Đô Thị Tàng Kiều

Lý Khả Hân vốn nghĩ bản thân đã không còn hi vọng gì nữa rồi, mĩ nữ bên cạnh Diệp Lăng Phi nhiều như thế, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn càng ngày càng xa, nhưng những lời mật ngọt vừa rồi của Diệp Lăng Phi lại làm cho cô ý thức được trong lòng hắn cô vẫn có địa vị nhất định.

Nhất thời Lý Khả Hân không dám đối mặt với Diệp Lăng Phi. Nghiêng mặt cô lẩm bẩm nói:

- Được rồi, nghe anh thì được rồi mà, anh muốn làm gì thì làm thế đi.

Diệp Lăng Phi đích thân cầm cà phê quay lại, Vu Tiêu Tiếu lúc này nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân phiếm chuyện với nhau, đợi hắn quay lại mới hỏi một cách không chút hảo ý:

- Sư phụ, lúc nãy người qua bên kia có phải là để dụ dỗ bà chủ ở đây không?

- Làm gì có chuyện đó, cô nhóc này đừng có nói bậy, cẩn thận có lúc tôi kiện cô tội vu khống đó.

Diệp Lăng Phi càu nhàu:

- Anh không có dụ dỗ, chỉ là chuyện phiếm với cô ấy thôi.

- Tán gẫu chuyện gì thế?

Vu Tiêu Tiếu hỏi dồn.

- Lúc nãy anh nói cô ấy, sau này các cô đến đây uống cà phê toàn bộ miễn phí.

Diệp Lăng Phi nói:

- Cô ấy đồng ý rồi.

Diệp Lăng Phi nói câu này không những khiến cho Vu Tiêu Tiếu vui mà còn khiến cho Trương Tuyết Hàn cứ mãi cúi đầu khuấy cà phê cũng phải ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong vắt của cô nhìn Diệp Lăng Phi đầy nghi vấn, rất muốn biết chuyện này rốt cục là sao?

Diệp Lăng Phi thấy câu nói của mình đã thu được sự chú ý của hai cô gái xinh đẹp này thì hắn lại cố ý chầm chậm thưởng thức cà phê. Vu Tiêu Tiếu nhìn cái vẻ không nhanh không chậm của Diệp Lăng Phi thì tò mò thúc giục:

- Sư phụ, người đừng có chơi cái trò đố chữ này với bọn tôi nữa, rốt cục chuyện là sao? Người mau nói đi, không thấy là tôi và Tuyết Hàn đang đợi hay sao?

- Rất đơn giản. Tôi nói với bà chủ đó là hai cô mà ngồi trong tiệm cà phê của cô ấy thì có thể giúp cô ấy thu hút khách đến. Nếu sau này cô ấy miễn phí cà phê cho bọn cô thì bọn cô sẽ thường xuyên đến đây ngồi, như thế có thể giúp cô ấy đem đến rất nhiều khách hàng, bà chủ đó là người thông minh, anh chỉ nói thế là hiểu rồi, kết quả là đã đồng ý.

- Xỉu.

Vu Tiêu Tiếu trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, giận giữ nói:

- Sư phụ, sao người lại có thể đê tiện như thế chứ? Rõ ràng là đem bọn tôi đi bán mà, đây là sỉ nhục nhân cách của bọn tôi, muốn bọn tôi bán sắc, hừ, chỉ là miễn phí cà phê cho bọn tôi, như thế thì quá rẻ rồi đó, không được, nên muốn bọn tôi đến đây ngồi, buộc phải trả tiền, nói thế nào thì tôi đến ngồi ở đây một ngày phải trả tôi ít nhất một trăm tệ.

- Cô nghĩ cô là mèo chiêu tài chắc.

Diệp Lãng Phi vừa nói vừa gõ lên đầu Vu Tiêu Tiếu một cái, nói tiếp:

- Bọn cô đằng nào cũng đến đây uống cà phê, được miễn phí còn chưa hài lòng nữa, tôi thấy nếu mấy cô đi tiệm khác còn chưa chắc là đã được miễn phí cà phê nữa.

Trương Tuyết Hàn mỉm cười không nói chỉ nhìn Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu đấu khẩu với nhau. Vu Tiêu Tiếu rõ ràng là thua rồi còn không phục nói:

- Tôi không tin, những cô gái xinh đẹp như hoa giống bọn tôi, đến tiệm cà phê nào mà ông chủ ở đó không miễn phí cà phê cho bọn tôi chứ, hừ, tôi không nói với người nữa, tóm lại là sư phụ anh thật đê tiện.

Vu Tiêu Tiếu rõ ràng là cảm thấy nói không lại Diệp Lăng Phi nên nói xong câu này liền chuyển để tài, trực tiếp nói:

- Sư phụ, người có đi xe không?

Diệp Lăng Phi thoáng lặng người, thầm nghĩ con bé này sao lại hỏi mình có đi xe không, lẽ nào là muốn mượn xe của mình. Diệp Lăng Phi gật đầu nói:

- Xe của tôi đậu ở ngoài, sao, cô muốn mượn xe tôi à?

- Tôi ở thành phố Vọng Hải làm gì có bằng lái xe, làm sao mà đi xe của người được.

Vu Tiêu Tiếu bĩu môi nói:

- Bây giờ tôi cho người cơ hội bù đắp lại tổn thương tâm lí mà người vừa gây ra cho tôi và Tuyết Hàn, sư phụ người có đồng ý không hả?

- Tôi làm sao mà lại gây ra tổn thương tâm lí cho bọn cô rồi chứ?

Diệp Lăng Phi buồn bã nói:

- Khi nãy là tôi nghĩ cho bọn cô mà thôi, được rồi, tôi không trả giá với cô nhóc như cô nữa, nói đi, rốt cục cô có yêu cầu gì? Nếu tôi làm được tôi sẽ đồng ý.

Vu Tiêu Tiếu cười he he nói:

- Sư phụ, người nhất định làm được, chiều nay dẫn tôi với Tuyết Hàn đi nông trường Hoan Lạc đi, bọn tôi muốn đến đó chơi.

Nông trại Hoan Lạc nằm ở ngoại ô, cách thành phố Vọng Hải khoảng hơn 60km. Đó là một trang viên nhằm nếm trải niềm vui của nhà nông, bên trong có các trò tiêu khiển như câu cá, hái rau, mê cung v.v.

Diệp Lăng Phi biết nông trại Hoan Lạc, chỉ là hắn không ngờ Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu lại muốn đến đó chơi mà thôi, đừng nói những cái khác, riêng lái xe đến đó cũng phải mất một tiếng rưỡi rồi, đi đi về về hết hơn ba tiếng, giờ đã là chiều rồi, chẳng lẽ hai cô nhóc này muốn ở lại đó qua đêm, mai không đi học luôn?

- Bây giờ cũng sắp 1h rồi, cứ cho là bây giờ lập tức lái xe đi thì cũng phải ba giờ chiều mới tới nơi, các cô chơi ở trong đó một chút thì ít nhất cũng phải đến 6h, lại còn quay về nữa, tôi thấy nhanh nhất cũng phải hơn 8h tối mới về đến. Đó là còn không bị kẹt xe đó, các cô ngày mai không cần đi học sao?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Sư phụ, đó chỉnh là lí do tại sao bọn tôi lại tìm người đó. Đông Dương thì đã đi huấn luyện rồi, bon tôi tìm không ra hắn, đành phải tìm người.

Vu Tiêu Tiếu cười đáp:

- Sư phụ, chỉ cần có người thì dù là mấy giờ về đi chăng nữa bọn tôi cũng không sợ.

- Thôi đi mà, buổi chiểu các cô không thể đi chỗ khác chơi được sao? Sao cứ nhất định phải là chơi ở đó, hay là để hôm khác đi.

Diệp Lăng Phi đề nghị:

- Thật ra đi Kim Thạch Nan cũng được mà, có thể ra biển chơi.

- Kim Thạch Nan có gì vui đâu, lại còn là ở ngoài biển nữa, nhiều ngươi như thế, nếu muốn bơi còn sợ bị mấy tên ba lăm sàm sỡ nữa ấy chứ.

Vu Tiêu Tiếu nhìn Diệp Lăng Phi bằng ánh mắt cô quái, nói:

- Sư phụ, chắc không phải là người có ý đồ gì với bọn tôi đó chứ? Tôi nói cho người biết, tôi không có hứng thú với đàn ông lớn tuổi, đương nhiên, Tuyết Hàn thì khó nói rồi.

- Tiêu Tiếu, không được nói nữa, còn nói nữa là mình trở mặt đó.

Trương Tuyết Hàn sầm mặt xuống, mặt lạnh như sương nói với Vu Tiêu Tiếu. Vu Tiêu Tiếu uốn lưỡi nói:

- Tuyết Hàn, mình chỉ là đùa thôi mà, cậu đừng giận mà. Mình bao đảm lần sau sẽ không nói bậy nữa.

Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn mặt lạnh như sương, liền vội vàng làm diu tình hình, nói:

- Được rồi, được rồi đừng ai nói nữa, chúng ta đi nông trang đó thì được rồi. Tôi đi tính tiền, các cô ra ngoài cho xe tôi đợi một chút nhá.

- Diệp tiên sinh, anh không cần thanh toán cho chúng tôi đâu.

Trương Tuyết Hàn nói:

- Chúng tôi sẽ tự thanh toán, anh cứ ra trước đợi chúng tôi thi được rồi.

- Ờ, thế thì tôi ra ngoài đợi các cô vậy nhé.

Diệp Lăng Phi thấy mình không thể ở đây tiếp được nữa, khuôn mặt lanh như sương của Trương Tuyết Hàn thật khiến người khác tim đập chân run, ngay đến cả Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy Trương Tuyết Hàn này mà giận lên rồi thì không gian lặng như tờ. Đặc biệt là đối với người con gái yếu đuối như cô ta, mang một vẻ bệnh tật nếu mà giận lên thì cũng sẽ khiến cho người đàn ông có cảm giác thương hại.

Diệp Lăng Phi đứng ở trước xe, đốt một điếu thuốc, cố gắng làm cho tâm trạng mình bình tĩnh lại. Thấy Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn đi đến thì liền mở cửa sau của xe, mời hai người đẹp lên xe.

- Tôi lái xe nhanh lắm đấy, hai cô cẩn thận nhé.

Diệp Lăng Phi sau khi cài dây an toàn thì liền khởi động chiếc Audi A6 rời khỏi trung tâm thành phố Vọng Hải, đi vào đường Hoàn Thành. Từ đường Hoàn Thành đi xuống khoảng nửa km là trạm thu phí của đường cao tốc. Vừa vào đường cao tốc thì tốc độ của xe lập tức tăng lên.

- Sư phụ, người phải chú ý an toàn đó.

Vu Tiêu Tiếu nhắc nhở Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười nói:

- Yên tâm đi. Ngồi xe của tôi còn an toàn hơn ngồi máy bay số 1 của không quân Mỹ nữa. Chiếc máy bay nát đó còn có thể gặp nạn chứ xe tôi thì bảo đảm 100% không vấn đề gì.

Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu này thì nghe thấy bang một tiếng, khiến cho cả Trương Tuyết Hàn lẫn Vu Tiêu Tiếu đều sợ chết khiếp. Vu Tiêu Tiếu sợ hãi nói:

- Sư phụ, cẩn thận chứ.

Diệp Lăng Phi cười một tiếng nói:

- Không sao. Chiếc xe bên cạnh bị vỡ vỏ xe thôi.

Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn nhìn lai phía sau, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe trọng tải bị vỡ vỏ xe. Chiếc xe tải từ từ đứng lại rồi.

Vu Tiêu Tiếu quay đầu lại nói với Diệp Lăng Phi:

- Sư phụ, người cứ cẩn thận một chút vẫn hơn, tim cua Tuyết Hàn không tốt, người lái xe nhanh như thế tôi sợ Tuyết Hàn chịu không nổi.

Diệp Lăng Phi vừa nghe liền giảm tốc độ xuống còn khoảng 80km/h, miệng nói xin lỗi:

- Tôi quên mất, cô xem trí nhớ của tôi thật là, hi hi.

- Tôi không sao.

Trương Tuyết Hàn nói.

Vu Tiêu Tiếu nhìn Trương Tuyết Hàn nói:

- Nhìn mặt cậu trắng bệch ra như thế mà còn nói không sao nữa, chúng ta cứ từ từ đi đến đó được rồi, cùng lắm tối không về nữa, mình tin sư phụ sẽ giúp chúng ta tìm ra chỗ nghỉ, sư phụ, hôm nay người phải bao mọi chi phí cho bọn tôi đấy nhé, bọn tôi đều là sinh viên nghèo, trên người chẳng có được bao nhiêu tiền cả.

Trương Tuyết Hàn vừa mở miệng thì Vu Tiêu Tiếu đã vội nói với cô:

- Tuyết Hàn, sư phụ mình có tiền, nói thế nào thì cũng là chủ quản cấp cao của công ty, chúng ta không lừa tiền anh ấy thì lừa ai nữa chứ.

Diệp Lăng Phi cười ha ha, nhìn Vu Tiêu Tiếu qua kính chiếu hậu trong xe, nói:

- Tôi thu được một đồ đệ như cô đúng là xui xẻo mà, không những là phải dạy cô chơi game, còn phải chịu tiền mà cô tiêu nữa, chỉ cần tôi dẫn cô đi ăn cơm nữa thì chẳng phải tôi đã biến thành "trai ba theo" còn gì.

- Sư phụ, người nên biết đủ đi, không biết có bao nhiêu người muốn nói chuyện với tôi đều bị tôi từ chối hết đó.

Vu Tiêu Tiếu chu mỏ hỉnh mũi nói:

- Tôi là thiếu nữ dễ thương xinh đẹp vô địch vũ trụ đó, sư phụ, người nên thấy vinh hạnh vì được tôi tặng cho cơ hội này mới đúng, người nói có phải không hả?

Diệp Lăng Phi chẳng còn gì để nói được nữa, gặp phải thứ con gái da mặt dày không thua gì mình như Vu Tiêu Tiếu thì đến hắn cũng chẳng có cách gì nữa cả.

Đúng lúc đó có một chiếc xe thể thao màu trắng từ phía sau xe của Diệp Lăng Phi chạy vượt lên, chiếc xe thể thao màu trắng đó không vượt lên trên xe của Diệp Lăng Phi mà lại chạy song song.

Diệp Lăng Phi cau mày, hắn nhận ra chiếc xe thể thao này là con Mercedes-Benz S300L, giá trên thị trường khoảng hơn chín trăm nghìn tệ. Diệp Lăng Phi cau mày không phải vì chiếc xe thể thao này đáng giá bao nhiêu, một chiếc xe hơn chín trăm nghìn tệ thì cũng chẳng có gì đáng nói cả, hắn cau mày là vì chiếc xe này đuổi theo sau xe mình nhưng lại không vượt lên mà xếp hàng ngang chạy song song, đây chẳng rõ ràng là khiêu khích đó sao?

Diệp Lăng Phi nhìn sang chiếc xe thể thao đó thì thấy một thanh niên cỡ 25, 26 tuổi đang quay mặt nhìn sang bên này, thanh niên đó có khuôn mặt của một học sinh còn búng ra sữa, làn da trắng muốt, nếu đem so sánh với làn da màu đồng của Diệp Lăng Phi thì da của người thanh niên này lại giống với người quen cũ của Diệp Lăng Phi là Hứa Trọng Ân đang ngồi ở ghế bên cạnh hơn, thằng nhóc này xem chừng sắc khí không tồi, thiết nghĩ ở bệnh viện chăm sóc rất tốt.

- Hi, người đẹp, đi đâu thế?

Người thanh niên lái xe thò đầu ra ngoài chào hỏi Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn.

- Tôi tên Từ Khắc Nam, vừa từ nước ngoài về.

- Chết tiệt, tôi đã nói là không nên đi ra ngoài với các cô rồi mà.

Diệp Lăng Phi nghe thấy cách tiếp cặn vô sỉ đến thế của người thanh niên kia thì chịu không nổi trách Vu Tiêu Tiếu:

- Nhìn thấy chưa hả? Có một tên hoa hồ điệp đến rồi đó. Tiêu Tiếu, cô xử gọn hắn đi.

Vu Tiêu Tiếu nhìn mặt người thanh niên, khó chịu hừ mũi một tiếng, miệng lạnh lùng:

- Sư phụ, nhìn tôi này.

Nói xong, Vu Tiêu Tiếu liền thò đầu ra ngoài, trước tiên cô nhìn Hứa Trọng Ân đang ngồi bên cạnh người thanh niên hét lớn:

- Tôi nói họ Hứa kia, ngươi không nói với bạn ngươi bà đây làm gì hả? Muốn tán bà đây, hắn còn chưa đủ tư cách, nhóc con hỉ mũi chưa sạch bà đây không có hứng thú.

Hứa Trọng Ân nói với Từ Khắc Nam:

- Em nói anh Từ rồi, đừng có chọc vào mấy bà cô này, chọc không nổi đâu.

Từ Khắc Nam không tin điều đó, nói:

- Chú em, cậu còn phải học hỏi nhiều, xem tôi đây này.

Nói xong hắn liền giảm tốc độ một chút, vừa khéo chạy ngang với Vu Tiêu Tiếu. Hắn phóng khoáng hất đầu, nói:

- Người đẹp, có điện thoại không? Làm quen một chút nào, nói không chừng sau này còn thành bạn thân cũng nên ấy chứ.

- Tôi không có điện thoại, anh nên dẹp bỏ mộng tưởng ấy đi.

Vu Tiêu Tiếu hừ lạnh:

- Bà đây không thích thứ mặt trắng như ngươi, chỉ nhìn được mà chẳng làm ăn được gì cả.

Hihihi, Trương Tuyết Hào nhịn không được cười lên, nụ cười này vừa nở đã khiến Từ Khắc Nam mê mẩn tâm thần, đôi mắt hắn không rời khỏi Trương Tuyết Hàn, đột nhiên nghe Hứa Trọng An hét lên:

- Cẩn thận đó.

Từ Khắc Nam phát hiện xe của mình chỉ còn cách chiếc xe trọng tải lớn trước mặt không đầy mười mấy mét thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, vốn muốn vòng qua chiếc xe tải đó nhưng lại phát hiện chẳng có chỗ nào để vòng ra cả, có vẻ như chiếc Audi màu đen cố ý bức hắn phải tông vào chiếc xe tải trước mặt.

Từ Khắc Nam chẳng còn tâm trạng mà tán gái nữa, vội vàng giảm tốc, hắn vừa giảm tốc độ thì chiếc Audi liền vượt lên trên. Từ Khắc Nam vòng qua chiếc xe trọng tải lớn kia xong thì lại tiếp tục đuổi theo.

- Thẳng nhóc này đúng là không biết sống chết mà, còn muốn chơi nữa.

Diệp Lăng Phi cười lạnh một tiếng, vừa đạp chân ga định tăng tốc thì hắn bỗng nhớ đến Trương Tuyết Hàn, chu môi nói:

- Thôi bỏ đi, cứ để thẳng nhóc đó theo chúng ta, ai bảo trên xe của tôi có hai người đẹp chứ.

Trương Tuyết Hàn lại mím môi cười, Vu Tiêu Tiếu thấy Trương Tuyết Hàn cứ mím môi cười ngốc nghếch suốt thì mới ghé sát miệng lại tai cô, nói:

- Tuyết Hàn, cậu đừng biểu hiện ra cái vẻ si ngốc đó nữa được không hả? Mình thật nhìn không ra sư phụ mình thì có điểm nào tốt chứ, chẳng qua chỉ là một ông chú mà thôi, nếu để cho bác Trương biết được thì kiểu gì cậu cũng bị đuổi ra khỏi nhà cho xem.

Trương Tuyết Hàn đỏ mặt nhéo eo của Vu Tiêu Tiếu, miệng vẫn ôn nhu dịu dàng nói:

- Cậu lại nói lung tung gì thế? Chỉ là tâm trạng của mình hôm nay tốt thôi.

Vu Tiêu Tiếu đương nhiên không tin, nhẹ giọng nói:

- Tuyết Hàn, cậu giấu được mình chắc, mình cùng lớn lên với cậu đó, cậu nghĩ gì mình đều biết rõ như lòng bàn tay. Sao trước giờ mình chẳng bao giờ nghe cậu nhắc đến người đàn ông nào khác cả? Tuyết Hàn, cậu mau nói cho mình biết đi, cậu rốt cục có phải là cũng đã thích sư phụ mình một chút rồi không?

Trương Tuyết Hàn không đáp, đôi mặt cô sáng long lanh thứ ánh sáng mà Vu Tiêu Tiếu không thể nắm bắt được, cô nhẹ thở dài một tiếng, thấp giọng nói:

- Có lẽ mình không muốn khiến bản thân thấy tiếc nuối, ít nhất mình còn có được một đoạn hồi ức đẹp đẽ. Tiêu Tiếu, mình rất ngưỡng mộ cậu, còn mình không biết ngày nào thì sẽ....

- Được rồi, Tuyết Hàn đừng nói lung tung, xem cậu kìa, đang nói cái gì thế hả? Mình muốn nói, nếu cậu thật sự thích sư phụ mình thì mình sẽ giúp cậu.

Vu Tiêu Tiếu thấp giọng nói:

- Mình không tin sư phụ mình thấy cậu mà lại không động lòng, trừ khi hắn không phải là đàn ông nữa.

Trương Tuyết Hàn vội nói:

- Tiêu Tiếu, đừng làm thế, mình rất thích cảm giác hiện nay.

Vu Tiêu Tiếu nhìn Trương Tuyết Hàn một cái, thấp giọng nói:

- Làm sao mà mình lại quen biết với cái thứ ngốc nghếch như cậu chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui