Đô Thị Tàng Kiều

Trương Lộ Tuyết cũng không biết ý nghĩ của cha mình, miệng nói:

- Cha, con biết làm sao rồi, con gái của cha rất là thông minh. Cha yên tâm đi, tuy nói con không thích tên lưu manh này, nhưng tên lưu manh này dù sao cũng là chồng Bạch Tình Đình. Hừ, con sẽ không thua Bạch Tình Đình.

Trương Lộ Tuyết bỏ lại những lời này, rồi cất bước ra khỏi phòng làm việc của Trương Khiếu Thiên.

Trương Khiếu Thiên nhìn bóng lưng Trương Lộ Tuyết rời khỏi phòng làm việc của mình. Mỉm cười lắc đầu. Cô con gái này của hắn từ nhỏ đã thích tranh cường háo thắng với Bạch Tình Đình, cũng không biết tranh tới khi nào nữa.

Khi Diệp Lăng Phi đi vào bách hóa Việt Dương. Trùng hợp lại gặp Trương Hoài Sinh đi dạo ở đại sảnh tầng một.

- Giám đốc Trương. Không có việc gì sao?

Diệp Lăng Phi cười ha hả chào hỏi nói.

Trương Hoài Sinh vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới. Vội vã chạy tới. Nói:

- Diệp tiên sinh. Tôi sao có thể không có việc gì chứ. Đây là dự án khu vui chơi của phó tổng Bạch. Tôi đang sắp xếp nhân công điều chỉnh, nghiên cứu xem làm thế nào để quy hoạch hợp lý hơn.

- Ừm. Giám đốc Trương. Tôi lén tiết lộ cho anh một tin tức!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Nhưng tôi vừa lái xe tới đây. Miệng có chút khô. Anh xem....!

- A, Diệp tiên sinh, không thành vấn đề. Tôi sẽ đi lấy nước cho anh.

Trương Hoài Sinh vừa muốn xoay người, lại dừng lại nói:

- Tôi cũng không biết Diệp tiên sinh muốn uống gì.

- C2 cũng được. À, anh nhớ phải trả tiền đó.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Diệp Lăng Phi trong lòng buồn cười, thầm nghĩ:"Ta không thể nói không cho anh chứ, nói sì cũng phải để anh bỏ ra chút tiền.

Một chai C2 có bao nhiêu tiền, Diệp Lăng Phi vẻn vẹn chỉ muốn làm cho Trương Hoài Sinh cảm thấy mình rất dễ gần. Quả nhiên không lâu sau, Trương Hoài Sinh cầm một chai C2 chạy về. Diệp Lăng Phi nhận chai C2, uống một ngụm sau, mới vỗ vai Trương Hoài Sinh. Có vẻ thần thần bí bí nói:

- Tôi nghe vợ tôi nói cô ấy muốn quay về tổng bộ tập đoàn, nói vậy bên này cần phải tìm người thay thế chức vị của cô ấy.

- Có đúng không?

Trương hoài Sinh kinh ngạc không nhỏ, thấp giọng hỏi:

- Diệp tiên sinh, phó tổng Bạch có đề cập qua là ai sẽ thay thế vị trí cô ấy không?

- Cái này thì không, dường như còn chưa chọn được người.

Trương Hoài Sinh nhìn nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói:

- Diệp tiên sinh, anh xem có thể giúp tôi nói vài câu hay không, dù sao tôi ở bách hóa Việt Dương đã lâu như vậy, tôi đối với bách hóa Việt Dương rất quen thuộc!

- Tôi sẽ nói, anh cần phải biểu hiện cho tốt!

Diệp Lăng Phi vỗ vai Trương Hoài Sinh một cái, nói:

- Tôi tin tưởng anh biết bây giờ phải làm sao!

- Đúng vậy, đúng vậy!

Trương Hoài Sinh vội vàng nói,

- Diệp tiên sinh, có thời gian chúng ta tâm sự, đi ra ngoài ăn bữa cơm!

- Ha ha, biết rồi!

Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.

Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ Trương Hoài Sinh, tới ngay cửa phòng làm việc Bạch Tình Đình. Hắn cũng không gõ cửa, lặng lẽ đây cửa phòng ra, xuyên qua khe cửa, Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình người mặc đồng phục OL màu trắng, đang cúi xuống bàn công tác, cầm bút đang viết cái gì đó. Mái tóc đen của Bạch Tình Đình phiêu dật buông xuống hai bên gò má, làm Diệp Lăng Phi không nhìn rõ khuôn mặt tinh tế của Bạch Tình Đình lắm.

Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng ra, Bạch Tình Đình ngước đầu lên, nhìn thấy Diệp Lăng Phi tới, Bạch Tình Đình khẽ cười nói:

- Anh ngồi đó một lát, em sắp làm xong rồi.

Diệp Lăng Phi cầm chai C2 kia đi tới trước mặt Bạch Tình Đình, đem chai C2 để lên trên xấp giấy tờ trước mặt Bạch Tình Đình, nói:

- Cho em uống!

- Anh này, mau bỏ ra!

Bạch Tình Đình cau mày, nói.

- Ừm!

Diệp Lăng Phi trong miệng đáp ứng, nhưng không cầm chai nước đi, ngược lại, vươn tay phải, ôm lấy thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình. Từ trên người Bạch Tình Đình truyền đến mùi thơm của cơ thể tươi mát kia, thẳng tới mũi Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nói:

- Bà xã, nhìn em mệt mỏi rồi, thôi, nghỉ ngơi một lát!

Bàn tay Diệp Lăng Phi không thành thật đặt trên bộ ngực Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình cau mày, nhỏ giọng nói:

- Anh làm gì đấy, đây là phòng làm việc!

- Anh biết, đây là anh quan tâm đến vợ!

Diệp Lăng Phi vừa nhìn Bạch Tình Đình không có ý tứ cự tuyệt, lá gan càng lớn hơn, hai tay ở trên người Bạch Tình Đình bắt đầu không thành thật, Bạch Tình Đình buông bút xuống, hai tay chặn tay Diệp Lăng Phi, không cho sờ vuốt mình.

Hai người đang ở phòng làm việc vui đùa ầm ĩ, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó Trương Hoài Sinh xuất hiện ở cửa phòng làm việc, miệng mới vừa hô phó tổng Bạch, liền nhìn thấy tràng diện này, trong lòng biết chính mình tới không đúng lúc, vội vàng sửa lời nói:

- Phó tổng Bạch, tôi không có việc gì.

Nói xong, vội vàng đóng cửa phòng làm việc lại.

- Anh luôn luôn làm cho em gặp phiền toái, thật là!

Gò má Bạch Tình Đình đỏ bừng lên, từ ghế mình đứng lên, cầm chiếc chén giữ nhiệt trên bàn, đi tới máy lọc nước, khom lưng, rót một chén nước.

Diệp Lăng Phi ngồi ở chỗ ngồi của Bạch Tình Đình, cầm chai C2, uống một hớp lớn, nhìn chằm chằm cặp mông Bạch Tình Đình bị chiếc quần dài màu trắng ôm chặt. Bạch Tình Đình vừa quay người, liền nhìn thấy ánh mắt mê đắm của Diệp Lăng Phi nhìn mình. Nàng lập tức hiểu được vừa rồi Diệp Lăng Phi đang nhìn cái gì, trong lòng ngầm tức giận Diệp Lăng Phi người này luôn luôn háo sắc, nhưng lập tức nghĩ đến người khiến hắn mê đắm là chính mình, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Nàng làm như không phát hiện, cầm chén nước trở lại bàn côna tác, đem chén nước đặt ở trên bàn, nói với Diệp Lăng Phi:

- Em còn phải làm việc đây!

- Em làm việc có quan hệ gì với anh!

Diệp Lăng Phi lầm bầm nói,

- Anh đâu có quấy rầy em!

- Anh....!

Bạch Tình Đình chán nản, thầm nghĩ Diệp Lăng Phi cũng quá vô lại, rõ ràng chiếm chỗ ngồi của mình, còn nói không quấy rầy mình. Nàng mới vừa vươn bàn tay phải trắng nõn như mỹ ngọc, nghĩ muốn đem Diệp Lăng Phi kéo ra, nhưng lại không ngờ Diệp Lăng Phi nắm cô tay Bạch Tình Đình kéo ngược lại, đem Bạch Tình Đình kéo vào trong lòng mình.

Bạch Tình Đình bị Diệp Lăng Phi ôm vào trong ngực, nàng mân mê cái miệng nhô nhắn, nói:

- Anh làm gì đấy, bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ.

- Sợ cái gì, em là vợ anh.

Diệp Lăng Phi vừa nói, cúi đầu xuống, bắt đầu hôn lên đôi môi hồng hồng của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vốn không muốn như vậy với Diệp Lăng Phi ở trong phòng làm việc, nhưng khi môi Diệp Lăng Phi chạm vào trên môi nàng, Bạch Tình Đình lại không nỡ đây Diệp Lăng Phi ra.

Hàm răng Bạch Tình Đình bị đầu lưỡi Diệp Lăng Phi tách ra, cái lưỡi thơm tho của nàng bị cuốn lấy, hai tay Bạch Tình Đình bất giác ôm cổ Diệp Lăng Phi, ngay sau đó Bạch Tình Đình liền cảm giác thắt lưng của nàng bị tháo ra, tay của Diệp Lăng Phi đã tiến vào trong quần nàng.

Trái tim Bạch Tình Đình thình thịch thình thịch loạn nhảy, hạ thân của nàng một mảnh ướt át, cái tay không an phận của Diệp Lăng Phi kia, không đặt ở giữa hai chân Bạch Tình Đình, mà theo khe giữa mông Bạch Tình Đình trượt xuống, dừng ở giữa hai mông Bạch Tình Đình, đem quần lót Bạch Tình Đình xoăn lại như sợi dây, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo ra kéo vào.

Bạch Tình Đình cảm giác hạ thân mình bị chiếc quần lót đã xoăn lại kia cọ xát vào tê dại vô cùng, hai tay nàng không khỏi ôm sát cô Diệp Lăng Phi, càng cuồng liệt hôn môi với Diệp Lăng Phi.

Một nụ hôn dài qua đi, hai bên má Bạch Tình Đình nóng bỏng vô cùng, nàng ôm sát cổ Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Ông xã, không nên như vậy, nơi đó rất bẩn!

- Trên người vợ yêu của anh đâu có chỗ nào bẩn chứ!

Diệp Lăng Phi lại hôn lên khuôn mặt Bạch Tình Đình một cái, tay phải bóp cái mông mềm mại như da trẻ con kia của Bạch Tình Đình, miệng nói:

- Bà xã, em ở trong lòng anh là đẹp nhất!

Bạch Tình Đình trong lòng vui sướng, lòng nàng đã sớm bị Diệp Lăng Phi chinh phục, chỉ là lo lắng Diệp Lăng Phi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không đem mình để vào mắt, nàng mới cố ý bảo trì khoáng cách với Diệp Lăng Phi. Nhưng lúc này, rốt cuộc nàng cũng không giả bộ được nữa, nàng ôm cổ Diệp Lăng Phi, mặt áp vào ngực Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, đến cùng anh là người thế nào, tại sao em không thể nhìn thấu chứ!

Bạch Tình Đình ngồi trên đùi Diệp Lăng Phi, hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi. Lúc này, nàng tựa như một cô sái nhỏ, đang ở trong lòng nam nhân mà mình yêu mến hưỡng thụ sự ngọt ngào.

Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình, tay phải tàn phá bừa bãi một phen ở hạ thân Bạch Tình Đình, dưới nhiều lần yêu cầu của Bạch Tình Đình, mới không tình nguyện rút ra. Trên tay phải Diệp Lăng Phi dính đầy hương dịch ở hạ thân Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đỏ mặt nói:

- Anh đồ bại hoại này, nhanh đi rửa tay, mắc cỡ chết người ta.

- Vợ yêu, làm gì phải rửa tay chứ, anh sẽ không rửa tay đâu.

Diệp Lăng Phi cố ý đem tay phải quơ quơ trước mặt Bạch Tình Đình, trên đó vẫn có thể thấy hơi ẩm ướt, Bạch Tình Đình ngượng ngùng cũng không nói nên lời nữa, chỉ có thể đem mặt rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi.

Nhìn Bạch Tình Đình đã bị trêu đùa đến ngượng ngùng rồi, Diệp Lăng Phi mới cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình, cười nói:

- Được rồi, vợ yêu, anh đi rửa tay là được. Khụ, cái này sao có thể trách anh, ai bảo anh có vợ mà cũng không được chạm vào.

- Bại hoại, mau rửa tay đi, đừng nói lung tung.

Phòng Bạch Tình Đình có toilet riêng, Diệp Lăng Phi đẩy cửa toilet, vặn vòi nước ấm, vừa rửa tay, vừa nói:

- Vợ yêu, em nói Diệp Phong kia muốn mời em ăn cơm à?

- Ừm!

Bạch Tình Đình thở dài một tiếng, cầm chén uống nước, trả lời:

- Nói là giới thiệu cho bạn bè cho em, em vừa hỏi, Diệp Phong mới nói cho em biết đó là Lâm Tuyết!

Bạch Tình Đình uống một ngụm nước, ánh mắt nhìn phía Diệp Lăng Phi, rất tự nhiên nói:

- Ông xã, anh nói em có nên đi không?

- Đương nhiên đi, tại sao không đi!

Diệp Lăng Phi cầm khăn lông, lau tay, sau đó không tới bàn công tác của Bạch Tình Đình. mà là ngồi ở trên.ghế sa lon dựa vào cửa sổ, vắt chéo chân. châm một điếu thuốc, cười

- Anh thấy buổi tối hôm nay là chuyện tốt.

- Chuyện tốt?

Bạch Tình Đình sửng sốt, không rõ Diệp Lăng Phi ám chỉ cái gì.

Diệp Lăng Phi đem gạt thuốc vào cái gạt tàn thủy tinh đặt ở trên bàn trà, vỗ lên đùi mình:

- Bà xã, lại đây ngồi!

Bạch Tình Đình bĩu bìu môi, chầm chậm đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, ngoan ngoãn ngồi xuống. Khói thuốc từ chỗ Diệp Lăng Phi bay vào mũi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình lấy tay phẩy phẩy:

- Khói chết người rồi, người ta không ngồi nữa.

Diệp Lăng Phi cười. Dập tắt thuốc. Vứt vào cái gạt tàn. Tay trái ôm sau lưng Bạch Tình Đình, tay phải cầm hai chân Bạch Tình Đình. Bỏ chiếc giày nhỏ trên chân phải Bạch Tình Đình ra, vân vê đầu ngón chân tinh tế như mỹ ngọc kia của Bạch Tình Đình, trong miệng nói:

- Bà xã, em cho rằng tại sao Lâm Tuyết muốn gặp em?

- Em làm sao biết được!

Bạch Tình Đình một tay ôm lên vai Diệp Lăng Phi, nàng ngồi ở trên đùi Diệp Lăng Phi, bộ ngực kề sát lồng ngực Diệp Lăng Phi. Trên chân truyền đến cảm giác rất dễ chịu, làm cho Bạch Tình Đình trở nên lười biếng, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy lười. Ở trong lòng Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Nàng biết ông chồng mình nhất định sẽ giúp mình giải quyết việc này, Bạch Tình Đình trở nên rất nhẹ nhàng, híp mắt lại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi mân mê, thở ra mùi thom nhè nhẹ.

- Lâm Tuyết muốn cùng em giảng hòa, nếu như anh đoán không sai, Lâm Tuyết đã nhìn ra lần này chúng ta bách hóa Việt Dương căn bản chỉ là muốn tuyên truyền, căn bản không quan tâm thắng thua, nữ nhân Lâm Tuyết này không đơn giản, cô ta lén tìm em là muốn giảng hòa, anh thấy chúng ta cũng đừng khách khí, "chém" của cô ta một khoản.

Diệp Lăng Phi vân vê ngón chân Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình giống như một cô gái nhỏ tinh nghịch vậy, cố ý đem đầu ngón chân lui lại. Không cho Diệp Lăng Phi cầm, bàn tay của Diệp Lăng Phi liền nắm lấy gan bàn chân Bạch Tình Đình, nắm đôi chân nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Tình Đình trong tay.

Lúc này Bạch Tình Đình thầm nghĩ muốn chơi với Diệp Lăng Phi, về phần chuyện Diệp Lăng Phi mới vừa nói kia, nàng chẳng muốn suy nghĩ. Bạch Tình Đình biết sớm muộn gì chồng mình sẽ nói cho mình biết phải làm gì trong lúc này. Bạch Tình Đình ngẩng đầu, đem môi áp vào bên tai Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng thở ra, làm cho Diệp Lăng Phi ngứa ngáy một trận.

Ba!

Tay phải Diệp Lăng Phi vỗ mông Bạch Tình Đình một cái, trong miệng nói:

- Cho em trêu cợt anh này!

Một cái vỗ này lại làm cho Bạch Tình Đình cười rộ lên, nàng chủ động hôn Diệp Lăng Phi một cái nói:

- Ông xã, có anh ở đây, cái gì em cũng không cần lo lắng, cho nên, em mới gọi điện thoại cho anh, buổi tối hôm nay anh đi cùng em nha.

- Thật ra em rất thông minh nha!

Diệp Lăng Phi cười nói, hắn ôm lấy Bạch Tình Đình, môi lần nữa hôn tới. Lâm Tuyết và Diệp Phong đã sớm tới nhà hàng Hoa Tây, ngồi ở trong phòng ăn, Lâm Tuyết châm một điếu thuốc. Mà trên mặt Diệp Phong vẫn luôn duy trì vẻ tươi cười nhàn nhạt, hắn nhếch chân, nhìn bộ dáng Lâm Tuyết hút thuốc lá, cười nói:

- Bà chủ Lâm, hút ít thôi chứ, hút nhiều không tốt!

- Thói quen!

Ngón tay Làm Tuyết kẹp điếu thuốc, hơi thở dài nói,

- Người giống như tôi, vốn là qua một ngày tính một ngày. có cái gì phải sợ!

- Cũng không thể nói như vậy, bà chủ Lâm mới bao nhiêu tuổi, còn trẻ mổi đã có được gia sản như thế, sau này đường còn dài mà, chẳng lẽ hiện tại đã buông tha hy vọng đối với cuộc sống sao?

Hì hì!

Lâm Tuyết bật cười, mị nhãn như tơ, liếc mắt quét Diệp Phong một cái nói:

- Thật đáng tiếc, nếu mấy năm trước tôi sớm gặp được anh, nói không chừng tôi còn có cơ hội theo đuổi anh, nhưng hiện tại tôi cũng không tư cách này.

Diệp Phong cũng cười, trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như trước, nói:

- Bà chủ Lâm, hiện tại cô vẫn rất có mị lực, tôi vẫn lo lắng cô không cho tôi một cơ hội, từ lần đầu tiên nhìn thấy bà chủ Lâm, tôi đã bị cô hấp dẫn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui