Đô Thị Tàng Kiều

Bạch Tình Đình cảm thấy toàn thân co giật sau khi nghe câu nói của Diệp Lăng Phi, cô vùi đầu vào chăn, hai chân kép chặt lại theo phản xạ.

Động tác này đã lộ rõ nội tâm của Bạch Tình Đình. Tuy cô không nói ra, nhưng hắn đã nhận thấy cô sợ mình tiếp tục dụ dỗ cô.

Diệp Lăng Phi rất thương Bạch Tình Đình, biết rõ cô đang rất mệt, nên không trêu chọc cô nữa, mỉm cười bảo:

- Bà xã à, anh chỉ đùa em thôi, có cần ngủ lại đây không? Anh dặn vú Ngô không nên làm phiền em。

- Ông xã à, em muốn về phòng ngủ.

Bạch Tình Đình nói một cách yếu ớt.

- Người em chẳng còn một chút sức lực nào cả.

Diệp Lăng Phi “ừ” một tiếng, thò đầu ra khỏi chăn, định giúp cô mặc nội y vào, nhưng vừa nhìn thấy phần dưới tuyệt đẹp đến mê hồn của cô, hắn lại không chịu nổi cuối người xuống, hôn thêm lần nữa, mãi cho đến khi Bạch Tình Đình khổ sở van xin hắn mới rời môi khỏi phần dưới của cô.

Hắn không dám ở lại lâu, sợ sau khi nhìn thấy lại không kiềm chế được bản thân, sẽ ngay lập tức tàn phá cái cơ thể mềm mại yếu ớt đang mỏi mệt của cô, vội vàng bảo:

- Bà xã à, em tự mặc nội y nhé, anh đợi bên ngoài, mặc xong anh bế em vào phòng.

Nói xong hắn liền ra khỏi phòng.

Đứng ngoài cửa, Diệp Lăng Phi thở mạnh một cái, kiềm nén lửa dục ở bên dưới. Mấy phút sau mới nghe thấy tiếng gọi của Bạch Tình Đình từ trong phòng vọng ra. Hắn đi vào phòng, bế người vợ đáng yêu yếu ớt xuống lầu. Đặt Bạch Tình Đình lên giường của cô trong phòng ngủ, đắp chăn lại cẩn thận, sau khi âu yếm căn dặn Bạch Tình Đình ngủ một giấc thật ngon, Diệp Lăng Phi vội chạy vào phòng tắm, và xả nước lạnh để tắm, khi những dòng nước mát lạnh chảy xuống khắp cơ thể hắn, hắn mới cảm thấy được lửa dục trong người mình giảm đi rất nhiều.

Môi hắn run bần bật, rõ ràng là vẫn còn cái cảm giác ** từ cơ thể diễm lệ của Bạch Tình Đình mang đến. Diệp Lăng Phi biết rõ mình và Bạch Tinh Đình đã làm như thế rồi, thì chỉ cần đợi sau khi cô phục hồi thể lực, mình lại có thể cùng cô vượt núi Vu Sơn, ** một phen.Vạn quyển thư ốc.

Diệp Lăng Phi cũng không nôn nóng. Khoảnh khoắc cùng Bạch Tinh Đình hưởng thụ ** chỉ còn là thời gian một sớm một chiều mà thôi. Hắn cần phải chuẩn bị thật chu đáo, để có thể khiến cho Bạch Tình Đình lên đến đỉnh của sự khoái cảm.

Vú Ngô đã chuẩn bị xong bữa sáng, đủ các loại báo được bày trên bàn như báo buổi sáng Vọng Hải, báo buổi tối Vọng Hải, Kinh tế hôm nay... Những báo này đều được đưa đến sáng sớm hôm nay.

Bạch Tình Đình có một thói quen, đó là thích xem báo trong bữa ăn sáng để nắm được những tin tức mới nhất. Điểm này đặt biệt giống bố cô - Bạch Cảnh Sùng. Trước kia, khi vú Ngô hầu hạ Bạch Cảnh Sùng, bà luôn bày trên bàn mười mấy tờ báo vào bữa ăn sáng. Bạch Cảnh Sùng trước kia còn có một thói quen, đó là cắt ra những tin tức mà ông cho là quan trọng. Nhưng nó cũng trôi qua theo thời gian, nên Bạch Cảnh Sùng đã thay đổi thói quen, chỉ xem lướt qua trên báo mà thôi.

Diệp Lăng Phi mặc bộ đồ mát, mang giày ba-ta đi xuống lầu. Hắn bước vào nhà ăn, sau khi bảo với vú Ngô là Bạch Tình Đình còn muốn ngủ thêm một lát nữa nên để dành phần ăn sáng cho cô, rồi tiện tay cầm báo lên đọc.

Lật xem qua loa một lượt, hầu như trong đầu đã biết sẵn là báo sẽ viết gì rồi.

Mấy tờ báo của thành phố Vọng Hải đều dài dòng văn tự, thường đưa những tin có hành động uy lực đạt được thành quả của tối hôm qua. Theo tin báo đã đưa, gần đây có hơn 30 phần tử khủng bố bị bắt hoặc bị đánh chết.

Diệp Lăng Phi không biết vì sao, chỉ vừa nhìn thấy người của câu lạc bộ Sát thủ còn sống là thấy khó chịu rồi. Hắn cho rằng chỉ có thể xử lý toàn bộ những người này mới là biện pháp tốt nhất, người chết càng đáng tin hơn người sống. Nhưng đó là việc của cảnh sát địa phương, Diệp Lăng Phi cũng không có cách nào nhúng tay vào được. Hắn lại suy nghĩ đến việc sau khi Steven biết được người của hắn bị đả kích lớn như vậy thì sẽ trả thù như thế nào đây.

Xem sơ qua tờ báo, Diệp Lăng Phi đặt qua một bên và bắt đầu ăn sáng. Vừa ăn được một nửa thì Dã Lang gọi điện thoại tới, báo với hắn là hôm qua sau khi hắn đi, Dã Thú và Angel lại bất đồng ý kiến và xảy ra đánh nhau, lần này Dã Thú đã thua nặng, bị Angel đánh quẹo sống mũi. Hiện giờ Dã Thú đang rất tức giận, đòi đánh trả Angel. Vạn quyển thư ốc không có ai ngăn cản được.

- Đồ chó chết. Gây chuyện với Angel làm cái quái gì chứ.

Diệp Lăng Phi vừa nghe đã nóng giận rồi. Tuy tính khí Angel thất thường, nhưng suy cho cùng vẫn là phận nữ nhi, Dã Thú lại là một thằng đàn ông thân hình vạm vỡ, lại đi đọ sức với Angel. Diệp Lăng Phi không còn tâm trí đâu mà tiếp tục ăn nữa, vội vàng lái xe chạy về hướng biệt thự mà Dã Thú đã mua ở vùng Nam Sơn.

Xe chạy khoảng chừng 20 phút thì Diệp Lăng Phi đã đến khu biệt thự của Dã Thú. Vừa đi vào biệt thự đã nhìn thấy Dã Lang, Diều Hâu, Đao Nhọn... khoảng 7, 8 người, mỗi người một câu đang khuyên Dã Thú. Mặt Dã Thú trắng bệch, trên mũi dán băng, xem ra vết thương không phải là nặng. Ngoài cái mũi ra, cổ cũng quấn gạt, có vẻ cũng bị thương rồi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Lăng Phi vừa bước vào, vứt chìa khóa xe lên ghế sofa trong trong phòng khách, và ngồi đối diện với Dã Thú, buồn cười nhìn chằm chằm Dã Thú.

Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện, Dã Lang, Diều Hâu... liền lập tức xích ra xa Dã Thú, đối với bọn họ mà nói, Dã Thú chỉ nghe lời của Satan. Về điểm này thì ngay cả những người trong tổ chức Lang Nha cũng không tài nào hiểu nổi, một người tính khí nóng nảy như Dã Thú lại có thể cúi đầu phục tùng Satan như vậy. Họ không thể biết được tình cảm giữa Dã Thú và Diệp Lăng Phi giống như chung một huyết mạch, bắt đầu từ “ Ngôi trường Tử Vong”, đó chính là giữa sự sống chết đã hình thành nên tình cảm anh em như máu mủ ruột thịt, không nhìn thấy, không sờ được, nhưng thật sự tình cảm đó đang tồn tại.

- Lão Đại, con nha đầu Angel thật quá đáng!

Dã Thú tức xung máu.

- Hôm qua em với cô ta cãi nhau, cô ta liền ra tay với em, anh xem, mũi của em bị đánh gãy rồi, còn cổ nữa, cô ta đúng là chó rồi, đánh không lại nên cắn em. Cục tức này em không nuốt nổi, em nhất định phải đánh trả cô ta, thế nào cũng phải đánh tan xương con mụ thối tha này, mới hả giận được.

Diệp Lăng Phi cười:

- Dã Thú, cậu xem cậu có còn là thằng đàn ông không? Còn hơn thua với con nha đầu Angel̀ nữa. Cậu nhìn lại xem, người của tổ chức Lang Nha có ai mà không nhường Angel đâu, nếu như những người này thật sự hơn thua với Angel thì cô ta sớm đã bị đánh chết rồi, vậy tại sao cậu lại không nhường?

- Em...

Dã Thú há miệng không nói được gì.

- Nói cho cậu biết, cậu thật sự thích Angel rồi. Rãnh việc là trêu chọc Angel, khiến cho nha đầu đó phát cáu. Vì thế mà cô ấy mới ra tay với cậu, mà cậu cũng thật là, thích ai không thích lại thích đụng vào một bông hồng có gai như Angel.

Diệp Lăng Phi rút ra một điếu thuốc ném cho Dã Thú đang ngồi đối diện, bản thân hắn cũng đốt một điếu, sau khi hút một hơi, tiếp tục nói:

- Angel là do một tay tôi dẫn dắt, khỏi phải nói đến cậu, ngay cả tôi cũng không dám đụng vào nha đầu này. Tính khí của cô ta thật tệ nhưng con người cô ta thật sự là rất tốt, đặc biệt là đối xử với những người trong tổ chức, lần báo thù nào mà không thiếu cô ấy chứ. Dã Thú, cậu nghe cho rõ đây, giờ tôi nhấn mạnh một lần nữa, Angel là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép cô ấy chịu bất kì tổn thương nào. Cậu nghe rõ chưa?

- Angel là người phụ nữ của Lão đại?

Dã Thú nghi ngờ tai mình có vấn đề. Cho rằng mình đã nghe nhầm, nên không dám khẳng định mà chỉ hỏi ngược lại. Có điều vừa thốt ra câu này hắn lại thấy mình đúng là tên ngốc. Phản ứng của Dã Lang, Diều Hâu khi đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi cũng thể hiện rõ cho Dã Thú thấy là hắn không hề nghe nhầm, Angel đích thị là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi.

Phản ứng của Dã Lang và Diều Hâu cũng chẳng khác gì Dã Thú, lúc đầu còn ngớ người ra, sau đó liền hồi phục ngay lại nét mặt. Đối với bọn họ mà nói, dù cho Angel có là người phụ nữ của Diệp Lăng Phi đi nữa thì cũng là điều bình thường, điều này không có gì là đáng kinh ngạc cả. Nhưng Dã Thú lại không như vậy, chỉ cần nhìn hắn há hốc mồm là thấy khoa trương quá mức rồi.

- Angel là người phụ nữ của lão đại!

Giọng Dã Thú thật to, hầu như vang cả khu biệt thự, chỉ hận một điều là không thể tuyên bố sự việc này đến toàn thế giới.

- Lão đại, chính miệng anh nói ra đó nghe! Chả trách, chả trách! Ha ha, bây giờ thì em hiểu rồi, chả trách nha đầu Angel chẳng lo ngại gì cả, hóa ra là có chỗ dựa của Lão đại nâng đỡ.

- Dã Thú, cậu nói bậy gì thế hả, tôi nâng đỡ cô ta cái gì chứ?

Diệp Lăng Phi lúc này lại thấy hơi chột dạ. Lúc nãy chẳng qua là muốn giải hòa mâu thuẫn giữa Dã Thú và Angel nên nhất thời bảo thế. Vạn quyển thư ốc cố ý gây áp lực cho Dã Thú, nhưng Dã Thú lại hét to lên như vậy khiến cho Diệp Lăng Phi thấy được lúc nãy mình không nên nói thế.

Dã Thú không cần biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc là có chiếm được Angel hay không. Điều mà hắn quan tâm nhất chính là Angel có thật sự đã được Diệp Lăng Phi ở phía sau nâng đỡ hay không mà thấy cô ta chẳng hề lo ngại gì cả.

- Lão đại, anh đã nói như vậy rồi thì em đây vỗ ngực cam đoan với anh, từ nay về sau em sẽ nhượng bộ nha đầu đó. Lão đại, anh cũng thật là, đã có quan hệ với Angel̀ rồi mà cũng chẳng nói với em một tiếng, đó là chị dâu của em mà. Sau này em sẽ nhượng bộ cô ấy, còn việc Lão đại cho rằng em thích nha đầu Angel là không đúng, em vốn dĩ không thích những cô gái quá ốm.

Dã Thú nói liền một mạch khiến cho Diệp Lăng Phi cứ lắc đầu, thầm nghĩ:

- Không biết tên tiểu tử Dã Thú có đi nói lung tung không nữa, nếu để Bạch Tình Đình nghe được chắc mình tiêu mất.

Nhìn thấy Dã Thú đã hết giận rồi, Diệp Lăng Phi cũng không có tào lao với Dã Thú nữa, hỏi Dã Lang:

- Angel đâu?

- Trong phòng trên tầng 2.

Dã Lang chỉ.

Diệp Lăng Phi đứng lên bảo:

- Tôi lên xem thế nào, Dã Thú ngồi đây là được rồi, nha đầu này tôi cũng không chắc lắm, cố gắng hết sức thôi.

Đang nói hắn lại trợn mắt nhìn Dã Thú, Dã Thú đã tốt hơn rồi, chỉ biết cười ngớ ngẩn với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi lên lầu 2, đi thẳng tới phòng của Angel và gõ cửa, bên trong không có tiếng trả lời, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, “tách” một tiếng cửa phòng mở ra.

Liền nhìn thấy Angel đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chẳng biết đang nhìn gì nữa.

Diệp Lăng Phi bước vào, Angel nghe thấy bước chân của hắn nhưng mặc nhiên không quay đầu lại.

- Angel, em với Dã Thú rốt cuộc là làm sao vậy? Suốt ngày cứ đánh nhau hoài.

Diệp Lăng Phi ngồi bên giường của Angel, nói sau lưng cô:

- Hai người dù sao cũng là người của tổ chức Lang Nha, sau này mọi người còn phải giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa, tổ chức Lang Nha là một tổng thể, nếu như trong nội bộ có mâu thuẫn lẫn nhau thì sau này tổ chức Lang Nha sẽ không thể khiến cho đối thủ của mình sợ hãi được nữa rồi.

Angel không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi:

- Những lời anh nói lúc nãy là thật lòng chứ?

- Những lời nào?

Diệp Lăng Phi vẫn không rõ, lúc nãy mình đã nói rất nhiều, không biết Angel muốn hỏi câu nào nữa.

Angel quay người lại, ánh mắt sáng khác thường, đôi mắt đẹp hớp hồn đó nhìn thẳng vào mắt của Diệp Lăng Phi, nói từng chữ một:

- Anh nói em là người phụ nữ của anh.

- À, em nói đến câu này à, anh còn tưởng em hỏi câu nào nữa chứ.

Diệp Lăng Phi cười.

- Anh chỉ muốn dọa Dã Thú một tí thôi, Dã Thú rất nghe lời anh, anh chỉ cần hoạch họe nói thế là cậu ta sẽ nhường nhịn em ngay, sau này hai người sẽ không đánh nhau nữa.

Angel vẫn nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, nói nhỏ nhẹ:

- Vậy tức là em không hề có vị trí nào trong trái tim anh?

- Không...không phải.

Ánh mắt của Angel khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy nhột nhạt, hắn vội chuyển ánh mắt sang hướng bức tường trắng bên cạnh, và bảo:

- Làm sao anh có thể không quan tâm em được chứ, anh luôn luôn quan tâm đến em mà.

- Em không muốn như thế, em muốn anh yêu em kìa.

Angel đột nhiên hét to.

- Em mong rằng anh nói anh yêu em cho dù đó chỉ là một câu giả dối.

Angel nói xong liền bổ nhào vào lòng Diệp Lăng Phi, hai tay cô ôm chặt lấy cổ hắn, nghẹn ngào:

- Em không biết tại sao lại như vậy, nói chung là em luôn cảm thấy mình cô đơn, đặc biệt là sau khi em gặp vợ anh, cảm giác đó ngày càng mãnh liệt hơn. Vì thế mà em thường xuyên đánh nhau với Dã Thú, mục đích cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của anh.

Câu nói này của Angel khiến cho Diệp Lăng Phi bất ngờ, hắn đâu có đi guốc trong bụng cô đâu, làm sao hắn biết được cô đang nghĩ gì. Angel ôm chặt cổ hắn, từ từ ngước đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, đột nhiên chủ động đặt môi mình lên môi hắn.

Diệp Lăng Phi nhất thời không biết nên xử lý tình huống này như thế nào. Trước mắt, hắn không thể có bất kỳ quan hệ nào với Angel, mấu chốt là cả hai đều là người của tổ chức Lang Nha, nếu như có phát sinh tình cảm với Angel thì tương lai sẽ không tránh khỏi những rắc rối, xét cho cùng thì Diệp Lăng Phi lúc trước không thể dính líu đến chuyện tình cảm nam nữ quá nhiều, Diệp Lăng Phi lúc trước không được ở cùng phụ nữ. Nhưng bây giờ đã khác, hắn đã hiểu thế nào là yêu, đã hiểu được rằng mình phải dùng tình yêu chân thành của chính mình để yêu người phụ nữ bên cạnh mình. Nhưng hắn luôn xem Angel như một người bạn thân vào sinh ra tử, trong khoảnh khoắc đột ngột này, hắn bất giác nhận ra Angel cũng là một cô gái, sự thay đổi này cần phải có thời gian.

Nhưng môi hắn vẫn còn đang dán chặt trên đôi môi ngọt ngào quyến rũ của cô. Lưỡi của hai người mau chóng cuộn lấy nhau, thành thục hơn hẳn Bạch Tình Đình. Kĩ thuật hôn của Angel rất cao siêu, thậm chí cô còn chủ động đùa nghịch đầu lưỡi của hắn mà không cần hắn chỉ lối.

Một nụ hôn thật dài, cuối cùng môi của hai người cũng đã rời nhau. Diệp Lăng Phi trong phút chốc đã không thể nào biến Angel trước mắt mình thành một cô gái bình thường được.

Diệp Lăng Phi cười, đẩy Angel ra.

Anh đứng dậy, cười chế giễu:

- Anh đã bị em cưỡng ép hôn.

Angel không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ nói:

- Satan. Em muốn ở lại bên anh, cho dù chỉ là thân phận bạn bè.

- Điều này làm anh thấy đau cái đầu, có vẻ như con gái bên cạnh anh rất nhiều. Nếu như có thêm em, không chừng anh sẽ bị đuổi ra khỏi cái thành phố này cũng nên.

Diệp Lăng Phi đùa:

- Angel, chẳng phải em thích con gái sao? Anh lại là một thằng đàn ông mà.

- Đó là vì anh không thích em nên em mới đi thích con gái.

Angel nói rất ngắn gọn.

- Vì thế nên, tất cả đều do anh gây nên, Satan, nếu anh không thích em, em sẽ dụ dỗ người phụ nữ của anh.

- Cái này là thách thức hay uy hiếp đây?

Diệp Lăng Phi cười hỏi.

- Cả hai!

Diệp Lăng Phi nhíu mày, làm ra vẻ rất đau khổ:

- Điều này thật khó trả lời, Angel, em có biết là em đã đưa ra cho anh một vấn đề rất nan giải không hả? khiến cho anh cảm thấy đây là một vấn đề nan giải rất rất khó trả lời.

- Em biết, ai bảo anh không thích em chi.

Angel nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của Satan liền bật cười:

- Satan, em nghĩ em đã tìm được nhược điểm của anh rồi. Trước đây em luôn cho rằng anh không có nhược điểm, anh gần như là hoàn mĩ, bây giờ em đã biết được nhược điểm của anh rồi, em sẽ lợi dụng nhược điểm của anh để uy hiếp anh. Satan, anh chọn đi, nếu anh không để em ở lại bên cạnh anh, em sẽ dụ dỗ người phụ nữ của anh, anh biết mà, những việc này em có thể làm được.

Diệp Lăng Phi nhếch mép cười:

- Angel, anh chưa bao giờ nói anh không có nhược điểm, chỉ là em chưa phát hiện ra mà thôi, hoặc cũng có thể em nói đúng, anh rất quan tâm đến những người con gái bên cạnh anh, nhưng đây không phải là nhược điểm. Nếu như anh sẵn lòng, anh có thể nắm chặt bất kỳ người con gái nào bên cạnh anh, anh tin anh có được thực lực này. Mặc dù em không thể ép buộc được anh, nhưng anh vừa phát hiện ra một điều, em là một cô gái rất có sức hấp dẫn. Hứ, đừng có nhìn anh bằng ánh mắt đó, trước đây anh luôn xem em như huynh đệ của anh, còn bây giờ anh sẽ xem em như một cô gái. Anh lúc này luôn luôn hoan nghênh những người đẹp sà vào lòng anh, vì thế nên nếu em tự nguyện sà vào lòng anh anh cũng không phản đối.

Trong lúc Angel đang lộ vẻ hớn hở thì cô lại nghe hắn nói tiếp:

- Nhưng, đó là việc của một năm sau. Để cho em không có cảm giác hối hận, anh yêu cầu em trong vòng một năm không được có bất cứ liên lạc nào với anh cả. Nếu như vậy, sau một năm mà em vẫn yêu anh giống như lúc nãy em đã nói, lúc đó anh sẽ xem xét đến việc giữ em ở lại bên anh. Đây là yêu cầu của anh đối với em, không có bất kì sự đòi hỏi thân mật nào, Angel, em hãy suy nghĩ kĩ đi rồi báo cho anh biết là em có thể chấp nhận được điều kiện này của anh hay không.

- Em chấp nhận!

Angel trả lời không một chút đắn đo, thẳng thắn nói:

- Satan, anh hãy nhớ kĩ những gì anh đã nói hôm nay, một năm sau em sẽ đến tìm anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui