Đô Thị Tàng Kiều

Trịnh Khả Nhạc hoàn toàn không ngờ Lục Tuấn lại làm như vậy, nàng thấy hành động của Lục Tuấn trong lòng cảm thấy có chút bất an.

Thật không ngờ Lục Tuấn lại chờ dưới lầu nhà nàng, nhìn Lục Tuấn lạnh đỏ mũi lên, Trịnh Khả Nhạc có chút cảm động, vốn định xin lỗi Lục Tuấn nhưng không ngờ Lục Tuấn lại mở cửa kéo nàng ra khỏi xe.

Đôi giày của Trịnh Khả Nhạc bị rơi xuống đất, nàng một chân đi giày, chân còn lại chỉ đi bít tất.

Lục Tuấn kéo Trịnh Khả Nhạc ra khỏi xe sau đó vung tay tát vào mặt Trịnh Khả Nhạc một cái rồi chửi ầm lên:

- Cô, tôi đối với cô tốt như vậy thế mà cô lại đối xử với tôi thế à?

Một cái tát của Lục Tuấn khiến khuôn mặt trắng mịn của Trịnh Khả Nhạc hằn lên một bàn tay.

Lục Tuấn tát xong liền đẩy Trịnh Khả Nhạc xuống đất rồi mắng:

- Thường ngày cô không cho lão tử chạm vào người, hôm nay tôi sẽ để cô biết tôi không phải là kẻ bất lực.

Lục Tuấn nói xong liền khom người xuống, hai tay túm lấy quần Trịnh Khả Nhạc, định xé quần nàng ra.

Lục Tuấn vừa mới ngồi xổm xuống thì cảm giác thắt lưng đau đớn dữ dội, thoáng cái đã ngã lăn ra mặt đất, lăn hai ba vòng, tay phải ôm lấy thắt lưng quay sang Diệp Lăng Phi chửi ầm lên:

- Khốn kiếp, đây là chuyện của tao và bạn gái tao, không liên quan tới mày.

Thanh âm của Lục Tuấn rất lơn, đang là nửa đêm nên rất nhiều người mở cửa ra nhìn xuống, có nam, có nữ, có cả hài tử cũng thò đầu ra nhìn.

Diệp Lăng Phi rút chân lại, cười lạnh nói:

- Mày nhìn xem mày có còn là đàn ông không. Mẹ kiếp, đi đánh một cô gái, mày đúng là đã làm mất mặt đàn ông rồi.

Lúc này Từ Oánh cũng đã xuống xe nâng Trịnh Khả Nhạc dậy, Trịnh Khả Nhạc mặt sưng đỏ lên, nước mắt chảy ra thấm ướt vành mi. Trịnh Khả Nhạc một chân không đi dày giẫm lên mặt đất, đùi phải của nàng co lại, lúc bị Lục Tuấn kéo ra khỏi xe, đùi nàng đã đập vào cửa xe nên rất đâu, không dám duỗi thẳng ra chỉ có thể co lại được.

Diệp Lăng Phi quay sang Trịnh Khả Nhạc hỏi:

- Khả Nhạc, hắn nói đây là chuyện của hai người, bây giờ tôi hỏi cô một câu, hắn bây giờ có còn là bạn trai của cô nữa không?

- Tôi không quen hắn, không quen hắn.

Trịnh Khả Nhạc cắn chặt môi, dường như muốn cắn cho môi mình ứa máu ra mới xoa dịu nỗi đau này.

- Nghe thấy chưa, tao nghĩ lỗ tai của mày có vấn đề rồi.

Diệp Lăng Phi quay sang Lục Tuấn, cười lạnh nói:

- Loại người như người tao cũng không đánh đề làm gì, bẩn tay tao. Tao tin rằng cảnh sát sẽ xử lý chuyện này.

Nói xong, Diệp Lăng Phi không để ý đến Lục Tuấn nữa mà ôm lấy Trịnh Khả Nhạc đưa nàng vào xe rồi tự mình đi giày vào cho Trịnh Khả Nhạc sau đó căn dặn Từ Oánh cẩn thận chiếu cố rồi lập tức lái xe thẳng đến bệnh viện.

Từ Oánh vốn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ hạ thủ nhưng thật không ngờ Diệp Lăng Phi lại xử lý như vậy, tuy rằng có chút khó hiểu nhưng nàng cũng không hỏi gì.

Trên đường đi đến bệnh viện, Diệp Lăng Phi gọi điện cho Tiểu Triệu nói Tiểu Triệu đi bắt một người tên là Lục Tuấn vì tội hành hung.

Diệp Lăng Phi đưa Trịnh Khả Nhạc đến bệnh viện, cũng không đợi Trịnh Khả Nhạc đồng ý hay không đã ôm nàng vào phòng cấp cứu. Trịnh Khả Nhạc chưa bao giờ bị một nam nhân nào ôm mình như vậy, nhưng lúc này nàng cũng không suy nghĩ nhiều, trong lòng đang trần ngập sự thù hận đối với Lục Tuấn.

Thực ra thì Trịnh Khả Nhạc cũng không cần cấp cứu thế nhưng Diệp Lăng Phi lại cứ muốn như vậy, đồng thời căn dặn bác sĩ phải tỉ mỉ kiểm tra, chụp chiếu toàn bộ cơ thể. Xong việc, Diệp Lăng Phi bổ sung thêm một câu:

- Nhớ lấy, đừng quên giấy khám bệnh để còn đòi tiền bồi thường.

- Chúng tôi chỉ có thể khám bên ngoài chứ bây giờ không thể kiểm tra tỉ mỉ được.

Gã bác sĩ cấp cứu cũng cảm thấy rắc rối, hắn thấy cô gái này cùng lắm chỉ bị thương ngoài da đâu cần phải kiểm tra kĩ như vậy. Nhưng nếu người ta muốn kiểm tra thì hắn cũng không có cách nào, chỉ là hiện tại là buổi tối, có một số kiểm tra không thể làm được, phải chờ đến ngày mai mới có thể khám.

- Vậy phiền anh cho chúng tôi nằm viện trước. Cho chúng tôi phòng bệnh tôi nhất, tiền nong không quan trọng, càng đắt càng tốt.

Diệp Lăng Phi rõ ràng là đang chơi lại Lục Tuấn, hắn bảo bác sĩ viết vào bệnh án rằng Trịnh Khả Nhạc hôn mê cần nằm viện cấp cứu. Lúc này Trịnh Khả Nhạc rất hận Lục Tuấn nên đối với cách trả thù này của Diệp Lăng Phi nàng cũng không có ý kiến gì. Từ Oánh thì lại cảm giác làm như vậy không được tốt lắm thế nhưng nàng cho rằng tối nay Lục Tuấn cũng rất quá đáng với Trịnh Khả Nhạc.

Tiền viện phí ban đầu Diệp Lăng Phi ứng ra, trong đó gồm có cả tiền viện phí trả trước một vạn đồng. Trịnh Khả Nhạc ở lại phòng bệnh, Từ Oánh cũng ở đó để chiếu cố cho Trịnh Khả Nhạc, còn Diệp Lăng Phi thì chuẩn bị về nhà. Lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh thì Trịnh Khả Nhạc dùng giọng cảm kích nói:

- Cảm ơn.

Bạch Tình Đình và Cô Ngô đều đã về nhà Bạch Cảnh Sùng, căn biệt thự ba tầng thoáng cái đã trở lên vắng vẻ, nhất thời Diệp Lăng Phi còn có chút không thích ứng. Diệp Lăng Phi gọi điện tới Bạch gia muốn tìm Bạch Tình Đình, cũng không biết Bạch Tình Đình đã ngủ thật chưa hay là không muốn nhận điện thoại của Diệp Lăng Phi nên Cô Ngô nhận điện thoại và nói Bạch Tình Đình đã ngủ rồi.

Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào khác đành phải cúp điện thoại. Sau đó Diệp Lăng Phi lại gọi cho Chu Hân Mính nhưng kết quả điện thoại của nàng vẫn tắt máy. Diệp Lăng Phi mơ hồ cảm giác Chu Hân Mính đang làm chuyện gì đó rất quan trọng, bởi vì từ trước đến nay Chu Hân Mính vẫn luôn mở máy 24/24h.

Đêm nay Diệp Lăng Phi ngủ không được ngon, trong đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh của Bạch Tình Đình.

Sáng sớm, sau khi Diệp Lăng Phi rửa mặt xong liền cầm áo khoác đi ra ngoài. Trịnh Khả Nhạc lúc này cũng không cần hắn quan tâm nữa, hắn đã nói rõ rồi, tin rằng Trịnh Khả Nhạc sẽ biết phải làm thế nào. Trừ phi Trịnh Khả Nhạc tha thứ cho Lục Tuấn, không truy cứu nữa còn không thì lần này Lục Tuấn sẽ phải mất một số tiền lớn để bồi thường. Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp, hắn sẽ không nhúng tay quá sâu vào chuyện cả nàng, còn về phần Trịnh Khả Nhạc có tha thứ cho Lục Tuấn hay không thì đó là chuyện của nàng ta, không liên quan gì đến Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi còn có chuyện quan trọng muốn làm, hôm nay là cuối tuần, Diệp Lăng Phi dự định tới biệt thự của Bạch Cảnh Sùng để trực tiếp gặp Bạch Tình Đình. Căn cứ vào dự báo thời tiết thì nhiệt độ ban ngày hôm nay xuống tới âm năm độ, Diệp Lăng Phi tính tìm cơ hội đưa Bạch Tình Đình ra ngoài đi dạo, chỉ cần Bạch Tình Đình đồng ý ra ngoài với hắn thì có đến bảy, tám phần hai người sẽ làm lành được với nhau.

Diệp Lăng Phi vừa mới lái xe tới khu biệt thự của bạch cảnh sùng, còn chưa đi vào bên trong thì đã một chiếc xe quen thuộc đi ra khỏi khu biệt thự lướt qua xe của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình trong xe vẻ mặt ngưng trọng, nhưng Bạch Tình Đình lại không nhìn thấy Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi vội vàng quay đầu xe, vốn định chạy nhanh hơn để đuổi theo xe của Bạch Tình Đình nhưng hắn lại đột ngột thay đổi chủ ý. Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Bạch Tình Đình đi đâu nên theo sát phía sau xe của nàng.

Bạch Tình Đình không đi tới bách hóa việt dương mà đi về phía bờ biển. Điều này làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy nghi hoặc, không biết Bạch Tình Đình tại sao lại muốn tới bờ biển. Theo sát sau xe Bạch Tình Đình một lúc lâu, Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình chạy xe tới một quảng trường hải quân rộng.

Bạch Tình Đình dừng xe lại cạnh một chiếc Chery A520. Diệp Lăng Phi giật mình, hắn nhận ra chiếc Chery A520 này là của Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi không dám tiến đến mà dừng xe cách đấy một khoảng xa.

Quả nhiên thấy Chu Hân Mính xuất hiện bên cạnh chiếc Chery A520. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình lén gặp Chu Hân Mính sau lưng mình hắn liền có dự cảm không lành, thầm nghĩ:

- Lẽ nào Bạch Tình Đình lén gặp Chu Hân Mính để quyết đấu?

Diệp Lăng Phi bắt đầu tưởng tượng cảnh Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đánh nhau, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã loại bỏ ý tưởng hoang đường này. Không nói đến việc Bạch Tình Đình tuyệt không phải là đối thủ của Chu Hân Mính mà xuất phát từ quan hệ của hai người thì cho dù giữa họ xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không thể đánh nhau được.

Diệp Lăng Phi trốn sau chiếc xe, thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đi xuống bậc thang phía dưới quảng trường hắn liền vội vàng chạy tới. Quảng trường này cạnh bờ biển nên đi xuống dưới bậc thang có thể trực tiếp tới bãi biển.

Lúc Diệp Lăng Phi đuổi tới thì thấy Bạch Tình Đình đang nắm tay Chu Hân Mính, có vẻ như rất thân mật, hai người đang đi dạo trên bãi cát.

- Chuyện gì đây?

Theo như suy nghĩ của Diệp Lăng Phi thì lúc này Bạch Tình Đình hẳn là đang rất tức giận nhất định sẽ nổi nóng với Chu Hân Mính thế nhưng thật không ngờ hai người lại nắm tay nhau, điều này làm cho Diệp Lăng Phi sững sờ. Diệp Lăng Phi không biết rằng ngay cả Chu Hân Mính cũng cảm thấy rất kỳ quái. Nàng đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Tình Đình nói muốn đến quảng trường hải quân. Lần trước ở bệnh viện, Chu Hân Mính không dám gọi điện cho Bạch Tình Đình, hiện tại nàng rất lo lăng Bạch Tình Đình sẽ chỉ trích mình. Vốn dĩ trong lòng Chu Hân Mính đã cảm thấy có lỗi, nay lại bị người bạn tốt nhất chỉ trích, Chu Hân Mính thật không biết sau này phải đối mặt với Bạch Tình Đình như thế nào nữa.

Từ lúc gặp Bạch Tình Đình, tâm trạng của Chu Hân Mính hết sức phức tạp. Nàng đã chuẩn bị để Bạch Tình Đình mắng chửi nàng, thậm chí là đánh nàng, nàng đều nguyện ý chịu đựng. Thế nhưng biểu hiện lúc này của Bạch Tình Đình lại khiến cho Chu Hân Mính phải kinh hãi, Bạch Tình Đình làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vừa thấy mặt Bạch Tình Đình đã kéo tay Chu Hân Mính, cả hai vẫn thân thiết như trước.

- Hân Mính, cậu còn nhớ lúc chúng ta quen nhau không?

Bạch Tình Đình cười ha hả nói.

-Llúc đó ba mình được điều động đến làm bí thư thành phố Vọng Hải.

Chu Hân Mính trong lòng thấp thỏm bất an nên lúc này nói chuyện có chút dè dặt.

- Ừ, thoáng cái đã gần hai mươi năm rồi, hai chúng ta học từ nhỏ với nhau, thậm chí lên trung học cũng học cùng một lớp. Cậu nói có phải chúng ta có duyên với nhau không? Hân Mính, chuyện hạnh phúc nhất của mình là có một người bạn tốt như cậu.

Chu Hân Mính cảm thấy rất khó chịu, những lời này của Bạch Tình Đình giống như một mũi kim đâm thẳng vào tim nàng. Chu Hân Mính cười khổ nói:

- Tình Đình, mình biết mình sai, là mình đã làm tổn thương đến cậu. Nếu như cậu muốn đánh, muốn mắng chửi, mình tuyệt không oán hận.

- Hân Mính, cậu làm gì vậy, mình không có ý trách cậu đâu.

Bạch Tình Đình cũng nhìn ra Chu Hân Mính đang cảm thấy khó chịu, nàng kéo cánh tay Chu Hân Mính, cười nói:

- Mình chỉ muốn nói rằng bất cứ lúc nào, cho dù giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì thì cậu vẫn là người bạn tốt nhất của mình. Mình thừa nhận lúc mình biết chuyện này mình đã rất tức giận, bởi vì cậu là người bạn tốt nhất của mình, mình thật sự đã hy vọng người đó không phải là cậu. Nếu như vậy mình có thể chửi cô ta, mắng cô ta nhưng mình không thể làm như thế được với cậu. Bởi vì mình cũng hiểu cậu, mình biết trong lòng cậu cũng chịu rất nhiều áp lực, không kém gì với mình. Hân Mính, không phải là mình muốn trách cậu, hôm nay gọi cậu ra đây chỉ là muốn biết chuyện đó phát sinh như thế nào, vì sao lại biến thành như vậy. Mình thật không muốn trở thành một đứa ngốc, mình muốn biết chân tướng sự thật.

Chu Hân Mính cũng không giấu diếm Bạch Tình Đình, nàng đem toàn bộ chuyện của mình với Diệp Lăng Phi ra nói cho Bạch Tình Đình nghe, nhưng vẫn tận lực che giấu thân phận thật sự của Diệp Lăng Phi. Chu Hân Mính sở dĩ làm như vậy là không muốn để cho Bạch Tình Đình lo lắng. Sauk hi nói xong tất cả, Chu Hân Mính cảm thấy thoải mái hơn, sớm muộn thì chuyện này cũng xảy ra.

Chu Hân Mính xem ra biết Bạch Tình Đình đã biết quan hệ của mình và Diệp Lăng Phi nên rất tức giận, nói không chừng còn đoạn tuyệt quan hệ với mình thế nhưng phản ứng lúc này của Bạch Tình Đình đúng là ngoài dự liệu của Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình oán hận nói:

- Diệp Lăng Phi đúng là tên khốn kiếp nhất trong thiên hạ.

Chu Hân Mính thoáng cái đã dừng chân lại nhìn chằm chằm vào mặt Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy Chu Hân Mính nhìn mình, xì cười một tiếng, nói:

- Hân Mính, cậu nhìn cái gì vậy?

- Tình Đình, mình…mình lo lắng cho cậu…cậu có chuyện.

Chu Hân Mính ấp úng nói.

- Hân Mính, cậu đúng là đứa ngốc, mình thì có chuyện gì chứ.

Bạch Tình Đình giương mắt lên nhìn, phát hiện cách chỗ nàng không xa có một khoảng đất bằng phẳng, nàng giục Chu Hân Mính:

- Hân Mính, mệt quá, lâu lắm rồi mình không đi nhiều như thế này, chân mình mỏi hết cả rồi, chúng ta lại chỗ kia ngồi đi.

Nói xong Bạch Tình Đình liền tới bãi cát phía trước ngồi xuống.

Chu Hân Mính cũng đi tới ngồi bên cạnh Bạch Tình Đình.

- Hân Mính, cậu cho rằng mình sẽ làm thế nào, chửi cậu một trận sau đó khóc lên đòi đoạn tuyệt quan hệ sao?

Bạch Tình Đình hỏi.

- Tình Đình, mình không biết.

- Hân Mính, cậu đúng là đưa ngốc, khi mình biết quan hệ giữa cậu và Diệp Lăng Phi căn bản mình không trách cậu, người mình muốn trách chính là tên khốn kiếp Diệp Lăng Phi.

Bạch Tình Đình nói đến đây, khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Mình không giống với cậu, mình vốn rất ghét tên khốn kiếp này, nếu như không phải mình bị ép sống thử với hắn thì mình cũng trở thành như thế này. Mình biết loại cảm tình này, tuy không thể nói rõ ra nhưng lại khắc cốt khi tâm, mình không biết đã yêu hắn từ lúc nào, bề ngoài mình cực lực che giấu tình cảm, vẫn thường xuyên cãi nhau với hắn. Hân Mính, cậu cho rằng nếu một nữ nhân đã hiến đi cái quý giá nhất của mình cho một nam nhân thì nữ nhân đó còn có thể rời bỏ được hắn sao? Mình làm không được, thực sự mình không làm được, cho dù bây giờ mình có hối hận thì cũng đã muộn.

Chu Hân Mính hiểu được chuyện gì đã xảy ra sau lời nói này của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi sớm tối ở chung với nhau thì việc phát sinh quan hệ cũng là chuyện dễ hiểu. Chu Hân Mính cắn chặt môi, nói:

- Mình sẽ rời khỏi hắn, mình xin thề.

- Hân Mính, cậu không nên nói như vậy.

Bạch Tình Đình ngăn cản nói:

- Mình cũng không muốn cậu ra đi, với mình mà nói cậu là người bạn tốt nhất, tuy rằng mình không quá tình nguyện thế nhưng ít ra mình biết cậu không tranh đoạt Diệp Lăng Phi với mình. Thật ra cho dù cậu muốn ra đi thì Diệp Lăng Phi cũng sẽ không đồng ý. Bây giờ mình mới hiểu được, muốn giữ Diệp Lăng Phi bên cạnh mình quả thật rất khó, cho dù không có cậu thì vẫn có những nữ nhân khác, ví dụ như Lý Khả Hân kia, thậm chí còn một số người mà mình không biết nữa. Hôm nay mục đích mình tìm cậu không phải là muốn ngăn cản cậu bởi vì mình biết dứt bỏ đi tình yêu khắc cốt ghi tâm là vô cùng thống khổ, mình không muốn thấy cậu bị tổn thương. Hân Mính, hôm nay mình tìm cậu là muốn nhờ cậu giúp một việc.

Chu Hân Mính thật không ngờ Bạch Tình Đình lại nói như vậy, Bạch Tình Đình nói thế tức là ngầm đồng ý sự tồn tại của mình. Lúc đầu nàng còn tưởng rằng mình nghe lầm nhưng sau khi xác định lại tai mình không có vấn đề gì thì trong lòng không khỏi mừng thầm, như vậy thì từ nay mình vẫn có thể quan hệ được với Diệp Lăng Phi như trước rồi. Lúc Chu Hân Mính đang mừng rỡ thì lại nghe thấy Bạch Tình Đình yêu cầu nàng giúp một việc, không biết là Bạch Tình Đình muốn nhờ mình giúp chuyện gì đây?

- Tình Đình, cậu nói đi, chỉ cần mình có thể làm được nhất định mình sẽ làm.

Chu Hân Mính không hề suy nghĩ mà nói luôn.

- Mìn muốn nhờ cậu canh chừng Diệp Lăng Phi, mình không muốn ngoại trừ chúng ta ra còn có nữ nhân khác.

Bạch Tình Đình rất nghiêm túc nói:

- Mình đã nhượng bộ rồi, thế nhưng mình không muốn nhượng bộ tiếp nữa.

Chu Hân Mính gật đầu, xem như là đồng ý.

- Tình Đình, bây giờ cậu đã tha thứ cho Diệp Lăng Phi rồi sao?

Chu Hân Mính vẫn dè dặt nói.

- Đúng là mình tha thứ cho hắn nhưng cũng không thể để hắn dễ dàng như vậy được. Nếu như thế hắn sẽ càng làm càn hơn, nói không chừng đến lúc nào đó còn trực tiếp dẫn nữ nhân tới mặt mình nữa. Lần này mình nhất định phải cho hắn biết hậu quả, mình sẽ không tha cho hắn.

Bạch Tình Đình nói đến đây bỗng reo lên:

- Ai nha, mình quên mất, nếu như mình không ở biệt thự không biết chừng tên khốn kiếp đó sẽ dẫn nữ nhân về nhà ấy chứ. Hừ, mình sẽ không để chuyện này xảy ra đâu.

Bạch Tình Đình vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Cô Ngô, bảo Cô Ngô nhanh chóng trở về biệt thự, đến tối nàng cũng sẽ về đó.

Chờ sau khi nói chuyện điện thoại xong, Bạch Tình Đình quay sang nhìn vào mặt Chu Hân Mính, khiến cho Chu Hân Mính cảm giác trên mặt mình có gì đó, nàng vội hỏi:

- Tình Đình, làm sao vậy?

- Hân Mính, chúng ta có phải là bạn tốt nhất của nhau không?

Bạch Tình Đình nhìn chằm chằm Chu Hân Mính hỏi.

Gần như là theo bản năng, Chu Hân Mính gật đầu nói:

- Đúng!

- Vậy câu giúp mình đối phó với Diệp Lăng Phi đi, mình muốn cho hắn biết chúng ta là loại nữ nhân dễ dàng ăn hiếp. Cậu đến nhà của mình ở, hai chúng ta cùng nhau liên thủ đối phó với hắn, đương nhiên cậu phải thề với mình là không được phản bội.

Bạch Tình Đình giống như một tiểu cô nương, vươn đầu ngón tay ra nói:

- Giống như lúc chúng ta còn bé, ngoéo tay, không ai được chơi xấu.

Đối với Chu Hân Mính mà nói thì Diệp Lăng Phi giống như một con quỷ đã chiếm mất trái tim của nàng. Nhất là mỗi lần ân ái với Diệp Lăng Phi, dường như nó là một thứ thuộc gây nghiện, không thể tự thoát ra được. Lúc đối mặt với Diệp Lăng Phi, Chu Hân Mính không có một chút tự tin nào, nàng không thể dùng lý trí khống chế được bản thân mình trước sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Mính biết Bạch Tình Đình cũng đã phải cố gắng rất nhiều, dựa theo tính cách của Bạch Tình Đình thì nàng sẽ không bao giờ đồng ý chia sẻ chồng mình với ai khác. Tuy rằng Bạch Tình Đình không nói rõ là chia sẻ Diệp Lăng Phi với Chu Hân Mính nhưng trong lời nói quả thật nàng có ý đó. Chỉ cần bằng vào điểm này, Chu Hân Mính có thể đồng ý với Bạch Tình Đình bất cứ điều gì, nếu Bạch Tình Đình muốn nàng nhương nhịn nàng cũng đồng ý.

Chu Hân Mính không hề do dự, nàng vươn ngón tay trỏ ra móc vào ngón tay trỏ của Bạch Tình Đình, nói:

- Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm không biến.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính phảng phất nhớ lại quá khứ, lúc hai người còn là những tiểu cô nương, ngày nào cũng tới bờ biển chơi đùa. Khi đó Bạch Tình Đình giống như một người hầu của Chu Hân Mính, Chu Hân Mính đi tới đâu nàng cũng đi theo. Hai tiểu cô nương đã từng ngoéo tay thề sau này sẽ mãi mãi ở cùng một chỗ với nhau, vĩnh viễn không rời xa. Sau bao năm, hai tiểu cô nương lúc này đã thành người lớn nhưng lời thề vẫn không thay đổi, cho dù giữa hai người có xảy ra chuyện gì thì cả hai vẫn mãi mãi ở cùng với nhau.

Những khúc mắc trong lòng Chu Hân Mính cuối cùng cũng được Bạch Tình Đình tháo gỡ. Lúc này chu hân mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nàng tươi cười nói:

- Tình Đình, vậy cậu định đối phó với Diệp Lăng Phi thế nào?

- Cái này để mình nghĩ đã, lần này mình sẽ không tha cho hắn đâu.

Bạch Tình Đình cười rộ lên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui