Đô Thị Tàng Kiều


Diệp Lăng Phi lại cười, trong tưởng tượng, hắn rất muốn đột phá tầng quan hệ đó cùng Bành Hiểu Lộ, thật ra đó chỉ là vấn đề một tầng màng mỏng mà thôi, Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ ngoại trừ chuyện đó ra, những chuyện khác đều đã làm rồi, trong lòng Bành Hiểu Lộ cũng đã coi Diệp Lăng Phi trở thành người đàn ông của mình, điều này từ sự thân mật và cách nói chuyện của Bành Hiểu Lộ với Diệp Lăng Phi cũng có thể cảm giác được.

Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Bành Hiểu Lộ, mấy ngày nay, Bành Hiểu Lộ đều đến đây nhưng hôm nay lại không thấy, Bành Hiểu Lộ lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình điều trị của Diệp Lăng Phi, bởi vậy, Bành Hiểu Lộ chỉ đến đây mấy lần, sau đó không đến nữa! Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, nghe thấ đầu dây bên kia có tiếng hô khẩu chính là khẩu hiệu khi huấn luyện quân đội, Diệp Lăng Phi cười thầm trong lòng, xem ra Bành Hiểu Lộ đang tại ở quân khu, nói không chừng đang huấn luyện đâu, Diệp Lăng Phi quên mất Bành Hiểu Lộ vẫn đang tại ngũ, chưa rời khỏi quân đội, chỉ là không ở lại bộ đội đặc chủng mà thôi, Diệp Lăng Phi cười hỏi:
- Hiểu Lộ, huấn luyện quân sự thế nào rồi?
- Vẫn chưa xong!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Em đang giám sát!
Bành Hiểu Lộ nói đến đây, còn thêm một câu:
- Năm nay vừa tuyển nữ binh, rất đẹp, anh có muốn đến xem không?
- Có thể chứ?
Diệp Lăng Phi cố ý nói,
- Anh cũng muốn đến xem xem, Hiểu Lộ, anh thường nghe nói phong thái anh tư hào sảng của nữ binh, anh cũng muốn xem xem rốt cuộc nó là như thế nào, hơn trăm người cùng nhau đi chắc chắn rất đẹp, chẳng trách mấy tay lãnh đạo đó thích đi duyệt nữ binh, nhất định là có suy nghĩ giống anh!
Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Anh đừng nói linh tinh nữ, căn bản không có chuyện như vậy mà, nói tóm lại anh có đến không đây?
- Tất nhiên là có rồi!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Anh cũng có chút việc muốn hỏi em, à, đúng rồi, đừng quên ra đòn anh, anh có thể bị gây khó dễ ở ngoài cửa đấy, những binh lính đó đứng yên không nhúc nhích, chẳng nể mặt anh gì cả, anh cũng không còn cách nào, đành phải nhờ em đến đón anh thôi!
- Được rồi, khi nào đến thì gọi điện cho em!
Bành Hiểu Lộ đáp.

Diệp Lăng Phi lái xe đến quân khu, hắn đứng trước cửa gọi điện thoại cho Bành Hiểu Lộ, không lâu sau, đã nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đi bộ từ bên trong ra, Diệp Lăng Phi mở cửa xe ra, Bành Hiểu Lộ lên xe.

- Rất đẹp, phong thái anh tư hào sảng, anh chỉ nhìn em là đủ rồi, về phần những nữ binh đó, dù thế nào cũng không thể xinh đẹp bằng Hiểu Lộ nhà ta được!
Diệp Lăng Phi miệng ngọt như mía lùi, hắn vừa nói xong, Bành Hiểu Lộ đỏ bừng cả mặt, nói:
- Anh cũng không nói gì chỉ biết khen em xinh à!
- Vì em xinh đẹp mà!
Diệp Lăng Phi không vào quân khu, hắn quay đầu xe, cười nói:
- Anh định dẫn em đi dạo, gần đây anh mới mua một căn nhà, muốn em cho ý kiến xe thế nào!
- Em không hiểu những thứ này, chuyện trong nhà đều do mẹ em phái người làm, chuyện quân đội do người của quân đội làm, em căn bản không có tiếp xúc những thứ này, anh muốn em xem nhà không phải là chuyện đùa sao?
- Ừm, không đi thì thôi, anh vốn định là nếu em cảm thấy hài lòng thì sẽ biến nó thành chỗ ở của em ở thành phố Vọng Hải, con gái mà, cứ ở trong quân khu bất tiện lắm!
Diệp Lăng Phi cười nói,
- Chung quy cũng phải có một căn nhà, cho dù không có một người đàn ông cố định, cũng phải có một chỗ ở cố định!
- Anh nói gì vậy, cái gì mà không có đàn ông cố định!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói xong liền mở miệng oán trách:
- Chẳng lẽ một người phụ nữ không thể tốt sao, dựa vào cái gì mà nhất định phải có đàn ông chứ, Diệp Lăng Phi, có phải là anh coi mình hơi vĩ đại rồi không?
- Anh nghĩ như vậy sao?
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy liền cười bảo:
- Anh chưa bao giờ có suy nghĩ là mình vĩ đại a, anh luôn cho rằng mình là một người đàn ông bình thường, háo sắc, hèn hạ, vô sỉ.....!
Bành Hiểu Lộ rốt cuộc không nghe nổi nữa, cô đã sớm biết Diệp Lăng Phi sẽ nói như vậy, nếu để cho Diệp Lăng Phi lảm nhảm thì không biết bao giờ mới chấm dứt, Bành Hiểu Lộ vội vàng ngắt lời:
- Diệp Lăng Phi, em nhận thua, em biết vừa rồi em không nên nói câu nói đó, anh bỏ qua cho em đi, em không muốn nghe anh nói như vậy nữa, cũng không biết là anh bị làm sao mà có thể nói như vậy!
- Đó là bởi vì em ở bên cạnh anh, bằng không thì anh cũng sẽ không nói nhiều như vậy!
Diệp Lăng Phi lái xe đến chỗ ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ, hắn ghé môi hôn lên má Bành Hiểu Lộ một cái, Bành Hiểu Lộ không quen bị Diệp Lăng Phi hôn ở nơi công cộng như vậy, lo lắng bị người ta nhìn vào sẽ không hay, Bành Hiểu Lộ lập tức nói:
- Anh làm gì vậy, đang ở bên ngoài, nếu để cho người ta nhìn vao, để em xem anh còn lăn lộn (hỗn) thế nào?
- Cầm đũa trộn rồi trộn vào (hỗn) chứ còn làm sao nữa!
Diệp Lăng Phi lại bắt đầu ba hoa chích chòe, Bành Hiểu Lộ lắc đầu, tỏ vẻ không thể làm gì hơn, trong mắt Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi quả thực là một người đàn ông khiến người khác không biết phải nói thế nào, anh căn bản không biết phải nói thế nào mới khiến người đàn ông này chịu nghe, anh sẽ bị hắn nắm mũi dẫn đi.

Bành Hiểu Lộ không định tiếp tục đấu khẩu với Diệp Lăng Phi ở đây nữa, cô hỏi thẳng về chuyện Johnan Vương, Bành Hiểu Lộ rất quan tâm đến chuyện này, cô muốn biết rốt cuộc Johnan Vương như thế nào!
- Johnan Vương đâu?
Bành Hiểu Lộ hỏi.

- Anh cũng không biết!
Diệp Lăng Phi nói,
- Gần đây hắn cứ như là đã biến mất vậy, không thấy xuất hiện nữa, chuyện này với anh mà nói quả thực là không tệ, ít nhất anh không cần lo lắng hắn lại xuất hiện gây phiền phức nữa, bây giờ anh cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, nếu có thể nghe được tin tức Johnan Vương chết rồi thì anh sẽ càng vui vẻ hơn! Hiểu Lộ, em thấy anh suy nghĩ như vậy có phải là có chỗ biến thái không?
Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Đó chỉ là suy nghĩ bình thường của một người thôi, sao có thể gọi là biến thái được chứ, nếu anh không có suy nghĩ như vậy thì em mới cảm thấy lạ, em không tin có người đàn ông nào thấy bà xã của mình bị người khác tán tỉnh mà không phản ứng, nếu như vậy thì đó cũng không phải đàn ông nữa!
- Anh rất thích cách nói chuyện như của em, gọn gàng dứt khoát!
Diệp Lăng Phi thấy đèn tín hiệu đã chuyển thành màu xanh, hắn lái xe, nói:
- Hiểu Lộ, em có biết Đường Yên định đi đâu không?
- Em cũng không biết!
Bành Hiểu Lộ nói,
- Những năm qua Đường Đường toàn sống ở nước ngoài, rốt cuộc cô ấy đã trải qua chuyện gì ở nước ngoài, em cũng không rõ lắm, làm sao thế, sao đột nhiên anh lại nhắc đến Đường Đường vậy?
- Gần đây Đường Yên định đi ra ngoài làm việc, anh cũng không biết rốt cuộc Đường Yên muốn làm gì, cho nên mới hỏi em mấy câu, cũng không ý gì đâu!
Diệp Lăng Phi lo lắng Bành Hiểu Lộ có chỗ hiểu lầm liền giải thích:
- Anh và cô ấy không có vấn đề gì cả, anh chỉ muốn quan tâm đến cô ấy nhiều hơn, dù sao cô ấy đã điều trị cho anh, anh cảm thấy thấy vô cùng biết ơn cô ấy đấy!
Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Em có nói gì đâu, đều là do anh tự nói ra đấy chứ, anh cho rằng em sẽ có ý nghĩ như vậy sao, Đường Đường là một người rất tinh minh đấy!
- Chuyện đó thì tất nhiên là anh biết, nếu không thì cô ta cũng không lởn vởn bên cạnh Johnan Vương như vậy đâu!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh chỉ quan tâm tới cô ấy một chút mà thôi!
- Em thấy anh nên quan tâm đến bản thân mình đi thì hơn!
Bành Hiểu Lộ ngồi ở ghế phụ lái, nói:
- Anh không thấy tình cảnh của mình bây giờ sao, anh và Tình Đình thế nào rồi?
- Đang cố gắng hòa hảo, không biết nếu như bất kỳ lúc nào cũng có thể bảo bà xã của anh về nhà thì có tính là đã hòa hảo không?
Diệp Lăng Phi cười hỏi.

Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy xong, cô cười cười, bảo:
- Xem ra em không cần phải lo lắng cho anh nữa rồi, chắc anh và Tình Đình đã êm ấm trở lại!
- Trên cơ bản thì có thể coi là như vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh không dám nói trước, ai biết trong long cô ấy rốt cuộc đamg nghĩ thế nào chứ, từ sau khi Tình Đình mang thai thì tính khí thất thường, anh không dám trêu chọc cô ấy, chỉ lo nói câu nào không đúng, sẽ khiến cho Tình Đình sinh khí, như vậy thì anh không gánh chịu nổi đâu!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bỗng nhiên nhìn nhìn Bành Hiểu Lộ, hỏi một câu không có hảo ý:
- Hiểu Lộ, nếu em có thai thì có trở nên khó tính khó nết không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui