Diệp Lăng Phi không cần người khác phải giới thiệu, chỉ cần nhìn qua tư thế vừa tiến vào đã túm áo mình cũng biết người thanh niên này chính là bạn trai của Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi ước lượng người thanh niên này khoảng hai tư hai lăm tuổi, tuổi tác xấp xỉ như Trịnh Khả Nhạc, tóc ngắn, dáng người vừa phải, mặc một cái áo Armani, bên dưới mặc quần dài bằng vải nhung màu vàng nhạt, chân đi một đôi giày da màu đen.
Diệp Lăng Phi là kẻ đã duyệt người vô số, chỉ liếc mắt nhìn người thanh niên này một cái đã có thể nhìn ra, bề ngoài của anh ta xem như cũng tuấn tú lịch sự, nhưng trong lòng lại giấu diếm tâm kế, không phải là một người đàn ông quang minh lỗi lạc.
Hắn lười nhất là phản ứng lại những người như thế, chỉ nhìn lướt qua rồi cười lạnh, nói:
- Người trẻ tuổi, tôi cho cậu một giây đồng hồ. Cậu buông tay ra cho tôi. Bằng không, đừng trách tôi không khách khí.
Lục Tuấn bị câu nói đó của Trịnh Khả Nhạc làm cho ngây cả người. Anh ta không thể hiểu được là làm sao Trịnh Khả Nhạc lại hỏi em mình làm cái chuyện gì. Đột nhiên lại nghe thấy câu nói của Diệp Lăng Phi khiến anh ta rất tức giận. Đang ở trước mặt bạn gái mình, dù sao Lục Tuấn cũng phải giả bộ nam nhân khí thế một chút. Thế mà chỉ nghe một câu nói của người khác liền buông tay thì chẳng hóa ra là thật mất mặt rồi.
Lục Tuấn trừng mắt, phẫn nộ quát:
- Mày sao lại động vào bạn gái tao?
Lục Tuấn còn chưa dứt lời, Diệp Lăng Phi đã đưa tay phải nắm lấy thắt lưng anh ta, một tay giơ anh ta lên. Lục Tuấn quá sợ hãi, liên tục kêu lên:
- Mau buông tao xuống.
"Bụp!"
Diệp Lăng Phi hung hăng quẳng Lục Tuấn trên mặt đất. Hắn cười lạnh nói:
- Tôi đã nói với cậu rồi, cậu không buông tôi ra thì đây là kết quả. Tuổi còn trẻ mà mất dạy. Cũng không biết mẹ cậu thường ngày nuôi cậu thế nào nữa. Nói cho cậu biết, đây là tôi nể tình cậu lần đầu tiên xúc phạm tôi. Còn có lần sau nữa thì tôi sẽ đánh cho đến mẹ cậu cũng nhận không ra con mình đâu.
Nói xong những lời này, Diệp Lăng Phi quay sang bảo Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh:
- Tôi đi rồi, nếu thằng ranh này có chuyện gì thì cứ đưa đến bệnh viện. Tiền chữa trị tính hết cho tôi.
Nói xong câu đó, hắn cất bước đi ra cửa phòng luôn. Từ Oánh vừa mới đuổi theo ra đến cửa thì chợt nghe "rầm" một tiếng, Diệp Lăng Phi đã nặng nề đóng sập cửa phòng lại. Từ Oánh không còn cách nào khác, chỉ đành phải xoay người trở lại.
Trịnh Khả Nhạc vốn bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến đầy một bụng, không có chỗ phát tiết ra, không ngờ là đến giờ thì Lục Tuấn cố tình xuất hiện. Trịnh Khả Nhạc không có biện pháp đối phó với Diệp Lăng Phi, thậm chí còn bị Diệp Lăng Phi làm cho tức đến phát khóc lên, nhưng với Lục Tuấn thì không cần khách khí. Mắt thấy Lục Tuấn bị người ta đẩy ngã trên mặt đất, Trịnh Khả Nhạc không những không đồng tình mà ngược lại còn trách móc:
- Lục Tuấn, anh làm cái gì đó? Chẳng lẽ anh cho rằng tôi đã làm ra chuyện gì có lỗi với anh sao? Tôi với anh là bạn trai bạn gái, cũng chưa kết hôn với anh, thế mà người ta giúp tôi anh lại ghen. Về sau có phải là tôi không thể nói chuyện với người đàn ông khác, không thể có bạn là người khác giới? Thật sự là không thể nói lý được. Nếu anh còn như thế thì chúng ta chia tay cho xong.
Lục Tuấn bị Diệp Lăng Phi ném ngã trên đất, chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều tan nát hết, nhất thời không bò lên được. Nhưng nghe xong câu nói của Trịnh Khả Nhạc thì không biết khí lực từ đâu tới, lập tức đứng lên, thở mạnh cũng không dám thở, chỉ ân tình cười ruồi nói:
- Khả Nhạc, em đừng nóng giận. Đều là tại anh nhỏ nhen.
Cơn giận của Trịnh Khả Nhạc vẫn còn chưa tiêu.
- Anh lúc nào cũng thế. Tôi vừa nói anh bèn nhận sai luôn. Vậy tại sao anh không quan tâm tôi làm sao lại bị đau chân? Còn không biết xấu hổ chạy đến đây mà phát hỏa. Anh về tìm cậu em tốt của anh mà hỏi xem tại sao lại như thế này đi. Về sau đừng có lôi tôi đến nhà anh ăn cơm. Tôi không muốn đến nữa đâu.
- Khả Nhạc, đây là làm sao thế? Em trai của anh làm sao vậy?
Lục Tuấn khó hiểu hỏi han.
- Còn hỏi tôi làm sao nữa. Có muốn bây giờ tôi đi báo công an không? Em trai anh sẽ bị bắt vào Cục Cảnh sát ngay. Anh giỏi thật! Có em trai tốt như thế. Đến cả tôi cũng dám cướp giật.
Trịnh Khả Nhạc tức tối tuôn một lèo:
- Tôi vốn đang định buổi chiều đi mua cái gì để đến nhà anh ăn cơm. Lại thật không ngờ là mới vừa bước tới bên đường thì đã bị cậu em tốt của anh đi xe máy đến cướp ví, còn xô tôi ngã. Nếu không chân tôi tự dưng có thể bị đau chắc? Nếu tôi không phải nhận ra là em trai anh thì đã sớm gọi công an để họ bắt cậu ta đến Cục Cảnh sát rồi. Thế mà bây giờ anh còn đến đây mà phát hỏa. Được rồi, anh lập tức đi ngay đi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đi!
Trịnh Khả Nhạc chỉ tay ra cửa, nói:
- Trong vòng ba giây mà anh không biến đi thì về sau đừng có gọi điện cho tôi nữa.
Lục Tuấn vừa thấy Trịnh Khả Nhạc thật sự phát cáu rồi, vội vàng không dám nói một câu, rời khỏi phòng. Đợi cho Lục Tuấn đi rồi, Từ Oánh mới an ủi, nói:
- Khả Nhạc, em cũng đừng giận nữa. Chị thấy chuyện này cũng không liên quan gì đến Lục Tuấn cả. Đều là tại em trai cậu ấy thôi. Em trách cậu ấy làm gì?
Trịnh Khả Nhạc đáp:
- Em cứ nghĩ đến chuyện này thì lại thấy bực. Làm sao mà em ngờ được là chính em trai anh ta đi cướp đồ của em chứ.
Trịnh Khả Nhạc ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lại vô cùng minh bạch. Cô đây là đang xả tất cả tức tối mà Diệp Lăng Phi để lại vào người Lục Tuấn.
Từ Oánh không nói thêm gì nữa. Cô đi vào nhà vệ sinh, lấy cái cây lau nhà ra, vừa lau sàn nhà trong phòng khách, vừa hỏi:
- Khả Nhạc, giờ chân em thế nào rồi?
- Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Quản lý Diệp của chúng ta thật giỏi, đúng là không còn đau nữa.
Trịnh Khả Nhạc vốn nằm ở trên giường, nói tới Diệp Lăng Phi thì cô lại nhổm dậy, nói:
- Chị Từ Oánh, nghe mọi người trong công ty nói là Quản lý Diệp rất háo sắc, chuyên môn thích chiếm tiện nghi của nhân viên nữ, có phải thật thế không?
Từ Oánh vốn đang bò ra đất lau lau, nghe xong câu hỏi của Trịnh Khả Nhạc, cô ngẩng đầu, nghiêm túc trả lời:
- Không có chuyện này. Quản lý Diệp là người mồm miệng không tốt lắm, thích trêu chọc nữ đồng nghiệp. Nhưng chị chưa từng thấy anh ấy xúc phạm nữ đồng nghiệp nào.
Từ Oánh nghĩ nghĩ một chút, không biết nghĩ tới cái gì lại tiếp tục nói:
- Hình như Quản lý Diệp với Đường Hiểu Uyển ở bộ phận chúng ta có mối quan hệ rất tốt. Đương nhiên đây đều là chuyện riêng tư của người ta. Dù sao chị cũng không thấy Quản lý Diệp có hành vi không hợp nào với nữ đồng nghiệp cả. Chị cho rằng Quản lý Diệp là người tốt nhất trong nhóm các quản lý bộ phận ở Tập đoàn mình đấy.
Trịnh Khả Nhạc nghe rồi trầm mặc không nói gì, cũng không hỏi tiếp nữa.
------------------------------------------------
Ở trong phòng Lý Thiên Bằng, Lý Thiên Bằng toàn bộ các file tư liệu tiếng Nhật ở trong máy tính của Stewart Baker ra laptop của mình. Lý Triết Hào ngồi ngay bên cạnh Lý Thiên Bằng. Hai cha con đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Lý Thiên Bằng mở file đầu tiên chính là lời giới thiệu về Nhà thờ Đức bà Paris. Nhà thờ Đức bà Paris là giáo đường nổi tiếng trên thế giới, là biểu tượng của nước Pháp từ xưa tới nay. Nhà thờ Đức bà Paris nằm ở phía đông nam của đảo Ille de la Cité, là nhà thờ lớn của đạo Thiên Chúa ở nước Pháp. Người Trung Quốc biết đến Nhà thờ Đức bà Paris phần lớn là từ bộ tiểu thuyết "Nhà thờ Đức bà Paris" của Hugo, và đại đa số người Trung Quốc cũng nhờ vào bộ tiểu thuyết này mới hiểu hơn về Nhà thờ Đức bà Paris.
Lý Thiên Bằng mở file này ra chính là phần giới thiệu về Nhà thờ Đức bà Paris, bao gồm lịch sử của Nhà thờ cũng như quy mô và kiến trúc hiện nay.
Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng cũng biết Nhà thờ Đức bà Paris, cho nên chỉ đơn giản xem qua file này. Sau đó, Lý Thiên Bằng mở một file khác. Đó là file chứa thông tin về tình trạng hiện nay của Nhà thờ Đức bà Paris, trong đó bao gồm cả chi phí duy tu bảo trì, ngày thu vào, chi phí điện, nước, nhân công các khoản linh tinh. Từ đó có thể thấy được chính phủ Pháp hàng năm đều cấp một khoản phí duy tu khá lớn cho việc bảo tồn Nhà thờ Đức bà Paris. Nguồn thu vào còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu bảo tồn khổng lồ của Nhà thờ Đức bà Paris. Từ xưa đến nay, Nhà thờ Đức bà Paris đều là một gánh nặng rất lớn đối với chính phủ Pháp nhưng vấn đề là Nhà thờ lại là biểu tượng cho nước Pháp, không thể mặc kệ đó được. Bởi vậy chính phủ Pháp hàng năm đều không ngừng tranh đấu vì vấn đề này.
Hai người Lý Thiên Bằng và Lý Triết Hào lần đầu tiên mới biết đến chuyện nội bộ thế này. Nếu bọn họ không xem được file tài liệu của chính phủ Pháp thì làm sao có thể nghĩ ra được là Nhà thờ Đức bà Paris chính là một gánh nặng rất lớn của chính phủ Pháp hiện giờ.
File thứ ba là tài liệu về nội bộ chính phủ Pháp, có cả văn bản chấp thuận của hội nghị mật. Hội nghị đó chính là thảo luận làm thế nào để giảm bớt chi phí chi cho Nhà thờ Đức bà Paris của chính phủ đến mức tối thiểu. Tài liệu này dài hơn mười trang.
Trên các file tư liệu đều có nguyên văn tiếng Pháp, ở bên dưới còn có một ít tiếng Trung, tiếng Anh dịch ra. Từ đó có thể thấy rất rõ ràng là phần tư liệu tiếng Pháp kia chính là tài liệu nguyên gốc lấy từ chính phủ Pháp. Còn tiếng Trung và tiếng Anh ở đoạn dưới là do có người biên dịch ra.
Từ những tài liệu này có thể thấy chính phủ Pháp đã thông qua một quyết nghị không công khai với người dân Pháp, đó là chuyển nhượng quyền sử dụng Nhà thờ Đức bà Paris trong vòng mười năm. Trong vòng mười năm này, người được chuyển nhượng không được thay đổi gì tại bề ngoài vốn có của Nhà thờ Đức bà Paris, chỉ được phép kinh doanh. Nhưng đồng thời, chính phủ Pháp sẽ cấp cho người được chuyển nhượng thân phận quý tộc, được hưởng thụ các chính sách ưu đãi ở nước Pháp, thậm chí còn có thể có được quyền ưu tiên trong chính phủ. Như vậy thì tính ra, tuy rằng người này phải chi trả một khoản tài chính lớn cho việc duy tu Nhà thờ Đức bà Paris, nhưng đồng thời, có thể thông qua vé vào cửa tham quan di tích để thu về được một phần, hơn nữa chính yếu là còn có thể có được nhiều ưu đãi từ phía chính phủ Pháp. Trong vòng mười năm này, rất dễ thu hồi lại vốn chi ra. Đây là việc cực kỳ có lời.
Đương nhiên, trong tài liệu cũng có đề ra một số các điều khoản hạn chế. Ví dụ như không thể công bố công khai với bên ngoài hiệp nghị bí mật này, không thể thay đổi phong cách kiến trúc của Nhà thờ Đức bà Paris, không thể để giá vé vào cửa quá cao, và nhiều điều khoản hạn chế khác.
Còn có mấy file nữa đều là tài liệu có liên quan đến tư liệu mật về hạng mục cho thuê lại lần này, trong đó, có một tài liệu liệt kê ra năm người được đề cử. Năm người đó bao gồm Bernard, Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc Tập đoàn LVMH của Pháp, tập đoàn hàng cao cấp lớn nhất thế giới. Gerard, ông chủ Tập đoàn Siêu thị "Âu Thượng" nổi tiếng nước Pháp cũng là triệu phú nổi tiếng toàn cầu. Tên Stewart Baker rõ ràng cũng nằm trong nhóm này, hơn nữa còn được giới thiệu là người đã chuyển nhượng thành công việc khai thác và vận hành tháp Eiffel.
Ngoài ra còn có mấy tài liệu mang căn cứ chính xác của chính phủ Pháp đã đề cập rõ ràng những người đã tham gia ký tên chuyển nhượng trong hiệp nghị bí mật này. Trong đó có một điều khoản là cần phải nộp hai mươi tỷ đôla làm tiền ký quỹ, để chứng minh rằng có đầy đủ thực lực để khai thác việc triển khai hoạt động của Nhà thờ Đức bà Paris. Đương nhiên, một khi không đạt được quyền chuyển nhượng thì hai mươi tỷ này cũng sẽ được trả lại.
- Khó tin! Thật không thể tưởng tượng nổi.
Lý Triết Hào sau khi xem xong, liên tục cảm khái nói:
- Ba thật không ngờ tới là Stewart Baker lại nắm trong tay một dự án lớn như thế.
- Ba, ba thấy sao? Stewart Baker này rất có thể là đến Trung Quốc để tìm kiếm đối tác đấy. Là hai mươi tỷ đôla Mỹ đấy, không phải là một số tiền nhỏ đâu. Dựa theo các biểu hiện của Stewart Baker thì hắn cũng không đủ khả năng tài chính đâu, cho nên chắc muốn đến Trung Quốc tìm kiếm người hợp tác đó.
Lý Thiên Bằng nói.
- Rất hiển nhiên, Stewart Baker muốn tìm một người có khả năng giúp đỡ hắn gánh vác khoản ký quỹ này. Dựa theo việc hắn triển khai hoạt động thành công tháp Eiffel có thể thấy người này có mối quan hệ rất sâu với chính phủ Pháp. Lần này việc Nhà thờ Đức bà Paris cũng có khả năng là thuộc về hắn. Chính là bởi vì hắn tự tin vào bản thân mình như thế nên mới dám đến Trung Quốc. Hắn nhất định biết người Trung Quốc rất tham vọng biến Nhà thờ Đức bà Paris trở thành điểm đầu tư của mình. Hơn nữa, chính phủ Pháp đưa ra một loạt những điều khoản ưu đãi đối với những người xác định nước Pháp là nơi phát triển sự nghiệp hay là những công ty lớn đều là cực kỳ có lợi. Bảo sao Stewart Baker vẫn không chịu nói với chúng ta. Hắn chắc là muốn tìm một tập đoàn công ty lớn, có tiền để cùng thực hiện dự án này.
Lý Triết Hào đứng dậy, đi qua đi lại ở trong phòng của Lý Thiên Bằng. Bỗng nhiên, ông ta dừng bước lại, cười to nói tiếp:
- Chẳng lẽ Tập đoàn Đầu tư Vọng Hải của chúng ta không phải là tập đoàn công ty lớn hay sao?!
Lý Thiên Bằng sửng sốt, hỏi:
- Ba, chẳng lẽ ba muốn hợp tác với Stewart Baker?
- Có cái gì mà không thể?
Lý Triết Hào cười nói:
- Đây chính là một vụ làm ăn lớn. Ba tin tưởng là nếu chúng ta có thể tóm được thì Tập đoàn Đầu tư Vọng Hải sẽ lập tức trở thành một tập đoàn công ty quốc tế lớn. Sau này Vọng Hải Thị chúng ta cũng không cần lo lắng, trực tiếp tới Pháp hưởng thụ cuộc sống quý tộc rồi.
- Nhưng mà ba ơi, Stewart Baker sẽ đồng ý cho chúng ta tham gia không? Theo như hành động của hắn thì chắc là hắn không muốn để chúng ta biết đâu.
- Thiên Bằng, con sai rồi. Stewart Baker nhất định sẽ đồng ý. Hắn không phải là không có tiền sao? Chúng ta có tiền a. Ta ít nhất là có thể huy động được mười tỷ đôla Mỹ. Ba tin tưởng là ở Trung Quốc cũng không mấy người có thể trong một khoảng thời gian ngắn tập hợp được đến mười tỷ đôla như chúng ta đâu. Huống chi, xem mấy ngày nay thì hắn cũng không có thời gian tìm được những người khác. Hắn không tìm ta thì có thể tìm ai được chứ?
Lý Triết Hào nói một cách đắc ý.
Lý Thiên Bằng cũng gật đầu nói:
- Vâng, ba, xem ra chúng ta lần này kiếm lớn rồi.
- Đương nhiên rồi. Thiên Bằng, ngay bây giờ chúng ta đến khách sạn Stewart Baker ở tìm hắn. Đừng làm cho tên người Pháp này chạy mất
Lý Triết Hào nói xong vội vàng đi ra khỏi phòng. Mà Lý Thiên Bằng cũng vội vàng đóng laptop, theo đi ra ngoài.
Khi Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng tới phòng Tổng thống của Stewart Baker, hắn vừa mới tắm rửa xong. Mã Hiểu Nghiên mặc một bộ nội y gợi cảm, đang nằm trên giường.
Thấy tiếng gõ cửa, Stewart Baker lấy một cái khăn choàng vào rồi đi ra mở cửa phòng. Sau khi thấy là hai cha con Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng, Stewart Baker hơi ngẩn người ra, đột nhiên có cảm giác rất bất ngờ đối với sự xuất hiện của hai cha con này.
- Có chuyện gì sao?
Stewart Baker hỏi.
- Có một chút chuyện. Nếu tiện, tôi nghĩ tôi với ngài có thể ngồi thong thả bàn.
Lý Triết Hào nói.
Stewart Baker quay đầu nhìn Mã Hiểu Nghiên đang nằm trên giường, khó xử nói:
- Có thể có chút không tiện. Chúng ta có thể để đến mai rồi bàn được không?
- Không. Chính là bây giờ. Tôi chỉ cần một ít thời gian thôi.
Lý Triết Hào sợ nhỡ mất vụ làm ăn lớn này, vội vã nói:
- Tôi biết là ngài đang rất cần tài chính để làm một hạng mục lớn. Mà tôi là người hoàn toàn có thể cung cấp khoản tài chính này. Nếu ngài có hứng thú, chúng ta có thể ngồi lại cùng bàn bạc.
Trong mắt Stewart Baker hiện lên một tia kinh ngạc. Tia kinh ngạc này hoàn toàn bị Lý Triết Hào nắm bắt được, trong lòng lão thầm đắc ý, nghĩ: "Có phải là mày cảm thấy rất lạ là làm sao tao lại biết hạng mục của mày phải không? Mày càng sợ càng lạ thì càng chứng minh phán đoán của tao là chính xác. Mày chính là đang bí mật tìm kiếm người cùng hùn vốn."
Stewart Baker chần chừ gật đầu nói:
- Vậy được rồi. Chúng ta đi vào đây nói chuyện.
Stewart Baker dẫn hai người Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng đến phòng khách, ngồi xuống rồi, hắn mới nghi hoặc hỏi han:
- Không biết ý ngài nói là hợp tác ở phương diện nào?
Lý Triết Hào và Lý Thiên Bằng liếc nhìn nhau. Bọn họ cảm thấy rất đã cười trước tình trạng Stewart Baker đến lúc này rồi còn muốn tiếp tục giấu diếm nữa. Xem ra con người Stewart Baker làm việc rất cẩn thận. Như vậy tới lúc này, Lý Thiên Bằng cảm thấy rất kiêu ngạo đối với tin tức trọng đại mình nắm được, thầm nghĩ: "Mày chắc không thể ngờ được, là tao nhìn lén tài liệu nội bộ ghi chép của mày mới biết được. So với tao thì mày còn kém nhiều lắm."
Mắt thấy Stewart Baker còn đang giả bộ hồ đồ, Lý Triết Hào không có ý định tiếp tục đùa giỡn với Stewart Baker nữa, trực tiếp vào đề, nói luôn:
- Chúng tôi đến đây là vì dự án chuyển nhượng Nhà thờ Đức bà Paris của chính phủ Pháp.
Khi Stewart Baker nghe đến tên Nhà thờ Đức bà Paris thì trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ. Hắn mở miệng hỏi:
- Làm sao ông biết?
Lập tức Stewart Baker ý thức được ngay là mình vừa thất thố, lại khôi phục bộ dạng thân sĩ vốn có, mỉm cười nói:
- Tôi chưa nghe nói đến dự án này.
Lý Triết Hào thực bội phục con người của Stewart Baker. Nói cũng đã nói đến mức này rồi mà hắn vẫn còn không thừa nhận, xem ra chỉ có cách mở nốt cánh cửa cuối cùng. Lý Triết Hào nói:
- Thông tin của tôi rất linh thông. Ở trong chính phủ Pháp tôi cũng có người quen cho nên mới biết tin tức này. Hơn nữa, còn biết là tiên sinh Stewart Baker chính là một trong những người được chỉ định sẽ cho thuê. Tôi nghĩ là Stewart Baker tiên sinh không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa.
Stewart Baker nghe xong lời nói của Lý Triết Hào thì thở dài một tiếng, bảo:
- Tôi không nghĩ là một dự án bí ẩn như thế mà vẫn còn có người biết, hơn nữa lại còn là một người Trung Quốc biết nữa.
- Thế thì có gì mà kỳ quái.
Lý Triết Hào đắc ý nói:
- Trung Quốc có câu ngạn ngữ là "thiên hạ không có bức tường nào chắn được gió", chuyện tình trong thiên hạ không có khả năng không ai biết cả.
- Vâng, nếu Lý tiên sinh đã biết, tôi đây cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa. Quả thật là có một kế hoạch như thế. Mà tôi đúng thật như Lý tiên sinh sở liệu, tài chính đang không đủ.
- Có thể nói cho tôi biết là ngài hiện đang thiếu bao nhiêu tiền được không?
Lý Triết Hào truy hỏi. Đây mới là chuyện mà ông ta quan tâm.
- Khoảng chừng năm tỷ đôla Mỹ. Tôi tin chắc là Lý tiên sinh đã biết toàn bộ chi tiết rồi. Chính phủ Pháp cần hai mươi tỷ tiền ký quỹ, tôi đã gửi toàn bộ vốn lưu động của tôi vào tài khoản công ty Victoria theo chính phủ Pháp chỉ định. Công ty này là do chính phủ Pháp chỉ định. Tôi mới chỉ xuất ra mười lăm tỷ bởi vì nguồn tài chính còn lại của tôi đều đang ở các dự án khác, nhất thời không quay vòng vốn kịp nên đành phải đến Trung Quốc tìm kiếm người hợp tác. Tôi tin chắc là ở Trung Quốc nhất định có người có hứng thú muốn làm một dự án lớn như thế. Nhưng thời gian cấp bách, cuối tuần này tôi nhất định phải trở về Pháp. Bởi vậy, tôi định ngày mai rời Vọng Hải Thị, đến Thượng Hải tìm người hợp tác.
Lý Triết Hào vừa nghe, vội vàng nói:
- Tôi nghĩ ngài không cần phải tìm kiếm nữa. Tôi có thể làm đối tác của ngài.
Stewart Baker nhìn nhìn Lý Triết Hào, bỗng nhiên nói:
- Lý tiên sinh, tôi nghĩ tôi có thể lưu lại Vọng Hải Thị thêm một ngày nữa. Tôi nghĩ ngày mai tôi có rất nhiều việc cần gặp mặt Lý tiên sinh. Không biết ngày mai Lý tiên sinh có thời gian hay không?
Lý Triết Hào lập tức hiểu ngay. Ông ta cười ha hả nói:
- Được, chúng ta ngày mai gặp. Tôi rất chờ mong buổi gặp mặt ngày mai với ngài.