Đô Thị Tàng Kiều

Kết quả là trong mấy người đàn ông đang ngồi ăn ở hai chiếc bàn đó có hai người bị nước canh trong tô mì làm ướt hết toàn thân.

Lý Tư Hàn ngã xuồng đất, vừa mới bò lên được lên bị hai người đàn ông vừa rồi túm cổ áo mắng lớn:

- Mày làm gì thế hả? Mau đền tiền đi.

Ông chủ của tiệm mì này là một người đàn ông chừng ngoài bốn mươi tuổi từ phía sau chạy lên, vừa nhìn thấy hiện trường cũng chạy đến phía trước Lý Tư Hàn trợn mát mắng lớn:

- Mày muốn phá tiệm của tao hả? Mau đền tiền.

Diệp Lăng Phi nhàn tản ngồi trên chiếc ghế nhựa nhỏ, bắt chân chữ ngũ, thậm chí còn có tâm trạng đốt một điếu thuốc nữa. Vu Đình Đình vô cùng lo lắng nói:

- Anh Diệp, giờ phải làm sao đây?

- Để xem thăng nhóc này định làm thế nào?

Diệp Lăng Phi quét mắt qua Lý Tư Hàn, cười lạnh nói:

- Thằng nhóc này thật đáng ghét.

- Anh Diệp, thầy Lý không phải là người xấu, lần này đều trách em cả, nếu em nói rõ với thầy Lý từ đầu thì sẽ không xảy ra chuyện này rồi.

Vu Đình Đình buồn bã nói, xem chừng muốn khóc đến nơi.

Diệp Lăng Phi vỗ vai Đình Đình cười nói:

- Đình Đình, không sao đâu, thằng nhóc này sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

- Anh Diệp, nhưng mà……..

Vu Đình Đình thấy Lý Tư Hàn bị một đám người hung dữ vây quanh thì thầm lo lắng. Cô thấy Lý Tư Hàn đã từng giúp mình nên không nỡ lòng nào nhìn thây hắn bị thương. Cô bé Vu Đình Đình này bản chất lương thiện, làm sao có thể nhìn người đã giúp mình chuyện lớn gặp nạn cho được chứ.

Lý Tư Hàn lúc này giận quá mất khôn, nhất thời kích động mới lật chiếc bàn, đến lúc bị người ta vây kín thằng nhóc này mới bình tĩnh lại. Vừa nhìn cục diện đã biết bản thân mình vừa gây ra chuyện lớn rồi. Lý Tư Hàn là kẻ ngoài mạnh trong yếu, ngoài mặt trần tình nói:

- Các người muốn làm gì? Có gì từ từ nói.

- Từ từ nói chính là lấy tiền đền cho bọn ta.

Ông chủ tiệm mì nói trước:

- Cậu nhìn xem cậu biến tiệm của tôi thành cái gì đây? Tối nay tiệm của tôi không thể mở cửa được nữa, một tối ít nhất tôi cũng kiềm được hai nghìn tệ, còn nữa, chén bát li tách của tôi cùng vỡ hết rồi, chỗ này ít nhất cùng phải một nghìn tệ, xem cậu cùng không tệ, thôi thì cậu trả tôi ba nghìn tệ, những thứ khác xem như tôi không tính.

Ông chủ tiệm mì này rõ ràng là gạt người, nhưng tình hình hiện tại thì đúng là hắn muốn đòi bao nhiêu chẳng được. Hai người khách kia cũng thừa nước đục thả câu, tranh thủ trục lợi, nói rằng quần áo của bọn họ rất đắt, một người đòi một nghìn tệ, người kia cũng đòi đến tám trăm tệ.

Tổng cộng lại là bốn nghìn tám trăm tệ, hai tháng lương của Lý Tư Hàn cộng lại mới có bốn nghìn tệ. Hắn nhất thời nói không nên lời, cũng không còn trấn tĩnh được như lúc nãy nữa, miệng bắt đầu lắp bắp nói:

- Tôi... tôi không có nhiều tiền đền thế, có thể bớt... bớt một chút không?

Ba người kia thấy Lý Tư Hàn dễ bị bắt nạt, nhất quyết đòi bồi thường, một xu cũng không giảm.

Diệp Lăng Phi thấy Lý Tư Hàn tay chân luống cuống mới đứng lên, ném điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống đất, hắc hắc cười lạnh nói:

- Chuyện này là do tôi làm, không liên quan gì đến hắn, các người nếu muốn tính sổ thì cứ tìm tôi được rồi.

Ông chủ tiệm mì quay lại nhìn Diệp Lăng Phi, bao nhiêu năm nay vốn đã quen với việc sợ mạnh hiệp yếu, ông chủ tiệm mì đó chính là muốn xem thử Diệp Lăng Phi có phải là gỗ cứng hay không, vừa nhìn trong lòng ông chủ tiệm mì đã nhận định người đàn ông trước mặt cũng chẳng phải là gỗ cứng gì. Hắn đi đến trước mắt Diệp Lăng Phi, ưỡn ngực lên nói:

- Thế nào? Cậu muốn bồi thường, ồ, tôi nhớ ra rồi, lúc này đánh lộn cũng có phần của cậu, sao hả, cậu muốn đền tiền, ba nghìn tệ, những thứ khác tôi sẽ không nhắc đến nữa.

Hai người đàn ông kia cũng bu lại, đem số tiền lúc này đòi Lý Tư Hàn quay qua đòi Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi nói với Vu Đình Đình:

- Đình Đình, em và thằng nhóc kia đi ra ngoài trước đi, việc ở đây cứ để anh giải quyết.

Vu Đình Đình gật đầu, cô cùng Lý Tư Hàn đứng ở ngoài của nhìn vào trong.

Trước tiên Diệp Lăng Phi đẩy ông chủ tiệm mì sang một bên, quan sát hai người kia một chút rồi cười nhạt nói:

- Ta nói hai đứa chúng mày có phải là thèm tiền đến phát điên rồi không? Bộ quần áo rách nát trên người chúng mày mà cùng đòi tiền hả, ta thấy bộ đồ trên người chúng mày có đem cho không ta cũng không thèm nữa là. Thế này vậy, mỗi người năm mươi tệ, cầm tiền rồi cút đi, nếu chúng mày còn nhiều lời, một xu cùng không có, lấy hay không lấy hả?

- Thằng nhóc thúi, mày xem chúng ông là hạng người gì hả? Muốn lấy năm mươi tệ để đuổi bọn ông đi, ông nói cho mày biết, không có cửa đó đâu.

Một trong hai người đàn ông mở miệng mắng.

Câu này của hắn vừa nói xong, hữu cước của Diệp Lăng Phi cũng bay tới, một cước này đã đá bay người đàn ông đó đi xa hơn 1m. Lập tức, Diệp Lăng Phi lại tung thêm một cước cực mạnh nữa vào đầu hắn, sau đó nhổ một bài nước miếng lến người hắn khi đó đã nằm trên đăt, mắng:

- Mẹ mày nữa, đúng là thân lừa ưa nặng mà, mày cũng không đi hỏi xem ông đây làm gì? Muốn chơi? Bây giờ mày gọi người đền cho ông, bất kể mày muốn gọi thêm người hay báo cảnh sát ông đây đều chiều tất, chỉ có điều mày nhớ cho kĩ, nếu hôm nay mày không giết được ông, tối nay ông sẽ giết chết cả nhà mày. Mẹ kiếp, mày có đem theo điện thoại di động không hả?

Diệp Lăng Phi lại đá vào đầu người đàn ông đó thêm một cước nữa rồi quay người, nói với người còn lại:

- Mẹ nó, mày có đem điện thoại không? Nếu đem thì cho thằng khốn này mượn, ông đây sẽ đợi ở đây, nhanh lên.

Đòn này của Diệp Lăng Phi đã dọa cho người còn lại kia sợ đến đổ mô hôi khắp mình, vội vội vàng vàng rút điện thoại ra, ngồi xổm xuồng, đưa đến tận miệng người đàn ông kia nói:

- Người anh.... Anh em, anh.... Anh có gọi điện thoại không?

- Tôi.... Tôi sai rồi.

Diệp Lăng Phi rút từ trong ví ra một xấp tiền dày cộp, ít nhất cũng phải hai nghìn tệ, mắt của ông chủ tiệm mì liền sáng lên, chằm chằm nhìn xấp tiền trong tay Diệp Lăng Phi, mặc dù ít hơn chỗ tiền mà hắn muốn đòi nhưng nếu có thể lấy được hai nghìn tệ cũng đã là lời lớn rồi.

Tuy nhiên diễn biển tiếp theo lại khiến cho ông chủ tiệm mì trong phút chóc như rơi xuống đáy vực vậy, Diệp Lăng Phi chỉ rút ra bốn trăm tệ ném cho ông chủ tiệm mì, sau đó cất hết chỗ tiền còn lại vào trong ví, cười hi hi nói với ông chủ tiệm mì lúc này đang sắp khóc đến nơi:

- Ông chủ, có vấn đề gì không?

- Không sao, không sao, chỗ tiền này là đủ rồi.

- Thế thì tốt, ông chủ, tôi đi trước đây.

Diệp Lăng Phi nói xong thì đi ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài liên nhìn thấy Lý Tư Hàn và Vu Đình Đình đang đứng ở ngoài cửa. Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, rất tự nhiên ôm lây vòng eo thon nhỏ của Vu Đình Đình, cười với Lý Tư Hàn. nói:

- Cậu nhóc, cậu đang còn trẻ, còn phải học hỏi nhiều lắm, cậu hãy ghi nhớ lấy một câu này, khi bản thân chưa có bản lĩnh gì thì tốt nhất đừng ra vẻ tài giỏi.

Nói xong cũng chẳng quan tâm Lý Tư Hàn có hiểu câu nói này hay không, Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình liền đi qua đường rồi lên xe. Sau khi Lý Tư Hàn nhìn thấy chiếc xe của Diệp Lăng Phi hắn liền há hốc miệng, cuối cùng hắn cùng biết hắn sai ở chỗ nào rồi.

Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình cuối cùng cũng không thể ăn cơm ở ngoài, Vu Đình Đình đề nghị hai người quay về biệt thự nấu cơm. Diệp Lăng Phi cũng đồng ý. Trên đường về biệt thự, khi lái xe qua khách sạn Hải Tinh, hắn vô tình nhìn thấy ba của Đường Hiểu Uyển Đường Hưng Cường và một người phụ nữ đi từ trong khách sạn ra, người phụ nừ đó tầm ba lăm ba sáu tuổi, dáng người đầy đặn, hiện rõ là người phụ nữ chín chắn. Người phụ nữ đó khoác tay Đường Hưng Cường có vẻ rất thân mật.

Diệp Lăng Phi vốn không có ý dừng xe lại, hắn vẫn đang lái xe, chỉ là rút di động ra gọi điện thoại cho Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi lo là mình nhìn nhầm người, giả vờ trong vô thức hỏi bố Đường Hiêu Uyên có ở chỗ cô không.

Câu trả lời của Đường Hiểu Uyển khiến cho Diệp Lăng Phi khẳng định rằng người đàn ông hắn thấy ở khách sạn Hải Tinh chính là Đường Hưng Cường,. Đường Hiểu Uyển nói với Diệp Lăng Phi là tối nay bố cô có việc đi thăm bạn rồi, không có về nhà.

Diệp Lăng Phi không nói chuyện trong vô tình hắn nhìn thấy được cho Đường Hiểu Uyển biết, hắn không muốn để Đường Hiểu Uyển phiền muộn, càng không muốn Đường Hiểu Uyển không vui. Thế là, chỉ là nói đột nhiên mình nghĩ đến Đường Hiểu Uyển nên gọi cho cô, khiến cho Đường Hiểu Uyển ở đầu dây bên kia vui vẻ một trận.

Sau khi Diệp Lăng Phi tắt máy, cũng không giải thích gì nhiều với Vu Đình Đình. Vu Đình Đình vẫn nhìn ra ngoài cửa xe, giả vờ không nghe thấy. Theo như Vu Đình Đình nhìn thấy, chỉ cần cô có thể ở bên cạnh Diệp Lăng Phi là quá đủ rồi, còn chuyện Diệp Lăng Phi với các cô gái khác như thế nào cô cũng không quan tâm mấy.

Trong phòng khách của khu biệt thự, Diệp Lăng Phi chỉ mặc chiếc quần lót nằm trên ghê sô fa đang xem ti vi, còn Vu Đình Đình lại mặc chiêc áo T-shirt rộng thoải mái, không mặc áo ngực bên trong, cầm máy hút bụi đang quét dọn trong phòng khách.

- Ông xã, con người của chị Hiểu Uyển rất tốt, em nghĩ sau này nên nói chuyện nhiều với chị ây, cùng nhau đi chơi!

Vu Đình Đình nói.

Diệp Lăng Phi đang xem tập mười chương trình "Tìm kiếm phát hiện" trên đài truyền hình trung ương, tay hắn cầm cái điều khiển, nghiêng mặt nhìn Vu Đình Đình cười nói:

- Được thôi, con người Đường Hiểu Uyển rất ngây thơ đơn thuần, em chơi với cô ây nhất định sẽ rất thoải mái. À, Hiểu Uyển không hề biết anh và em đã đến mức độ này rồi, tạm thời em đừng tiết lộ cho cô ây biết, từ từ anh sẽ nói với cô ây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui