cạnh anh?

- Mỹ nữ luôn được mọi người hoan nghênh mà, tôi thật sự không tìm được lý do gì để từ chối cả!

Diệp Lăng Phi cười cười, ý bảo ngồi xuống bên cạnh mình, người phụ nữ đó gọi một ly rượu, rồi cô ta quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Trước kia tôi chưa nhìn thấy anh bao giờ!

- Ừ, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến quán bar này để uống rượu đấy!

Diệp Thiên nói đến đây, lại bổ sung thêm một câu,

- Cũng là ngày cuối cùng đến một quán bar ở Chương Châu để uống rượu, ngày mai tôi phải rời khỏi đây rồi!

- À, thì ra là thế, vậy anh thấy Chương Châu này thế nào?

Người phụ nữ đó hỏi.

- À, thật ra tôi rất thích chỗ này, có nhiều người đẹp!

Diệp Lăng Phi tay cầm ly rượu, nhìn người phụ nữ đó, nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao?

- Anh thật sự rất hài hước, chỉ có điều, Chương Châu cũng không tốt như những gì anh tưởng tượng đâu, có rất nhiều chuyện người ngoài như các anh không thể biết được!

Cô ta gác chân lên, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Nếu tôi nói với anh tôi đã từng là một người phụ nữ đàng hoàng, chỉ vì một lần tôi không thể kháng cự lời mời cho nên mới sa đọa như thế này thì anh có tin không?

- Vì sao lại không tin chứ?

Diệp Lăng Phi nhìn người phụ nữ đó, hỏi:

- Chồng của cô đâu rồi, à, phải nói là chồng cũ của cô, bây giờ đang ở đâu?

- Anh ấy... ở trong tù!

Người phụ nữ đó nói,

- Vì tôi mà đả thương người khác, bị tuyên án ba năm tù giam!

Cô ta lấy một điếu thuốc lá ra, sau khi châm lửa, cô ta nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi cảm thấy mình là một sự xui xẻo, một điềm xấu, nếu không phải vì tôi thì có lẽ chồng tôi cũng không phải ngồi tù!

- A!

Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu, nói:

- Vậy cô đến quán bar mục đích là vì cái gì, vì tìm đàn ông sao?

Người phụ nữ đó cười cười, nói:

- Tôi cũng không biết, tôi đã nói rồi, tôi đã sa đọa, tôi cũng không biết chính mình đang làm cái gì nữa. Chồng tôi đã ly hôn với tôi, anh ấy nói từ nay về sau không muốn gặp tôi nữa, cuối tuần nào tôi cũng đến trại giam để gặp anh ấy nhưng anh ấy lại không muốn gặp tôi, có lẽ, trong lòng anh ấy tôi là một người phụ nữ hư hỏng, nhưng những chuyện đó không phải do tôi quyết định, là vì cái đất Chương Châu quỷ quái này khiến tôi trở nên như vậy!

- Cô có quá nhiều lý do để bao biện đấy, không cần phải tìm lý do cho mình! À, tôi muốn nói cho cô biết, thật ra chồng cô rất yêu cô, nếu không yêu cô thì anh ấy cũng không ly hôn với cô đâu!

Diệp Lăng Phi uống hết ly rượu của mình, hắn vỗ vai người phụ nữ đó, nói:

- Cô cũng thế, kiên trì chắc chắn sẽ có hi vọng, đúng không? À, đúng rồi, tôi muốn nói với cô thêm một chuyện nữa, cục diện ở Chương Châu đã thay đổi rồi, nếu ngày mai cô đi khiếu nại thì thật sự có hi vọng sửa đổi bản anh đấy!

- Thật vậy sao?

Người phụ nữ đó hỏi.

- Ít nhất tôi cho là như vậy!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Nếu cô cho rằng không phải thì tôi cũng không biết làm thế nào! Ha ha, chúc cô buổi tối hôm nay sẽ mơ một giấc mơ đẹp, có đôi khi, cuộc sống của một người không tệ, ít ra là có rất nhiều thời gian để suy nghĩ, những người trải qua nhiều chuyện xô bồ luôn cần yên tĩnh. Hi vọng cô và chồng cô có thể gương vỡ lại lành, nhớ kỹ một điều, chồng cô rất yêu cô đấy!

Diệp Lăng Phi một mình đi ra phía cửa quán bar, Vương Vĩnh thấy Diệp Lăng Phi muốn đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo, Diệp Lăng Phi khoát tay nói với Vương Vĩnh:

- Không cần đâu, ta muốn đi một mình, tối hôm nay anh không cần đi theo tôi!

- Diệp tiên sinh, tình hình trị an ở Chương Châu này không tốt mà!

Vương Vĩnh nói.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Tôi lại không cho rằng như vậy, tôi cho rằng buổi tối hôm nay Chương Châu sẽ rất an toàn đấy! Được rồi, cứ chơi cho vui đi, ngày mai chúng ta phải rời Chương Châu rồi, tối hôm nay có thể là buổi tối vui nhất của anh đấy, sau tối hôm nay, muốn đến Chương Châu chơi cũng không dễ dàng đâu!

Diệp Lăng Phi đi một mình trên đường ở Chương Châu, buổi tối không có nhiều người đi đường ở Chương Châu, chuyện đó có liên quan mật thiết đến tình hình an ninh trật tự ở Chương Châu, điều quan trọng nhất ở bất kỳ một nơi nào đó là con người, nếu buổi tối không có nhiều người đi đường thì chỉ có thể kết luận rằng tình hình trị an ở đó không tốt, buổi tối những người ở đó không dám đi ra ngoài. Trước Diệp Lăng Phi không hề có cảm giác như vậy, hắn rất không thích đi quản những chuyện bao đồng, không cảm giác được tình cảnh được mọi người hoan hô, bây giờ xem ra, có một số việc, làm chuyện tốt cho người khác cũng giúp cho lòng mình trở nên vui vẻ. Điện thoại của Diệp Lăng Phi để ở trong túi áo, hắn thật sự không muốn lấy điện thoại ra gọi cho bất kỳ người nào, chỉ muốn một mình đi dạo ở Chương Châu, hắn rất thích đi dạo một cách thư thái như vậy.

Ngày hôm sau Diệp Lăng Phi Chương Châu, trước khi đi, Diệp Lăng Phi nhận được tin Chu Bội cũng bị bắt, việc chấn chính Chương Châu sẽ tiếp tục diễn ra. Tất nhiên, trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ, cho dù Chu Bội bị tống vào tù, nếu quyền lực của chính quyền thành phố này không đạt tới một mức đó, có thể nói là thành lập được cơ chế ước thúc hữu hiệu, thì rất nhanh thôi có thể xuất hiện rất nhiều vấn đề khác. Hiện giờ quốc gia hay vẫn dựa vào nhân trị, nếu như không có chế tài tốt thì những chuyện như thế này sẽ chỉ càng ngày càng nhiều thêm thôi. Diệp Lăng Phi mới rời khỏi thành phố Vọng Hải có mấy ngày, lúc hắn trở lại, thành phố Vọng Hải đang có mưa lớn, nghe nói có bão từ biển thổi vào, kèm theo mưa lớn. Diệp Lăng Phi ngồi ở trong xe, trên đường về nhà, nhìn thấy cái gì là gọi biển. Hệ thống thoát nước của thành phố này rất kém cỏi, một trận mưa to đã khiến cho thành phố Vọng Hải và nhiều địa phương khác trở thành biến, vốn lộ trình một giờ đường xe, Diệp Lăng Phi mất hơn hai tiếng mới về đến nhà. Chu Tiểu Linh và mẹ của Chu Hân Mính không ở trong biệt thự ở khu cư xá Dương Quang, hai người trú tại biệt thự ở Nam Sơn, chủ yếu là hai người cảm thấy ở biệt thự Dương Quang không được tiện cho lắm. Sau khi trải qua chuyện lần này Chu Tiểu Linh đã hiểu về thế giới bên ngoài hơn rất nhiều, cô cũng biết chuyện ở ngoài đó không đơn giản như nhừng gì cô nghĩ. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính hai người ở nhà chơi với Diệp Mính Đình, trời mưa như thế này, tốt nhất là ở nhà, hơn nữa Diệp Lăng Phi cũng đã nói với Bạch Tình Đình là hôm nay hắn trở về, chỉ là không biết thời gian cụ thể mà thôi. Lần này Diệp Lăng Phi trở về khiến cho Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều rất cao hứng, Chu Hân Mính ôm Diệp Mính Đình, nói:

- Tới xem cha con một chút nào...!

Diệp Mính Đình chớp chớp đôi mắt nhỏ bé, nhìn Diệp Lăng Phi, hiện giờ cô bé làm sao có thể gọi cha được chứ. Diệp Lăng Phi đỡ lấy Diệp Mính Đình từ tay Chu Hân Mính, nhưng không ngờ vừa mới được Diệp Lăng Phi bế, Diệp Mính Đình lại cất tiếng khóc. Chu Hân Mính đành phải bế con gái, trêu ghẹo:

- Anh đã thấy chưa, đến cả con gái cũng không nhận ra anh rồi, nếu anh tiếp tục đi khắp nơi như vậy, không ở nhà gần gũi con gái, em nghĩ là rất nhanh thôi sẽ không biết anh là ai đâu!

- Anh biết là anh sai rồi, chẳng phải anh đang nghĩ cách để bù đắp sai lầm của mình sao, anh cũng không hi vọng con gái bảo bối của anh lại không nhận ra anh!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Bạch Tình Đình cởi áo ngoài cho Diệp Lăng Phi, cô treo móc quần áo, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, đi đến sô pha trong phòng khách rồi ngồi xuống.

- Ông xã, tối hôm qua Suzu Yamakawa gọi điện thoại tới, Suzu Yamakawa nói cô ấy ở Nhật Bản rất tốt, đợi khi nào ổn định tình hình ở bên đấy xong, cô ấy sẽ tới thành phố Vọng Hải để thăm chúng ta. Em nghĩ là có lẽ ông xã anh đã ngủ rồi, vì thế mới không nói cho anh biết!

Bạch Tình Đình nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui