Đô Thị Tàng Kiều

Ở gần đó có khách hàng đang mua đồ, nghe thấy tiếng nói của Diệp Lăng Phi đều quay lại nhìn.

Lâm Tuyết nghe thấy Diệp Lăng Phi nói thế thì cũng không có vẻ gì là giận giữ, còn cười nói:

- Ông Diệp, con người ông cũng thật thú vị. Không phải là đến báo thù chứ?

- Tôi không làm thứ chuyện đó, vốn dĩ là muốn đến chỗ này của cô mua ít đồ. Kết quả đi vòng dạo một vòng cũng tìm không ra thứ gì phù hợp. Lúc nãy tôi nhìn thấy một chiếc quần lót bằng tơ, vốn định mua tặng cho giám đốc Lâm, nhưng xem đến giá cả thì đúng là dọa khiếp người ta mà, những năm trăm tệ. Chỉ là vài sợi vải rách dính lại với nhau cũng đáng năm trăm tệ sao. Đây đâu thể gọi là bán đồ, rõ ràng là ăn cướp mà. Giám đốc Lâm, tôi thấy hay là để hôm nào đó tôi kiếm mấy sợi vải trắng quấn lại với nhau tặng cô làm quần lót nhé, cô thấy sao?

Triệu Trường Đào nghe Diệp Lăng Phi nói thế thì đã định xông lên nhưng lại bị Lâm Tuyết cản lại. Chỉ nghe thấy Lâm Tuyết cười hihi nói:

- Thế thì tôi phải cảm ơn ông Diệp rồi, lúc trước tôi quả thật không biết ông Diệp còn là giám đốc bộ phận của tập đoàn Tân Á, đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn. Nói thế nào thì tôi và phó tổng Tiễn của tập đoàn các anh cũng có chút giao tình, nói ra thì chúng ta cũng có thể xem như bạn bè, hay là để hôm nào đó tôi hẹn với phó tổng Tiễn ra ngoài, mấy người chúng ta cùng ngồi nói chuyện.

- Cô nói Tiễn Đường Nam à? Hóa ra ông lão và giám đốc Lâm cũng có giao tình.

Diệp Lăng Phi nhếch miệng nói:

- Giám đốc Lâm, thôi đi, ông lão đó hiện giờ chỉ hận không thể đuổi tôi khỏi tập đoàn Tân Á, sao có thể phiếm chuyện với tôi được chứ.

- Sao cơ, chẳng lẽ giữa ông Diệp và phó tổng Tiễn có mâu thuẫn gì sao? Tôi thấy bất tất phải vậy, các vị đều là làm cùng một công ty cả, đều là chuyện trong công việc, bất tất phải để anh hưởng đến giao tình của cuộc sống riêng chứ. Con người tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là có bạn bè nể mặt, hay là để tôi giúp các anh giảng hòa với nhau cho.

- Tôi không làm cái chuyện mua bán đầu gậy tre.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Tôi và mấy người không chung đường, con người tôi tùy tiện quen rồi, không thích ngồi cùng với một số thứ gọi là bạn bè, như thế mệt lắm. Ngược lại giám đốc Lâm cũng cần cẩn thận đấy, rất nhiều đàn ông đều là dê cụ giả thanh cao, có thể ngoài mặt bọn họ đang nói chuyện với cô nhưng trong lòng lại nghĩ khi cô cởi hết thì nhìn như thế nào đó.

Diệp Lăng Phi nói đến đây liền liếc nhìn Triệu Trường Đào bên cạnh Lâm Tuyết một cái, cười hắc hắc:

- Ví dụ như người đàn ông bên cạnh cô chẳn hạn, mặc dù đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, nhưng cũng là người đàn ông bình thường, thiết nghĩ đêm đến cũng nghĩ những chuyện kiểu đó thôi.

- Anh rốt cục là muốn làm gì?

Triệu Trường Đào không chịu nổi nữa, hắn tiến thêm một bước về phía Diệp Lăng Phi, cặp mắt như hổ dữ gắn chặt vào Diệp Lăng Phi, trầm giọng nói:

- Nếu anh cố ý đến đây gây chuyện, tôi có thể hầu tiếp.

- Mày không xứng.

Diệp Lăng Phi cười lạnh:

- Mặc dù nhìn mày có vẻ cũng là đối thủ không tệ nhưng mày còn chưa xứng để được động thủ với tao. Tao hôm nay đến đây là cố ý gây chuyện đó, nói rõ hơn một chút, cái này gọi là lấy gậy ông để đập lưng ông đó, lúc đầu các người đến gây chuyện ở bách hóa Việt Dương như thế nào thì giờ tôi cũng đến đây gây chuyện như thế. Tôi chỉ là muốn cảnh cáo các người, sau này đừng có đến gây sự ở bách hóa Việt Dương nữa, nếu không tôi sẽ khiến bách hóa An Thịnh của các người biến mất khỏi thành phố Vọng Hải này.

- Khẩu khí quả là lớn, ngược lại tôi lại muốn xem thử anh làm được gì chứ?

Lâm Tuyết cũng sầm mặt xuống, cười lạnh nói:

- Họ Diệp kia, đừng tưởng chúng tôi không biết thân phận bên trong của anh, chúng tôi đã điều tra lai lịch của anh, anh là một chủ quản của tập đoàn Tân Á, à, còn là con rể của nhà họ Bạch nữa, anh cũng không đi hỏi thử xem tôi là ai? Nhà họ Bạch trong mắt người khác giống như không thể gây vào nhưng trong mắt tôi thì chẳng là cái quái gì cả.

- Giám đốc Lâm cuối cùng cũng tức giận rồi, thế thì quả thật là tôi không đúng rồi.

Diệp Lăng Phi thấy Lâm Tuyết nổi giận thì ngược lại cười nói:

- Không ngờ các người lại còn đi điều tra lai lịch của tôi nữa, thế thì tôi hỏi cô, cô có biết hôm nay tại sao Alice lại không đến bách hóa An Thịnh của mấy người không? Cũng không ngại nói cho cô biết, đó là do tôi. Lai lịch của tôi các người biết cũng quá ít rồi, đợi các người tìm hiểu rõ ràng rồi nói tiếp vậy.

Diệp Lăng Phi nói xong, hahaha cười lớn rồi quay người bỏ đi.

Mấy câu nói cuối cùng của Diệp Lăng Phi quả thật đã khiến Lâm Tuyết giật mình, cô ả quay người hỏi Triệu Trường Đào:

- Làm trò gì thế hả? Đến chuyện này mà anh cũng điều tra không ra, mau đi tìm hiểu rõ ràng, tôi muốn biết rốt cục họ Diệp đó là người như thế nào, có thân phận gì.

Lâm Tuyết vừa bước đi được một bước, đột nhiên dừng lại quay mình nói nhỏ với Triệu Trường Đào:

- Tạm thời đừng đụng đến bách hóa Việt Dương, tôi không muốn gặp rắc rối.

Diệp Lăng Phi đột nhiên tìm đến bách háo An Thịnh gây chuyện là vì hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Hắn biết hai, ba năm trước bách hóa An Thịnh còn chưa phải là công ty bách hóa lớn nhất, khi đó vẫn còn một đối thủ rất mạnh khác nữa, nhưng công ty bách hóa đột nhiên bị cháy, dẫn đến việc bách hóa An Thịnh trở thành công ty bách hóa lớn nhất thành phố Vọng Hải này.

Thêm vào mấy lần gặp mặt này giữa hắn và Lâm Tuyết khiến hắn ý thức được Lâm Tuyết là người đàn bà có tâm cơ, có thủ đoạn, rất có khả năng trận hỏa hoạn lần đó là do Lâm Tuyết lén sai người thực hiện. Nếu quả thật là như thế, hôm nay sau khi Lâm Tuyết bị bách hóa Việt Dương chiếm thế thượng phong, rất có khả năng sẽ bày ra thủ đoạn xấu xa gì đó khác.

Diệp Lăng Phi đến đây chủ yếu là để dọa Lâm Tuyết, dựa vào tính cách của ả, nhất định sẽ đi điều tra thân phận của mình, Lâm Tuyết càng điều tra không ra thân phận của mình, ả càng nghi hoặc, từ đó sẽ không dám mạo hiểm động thủ với bách hóa Việt Dương. Còn đối với việc lần hù dọa này thu được bao nhiêu tác dụng thì chính bản thân Diệp Lăng Phi cũng không rõ.

Diệp Lăng Phi đang trên đường đến tiệm cà phê thì Bạch Tình Đình gọi điện tới. Bạch Tình Đình không thể kìm hãm được sự hung phấn trong lòng mình, đem chuyện vô tiền khoáng hậu ngày hôm nay ở bách hóa Việt Dương kể lại, đồng thời nói với Diệp Lăng Phi cô sẽ mời người mẫu ngày hôm nay và những nhân viên có liên quan dùng bữa tối, hi vọng là Diệp Lăng Phi cũng có thể đến.

Trong lòng Bạch Tình Đình nói thế nào thì hoạt động lần này cũng là đề xuất của Diệp Lăng Phi, có thể nói thành công vang dội trong ngày hôm nay của bách hóa Việt Dương, công lao của Diệp Lăng Phi là không thể thiếu.

Diệp Lăng Phi nói thác rằng mình không được khỏe, không muốn tham gia yến tiệc gì tối nay cả. Bạch Tình Đình còn tưởng thật, dặn dò Diệp Lăng Phi đi khám bác sĩ, Bạch Tình Đình vốn muốn nói với Diệp Lăng Phi việc Alice muốn đến ở bên biệt thự mấy ngày, nhưng lời đến miệng rồi lại vẫn không thể nói ra được.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa tiệm cà phê, trên cửa tiệm vẫn treo bảng thong báo đang sửa chữa. Diệp Lăng Phi xuống xe, gõ cửa, Lý Khả Hân đang bận rộn trong tiệm ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Diệp Lăng Phi, vội dừng tay chạy ra mở cửa.

- Hiểu Uyển đến chưa?

Diệp Lăng Phi bước vào trong thì thấy trong tiệm đã được dọn dẹp gần xong rồi, hắn đi thẳng đến trước quầy bar của tiệm, đặt tay lên chiếc bàn kính sáng bóng của quầy bar, quay người hỏi.

- Cô ấy hôm nay không đến, có thể là mệt quá rồi, hôm qua phải làm việc đến tận khuya.

Lý Khả Hân cởi bộ đồ lao động ra. Để lộ một chiếc áo T-shirt ngắn tay màu hồng phấn với vòng một căng tròn. Lý Khả Hân đi vào phía trong quầy bar, lấy ra hai chiếc li, chế hai li cà phê rồi đẩy một li cho Diệp Lăng Phi. Ngón tay thon dài của cô mân mê quai của chiếc li, nói:

- Em nghe nói hoạt động của bách hóa Việt Dương ngày hôm nay thành công ngoài mong đợi, nếu không phải bận dọn dẹp ở đây em cũng muốn đi xem.

- Anh không đi bách hóa Việt Dương.

Diệp Lăng Phi nhấp một ngụm cà phê rồi nói:

- Hôm nay bận cả ngày, làm gì có thời gian qua bên đó, hơn nữa bách hóa Việt Dương cũng chẳng có quan hệ gì với anh cả. Nếu buộc phải nói anh muốn bách hóa Việt Dương như thế nào thì thật lòng anh chỉ muốn nó đổ thôi.

- Tại sao?

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến Lý Khả Hân vô cùng bất ngờ, không dằn được hỏi.

Diệp Lăng Phi cười đáp:

- Em nghĩ đi. Nếu bách hóa Việt Dương mà đổ, sau này Tình Đình còn gì để mà huyênh hoang trước mặt anh nữa chứ, đến lúc đó hả, cô ấy sẽ giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, bị anh quay như chong chóng. Như thế thì em nói thử xem anh có hi vọng bách hóa Việt Dương đổ hay không chứ?

Lý Khả Hân bị Diệp Lăng Phi chọc cho không nhịn được cười, cô đấm nhẹ vào vai hắn một cái, cười nói:

- Ý nghĩ của anh lúc nào cũng cổ quái như thế hết.

Hành động này của Lý Khả Hân chỉ là vô tình nhưng sau khi đấm nhẹ Diệp Lăng Phi một cái thì tim cô bỗng đập nhanh, trong lòng liền có cảm giác bất an, cô rất muốn biết Diệp Lăng Phi sẽ có phản ứng gì. Diệp Lăng Phi bị Lý Khả Hân đẩy một cái như thế thì có một ít cà phê bị đổ xuống quần hắn, Diệp Lăng Phi miệng hờn dỗi nói:

- Khả Hân, em nói phải làm sao đây?

Lý Khả Hân vội đặt li cà phê xuống, chạy tới phía trước của Diệp Lăng Phi, nửa đứng nửa ngồi muốn lau sạch vết cà phê trên quần hắn. Diệp Lăng Phi vừa cúi đầu vừa khéo nhìn thấy đường khe sâu hun hút lộ ra từ vòng một của Lý Khả Hân làm hắn nhớ lại hình ảnh hắn và cô quấn quýt bên nhau, không dằn được nuốt nước miếng khan rồi làm một hơi uống hết cà phê trong li, sau khi đặt li xuống, nói:

- Khả Hân, anh đi trước đây, em cũng nghỉ sơm đi.

Lý Khả Hân không ngờ Diệp Lăng Phi đột nhiên muốn đi, cô đang khom người lau vết cà phê trên quần hắn, nghe hắn nói xong câu này thì trong lòng có chút gấp gáp, lúc đứng lên thấy trước mắt là một màu đen, nếu không phải Diệp Lăng Phi đỡ thì đầu cô nhất định là đã đập trúng bàn quầy bar rồi.

- Sao thế?

Diệp LăngPhi giữ chặt eo của Lý Khả Hân, lo lắng hỏi.

- Không sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt.

Lý Khả Hân biểu thị mình không sao, cô vốn muốn đứng lên, nhưng không ngờ vừa mới rời khỏi sự dìu đỡ của Diệp Lăng Phi thì toàn thân liền ngã nhào xuống. Diệp Lăng Phi lại đỡ Lý Khả Hân lên, đỡ cô đến ngồi trên ghế, lo lắng hỏi:

- Em có phải là ốm rồi không hả? Hay là để anh đưa em đi bác sĩ khám xem sao?

- Không sao đâu, mấy ngày nay hơi mệt, em nghỉ ngơi một chút là khỏe ngay thôi mà.

Diệp Lăng Phi không tin những gì Lý Khả Hân nói, hắn đặt bàn tay phải lên trán cô thì thấy không nóng. Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân không sốt thì nói:

- Hay là hôm nay em về nhà sớm đi, đằng nào thì mở cửa sớm hay muộn vài ngày cũng không quan hệ gì, anh đưa em về.

Lý Khả Hân do dự bất quyết, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Phi một lúc rồi mới gật đầu. trước khi đi, Lý Khả Hân còn vào nhà vệ sinh. Hóa ra là chu kì kinh nguyệt của cô đến rồi, mất máu quá nhiều lại thêm làm việc quá sức liên tục nên thân thể suy nhược.

Lúc này lại nghe Diệp Lăng Phi nói muốn đi, trong lòng hụt hẫng, khí huyết không đều mới suýt nữa thì ngất. Lý Khả Hân đương nhiên không đời nào nói với Diệp Lăng Phi những điều đó, kinh nguyệt là chuyện bí mật của phụ nữ, không thể tùy tiện nói cho đàn ông nghe.

Sau khi thay xong băng vệ sinh, Lý Khả Hân lại rửa qua mặt mũi rồi mới lấy túi xách cùng với Diệp Lăng Phi rời khỏi tiệm cà phê.

Từ sau khi có hiểu lầm với Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi chưa từng đến nhà cô lần nào. Hắn dừng xe trước lầu dưới nhà Lý Khả Hân, ngẩng đầu nói với Lý Khả Hân:

- Khả Hân, lên lầu cẩn thận.

Lý Khả Hân gật đầu, mở cửa, xuống xe, đóng cửa, rồi mới vẫy tay chào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cũng vẫy vẫy tay rồi lùi xe lại. Mới lùi lại vài bước thì thấy Lý Khả Hân đột nhiên đi tới, liền dừng xe, dạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, hỏi:

- Khả Hân, còn có chuyện gì nữa sao?

Lý Khả Hân gật đầu nói:

- Anh Diệp, em có thể nhờ anh làm giúp một chuyện được không?

- Nói đi, chỉ cần anh có thể làm được, nhất định anh sẽ cố gắng hết sức để làm.

- Xin anh hãy nhắm mắt lại được không?

Lý Khả Hân nói.

Diệp Lăng Phi dù không biết vì sao Lý Khả Hân lại muốn mình làm như vậy nhưng hắn vẫn nhắm mắt lại. Hắn liền cảm thấy môi mình chạm vào một cái gì đó mềm mại, ấm áp và ướt át, không cần phải mở mắt ra Diệp Lăng Phi cũng biết đó là đôi môi của Lý Khả Hân.

Hương thơm trên người Lý Khả Hân xộc vào mũi Diệp Lăng Phi, ngay khi mà Diệp Lăng Phi còn đang chìm đắm trong cảm giác êm nhu ấm áp của nụ hôn, chưa tỉnh được hồn phách thì môi của Lý Khả Hân đã rời khỏi môi hắn rồi, tiếp ngay theo đó là tiếng chân vội vã rời đi.

Khi Diệp Lăng Phi mở mắt nhìn ra thì chỉ còn nhìn thấy lưng Lý Khả Hân vừa bước vào cầu thang. Tấm lưng ong đó lại một lần nữa in dấu ấn sâu đậm trong lòng Diệp Lăng Phi, hắn đột nhiên thở dài một tiếng, nghĩ thầm xem ra bản thân cuối cùng cũng chẳng có cách nào để từ bỏ cái thứ được gọi là tình duyên này.

Bạch Tình Đình cũng thế, Chu Hân Mính cũng vậy, rồi cả bọn Vu Đình Đình với Lý Khả Hân nữa, đều là những cô gái mà bản thân hắn chẳng nỡ từ bỏ, cũng không muốn từ bỏ, nhưng những cô gái này lại chẳng có ai muốn cùng thờ chung một chồng cả, rắc rối vẫn còn đang ở phía sau.

Khi Diệp Lăng Phi về đến biệt thự thì Bạch Tình Đình còn chưa về. Vú Ngô biết là tối nay cả Bạch Tình Đình lẫn Chu Hân Mính đều không về ăn cơm nên chỉ chuẩn bị bữa tối cho mình Diệp Lăng Phi.

Sau khi ăn tối xong, Diệp Lăng Phi liền về phòng lên mạng.

Trong khi đang lướt web, Diệp Lăng Phi phát hiện có một topic rất thú vị, topic đó xem chừng là do con gái lập ra, nội dung của topic như sau: Xin hỏi có ai biết nếu dụng cụ thủ dâm bị đứt rơi vào bên trong thì phải xử lí như thế nào không?

Lời đáp phía dưới thì ôi thôi đủ cả những kiểu kì quái nhất, có người nói đi bệnh viện cho bác sĩ gắp ra, có ý kiến lại bảo bạn cứ rộng hai chân nhảy lên nhảy xuống nói không chừng có thể rơi ra, còn có một thanh niên rất thô tục nói hắn có thể dùng tay lôi ra giùm cho.

Còn có người tốt bụng mắng chất lượng của cái thứ ruột heo đó cũng chẳng được bảo đảm, trước đây đều là dùng thứ đó để đánh người, còn có người khuyên cô gái đó lần sau đừng có tiết kiệm như thế, nếu có mua thì nhất định phải mua loại năm tệ một cây, vừa cứng lại vừa thô ……..

Tóm lại đủ kiểu ý kiến kì quặc muốn gì có nấy, xem đến nỗi Diệp Lăng Phi không thể nén được cười hahaha. Nhưng đang cười thì đột nhiên hắn có một ý nghĩ cực kì dung tục, đó là không biết Bạch Tình Đình có làm qua chuyện như thế bao giờ chưa? Mới nghĩ đến đây, Diệp Lăng Phi đã nhịn không nổi lại cười tiếp.

Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng nghịch tính, bất tri bất giác đã hơn một tiếng đồng hồ, hắn định đi vệ sinh không ngờ vừa mở cửa phòng ngủ thì thấy vú Ngô xách máy hút bụi từ trên lầu ba đi xuống.

- Vú Ngô, đã khuya rồi còn dọn phòng nữa sao? Tôi thấy Tình Đình với Hân Mính đều không về ăn cơm tối nên thôi vú cũng không cần dọn nữa, về phòng nghỉ sớm đi, tôi thấy vú đã bận rộn cả ngày rồi, buổi tối không cần thiết phải vất vả như thế nữa.

Diệp Lăng Phi mang dép lê, mặc đồ ngủ, đứng trước cửa phòng ngủ nói với vú Ngô.

- Đại tiểu thư nói tối nay có khách đến ở, bảo tôi chuẩn bị phòng trên lầu ba.

Vú Ngô nói:

- Bây giờ cũng không sớm nữa, vạn nhất khách đến thấy phòng bụi bặm thì thật không hay.

- Có khách đến ở? Sao tôi không nghe Tình Đình nói gì đến chuyện này cả?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ không ra người đến ở là ai. Hắn mang dép lê đi lên lầu ba. Căn phòng mà vú Ngô đã chuẩn bị làm phòng cho khách nằm sát bên căn phòng chuẩn bị cho Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi kết hôn sử dụng. Vốn dĩ căn phòng đó được chuẩn bị cho Bạch Tình Đình làm thư phòng đồng thời làm phòng ngủ dự trù.

Bạch Tình Đình dự định sau khi kết hôn với Diệp Lăng Phi sẽ chuyển thư phòng của mình sang sát vách với phòng ngủ, cô lo lắng mình làm việc khuya quá, nếu quay lại phòng ngủ thì ảnh hưởng đến Diệp Lăng Phi nên mới muốn lấy căn phòng rộng như thế vừa làm thư phòng vừa làm phòng ngủ phụ, nếu làm việc quá khuya thì sẽ ngủ luôn ở đó. Còn lâu hai thì sẽ được sắp xếp làm phòng cho khách.

Bạch Tình Đình tính toán rất chu đáo, nhưng mãi vẫn chẳng thể sống chung với Diệp Lăng Phi, còn căn phòng vốn định dùng làm thư phòng kiêm phòng ngủ phụ thì vẫn cứ mãi để trống.

Diệp Lăng Phi không biết là khách như thế nào mà phải chuẩn bị một căn phòng lớn như thế, điều này có vẻ hơi bị khoa trương quá rồi. Diệp Lăng Phi vốn muốn gọi điện hỏi Bạch Tình Đình xem đấy là ai nhưng nghĩ lại thấy mình có phần hơi nhiều chuyện, Bạch Tình Đình dù sao cũng có bạn của cô ấy, chỉ cần không phải là đàn ông, quan tâm đến chuyện khách của cô ấy là ai làm gì.

Sau khi nghĩ như thế, Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến chuyện đó nữa. Hắn đi vệ sinh xong thì quay lại phòng ngủ tiếp tục lên mạng.

Diệp Lăng Phi lại chơi thêm một tiếng đồng hồ nữa. Khi hắn nghe thấy có tiếng bước chân đi vào thì mới chịu tắt máy tính. Hắn đoán là Bạch Tình Đình về rồi. Diệp Lăng Phi đang định dọa Bạch Tình Đình một phen, cố ý trốn sau cửa phòng, đợi khi tiếng bước chân tiến gần đến cửa phòng mình thì Diệp Lăng Phi bất ngờ mở cửa phòng, hét lớn:

- Bà xã, có ma!

Khi Diệp Lăng Phi vừa nhảy ra ngoài liền nhìn rõ trước mặt là cô gái ngoại quốc xinh đẹp thì liền giống như bị điểm huyệt định thân vậy, lập tức xựng lại, bất động.

Đứng trước mặt hắn chính là Alice, Alice hiển nhiên là đã bị dọa cho chết khiếp, đôi mắt tinh nhanh xinh đẹp trợn tròn nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi. Đứng phía sau Alice là Elsa vốn muốn tiến lên phía trước nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì cô không làm gì nữa cả.

Elsa đã gặp Diệp Lăng Phi ở sân bay, người đàn ông Trung Quốc nhìn có vẻ chẳng có chút khí chất gì này chính là người đàn ông khiến cho Alice thể quên được mà Alice vẫn thường kể. Elsa vốn không hiểu vì sao Alice lại muốn sống ở nhà của Bạch Tình Đình, cô nghĩ đáng ra Alice nên ở khách sạn mới đúng, như thế không những tiện cho cô trong việc bảo vệ và chăm sóc Alice mà cũng xứng với thân phận của Alice nữa.

Nhưng lúc này thì Elsa hiểu rồi, hóa ra người đàn ông này sống ở đây. Chỉ là Elsa không hiểu vì sao Alice lại biết anh ta sống ở đây chứ. Bạch Tình Đình cũng bị dọa cho chết khiếp rồi. Cô nào ngờ được Diệp Lăng Phi đột nhiên lại chơi trò này chứ. Bây giờ Alice đã kí hợp đồng làm người đại diện một năm cho bách hóa Việt Dương, là bảo bối của bách hóa Việt Dương. Bạch Tình Đình còn hi vọng thông qua sức ảnh hưởng của Alice để nâng cao đẳng cấp của bách hóa Việt Dương nữa kìa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui