Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi cũng không nói quá nhiều với Tần Dao, có một số đạo lý cần Tần Dao phải chính mình chậm rãi hiểu lấy, người khác nói như thế nào cũng không được.

Từ khi cải cách tới nay, quan niệm của người trung quốc về giới tính có biến hóa rõ rệt. Từ ngày xưa nói chuyện yêu đương nhiều nhất là nắm tay, về sau học sinh còn trẻ tuổi ở trên xe công cộng làm loạn; Chưa kết hôn sẽ không ở cùng một chỗ, đến bây giờ tình một đêm nở rộ khắp nơi, người trung quốc càng ngày càng thoáng, nhất là học sinh, sinh viên, đối với phương diện này càng hiểu rõ.

Có lẽ đây là kinh tế phát triển xúc tiến thay đổi tư tưởng bảo thủ thâm căn cố đế mấy ngàn năm này, mới xuất hiện cục diện như ngày nay.

Diệp Lăng Phi cho rằng Tần Dao có suy nghĩ của chính mình, hắn không thể can thiệp, nói không chừng Tần Dao cùng Vương Quân kia sẽ ở cùng một chỗ, cho dù hai người phát sinh quan hệ, vậy cũng là Tần Dao cam tâm tình nguyện, dù sao hắn cũng không thể khống chế tư tưởng của Tần Dao.

Nhưng Tần Dao biểu lộ làm cho Diệp Lăng Phi biết Tần Dao trong lòng đã cảnh giác với Vương Quân, hoặc là nói Tần Dao vẫn luôn có cảnh giác với Vương Quân, cái đó và tính cách Tần Dao là có liên quan. Tần Dao không phải loại cô gái dễ dàng đồng ý bán thân thể chính mình, có lẽ Tần Dao vốn là chuẩn bị dùng thân thể của mình làm lợi thế cuối cùng, khi Tần Dao chưa xác định Vương Quân có thích hợp với nàng không, nàng là sẽ không dễ dàng để cho Vương Quân đắc thủ.

Bất quá, từ sau khi tiếp xúc với Diệp Lăng Phi, tâm trạng Tần Dao lại có biến hóa. Nàng không phải một cô gái ngốc nghếch, hoàn toàn trái ngược, Tần Dao nhìn vấn đề rất rõ ràng. Nàng rất nhanh đã ý thức được Vương Quân này không đáng tin giống bề ngoài như vậy, chính mình sau này cần phải đề phòng. Diệp Lăng Phi vốn định mời Tần Dao ăn cơm trưa, nhưng Tần Dao lại lấy cớ mình có chuyện. Vu Đình Đình cũng nhìn ra tâm tư của Tần Dao, Tần Dao đang xấu hổ, hiện tại Tần Dao vẫn cảm giác có lỗi với Diệp Lăng Phi, có chút không thể đối mặt với Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi cũng không cưỡng cầu, hắn cùng Vu Đình Đình ăn cơm trưa ngay ở phòng ăn Đài Loan 11phụ cận quảng trường Hải Tinh, sau đó hai người tản bộ dọc theo quảng trường.

- Diệp đại ca, em thật sự thích cảm giác hiện tại, thật lãng mạn!

Vu Đình Đình ôm cánh tay Diệp Lăng Phi, thỉnh thoảng dùng một chân nhảy. Giống như một cô gái nhỏ đang chơi đùa, trên mặt nàng lộ vẻ tươi cười ngọt ngào, vẻn vẹn chỉ tản bộ cùng Diệp Lăng Phi, cũng khiến cho Vu Đình Đình cảm giác rất thỏa mãn.

- Có đúng không?

Diệp Lăng Phi nhìn Vu Đình Đình, cười nói:

- Như vậy xem ra em rất dễ dàng thỏa mãn sao, khụ. Cô gái giống như em vậy không nên ở cùng một chỗ với anh, hiện tại anh cảm giác chính mình như đang phạm tội, câu dẫn cô gái thuần khiết giống như em vậy.

- Hi hi, em nguyện ý ở cùng một chỗ với Diệp đại ca.

Vu Đình Đình vui vẻ cười nói,

- Không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy Diệp đại ca em cũng rất vui vẻ.

Vu Đình Đình lại cười rộ lên, cười vô cùng vui vẻ.

Diệp Lăng Phi trong lòng hơi hơi thở dài, thầm nghĩ:

- Nếu như mình có lỗi với Vu Đình Đình, vậy sợ rằng ngay cả ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

- Diệp đại ca. Anh xem bốn phía quảng trường kìa. Lúc nào có nhiều đèn như vậy. Buổi tối nhất định là rất đẹp.

Vu Đình Đình chỉ tay vào những cột đèn caao cao mới dựng lên bốn phía quảng trường Hải Tinh. Có chút hưng phấn mà hét lên:

- Đã lâu em không đến đây buổi tối. Mọi người đều nói ở đây buổi tối đẹp nhất.

- Muốn ở đây không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ở đây?

Vu Đình Đình khó hiểu mà hỏi.

Diệp Lăng Phi gật đầu. Hắn không nhiều lời. Mà cùng Vu Đình Đình đi về phía tòa nhà trung tâm cách hai người bọn họ không xa. Vừa đi vào tòa nhà trung tâm. Liền nhìn thấy giữa đại sảnh bày một cái bản đồ 3D (mô hình các ngôi nhà, biệt thự khu đó). Tòa nhà trung tâm này chuyên môn bán những biệt thự ven biển xung quanh. Mỗi tòa biệt thự giá đều không thấp. Chỉ một tòa biệt thự 2 tầng nho nhỏ mà nói, giá trị cũng đã tới năm trăm vạn nhân dân tệ.

Tòa nhà trung tâm chỉ có một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc hết sức nổi bật đang nhìn mô hình. Trong đó một cô gái tiếp tân đang ở kiên nhẫn giới thiệu chi tiết cho đôi vợ chồng trung niên này về các tòa biệt thự.

Diệp Lăng Phi hôm nay mặc một bộ đồ bình thường. Một chiếc T-shirt năm sáu chục đồng. Một cái quần dài màu trắng cùng lắm khoảng 100 đồng. Diệp Lăng Phi mặc quần áo luôn như thế. Hắn đối với cái gọi là hàng hiệu không có hảo cảm. Mua quần áo chưa bao giờ nhìn hàng hiệu. Trong nhà duy nhất được tính là hàng hiệu chính là bộ Âu phục Bạch Tình Đình mua cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn cảm giác mặc rất khó chịu. Rất ít mặc đồ Âu.

Vu Đình Đình cũng là quần áo bình thường đến không thể bình thường hơn, chiếc áo T – shirt cộc tay này bất quá được 100 đồng, váy ngắn kia mua trong bách hóa Việt Dương, giá cả cũng chỉ một trăm tám. Còn là hàng giảm giá.

Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình mặc quần áo như vậy dù tưởng tượng thế nào cũng không giống người có tiền, càng giống như là tới nơi này tản bộ vậy. Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi tới bàn mô hình các biệt thự, vốn là có nhân viên tới tiếp khách giới thiệu biệt thự, nhưng ba cô gái ngồi ở trong đại sảnh hoàn toàn sẽ không muốn đi ra.

Ba cô gái ngồi ở chỗ đó tán dóc, mà ngay cả Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi tới bàn mô hình biệt thự bên kia, cũng coi như không nhìn thấy.

Vừa vặn một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục, trong tay ôm một đống lớn tư liệu biệt thự từ phía sau đi tới đại sảnh. Nàng vừa tới, còn đang thử việc.

- Tiểu Văn, có một người khách. Qua giới thiệu đi. Nói không chừng người ta có thể mua biệt thự, đến lúc đó cô sẽ kiếm lớn rồi.

Một cô gái tiếp tân vừa nhìn thấy cô gái này đi tới. Liền sai nàng qua. Cô gái này nghi hoặc hỏi:

- Chị Trương, em còn đang thử việc, chị thật sự để cho em giới thiệu?

- Tiểu Văn, đi đi, đi đi. Bán biệt thự không giống bán nhà khác, cô có thể hai tháng cũng không bán được một cái, nhưng nếu cô có thể bán ra một tòa, thì cô có thể kiếm được rất nhiều. Biểu hiện cho tốt, nếu như bọn họ bất mãn, thì đi theo bọn họ mà quấn quít lấy bọn họ, nếu bọn họ có thể mua một tòa biệt thự nhỏ, tiền phần trăm của cô cũng đủ để cô nghỉ ngơi một năm, đi đi, đi đi.

Hai cô gái kia cũng thúc giục, cô gái này tin là thật, nàng vội vã cầm tư liệu giới thiệu chạy qua.

Ba cô gái kia liền cười trộm, các nàng đã quen nhìn thấy một số người không có tiền chạy tới đây xem biệt thự, căn bản không thể mua. Ba cô gái tiếp tân này vừa nhìn quần áo trang phục của Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình, liền kết luận Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình không có tiền, cũng chỉ là tới đây xem một cái. Ba người các nàng cảm thấy qua giới thiệu chính là lãng phí thời gian, lúc này mới tùy tiện sai một cô gái tới tiếp đôi nam nữ không có tiền này.

Đến khi cô gái gọi là Tiểu Văn kia đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, chỉ giới thiệu vài câu, chợt nghe Vu Đình Đình hỏi:

- Tòa nhà này cần bao nhiêu tiền?

- Biệt thự chỗ chúng tôi có giá 12000 đồng mỗi mét vuông, diện tích biệt thự từ 400-800 mét vuông, còn có các căn nhà riêng, diện tích từ 100-180 mét vuông.

- Ít nhất cũng phải hơn 80 vạn à, thật nhiều tiền.

Vu Đình Đình kinh ngạc nói. Những lời này của Vu Đình Đình làm cho ba cô gái kia âm thầm cười trộm, các nàng càng chắc chắn đôi nam nữ này không có tiền, mới chỉ là tám mươi vạn đã nói đắt. Kì thật, cái gọi là nhà riêng ngắm phong cảnh vẫn còn đang xây dựng, còn chưa hoàn thành. Nơi này chủ yếu là tiêu thụ những biệt thự đã hoàn thiện này. Giá thấp nhất đã là 500 vạn.

- Ba người các cô cười cái gì chứ?

Cô gái vừa tiễn đôi vợ chồng trung niên thoạt nhìn có vẻ rất có tiền kia đi, khi trở về, nhìn thấy ba người khác đang cười trộm, liền cười hỏi.

- Không thấy Tiểu Văn đang ở tiếp khách sao?

Trong đó một người thấp giọng nói,

- Chúng ta đang xem Tiểu Văn làm thế nào đem biệt thự bán cho những người có tiền muốn mua biệt thự này,

Đây chính là nói ngược thôi. Cô gái vừa quay lại kia cũng bắt đầu cười trộm, thấp giọng nói:

- Các cô cũng thật là, bảo Tiểu Văn đuổi bọn họ đi là được, cần gì lãng phí thời gian.

- Mới vừa rồi đôi vợ chồng kia thế nào?

Một cô gái khác hỏi.

- Nói là đang suy nghĩ, tôi chuẩn bị qua vài ngày lại đi gặp họ một chút, ít nhất mấy người khách này còn có chút cơ hội, để tôi theo một tháng, nói không chừng sẽ bán được. Nếu bán được lần này, ít nhất cũng có thể cầm mấy vạn tiền phần trăm. Đến lúc đó tôi sẽ đi chơi một chuyến.

Mấy nhân viên tiếp khách ở chỗ này len lén giễu cợt đám người Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi toàn bộ đều nhìn thấy, chỉ là hắn không so đo với mấy cô gái kia. Đơn giản nhìn mô hình biệt thự, cũng không cần phải cô gái kia giới thiệu, trực tiếp nói:

- Phiền cô đưa tôi đi xem tòa biệt thự này.

Ngón tay Diệp Lăng Phi chỉ vào một tòa biệt thự thấp nhất có giá 800 vạn trở lên.

Nếu như là nhân viên có kinh nghiệm, nhất định sẽ hỏi chi tiết với khách hàng:

- Ngài xác định muốn đi xem tòa biệt thự này sao.

Nhưng Tiểu Văn lại không có nghĩ nhiều, mà là đi tới bàn đăng ký, lấy chìa khóa. Ở đây có người chuyên môn lái xe đưa khách tới biệt thự xem thử, Tiểu Văn rất nhanh đã làm tốt thủ tục, kích động dẫn Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình đi xem biệt thự.

- Cô ngốc này, lần này tôi thấy cô ấy muốn khóc cũng không kịp.

Một cô gái thấy Tiểu Văn mang theo người không có tiền kia đi xem biệt thự. Xem thường nói:

- Đây chính là một giáo huấn, người tuổi trẻ, luôn luôn xúc động như vậy.

Ba người khác cũng liên tục gật đầu, trong lòng các nàng, khách hàng mặc trang phục như vậy đi xem biệt thự chỉ là lãng phí thời gian. Hơn nữa chuyện này nếu để cho giám đốc biết đến, không thể thiếu bị giáo huấn một trận. Không nhìn trang phục quần áo của khách hàng, đã phái xe đưa đi xem phòng, chẳng lẽ lái xe không mất tiền sao?

Diệp Lăng Phi thấy tòa biệt thự này có phòng ngủ và ban công rất lớn, có thể ngắm cảnh 180 độ. Diện tích vườn hoa 100-300 mét vuông, tất cả phòng ngủ đều nhìn về hướng nam, toàn bộ cũng có phòng vệ sinh, tầng hầm cũng có phòng vệ sinh, phòng tập thể hình.

Từ đầu đến cuối Tiểu Văn đều không có cơ hội giới thiệu, Diệp Lăng Phi mang theo Vu Đình Đình xem qua tòa biệt thự đã lắp đặt hoàn chỉnh này xong, Diệp Lăng Phi liền nói với cô gái tiếp tân kia:

- Lúc nào có thể làm thủ tục?

- Hiện tại đã có thể, tiên sinh ngài chuẩn bị trả tiền như thế nào, chúng tôi có thể giúp ngài làm thủ tục trả góp, chỉ cần ngài đem tư liệu liên quan giao cho chúng tôi. Công việc còn lại cứ giao cho chúng tôi làm.

Tiểu Văn nói.

- Không cần. Bây giờ tôi có thể trả tiền ngay.

Diệp Lăng Phi không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nói.

Vu Đình Đình biết Diệp Lăng Phi có tiền. Nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi sẽ có tiền đến mức này. Nàng kéo tay Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, nơi này rất đắt nha.

- Tiểu nha đầu, em không cần lo lắng, trong lòng anh biết rõ.

Diệp Lăng Phi đem môi áp vào bên tai Vu Đình Đình, nhỏ giọng nói:

- Sau này chúng ta có thể ở chỗ này ngắm cảnh biển, em không phải muốn nhìn cảnh đêm quảng trường Hải Tinh sao, buổi tối chúng ta có thể ở chỗ này ngắm. À, anh cần phải giấu em ở chỗ này, tránh bị nam nhân khác cướp đi, đây gọi là kim ốc tàng kiều.

Vu Đình Đình đỏ mặt, giữ im lặng.

Đến khi Tiểu Văn kích động chạy về làm thủ tục, bốn cô gái kia đều hối hận, thiếu chút nữa hối hận đến muốn đi ngăn lại. Một vụ buôn bán này, để cho Tiểu Văn dễ dàng kiếm hơn mười vạn tiền phần trăm rồi.

Diệp Lăng Phi vốn định đem tòa biệt thự này cho Vu Đình Đình, nhưng Vu Đình Đình kiên trì không muốn lấy tòa biệt thự này. Diệp Lăng Phi không có cách nào, đành phải đưa chìa khóa cho Vu Đình Đình, ý là bảo Vu Đình Đình có thể đến tòa biệt thự này bất cứ lúc nào. Tòa biệt thự này vốn đã lắp đặt hoàn chỉnh, chỉ cần bài trí vài thứ là có thể vào ở.

Diệp Lăng Phi tạm thời không có thời gian, trong lòng tính toán chờ khi có thời gian, sẽ chậm rãi mua thêm đồ đạc nội thất. Sau khi xong xuôi mọi chuyện, tới hơn 4h chiều, Diệp Lăng Phi đưa Vu Đình Đình về khách sạn quốc tế, Vu Đình Đình cần phải chờ đến thứ hai mới có thể tới túc xá trường học, bởi vậy, buổi tối hôm nay còn phải ở khách sạn.

Hai người đi chơi qua trưa, Vu Đình Đình vừa về tới khách sạn đã vào trong phòng tắm tắm rửa. Mà khi Đình Đình mới vừa đi vào không lâu, Diệp Lăng Phi cũng tự mình thoát y, đứng ở cửa phòng tắm gõ cửa, nói:

- Đình Đình, anh cũng muốn tắm. Hay là chúng ta cùng nhau tắm đi!

Vu Đình Đình đỏ mặt, mở cửa phòng tắm, Diệp Lăng Phi vẻ mặt cười xấu xa, đi vào.

Vu Đình Đình hai tay ôm ngực, đưa lưng về phía Diệp Lăng Phi, trong miệng thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, em.... em tự mình tắm.

Diệp Lăng Phi đi đến sau lưng Vu Đình Đình, đưa tay vỗ mông Vu Đình Đình một cái, cười xấu xa nói:

- Anh cũng không nói anh giúp em tắm. Anh muốn em giúp anh tắm.

Vu Đình Đình đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, chậm rãi xoay người, gật đầu.

Diệp Lăng Phi nằm ở trong bồn tắm. Vu Đình Đình ngồi xổm ở bên ngoài, cầm khăn tắm cẩn cẩn thận thận xoa thân thể Diệp Lăng Phi. Mặt của nàng nóng bỏng lên, tuy nói đã cùng Diệp Lăng Phi tiếp xúc có thân mật, nhưng Vu Đình Đình vẫn là không dám chạm vào, nhất là khi sát đến hạ thân Diệp Lăng Phi, nàng cơ hồ không dám nhìn hạ thân cao cao thẳng đứng kia của Diệp Lăng Phi.

Nhìn Vu Đình Đình thẹn thùng, dục hỏa trong lòng Diệp Lăng Phi đại thịnh, từ trong bồn tắm đứng lên, hạ thân hùng tráng kia để ngang trước mặt Vu Đình Đình.

Diệp Lăng Phi tay phải hơi nhấn vào đầu Vu Đình Đình, miệng anh đào nhỏ nhắn của Vu Đình Đình mở ra, liền ngậm vào.

Cảm giác tiêu hồn đó làm cho động tác Diệp Lăng Phi trở nên có chút thô lỗ, Vu Đình Đình ngây ngô dùng miệng làm cho luồng dục hỏa trong lòng Diệp Lăng Phi càng bạo phát. Vẻn vẹn sau vài cái, Diệp Lăng Phi đã không kiềm chế được nữa. Đem thân thể mềm mại nõn nà của Vu Đình Đình dựa vào người mình, hai tay hắn xoa nắn bộ ngực Vu Đình Đình, từ phía sau dùng sức đưa … vào.

Tiếng rên rỉ tiêu hồn từ miệng Vu Đình Đình phát ra, hai bàn tay trắng noãn của nàng đặt lên vách tường, cái mông cao cao ưỡn về phía sau, theo từng nhịp đập của Diệp Lăng Phi, bộ ngực ở giữa không trung không ngừng rung động.

***

Tiếng điện thoại làm bừng tỉnh Diệp Lăng Phi đang ngủ say, Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng đem rút cánh tay Vu Đình Đình đang gối đầu ra, trở tay cầm lấy điện thoại đặt ở bên giường, vừa nhìn là Bạch Cảnh Sùng gọi tới.

Mặc dù động tác Diệp Lăng Phi rất nhẹ, nhưng Vu Đình Đình vẫn tỉnh lại, nàng nghiêng người, dùng một đôi mắt long lanh, đầy tình cảm nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng gợi cảm kia của Vu Đình Đình thì cười, hôn trên môi Đình Đình một cái, tay trái tiếp điện thoại. Tay phải đặt lên bộ ngực sữa của Vu Đình Đình. Vuốt ve.

- Tiểu Diệp, buổi tối có chuyện gì không?

Tâm trạng Bạch Cảnh Sùng nghe có vẻ không tệ.

- Bá phụ. Không có chuyện gì chỉ là đang đi chơi với bạn.

Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã là hơn 6h tối, sau khi hắn cùng Vu Đình Đình triền miên, liền ngủ thiếp đi, nếu như không phải có điện thoại của Bạch Cảnh Sùng, có thể buổi tối hôm nay hắn lại ngủ ở đây cả đêm.

- À, là như vậy, buổi tối ta không có chuyện gì, muốn cùng cậu đi ra ngoài tâm sự. Cậu thấy nơi nào thích hợp, địa phương do cậu chọn đi.

Diệp Lăng Phi vừa nghe đã hiểu, có vẻ là Bạch Tình Đình thấy mình tức giận, nhờ cha nàng ra mặt nói chuyện rồi. Bạch Cảnh Sùng nói thế nào cũng là cha vợ của mình, không thể không nể mặt. Rồi lại nói, Diệp Lăng Phi cố ý tức giận với Bạch Tình Đình, chỉ là muốn hù dọa Bạch Tình Đình, làm cho Bạch Tình Đình sau này không được quá kiêu ngạo. Nếu Bạch Cảnh Sùng cho mình bậc thang, tự nhiên hắn sẽ leo xuống. Nhưng là đêm nay đi tới đâu tán dóc lại là chuyện đau đầu rồi, lẽ ra đi quán bar vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm là tốt nhất, nhưng loại địa phương này Bạch Cảnh Sùng lại không muốn đi. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một chút, liền đề nghị nói:

- Bá phụ, hay là chúng ta tới phòng ăn trên thuyền Anna Olivia ở quảng trường Hải Tinh?

- Ừ, được, ở đó đi.

Bạch Cảnh Sùng đáp ứng.

Hẹn thời gian gặp mặt Bạch Cảnh Sùng xong, Diệp Lăng Phi cúp điện thoại.

- Diệp đại ca, anh phải đi sao?

Vu Đình Đình đợi Diệp Lăng Phi cúp điện thoại rồi, mới ôn nhu hỏi.

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Ông bố vợ của anh muốn gặp anh, anh không thể không đi.

Diệp Lăng Phi cúi xuống hôn đôi môi kiều diễm ướt át của Đình Đình một cái, nói:

- Em ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai còn phải đi học. Hay là sáng sớm mai anh đưa em đến trường học.

- Không được, Diệp đại ca, anh đừng tới đưa em đi.

Vu Đình Đình vội nói,

- Em ngồi xe bus đến trường học là tốt rồi.

- Ừm, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.

Diệp Lăng Phi ngồi dậy, mặc quần áo. Vu Đình Đình nằm ở trên giường, vẫn chan chứa tình cảm nhìn Diệp Lăng Phi, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi mặc quần áo xong, Vu Đình Đình đột nhiên để thân thể trần xuống giường, đỏ mặt, giúp Diệp Lăng Phi đóng nút thắt áo sơmi, ngượng ngùng nói:

- Diệp đại ca, đi đường cẩn thận một chút.

Lúc này, bộ dáng Vu Đình Đình rõ ràng chính là một người vợ hiền thục dặn dò chồng của mình đi đường cẩn thận, Diệp Lăng Phi không nhịn được đem thân thể trần truồng củaVu Đình Đình ôm vào trong ngực, nghịch ngợm một phen, lúc này mới rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui