Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn nhảy từ trên giường xuống, Đới Vinh Cẩm chỉ cho hắn nửa tiếng, bất luận thế nào Diệp Lăng Phi cũng phải gấp rút đến đó. Chu Hân Mính cũng ý thức được đã xảy ra chuyện, cô thấy Diệp Lăng Phi vội vội vàng vàng như vậy, cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng. Chu Hân Mính không ngủ được nữa, người ta thường nói vợ chồng đồng tâm, một người gặp chuyện, người còn lại đương nhiên không ngủ được nữa. Chu Hân Mính cũng bước xuống giường, lúc này, tất nhiên Chu Hân Mính không hi vọng Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện.

- Ông xã, anh có cần gì nữa không?

Chu Hân Mính đi theo sau Diệp Lăng Phi, muốn hỏi Diệp Lăng Phi còn cần gì nữa không, Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Anh không cần gì đâu, Hân Mính, em không cần lo lắng cho anh, anh sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này!

Chu Hân Mính từ cuộc nói chuyện của Diệp Lăng Phi lúc vừa rồi cũng nghe ra được, chuyện này không đơn giản như những gì Diệp Lăng Phi nói, cô liền bảo:

- Ông xã, bây giờ cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn, bây giờ tình hình bên ngoài không được ổn định cho lắm, ông xã, anh cẩn thận một chút không thừa đâu!

Diệp Lăng Phi gật đầu, Chu Hân Mính làm như vậy vì muốn tốt cho hắn, trong lòng Diệp Lăng Phi hiểu rất rõ điểm ấy, Diệp Lăng Phi quay người lại, đưa tay ra vỗ vỗ vai Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, anh hiểu mà, em không cần lo lắng cho anh đâu!

Diệp Lăng Phi đã có dự định, đương nhiên hắn không muốn để Chu Hân Mính phải lo lắng, nhưng đồng thời, Diệp Lăng Phi cũng sẽ không đến đó mà không có chuẩn bị gì, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ đã là nửa đêm rồi, lưu lượng xe cộ trên đường đã giảm đi rất nhiều, Diệp Lăng Phi lái xe chạy tới chỗ tòa nhà mà Đới Vinh Cẩm nói, sau khi dừng xe lại, Diệp Lăng Phi không nôn nóng xuống xe, vừa rồi Đới Vinh Cẩm đã từng nói rất rõ, Diệp Lăng Phi cho rằng Đới Vinh Cẩm không đơn giản chỉ bảo hắn đền tòa nhà này đâu, nếu như vậy thì có vẻ Đới Vinh Cẩm quá kém rồi, rõ ràng Đới Vinh Cẩm muốn chơi trò chơi với mình, nếu đã như vậy thì cứ chơi với Đới Vinh Cẩm là được rồi.

Diệp Lăng Phi đã sớm suy nghĩ những chuyện, hắn ngồi ở trong xe, không vội vàng xuống xe, Đới Vinh Cẩm rất nhanh gọi điện lại cho hắn, trước khi nghe máy Diệp Lăng Phi còn nhìn thời gian, cách cuộc điện thoại mà Đới Vinh Cẩm gọi cho hắn ban nãy đúng nửa tiếng, rõ ràng là Đới Vinh Cẩm nhìn thời gian mà gọi điện thoại cho hắn, từ một góc độ khác mà nói, Đới Vinh Cẩm không hề đến tòa nhà này, mà muốn giở thủ đoạn với Diệp Lăng Phi, đó là để Diệp Lăng Phi chạy tới đây, Đới Vinh Cẩm làm như vậy mục đích đơn giản là muốn khiến cho Diệp Lăng Phi tự loạn trận tuyến mà thôi, chút thủ đoạn đó với Diệp Lăng Phi mà nói thì tính là gì chứ, Diệp Lăng Phi cũng không để nó trong lòng. Hắn nhận nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Đới Vinh Cẩm, chợỉ nghe Đới Vinh Cẩm cười nói:

- Diệp Lăng Phi, vừa rồi ta có chút việc bận, không thể tới đó được, ta đã đổi sang chỗ khác rồi, không biết ngươi có cảm giác thế nào với bờ biển, ta nhớ là ở bờ biển có một chỗ để nhảy cầu, Diệp Lăng Phi, nếu ngươi tới chậm thì chờ để nhặc xác đi nhé!

Nơi mà Đới Vinh Cẩm nhắc đến chính là chỗ nhảy cầu đó, Diệp Lăng Phi làm sao có thể không nhớ được chứ, nhớ ngày đó, Diệp Lăng Phi thổ lộ với Bạch Tình Đình ở chỗ này, cũng trong khoảnh khắc đó, Bạch Tình Đình đã có tình yêu khắc cốt với Diệp Lăng Phi, chỗ đó đã từng là hồi ức tốt đẹp của Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình, nhưng hiện giờ, Đới Vinh Cẩm lại chuyển địa điểm sang chỗ đó, Đới Vinh Cẩm muốn biến nơi đó thành chốn thương tâm của Diệp Lăng Phi. Sau khi Đới Vinh Cẩm nói xong, hắn dập máy, dường như không muốn nói chuyện quá nhiều với Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi để di động sang một bên, cười nhạt hai tiếng, hắn hừ lạnh nói:

- Đới Vinh Cẩm, đừng nên cao hứng quá sớm, trò chơi này vẫn chưa kết thúc đâu!

Theo Diệp Lăng Phi thấy, trò chơi này giờ mới bắt đầu, hắn còn muốn tiếp tục chơi với Đới Vinh Cẩm. Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi tòa nhà đó, đi thẳng đến quảng trường Hải Tinh, trong lòng Diệp Lăng Phi thủy chung luôn cho rằng Đới Vinh Cẩm muốn chơi trò chơi đó với hắn thực ra cũng không có ý nghĩ gì lớn, thực ra thứ mà Đới Vinh Cẩm muốn chính là tính mạng của hắn, bất kể là Vu Đình Đình cũng được, Tần Dao cũng thế, đối với Đới Vinh Cẩm mà nói, chỉ là hai món đồ chơi mà thôi, cho dù không có hai người bọn họ, Đới Vinh Cẩm cũng sẽ tìm người khác để áp chế mình, không bao giờ dừng lại, điều hắn có thể làm được là trước lúc Đới Vinh Cẩm còn chưa rời khỏi thành phố Vọng Hải tiêu diệt Đới Vinh Cẩm.

Diệp Lăng Phi cho là đã đến lúc chấm dứt trò chơi này rồi, tính mạng của Đới Vinh Cẩm sẽ do bản thân hắn kết lúc, trò chơi này do hắn bắt đầu, cũng phải do hắn chấm dứt. Chỗ quảng trường Hải Tinh đã sớm không có người đi loại, ban đêm ở quảng trường Hải Tinh ngoại trừ bốn phía quảng trường vẫn sáng đèn ra, trên quảng trường thì lặng lẽo vắng vẻ, có thể nghe được tiếng gió biển. Diệp Lăng Phi lái xe vô cùng chậm, tốc độ quả thực khiến người ta tức lộn ruột, Diệp Lăng Phi không vội vàng đi đến điểm hẹn, tuy hắn đã nhìn thấy bờ biển ở phía xa có chỗ nhảy cầu đang im lìm, nhưng Diệp Lăng Phi lại không định đến nhanh như vậy, đúng như những gì Diệp Lăng Phi dự liệu, lần này Đới Vinh Cẩm nhất định đang chơi trò chơi với hắn, nếu thật sự là như vậy, Diệp Lăng Phi muốn tiếp tục chơi trò chơi với Đới Vinh Cẩm, chỉ như vậy, mới có thể cảm giác được sự thú vị của trò chơi.

Điện thoại của Diệp Lăng Phi đổ chuông, Diệp Lăng Phi lấy di động tới, thấy hiển thị cuộc gọi tới, Diệp Lăng Phi nhận nghe điện thoại, trong điện thoại vang lên tiếng cười nói của Đới Vinh Cẩm:

- Diệp Lăng Phi, có phải ngươi là sợ rồi không, sao lại không dám lái xe tới đây chứ, ngươi lái xe cứ như ốc sên bò vậy, có phải là vì ngươi lo lắng nếu bước xuống xe sẽ bị ta một súng lấy mạng không, ha ha, không ngờ ngươi cũng biết sợ hãi, thật là rất thú vị!

Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm nói như vậy xong, hắn liền nở nụ cười, đối với những lời Đới Vinh Cẩm nói tựa hồ cũng không để ở trong lòng, lạnh nhạt nói:

- Đới Vinh Cẩm, chuyện đó không thể trách ta được, ai bảo ngươi thật là đáng sợ ché, ta thừa nhận, ta sợ ngươi rồi, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?

- Không hài lòng!

Đới Vinh Cẩm hừ lạnh nói,

- Diệp Lăng Phi, ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói như vậy thì ta sẽ tin ngươi, ta cho ngươi biết, lần này ta muốn chơi trò chơi với ngươi, nếu ngươi không chơi với ta thì sẽ khiến cho hai cô gái có quan hệ với ngươi bị nổ phân thân toái cốt. Bây giờ ta có thể để ngươi lựa chọn, ngươi lựa chọn chơi trò chơi với ta hay là không chơi với ta đây?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Đới Vinh Cẩm, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngươi nói những lời đó không có ý nghĩ gì sao, nếu như ta đã đến nơi này, tất nhiên là muốn chơi trò chơi với ngươi rồi, mặc kệ ngươi chơi trò gì, ta cũng phụng bồi tất!

Diệp Lăng Phi lái xe đến gần quảng trường rồi đỗ lại, Diệp Lăng Phi như vẫn không hề có ý định xuống xe, hắn ngồi ở trong xe, nói vào trong điện thoại:

- Đới Vinh Cẩm, ta nghĩ ngươi đã trông thấy ta đến rồi chứ, tiếp theo ngươi chuẩn bị chơi trò chơi gì đây?

- Diệp Lăng Phi đúng là Diệp Lăng Phi, ngươi không để ta thất vọng!

Giọng nói của Đới Vinh Cẩm vang lên trong điện thoại, hắn nói:

- Chỉ là, nếu như ngươi đã đến thì sao không xuống xe, chẳng lẽ ngươi sợ ta sẽ ra tay với ngươi, cho nên ngươi mới không dám xuống xe sao? Diệp Lăng Phi, ngươi khiến ta quá thất vọng đó!

- Ta không xuống xe chỉ là vì muốn hút điếu thuốc, bên ngoài gió biển lớn quá, ta muốn hút thốc xong thì mới xuống xe, Đới Vinh Cẩm, ngươi không lo ta sẽ chạy chứ?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Ta đã đến đây rất, tất nhiên không hề có ý chạy trốn, Đới Vinh Cẩm, ngươi đại khái có thể yên tâm được!

- Ta không hề sợ ngươi chạy trốn, ta chỉ đang nghĩ xem có nên ra đó hút thuốc với ngươi không, chúng ta dù sao cũng là bạn cũ, lâu như vậy chưa gặp nhau, trong lòng ta luôn rất nhớ ngươi đấy! Diệp Lăng Phi, chi bằng thế này đi, chúng ta gặp mặt nhau, đã trò chơi đã bắt đầu rồi, chi bằng chúng ta tiếp tục cuộc chơi, ngươi thấy như vậy có được không?

- Ngươi muốn gặp ta.... chẳng lẽ ngươi không lo lắng lúc ta gặp ngươi thì sẽ giết chết ngươi sao?

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Đới Vinh Cẩm, đừng nên tự tin quá như thế, có lẽ ngươi cũng biết, trước kia ta làm nghề buôn bán vũ khí lậu, nữ nhân số người, cho dù ngươi giết hai cô gái trong tay ngươi cũng không liên quan gì lắm đến ta! Sở dĩ ta tới nơi này, chỉ là muốn gặp mặt ngươi thôi, ta lo lắng nếu hôm nay ta không đến gặp ngươi thì sau này sẽ rất khó khăn. Đới Vinh Cẩm, ta đã chuẩn bị tiêu diệt ngươi rồi, ngươi nghe được tin tức này có cảm thấy hưng phấn không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui