Đô Thị Tàng Kiều

Thời tiết bên ngoài rất lạnh, điện thoại vẫn không hề có sóng.

Diệp Lăng Phi cõng Trương Lộ Tuyết, thúc giục ba cô gái còn lại đi mau.

- Chưa từng nghe nói qua vận động có thể sản sinh ra nhiệt năng sao, nếu các cô đi nhanh hơn thì sẽ không còn cảm giác lạnh nữa!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Hay chúng ta thi với nhau vậy, xem ai vượt qua được ngọn núi này trước!

- Diệp đại ca, vậy anh thua chắc rồi.

Đường Hiểu Uyển cười nói.

- Tụi em nhất định sẽ nhanh hơn anh!

Nhìn thấy ba cô gái chạy thẳng lên trên núi, Diệp Lăng Phi hai tay ôm chặt đùi Trương Lộ Tuyết, nói với Trương Lộ Tuyết ở đằng sau:

- Ôm chắc tôi vào. Tôi tăng tốc đây!

- Anh có được không?

Trương Lộ Tuyết ôm chặt cổ của Diệp Lăng Phi, lo lắng hỏi:

- Có phải tôi hơi nặng không?

- Vẫn ổn. Chính là ngực cô húc vào tôi không thoải mái lắm. Nếu như không có hai cái đó thì tốt hơn nhiều rồi!

Diệp Lăng Phi đùa, khiến cho Trương Lộ Tuyết há miệng cắn vào bả vai Diệp Lăng Phi một cái, yếu ớt nói:

- Anh chính là đồ lưu manh. Tôi sẽ không thay đổi cách gọi đâu!

- Không đổi thì không đổi!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Cho dù Diệp Lăng Phi có cõng Trương Lộ Tuyết nhưng tốc độ leo núi của hắn nhanh hơn ba cô gái kia nhiều. Lúc Diệp Lăng Phi đã đứng trên núi, ba cô gái kia vẫn còn thở hồng hộc leo lên.

Diệp Lăng Phi đứng trên đỉnh núi rút điện thoại ra, may quá, đã có một vạch sóng. Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Dã Thú. Sau khi Dã Thú nghe được giọng của Diệp Lăng Phi, kích động hét lớn lên:

- Lão đại, anh ở đâu, em lập tức đến cứu anh!

- Cứu cái mông cậu. Bây giờ anh đang ở trên đỉnh núi. Mẹ kiếp. Cái thời tiết quái quỷ này sao lại lạnh thế chứ. Dự báo thời tiết nói thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Dự báo thời tiết nói có không khí lạnh, nhiệt độ vẫn còn xuống thấp. Em đã dời người đến núi Ngọc Kê hết rồi. Khách sạn mà chúng ta ở cũng bị nước lũ chìm ngập hết cả. Nghe mấy thằng khốn nói đây là hiện tượng trăm năm chưa gặp được. Mấy tên khốn đó lại tổ chức cứu nạn. Dựa vào thống kê của bọn họ trên núi chí ít cũng có ba bốn trăm khách du lịch bị mắc kẹt.

Dã Thú mắng.

- Nhưng em thấy mấy tên khốn đó vốn chẳng có phương pháp gì cứu nạn cả, phương án cứu nạn đặt ra chẳng có một tí tác dụng khỉ chó nào hết.

- Ít phí lời chút đi, bây giờ cậu giúp anh tìm bản đồ đi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh không thành vấn đề. Nhưng bọn Hiểu Uyển thì không được rồi!

Dã Thú nhanh chóng dựa vào lời dặn dò của Diệp Lăng Phi tìm ra được bản đồ của núi Ngọc Kê, sau khi tìm được vị trí Diệp Lăng Phi đang ở, Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi chỉ cần đi thẳng về hướng tây, ở đó có một con sông, chỉ cần qua được con sông đó thì đoạn đường còn lại rất dễ đi. Nhưng bây giờ không dễ gì có thể vượt qua con sông đó được.

Dã Thú bảo với Diệp Lăng Phi hắn sẽ mang đồ đến. Chỉ cần Diệp Lăng Phi đến được con sông đó, việc còn lại cứ giao cho hắn.

- Ừm, cứ làm như vậy!

Diệp Lăng Phi lại nhắc nhở Dã Thú chuẩn bị nhiều quần áo, lương thực, nước uống... một chút. Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Dã Thú, Diệp Lăng Phi cõng Trương Lộ Tuyết nói với mấy người Đường Hiểu Uyển:

- Chúng ta chỉ cần đi về hướng tây, đến được con sông đó là ok rồi. Đừng có mong ngóng gì mấy nhân viên cứu nạn đó có thể đến được đây. Nếu như chúng ta cứ ở đây đợi tiếp chỉ có thể chết cóng ở đây thôi!

Ba cô gái đó thở phào một hơi, lúc nãy thật mệt bở hơi tai. Diệp Lăng Phi nhìn thấy ba cô gái này mệt thành bộ dạng như vậy hắn không nhẫn tâm. Nhưng lúc này Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào khác. Nếu không để cho ba cô gái đó vận động nhiều lên, vậy chỉ có thể càng lúc càng lạnh thôi.

- Đi thôi, tôi kể chuyện cho mọi người nghe!

Diệp Lăng Phi nói rồi dẫn mọi người cùng đi xuống núi. Hắn vừa đi vừa nói:

- Câu chuyện này rất buồn cười, nếu các cô cười hư cả cái bụng thì đừng có trách tôi đó nha!

- Giám đốc Diệp, anh đừng có kể bậy. Ai chẳng biết anh sẽ kể chuyện cười đồi trụy gì gì đó!

Trịnh Khả Nhạc trải qua một đêm thì hiện rõ thái độ thân mật với Diệp Lăng Phi nhiều hơn rồi. Ngay cả nói chuyện cũng không mất tự nhiên như trước đây. Cô và Từ Oánh đi cùng nhau, miệng nói:

- Từ Oánh, cô nói có đúng không?

- Tôi không biết!

Từ Oánh nói.

Đường Hiểu Uyển cũng phụ họa theo:

- Em có thể làm chứng. Diệp đại ca thích nhất là kể chuyện cười đồi trụy!

- Ha ha!

Trương Lộ Tuyết nằm trên lưng Diệp Lăng Phi bật cười. Giọng của cô rất yếu ớt, nói:

- Nhìn thấy chưa, anh chính là đồ lưu manh!

- Lưu manh thì lưu manh, có gì đâu nào, có một câu nói rất hay, đàn ông không háo sắc đơn thuần chính là có bệnh. Dựa vào quan điểm bây giờ mà xem, Liễu Hạ Huệ thời cổ đại không phải bệnh liệt dương thì cũng là tính vô năng!

Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho mấy cô gái cười hả hê một trận. Tiếng cười này dường như thổi tan đi không khí lạnh xung quanh. Mọi người rõ ràng cảm thấy cơ thể mình ấm lên rồi.

Diệp Lăng Phi hắng giọng từ từ nói:

- Tôi kể cho mọi người nghe câu chuyện của một chú thỏ trắng nhỏ. Mọi người đi đường cẩn thận nha!

Diệp Lăng Phi nói xong lấy tay hất mông của Trương Lộ Tuyết lên khiến cho cơ thể của Trương Lộ Tuyết dịch lên trên. Miệng nói:

- Cô cũng vậy, không được cười ngặt nghẽo rớt xuống đó, nếu vậy tôi sẽ ăn không tiêu được đâu!

- Diệp đại ca, anh chưa kể sao anh biết bọn em sẽ cười chứ!

Đường Hiểu Uyển cười nói.

- Nói không chừng chuyện cười này của anh chẳng buồn cười chút nào hết!

- Nếu như tôi ép cười các cô sẽ làm thế nào?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tùy anh là được chứ gì!

Trịnh Khả Nhạc và Từ Oánh, Đường Hiểu Uyển sau khi nháy mắt nhau, ba cô đã hạ quyết tâm thế nào cũng không được cười. Thế là Trịnh Khả Nhạc mới nói:

- Nhưng mà, nếu như anh không khiến cho tụi em cười được. Vậy giám đốc Diệp phải đáp ứng điều kiện của tụi em!

- Điều kiện gì?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Ừm, vẫn chưa nghĩ ra!

Trịnh Khả Nhạc nói.

- Giám đốc Diệp, anh có dám đồng ý không?

- Đồng ý thì đồng ý, có gì ngon chứ!

Diệp Lăng Phi giơ bộ mặt không quan trọng vấn đề, mở miệng đồng ý liền. Diệp Lăng Phi lúc này mới bắt đầu kể chuyện cười.

- Câu chuyện là nói về cuộc thử nghiệm thực lực của cảnh sát ba khu vực Mỹ, Hồng Kông và Trung Quốc đại lục. Liên hiệp quốc bỏ ba con thỏ trong rừng sâu, xem cảnh sát của ba khu vực này ai bắt được con thỏ trước!

Diệp Lăng Phi vừa nói xong câu thì Đường Hiểu Uyển đã cắt ngang:

- Diệp đại ca, có phải liên hiệp quốc rảnh quá không có việc gì làm à, sao lại đưa ra phương pháp này chứ!

- Đúng thế, đúng thế, rất vô vị!

Trịnh Khả Nhạc cũng phụ họa theo.

- Cách này rất kém trí tuệ!

- Các cô nghe là được rồi, hà tất phải tào lao như vậy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Người ta nguyện làm như vậy thì có liên quan gì đến các cô chứ!

- Người ta chỉ là nói thôi mà!

Hai tay Đường Hiểu Uyển xoa cánh tay của mình. Xoa cho cánh tay lạnh cóng đó ấm hơn một chút. Cô đá văng cục đá dưới chân mình. Miệng bất bình nói:

- Người ta chỉ là hỏi thôi, ai không cho người ta hỏi chứ. Đúng là bá đạo!

Diệp Lăng Phi biết mấy nha đầu này cố ý tìm cơ hội, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, tiếp tục nói:

- Rừng sâu đầu tiên là của cảnh sát Mỹ. Đầu tiên bọn họ bỏ ra thời gian nửa ngày để họp đưa ra kế hoạch tác chiến. Phân công nghiêm ngặt. Sau đó phái bộ đội đặc chủng nhanh chóng thâm nhập vào rừng sâu tiến hành bao vây lục tìm. Kết quả là vì họp mà đã làm nhỡ thời gian. Thỏ đã chạy mất tiêu!

- Chuyện cười vô vị. Không buồn cười tí nào cả!

Trịnh Khả Nhạc chu môi nói. Đường Hiểu Uyển và Từ Oánh cũng phụ họa theo nói. Ngay cả Trương Lộ Tuyết cũng ừm lên một tiếng.

- Anh vẫn chưa kể xong mà!

Diệp Lăng Phi thấy được nếu dựa vào phương thức làm gián đoạn của mấy tiểu nha đầu này mà kể tiếp thì chuyện cười này vốn không thể nào xem là truyện cười được. Thế là hắn đơn giản nói:

- Đến lượt cảnh sát Hồng Kông. Bọn họ phái ra hơn một trăm đặc nhân và hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát bao vây khu rừng. Có người dẫn đầu rống lên nói với con thỏ. Ngươi đã bị bao vây rồi, mau ra đây đầu hàng đi. Kết quả đợi sau khi bọn họ tiến vào trong khu rừng, con thỏ đó nhân lúc gọi hàng đã chạy mất tiêu. Cuối cùng đến đội cảnh sát Trung Quốc. Trung Quốc chỉ phái ra bốn cảnh sát. Bốn cảnh sát này đầu tiên là đánh mạt chược cả một ngày, đến lúc hoàng hôn mới mỗi người cầm một cây côn cảnh sát đi vào rừng, chưa đầy năm phút thì nghe trong rừng vọng ra tiếng kêu thảm thiết của động vật. Không lâu sau bốn cảnh sát này mỗi người hút một điếu thuốc vừa nói vừa cười đi ra. Theo sau còn lôi một con gấu mặt mũi bầm dập. Con gấu đỏ thoi thóp nói đừng có đánh nữa, tôi chính là thỏ đây.

Sau khi Diệp Lăng Phi kể xong, bốn cô gái đó ngậm chặt miệng, mặt đỏ bừng lên. Cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không nhịn được bật cười ha ha.

Nhìn thấy bốn cô gái cười, Diệp Lăng Phi cũng cười ha ha theo.

Nhưng bốn cô gái này lại không có thể lực tốt như Diệp Lăng Phi. Lại cộng với con đường này khó đi. Có một số nơi còn bị mấy tảng đá lăn từ trên núi xuống chặn lại, mấy cô gái này nhanh chóng không thể chèo chống tiếp được nữa. Đường Hiểu Uyển thở hồng hộc nói:

- Diệp đại ca. Tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi đi!

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Không được, chúng ta phải nhanh chóng đến con sông đó. Ai biết được đằng sau sẽ phát sinh ra những chuyện gì nữa. Anh thấy trời lạnh còn dễ giải quyết, chỉ sợ sạt lở núi.

Diệp Lăng Phi vừa dứt lời liền nghe tiếng kêu thất thanh của Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi sững sờ vội vàng cõng Trương Lộ Tuyết đuổi theo Trịnh Khả Nhạc. Chỉ nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc dùng ngón tay trỏ chỉ vào người đang ông mặc áo thun ngắn tay nằm ngay trước mặt, giọng run bần bật nói:

- Dọa...dọa chết em rồi!

Diệp Lăng Phi đặt Trương Lộ Tuyết xuống, bảo Từ Oánh đến chăm sóc Trương Lộ Tuyết. Hắn bước nhanh đếnn trước mặt người đàn ông đó, đặt tay dưới mũi người đàn ông đó. Tiếp theo là lắc lắc đầu nói:

- Người chết rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui