Đô Thị Tàng Kiều

Xe cảnh sát chở đám thanh niên này đến Cục Cảnh sát. Mấy gã thanh niên này ở bên ngoài thì kiêu ngạo thế, nhưng vừa đến trong Cục Cảnh sát thì nhũn như con chi chi, ủ rũ cụp đầu, cả đám bị tống vào trong phòng kín, tiến hành thẩm vấn.

Trầm Lương bị còng tay. Chị ta liên tiếp cầu xin người cảnh sát kia:

- Đồng chí cảnh sát, anh bắt lầm người rồi. Tôi là người tốt. Thật sự là người tốt.

- Mày mà người tốt cái rắm. Mày không phải là muốn chém lão tử sao? Làm sao bây giờ không gân cổ lên nữa đi?

Tiểu Triệu và Diệp Lăng Phi vừa mới đi tới đại sảnh, chợt nghe đến Trầm Lương ở bên kia đang liên tục thanh minh mình là người tốt, Diệp Lăng Phi há mồm mắng:

- Mày đừng có giả vờ giả vịt ở đây. Ở ngoài thì kiêu ngạo, đến đây lại ra cái vẻ đáng thương, thực làm nhục cả uy danh đại tỷ xã hội đen. Tao nói này, cho dù có bị người đánh chết cũng không thể cầu xin tha thứ được.

Trầm Lương vừa thấy tư thế Diệp Lăng Phi đi vào đại sảnh của đội cảnh sát hình sự như thế thì hiểu ra đã gặp phải gốc rạ cứng rắn. Đây chẳng phải đã rõ ra là người của cảnh sát sao? Trầm Lương vốn đang buồn bực trong lòng, cũng chỉ là chém người thôi mà, đáng giá đến mức lập tức xuất hiện bảy tám chiếc xe, hơn hai mươi cảnh sát. Hì hục nửa ngày hóa ra mình lại chọc phải người ta là người của cảnh sát. Trầm Lương thấy lòng nguội lạnh đi phân nửa, bản thân mình lại muốn chém người của cảnh sát, thế không phải là muốn chết sao?

Trầm Lương đang định cầu xin Diệp Lăng Phi thả mình ra thì lại nghe thấy một tiếng gọi khẽ từ cửa phòng làm việc truyền đến:

- Diệp Lăng Phi, anh đi theo em.

Trầm Lương vừa nhìn đã thấy trước cửa phòng làm việc là một cô cảnh sát, bên hông dắt súng, thần tình có vẻ tức giận.

Trầm Lương không dám nói chuyện, cúi đầu đi vào trong Cục Cảnh sát. Diệp Lăng Phi vừa thấy tư thế kia của Chu Hân Mính thì biết ngay là cô nàng đang tức sôi lên, vội vàng chạy tới, đi theo Chu Hân Mính vào trong phòng làm việc. Tiểu Triệu lắc đầu, thầm nghĩ, "Thằng cha này đúng là biết nhìn!"

Chu Hân Mính đưa Diệp Lăng Phi vào trong phòng làm việc của mình. Để Diệp Lăng Phi vừa bước vào trong văn phòng, Chu Hân Mính đã hung hăng đóng sập cửa lại.

- Hân Mính, cáu giận mà làm gì, uống miếng nước giảm nhiệt đi.

Diệp Lăng Phi chủ động rót nước cho Chu Hân Mính, nhưng lại nghe thấy tiếng cô tức giận từ phía sau lưng truyền tới:

- Anh làm cái gì đấy? Anh tưởng mình là thần chắc? Đâm chém bất tử a. Chuyện hai ngày trước có phải là quên hết rồi hay không? Tại sao lại gặp phải hắc bang nữa?

- Anh cũng không biết mà. Con người của anh thành thật a, làm sao mà cứ luôn gặp phiền toái cơ chứ.

Diệp Lăng Phi thần tình rất ủy khuất, nói:

- Con người anh không trêu hoa, không ghẹo cỏ, trân trọng con kiến, bảo hộ từng con ong, chưa bao giờ đánh chuột, không đánh ruồi bọ. Mà ngay đến cả chim sẻ anh nhìn thấy còn có thể hỏi thăm nó xem hôm nay ăn no chưa, nếu chưa anh sẽ mua một ổ bánh bao cho nó ăn. Em nói con người như anh mọi loài đều bảo vệ thì làm sao lại có người chém anh chứ. Thật là chuyện lạ!

Chu Hân Mính cố nén ý cười, nghiêm mặt lại, giọng điệu nghiêm khắc khiển trách:

- Diệp Lăng Phi, anh tạm thời cứ ở đây mà ba hoa. Nếu anh mà cứ thế này nữa, em xem ra đành phải bắt anh lại, nhốt anh một mình một gian, khỏi phải trêu chọc người khác.

Diệp Lăng Phi vội vàng đưa tay cầu xin tha thứ, nói:

- Hân Mính, anh đầu hàng. Anh quyết định từ nay về sau sẽ tu tâm dưỡng tính, tuyệt đối không bảo vệ muôn loài nữa.

Chu Hân Mính nghe câu trước còn tưởng là Diệp Lăng Phi sẽ sửa đổi tính tình, nhưng nghe đến câu sau thì biết mình lại bị Diệp Lăng Phi trêu ghẹo. Nàng đang định phát hỏa thì không ngờ Diệp Lăng Phi đã ôm ngang hông nàng. Chu Hân Mính cả kinh, thầm nghĩ: "Ở đây là Cục Cảnh sát, người này muốn làm gì chứ."

Không để cho Chu Hân Mính nghĩ nhiều, Diệp Lăng Phi đã ôm Chu Hân Mính đến trước cửa, đẩy Chu Hân Mính lên trên cửa, một tay ôm eo Chu Hân Mính, còn tay kia thì đặt vào hạ thân của nàng. Diệp Lăng Phi dính sát môi vào môi Chu Hân Mính, không có một tia khe hở nào.

Đầu của Chu Hân Mính vừa lúc chặn vào miếng thủy tinh trên cửa. Từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy tóc của nàng chứ không nhìn thấy bên trong rốt cuộc đang làm cái gì.

Môi Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi dính sát vào, không phát ra một chút tiếng động nào. Hai tay nàng đấm nhẹ phía sau lưng của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính vốn là không muốn dụng sức đấm lưng Diệp Lăng Phi, nhưng cái đấm nhẹ nhàng này lại không hề có chút tác dụng nào. Diệp Lăng Phi căn bản là không đau không ngứa.

Mà bàn tay Diệp Lăng Phi đặt ở hạ thân của Chu Hân Mính lại dùng sức moi móc, làm hạ thân nàng một trận tê dại. Từ sau khi có quan hệ với Diệp Lăng Phi lần trước, đã lâu Chu Hân Mính còn chưa cùng Diệp Lăng Phi thân thiết lần nữa cho nên đâu có thể chịu được sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi. Chỉ cọ sát hơn mười giây, Chu Hân Mính cũng cảm giác dưới thân mình lửa nóng, có phần không chịu nổi. Nàng dùng sức đẩy Diệp Lăng Phi ra, gắt giọng:

- Anh điên rồi. Đây là Cục Cảnh sát.

Diệp Lăng Phi lại chẳng biết xấu hổ vẫn dính sát vào nàng, kề miệng sát bên tai Chu Hân Mính, hạ giọng nói:

- Hân Mính bảo bối, bây giờ anh đang muốn em, rất muốn em. Chúng ta đi ra ngoài thuê phòng đi. Đương nhiên, nếu bảo bối em thích ở trong này thì anh cũng không để ý.

Chu Hân Mính nghe xong, hai má đều đỏ bừng. Nàng hung hăng đẩy Diệp Lăng Phi ra, sau dó không nói được một lời nào, mở cửa văn phòng, đi ra ngoài.

Diệp Lăng Phi đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức hiểu ra, cũng đi cùng theo ra ngoài văn phòng.

Chu Hân Mính đi đến trước trụ sở của đội cảnh sát hình sự, mở cửa xe cảnh sát, đang định lên xe, lại nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Ai nha, anh quên xe ở quán trà rồi.

Chu Hân Mính thiếu chút nữa ngất xỉu. Cái con người này lại còn có thể quên xe ở quán trà nữa, thực là xe chả đáng đồng tiền.

- Thế bây giờ em đưa anh đến đó.

Chu Hân Mính nói.

Diệp Lăng Phi ngăn Chu Hân Mính lại, ý chỉ một thân cảnh phục của Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, đổi lại thường phục đi. Chúng ta bắt taxi đi ra ngoài lấy xe.

Chu Hân Mính cũng ý thức được điều đó. "Phanh" một tiếng, nàng đóng cửa xe lại, lườm Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh cứ chờ xem em xử lý anh thế nào.

Lời này nói ra rất ám muội, làm cho Diệp Lăng Phi nảy người lên đầy cảm giác. Hắn vội vàng dùng quần áo che giấu hạ thân để tránh cho việc một bộ vị nào đó của mình bị bộc lộ ra. Chu Hân Mính sao có thể không thấy chứ, nàng bĩu môi nói:

- Đừng có nghĩ lăng nhăng. Em định sẽ còng anh lại, giống như lần đó ở nhà em.

Diệp Lăng Phi cười không ngớt nói:

- Đừng làm như thế mà. Anh con người thành thật mà.

- Anh thành thật? Ai mà tin những lời đó thì chính là kẻ ngốc. Được rồi, anh đứng ở đây chờ em đi, em vào thay quần áo rồi đi ra.

Chu Hân Mính nói xong vội vã quay trở về phòng làm việc. Diệp Lăng Phi hấp tấp chạy đến cửa, đứng chờ Chu Hân Mính đi ra.

Không lâu sau, Chu Hân Mính quả nhiên thay thường phục đi ra. Diệp Lăng Phi vội vàng bắt một chiếc taxi, đưa Chu Hân Mính rời khỏi đại đội cảnh sát hình sự.

Muốn tìm một phòng thuê theo thời gian rất dễ dàng, các khách sạn hiện nay đều có loại phòng này. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đi tới Quảng trường Thắng Lợi, muốn tìm một khách sạn để thuê phòng theo tiếng ở khu vực này.

Tuy rằng Chu Hân Mính nói là chờ đến lúc vào trong phòng, sẽ trói Diệp Lăng Phi lại, lại chế phục hấp dẫn một lần nữa, nhưng Chu Hân Mính cũng không làm thế. Ngược lại, lại có chút hương vị tiểu nữ nhân, ngoan ngoãn nằm trên giường, giơ hai chân lên cao. Diệp Lăng Phi kìm nén đủ rồi, không xông thẳng đến đánh tan Hoàng Long (1) được thì không chết không thôi.

Chú thích (1): Hoàng Long, phủ Hoàng Long là đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau này dùng Hoàng Long là để chỉ sự hiểm yếu của địch.

Phụ nữ một khi đã hưởng qua cảm giác xx thì giống như ngựa hoang buông cương, có muốn khống chế cũng khống chế không được. Chu Hân Mính trước kia căn bản cũng không có cái kiểu xx này, nhưng từ khi có lần đầu tiên trở đi thì tình hình đã thay đổi, không có trong một thời gian dài, ngược lại cảm giác rất khát vọng. xx càng làm lại càng cảm thấy nhu cầu lớn, Chu Hân Mính cứ cảm thấy như uống phải thuốc, lại càng gia tăng khát vọng. Một đoạn thời gian không thân thiết với Diệp Lăng Phi rồi, đến khi thân thiết thì giống như núi lửa bạo phát, tiếng rên rỉ khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy cả người dục hỏa sôi trào. Thật sự là có thể chết dưới hoa thì thành quỷ cũng phong lưu.

Một trận lăn qua lăn lại lần này liên tục trong hai giờ, cũng may là Diệp Lăng Phi trước đó đã có chuẩn bị, đặt phòng thuê trong ba tiếng, bằng không thì chừng ấy thời gian còn không đủ.

Hai người vừa làm xong chuyện, Diệp Lăng Phi thân thể trần truồng nằm trên giường hút thuốc. Chu Hân Mính chạy vào trong nhà tắm tắm rửa, tiếng nước chảy róc rách từ trong phòng tắm truyền ra phòng người qua cánh cửa mở.

- Hân Mính, em đoán xem vừa rồi anh và Trần Hàn Lâm gặp mặt ở quán trà là nói chuyện gì?

Diệp Lăng Phi nói vọng vào phía trong phòng tắm.

- Em biết đâu được. Em cũng có phải là đi guốc trong bụng anh đâu.

Chu Hân Mính đang dùng sữa tắm vẽ linh tinh lên người trong phòng. Nàng lấy dung dịch vệ sinh phụ nữ ra bôi đầy hạ thân, cẩn thận lau rửa.

- Nói thật với em nhé, hóa ra Lý Triết Hào tính lợi dụng Trần Hàn Lâm bắt cóc Tình Đình.

Nghe thấy những lời này của Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính cả kinh. Nàng ngừng cả hai tay lại, khẩn trương hỏi han:

- Thật thế ư?

- Đương nhiên là thật rồi. Anh cần gì phải lừa em.

Diệp Lăng Phi vẫn đang nằm trên giường, quay mặt về phía phòng tắm, nói.

- Thằng ranh họ Trần này không ngốc, cảm thấy nếu thực sự Tình Đình bị bắt cóc thì hắn cũng không sống lâu được. Lúc này mới tìm anh, muốn cho anh giúp hắn.

- Anh nói thế nào?

Chu Hân Mính truy vấn.

- Anh mới chỉ bảo hắn ổn định Lý Triết Hào thôi. Còn lại thì đang định bàn bạc với em chuyện này đây.

Chu Hân Mính sau khi nghe xong, rất nhanh dùng nước tẩy sạch sẽ sữa tắm trên người, khoác khăn tắm vào đi ra khỏi phòng tắm. Nàng bước thẳng đến trước giường, có vẻ cực kỳ khẩn trương. Nàng vừa đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, khẩn trương nói:

- Diệp Lăng Phi, đây cũng không phải là chuyện đùa đâu. Nếu Lý Triết Hào muốn bắt cóc Tình Đình, thế thì trước mắt tình cảnh Tình Đình là thập phần nguy hiểm. Chúng ta có lẽ là nên nghĩ biện pháp ngăn cản Lý Triết Hào bắt cóc. Bây giờ em dẫn người bắt Lý Triết Hào lại, làm cho lão không có cách nào bắt cóc được Tình Đình cả.

- Hân Mính, em đừng có u mê thế. Em có chứng cớ để bắt được Lý Triết Hào sao?

Diệp Lăng Phi nói rồi đưa ánh mắt chuyển hướng đến TV đối diện trước mặt, nói:

- Xem TV đi. Sáng hôm nay Lý Triết Hào mới vừa công khai làm sáng tỏ là Tập đoàn của lão không có bị lừa. Lão và người khác hợp tác đầu tư là công trình xây dựng của Nhà thờ Đức bà Paris. Hơn nữa, lão rót vào lượng tài chính không nhiều lắm.

Chu Hân Mính lúc này mới chú ý đến TV đang phát tin có liên quan đến việc Lý Triết Hào làm sáng tỏ thông tin về Nhà thờ Đức bà Paris.

- Hừ! Chẳng lẽ anh không biết nội tình sao? Theo anh thì đây là Lý Triết Hào muốn ổn định lòng người thôi. Lão biết nếu tin tức lão bị lừa bị công khai ra thì lão xong ngay. Sở dĩ lão làm như thế chính là vì để kéo dài thời gian. Nếu an đoán không sai, lúc này Lý Triết Hào đã giống như một con chó nhà có tang, chỉ nghĩ muốn làm tiền thế nào thôi.

Diệp Lăng Phi thở ra một hơi khói thuốc, nói.

- Thì đúng rồi. Càng là như thế thì Tình Đình càng nguy hiểm. Chúng ta không thể nhìn Tình Đình bị bắt cóc đi được. Mau nghĩ biện pháp đi.

Chu Hân Mính lo lắng nói.

- Anh đã sớm nghĩ ra biện pháp. Chẳng lẽ em cho rằng anh và em sẽ mặc kệ để Tình Đình bị bắt cóc.

Diệp Lăng Phi tay phải khoác lên trên bờ vai còn ẩm ướt vương mùi hương của Chu Hân Mính, vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, cười nói:

- Hân Mính, em đúng là sốt ruột lên thì cái gì cũng quên hết. Anh nhớ trong ba mươi sáu kế còn có một kế gọi là "dẫn xà xuất động" (dụ rắn ra khỏi hang). Chúng ta tại sao không dẫn con rắn Lý Triết Hào này ra chứ? Đương nhiên, mồi chính là Tình Đình.

- Dùng Tình Đình làm mồi quá nguy hiểm. Em không đồng ý. Em tuyệt đối sẽ không để Tình Đình mạo hiểm như thế.

Chu Hân Mính lên tiếng cự tuyệt.

- Thế chúng ta đổi lại cách khác. Anh quyết định tự mình làm mồi nhử.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Kỳ thực anh cũng có thể làm mồi nhử. Anh có thể hóa thành bộ dạng của Tình Đình. Dù sao em và Tình Đình cũng không phải là chưa từng làm loại chuyện như thế.

- Anh còn nhớ rõ chuyện hôm đó a. Em quên lâu rồi.

Chu Hân Mính mím cái miệng nhỏ nhắn, cười nói:

- Đàn ông thì lòng dạ nên rộng lượng hơn một chút. Anh làm sao mà cứ nhớ mãi chuyện kia. Thật chẳng đáng mặt đàn ông.

- Đấy chả phải là vì bị các em ức hiếp còn gì. Anh đúng là rất khó quên.

Diệp Lăng Phi duỗi tay phải ra trên bộ ngực sữa lõa lồ của Chu Hân Mính, ngón tay vân vê quả nho đỏ thắm của nàng. Chu Hân Mính đưa tay gạt tay phải của Diệp Lăng Phi ra khỏi ngực mình, oán giận nói:

- Cho tới bây giờ đều là anh ức hiếp bọn em. Bọn em nào dám ức hiếp anh chứ. Được rồi, đừng nói sang chuyện khác nữa. Anh rốt cuộc định làm như thế nào?

- Anh vừa mới nói qua đấy thôi. Chính là dẫn xà xuất động, dẫn con rắn Lý Triết Hào này ra thôi.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh và Trần Hàn Lâm đã thỏa thuận rồi. Để hắn cứ dựa theo ý tứ của Lý Triết Hào, đưa Tình Đình đến bến tàu ở gần bãi đỗ xe. Đương nhiên, ngồi ở trong xe nhất định phải là Tình Đình, bằng không con cáo già Lý Triết Hào này sẽ không xuất hiện. Nhưng cân nhắc đến sự an toàn của Tình Đình, anh sẽ không để cho Tình Đình đi một mình đâu mà anh sẽ cùng đi với Tình Đình. Còn em, Hân Mính, em sẽ mang theo cảnh sát, đến lúc đó vây quanh Lý Triết Hào, tang chứng nhân chứng đều thu được hết.

- Như vậy quá nguy hiểm. Vạn nhất....

Chu Hân Mính nói dở dang đã bị Diệp Lăng Phi chặn lại. Diệp Lăng Phi nói một cách khẳng định:

- Không có gì vạn nhất cả. Tuyệt đối không cho phép xuất hiện loại vạn nhất như thế.

Chu Hân Mính thở dài. Nàng biết là mình không nói được Diệp Lăng Phi, nhưng không thể phủ nhận cái kế dẫn xà xuất động này của hắn đúng là một kế sách rất tốt. Chu Hân Mính hiểu rõ mình không có chứng cớ có thể bắt được Lý Triết Hào. Nếu không thể bắt được Lý Triết Hào thì cũng đồng nghĩa là Bạch Tình Đình gặp nguy hiểm. So với việc ngồi đợi Bạch Tình Đình bị bắt cóc thì chi bằng mạo hiểm một lần, dẫn dắt Lý Triết Hào ra. Chu Hân Mính không nói lời nào, có nghĩa là cam chịu chấp nhận kế hoạch của Diệp Lăng Phi.

Tay phải của Diệp Lăng Phi vuốt ve vành tai Chu Hân Mính. Đó là vùng mẫn cảm của Chu Hân Mính, so với việc sờ vào những bộ vị khác thì ở nơi đây có thể làm cho nàng càng thêm mẫn cảm hơn. Chu Hân Mính rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở, nũng nịu nói:

- Anh còn làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn làm cho em hưng phấn nữa?

- Điều này có thể trách anh ư? Ai bảo em để cho anh xx như thế.

Diệp Lăng Phi nói một cách dâm đãng. Giờ phút này, Chu Hân Mính làm sao còn có nửa điểm hiên ngang của nữ cảnh sát nữa chứ, hoàn toàn chỉ còn là một vẻ kiều mỵ của tiểu nữ nhân.

Nhưng ngay lúc này, di động của Chu Hân Mính để trong túi quần đổ chuông. Chu Hân Mính xoay người xuống giường, cầm lấy cái quần bò của mình để trên ghế bên cạnh giường, móc di động ra.

- Tiểu Triệu, chuyện gì thế?

Chu Hân Mính nói chuyện bằng giọng điệu hoàn toàn khác với tiếng nói mềm mại như lúc vừa rồi nói với Diệp Lăng Phi, hoàn toàn khôi phục giọng điệu nói chuyện quen thuộc của đại đội trưởng đại đội cảnh sát hình sự.

- Đội trưởng, có người muốn đến bảo lãnh mấy tên côn đồ bị chúng ta bắt đó. Chị Chu, chị mau về xử lý đi.

- Thật vô dụng! Một chuyện nhỏ vậy cũng làm không xong. Chẳng lẽ cậu không biết là mấy thằng côn đồ ấy có thể bị tạm giữ à? Ai to gan như thế. Còn dám công nhiên đến Cục Cảnh sát bảo lãnh người nữa. Đích thân tôi muốn gặp xem.

Chu Hân Mính không kiên nhẫn nói:

- Cậu giữ người lại cho tôi, chờ tôi trở về. Hừ, thế lực xã hội đen bây giờ ghê gớm thật, không ngờ lại công nhiên dám đến Cục Cảnh sát lĩnh người.

Chu Hân Mính nói xong, cất điện thoại trở lại túi quần lần nữa rồi thoát khăn tắm trên người mình ra, đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi, vểnh mông lên bắt đầu mặc quần lót.

Diệp Lăng Phi đang nhìn trộm một cách thận trọng. Thấy cái mông khêu gợi của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi không kìm nổi vươn tay ra sờ soạng vào cái khe chìm giữa mông Chu Hân Mính. Chu Hân Mính không đùa với Diệp Lăng Phi nữa, nàng chỉ nói một câu:

- Đừng làm rộn. Ở Cục Cảnh sát có người muốn bảo lãnh mấy tên côn đồ xã hội đen đó đi ra.

Nghe thấy câu này, Diệp Lăng Phi cũng từ trên giường nhảy xuống mặt đất, miệng kêu lên:

- Ta kháo! Ai to gan như vậy? Đến cả côn đồ chém anh cũng dám đến Cục Cảnh sát bảo lãnh lĩnh người đi. Bản thân anh cũng muốn đích thân đi xem một chút.

Chu Hân Mính mặc quần áo rất nhanh. Diệp Lăng Phi mặc quần áo với tốc độ cũng không chậm hơn nàng. Khi Chu Hân Mính mặc quần áo gần như tử tế thì Diệp Lăng Phi cũng đã tươm tất. Hai người cẩn thận kiểm tra phòng lại một lượt. Sau khi xác định là trong phòng trừ "áo mưa" hai người đã dùng qua rồi, không còn lưu lại đồ vật này nọ gì nữa thì rời khỏi phòng rất nhanh.

Bởi vì xe của Diệp Lăng Phi đỗ ở trước cửa quán trà nên hai người cũng không bắt taxi nữa mà đi bộ đến trước cửa quán trà này. Diệp Lăng Phi mở cửa xe, Chu Hân Mính lên xe. Sau khi Chu Hân Mính cột chắc đai an toàn, Diệp Lăng Phi lái xe thẳng đến đại đội cảnh sát hình sự.

Vừa đến trước cửa đội cảnh sát hình sự, Chu Hân Mính liền nhảy xuống. Diệp Lăng Phi cũng vội vàng đỗ xe tử tế rồi cơ hồ là đi như chạy theo Chu Hân Mính vào trong phòng của đội cảnh sát hình sự.

- Là ai muốn bảo lãnh người?

Chu Hân Mính đi tới phòng thẩm vấn của đội cảnh sát hình sự thì đứng ngay ở cửa căm tức hỏi.

Trong phòng, mấy người cảnh sát hình sự còn đang thẩm vấn mấy tên côn đồ này. Một tiếng hỏi của Chu Hân Mính hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người ở đó. Tiểu Triệu vừa thấy Chu Hân Mính phát hỏa, vội vàng chạy ra, nhỏ giọng nói:

- Chị Chu, chị đừng cáu. Mấy người kia đang chờ trong phòng khách.

Chu Hân Mính không để ý tới Tiểu Triệu, đi đến trước mặt một gã thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi, đưa tay gí đầu gã một cái, quát:

- Đồ trẻ ranh không lo học hỏi lại đi bắt chước người ta gia nhập xã hội đen. Cha mẹ cậu nuôi không Cậu. Tôi mà là cha mẹ cậu thì tôi bóp chết cậu ngay từ lúc mới sinh ra.

Thiếu niên kia không dám nói một câu nào, chỉ biết cúi đầu.

Chu Hân Mính lại ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy gã thanh niên còn đang bị thẩm vấn, quát lớn:

- Một đám du côn các người nghe kỹ cho tôi. Đừng tưởng rằng có người đến bảo lãnh là mấy người có thể đi ra ngoài được. Trả lời thành thật tử tế cho tôi, không giải đáp cho rõ ràng, ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.

Chu Hân Mính phát hỏa ở đó xong xuôi rồi mới đi về phía phòng khách.

Đến lúc Chu Hân Mính rời đi, Tiểu Triệu mới nhẹ nhàng thở ra, nói với đồng nghiệp của mình:

- Mọi người thấy đấy, vẫn là nên thành thật làm việc đi. Đội trưởng Chu của chúng ta chiều nay quái đản lắm. Chúng ta đừng có ai chọc phải chị ấy.

Tiểu Triệu nào biết đâu rằng hoàn toàn chỉ là y chọc vào Chu Hân Mính. Nếu không phải là điện thoại của y, nói không chừng Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi ở trong phòng khách sạn lại triền miên tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui