Đô Thị Tàng Kiều

Nhưng là phó giám đốc Trương thiếu kinh nghiệm công việc, căn bản không thế đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc này.

Diệp Lăng Phi nói,

- Một khi tập đoàn Tân Á để Trương Lộ Tuyết lãnh đạo, rất dễ làm cho tập đoàn Tân Á xuống dốc.

Trần Ngọc Đình ánh mắt kiên định, nói:

- Tôi kiên trì cho rằng phó giám đốc Trương là người thích hợp nhất, kinh nghiệm quản lý cần phải chậm rãi tích lũy trong thực tế, mà phó giám đốc Trương đã tiếp nhận giáo dục về phương diện quản lý, nàng vốn là học quản lý, đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn không thể nghi ngờ là người thích hợp nhất.

Trần Ngọc Đình nói xong, lại liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi hơi thở dài, nói:

- Trần phó tổng, tôi hy vọng cô có thể lý trí một chút, không nên vì tổng giám đốc Trương đề bạt cô, liền cho rằng con gái ông ấy thuận lý thành chương trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tân Á.

Trần Ngọc Đình ngữ khí có chút không vui, nói:

- Diệp giám đốc, tôi cho rằng phó giám đốc Trương hoàn toàn có năng lực trở thành tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, chính thức có thành kiến với phó giám đốc Trương chính là anh, phó giám đốc Trương còn chưa đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn, anh đã bất mãn với cô ấy, đây là không nên. Bây giờ việc anh phải nghĩ chính là làm thế nào hiệp trợ tổng giám đốc mới làm việc cho tốt, tôi cho rằng chỉ cần người của tập đoàn chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể làm cho tập đoàn Tân Á phát triển rất tốt.

Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Trần Ngọc Đình, hơi hơi thở dài. Hắn ngẫm lại cũng đúng, có lẽ chính mình thật sự là có thành kiến với Trương Lộ Tuyết đi, nói không chừng một khi Trương Lộ Tuyết lên làm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, sẽ quản lý tập đoàn được rất tốt.

Còn nữa, lúc này nói chuyện đề tài này không khỏi có chút quá sớm, còn không biết tình huống của Trương Khiếu Thiên bên kia thế nào. Lúc này, chỉ có một số ít ước gì Trương Khiếu Thiên chết đi sẽ rất vui vẻ, tỉ như Tiền Thường Nam là người như thế. Diệp Lăng Phi không nói chuyện với Trần Ngọc Đình nữa. Mà cất bước đi về phía hành lang tầng hai.

Bên trong hành lang, cao tầng tập đoàn Tân Á đều đang bàn bạc. Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Tiền Thường Nam, liền nhìn thấy Tiền Thường Nam trên mặt giả bộ rất lo lắng, cùng vài tên thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn đang xì xào bàn tán. Diệp Lăng Phi không cần nghĩ cũng biết lúc này Tiền Thường Nam đang hả hê, hắn đang cùng thành viên hội đồng quản trị đàm luận sau này tập đoàn Tân Á nên làm thế nào.

Trương Khiếu Thiên làm phẫu thuật mở hộp sọ, cho dù có thể sống tiếp, trí lực tất nhiên cũng thoái hóa. Không thích hợp đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á. Nhưng trong tay Trương Khiếu Thiên nắm cổ phần tập đoàn, nói vậy ông ta không thể làm, cũng sẽ để cho con gái ông ta Trương Lộ Tuyết tiếp tục đảm nhiệm vị trí chủ tịch. Mà chức vị tổng giám đốc này cũng có thể rơi vào trong tay Trương Lộ Tuyết, chỉ là trước mắt Trương Lộ Tuyết khiếm khuyết kinh nghiệm quản lý tập đoàn, nếu như để cho Trương Lộ Tuyết đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tân Á, sẽ là mạo hiểm rất lớn.

Mấy tên thành viên hội đồng quản trị ở chỗ này xì xào bàn tán, nhỏ giọng nghị luận. Diệp Lăng Phi đi đến trước mặt Tiền Thường Nam, liếc mắt nhìn Tiền Thường Nam một cái. Vừa vặn Tiền Thường Nam cũng nhìn Diệp Lăng Phi. Từ trong ánh mắt Tiền Thường Nam, Diệp Lăng Phi nhìn ra được nội tâm Tiền Thường Nam đang đắc ý. Tiền Thường Nam đang tính toán làm thế nào đem Diệp Lăng Phi đuổi ra khỏi tập đoàn Tân Á. Chỉ là ở loại trường hợp này, Tiền Thường Nam không thể biểu hiện ra ngoài. Diệp Lăng Phi cũng chẳng muốn so đo với Tiền Thường Nam, hắn trực tiếp đi tới ngay phía trước, liền nhìn thấy ở bên ngoài phòng cấp cứu, vợ Trương Khiếu Thiên được Trương Lộ Tuyết dìu ngồi ở trên ghế, vợ Trương Khiếu Thiên trên mặt tràn đầy nước mắt. Mà trên mặt Trương Lộ Tuyết cũng đầy nước mắt, chỉ là, Trương Lộ Tuyết so với mẹ nàng kiên cường hơn, dìu mẹ của mình, không dám nhìn vào phòng cấp cứu.

Mà Bạch Cảnh Sùng cùng Bạch Tình Đình thì đứng ở bên cạnh mẹ con Trương Lộ Tuyết, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm. Bạch Cảnh Sùng thở vắn than dài, vì người bạn lâu năm này của mình mà lo lắng. Bạch Tình Đình ngồi bên cạnh mẹ Trương Lộ Tuyết, nàng đang an ủi mẹ Trương Lộ Tuyết.

Diệp Lăng Phi đi tới, do dự có nên đi qua hay không. Hắn rất lo lắng sự xuất hiện của mình sẽ khiến cho Trương Lộ Tuyết không vui, dù sao lúc trước chính mình và Trương Lộ Tuyết từng khắc khẩu.

Ngay trong lúc Diệp Lăng Phi do dự. Bạch Tình Đình ngẩng đầu. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Từ bên cạnh mẹ Trương Lộ Tuyết đứng lên. Đi về phía Diệp Lăng Phi. Lúc này cho dù Diệp Lăng Phi nghĩ muốn rời đi cũng không còn kịp rồi. Không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi tới. Len lén đánh giá phản ứng của Trượng Lộ Tuyết. Nhưng nhìn thấy Trương Lộ Tuyết không để ý tới mình. Chỉ lo nhìn phòng cấp cứu. Hắn mới hơi chút yên tâm.

Bạch Tình Đình bên cạnh đi tới Diệp Lăng Phi. Vươn bàn tay nhỏ kéo tay Diệp Lăng Phi. Kéo Diệp Lăng Phi đến một bên. Bạch Tình Đình thấp giọng nói:

- Ông xã, lần này Trương bá bá rất nguy hiểm. Nhưng em ở chỗ này có chút không quen. Anh cũng biết quan hệ của em và Trương Lộ Tuyết không tốt lắm.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình. Muốn biết Bạch Tình Đình đến cùng chuẩn bị làm gì. Bạch Tình Đình lại len lén nhìn Trương Lộ Tuyết nói:

- Em không biết có nên lưu lại hay không.

- Chuyện này có gì đâu. Em và Trương Lộ Tuyết quan hệ không tốt. Nhưng không có nghĩa là vợ chồng tổng giám đốc Trương đối với em không tốt. Nhưng nếu như em cảm giác ở lại bên cạnh Trương Lộ Tuyết không quen. Như vậy không nên ở lại chỗ đó. Đi, chúng ta đến đối diện đứng cũng được.

Diệp Lăng Phi vừa nói liền kéo Bạch Tình Đình đứng ở bên trái phòng cấp cứu.

Trương Lộ Tuyết hai mắt đẫm lệ liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình một cái. Môi nàng giật giật. Nhưng không nói ra lời. Diệp Lăng Phi lại lo lắng đúng lúc này Trương Lộ Tuyết nổi điên với chính mình. Đến lúc đó sẽ làm cho hắn rất khó xử.

Phẫu thuật mở hộp sọ không phải tiểu phẫu. Vừa làm chính là kéo dài đến mấy giờ. Trưa lại không ăn cơm. Diệp Lăng Phi liền cảm giác đã đói bụng. Lúc này những người đó bên trong hành lang đều không đi. Còn chờ kết quả phẫu thuật của Trương Khiếu Thiên. Diệp Lăng Phi đưa tay rờ lên bụng. Thầm nghĩ:

"Đây là chuyện gì chứ. Quan hệ giữa ta và Trương Khiếu Thiên chỉ có thể tính bình thường. Còn phải đói bụng chờ ở chỗ này.

Diệp Lăng Phi mặc dù trong lòng nghĩ vậy. Nhưng hắn liếc Tình Đình thấy không có bất cứ phản ứng gì. Không thể làm gì khác hơn là chịu đựng.

Đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, mẹ con Trương Lộ Tuyết hai người thoáng cái liền đứng lên, lo lắng vây quanh bác sĩ, hỏi tình huống của Trương Khiếu Thiên.

Vị bác sĩ kia trên mặt mang theo ý cười, hiển nhiên ca phẫu thuật này rất thành công, ông ấy nói:

- Hiện tại mảnh nhỏ bên trong đầu chúng tôi đã lấy ra, chỉ có điều bây giờ người bệnh còn đang hôn mê.

Nói tới chỗ này, vị bác sĩ kia lại nói:

- Phẫu thuật mở hộp sọ vốn cũng rất mạo hiểm, tôi chỉ có thể nói ca phẫu thuật này rất thành công, nhưng bây giờ người bệnh còn đang trong thời kì nguy hiểm, cần phải chăm sóc tỉ mỉ, nhất là mấy ngày nay, các vị là người nhà bệnh nhân nhất định phải gọi ông ấy nhiều, làm cho ông ấy nhanh chóng tỉnh lại.

Vị bác sĩ kia cũng không nói hậu quả, nếu như Trương Khiếu Thiên không tỉnh lại, như vậy có thể cả đời biến thành người thực vật. Đương nhiên, đây là kết quả xấu nhất, xét về tổng thể, ca phẫu thuật này của bệnh viện Trung Tâm vẫn là tương đối thành công, trước mắt không có xảy ra sự cố, trong đông đảo bệnh viện của thành phố Vọng Hải, bệnh viện Trung Tâm ở phương diện phẫu thuật mở hộp sọ này là bệnh viện tốt nhất.

Nghe bác sĩ vừa nói như vậy, mẹ con Trương Lộ Tuyết mới yên lòng. Nhưng tạm thời Trương Khiếu Thiên chưa tỉnh táo lại, vẫn làm cho mẹ con Trương Lộ Tuyết lo lắng, mẹ con các nàng ở lại chăm sóc Trương Khiếu Thiên, bảo những người khác đều quay về.

Bạch Cảnh Sùng ngẫm lại cùng đúng, mình ở chỗ này cũng không giúp được cái gì, liền dặn dò mẹ con Trương Lộ Tuyết có chuyện gì thì gọi điện thoại liên lạc, nếu như cảm thấy bệnh viện trong nước không được, có thể nghĩ đến bệnh viện ở Mỹ.

Ngay lúc Bạch Cảnh Sùng và hai mẹ con Trương Lộ Tuyết nói chuyện, Diệp Lăng Phi kéo Bạch Tình Đình đến một bên, thấp giọng nói:

- Bà xà, bụng anh đói rồi, đi ra ngoài ăn cơm đi.

Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, thấp giọng nói:

- Nhịn một lát nữa, nói chung anh không thể cứ như vậy mà đi chứ, dù sao cũng phải nói một tiếng chứ.

Diệp Lăng Phi cau chân mày lại, hiện tại hắn rất không muốn nói chuyện với Trương Lộ Tuyết, chỉ sợ Trương Lộ Tuyết dưới tình huống tâm trạng không yên, nợ cũ nợ mới với mình cùng tính một lượt. Nhưng Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình đi qua chào mẹ con Trương Lộ Tuyết, hắn cũng không có biện pháp, đành đi tới trước mặt hai mẹ con Trương Lộ Tuyết, miệng nói:

- Bá mẫu, Lộ Tuyết, hai người chú ý nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì, cứ việc bảo cháu đi làm, cháu thấy trưa nay hai người cũng chưa ăn cơm, có muốn cháu đi mua cho hai người chút đồ không?

- Không cần, cám ơn.

Trương Lộ Tuyết vành mắt đỏ hoe, thản nhiên nói với Diệp Lăng Phi,

- Diệp giám đốc, chuyện bên công ty phiền toái anh vậy.

- Yên tâm đi!

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết không có tức giận, không tự chủ được khe khẽ thở phào. Nhưng lúc hắn mới vừa thở phào một tiếng, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình rất kì quái liếc mắt nhìn hắn một cái, mặc dù Bạch Tình Đình không nói gì, nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi lại quặn lên, thầm nghĩ:"Chẳng lẽ Tình Đình nhìn ra được quan hệ của mình và Trương Lộ Tuyết?"

Diệp Lăng Phi không dám khẳng định, trong lòng có chút bất an. Bạch Tình Đình và hai mẹ con Trương Lộ Tuyết nói mấy câu, liền cùng Diệp Lăng Phi đi ra khỏi bệnh viện. Bạch Cảnh Sùng không đi cùng Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi, ông ta trực tiếp quay về tập đoàn, mới vừa cùng Chu Hồng Sâm bàn bạc chuyện di dời xưởng sản xuất chất hóa học, Bạch Cảnh Sùng biết chuyện này chỉ là vừa mới bắt đầu.

Không thể nghi ngờ, Bạch Cảnh Sùng đối với dự án này rất có tin tưởng, trong mắt Bạch Cảnh Sùng, kế hoạch lập ra khu đô thị mới này sẽ mang đến chỗ tốt rất lớn cho sự phát triển của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Bạch Cảnh Sùng cảm thấy vì con gái của mình có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy mà kiêu ngạo, đồng thời, hắn cũng nghĩ đến vấn đề mà Bạch Tình Đình chưa nghĩ được, đó chính là vấn đề tài chính.

Tuy nói có thể từ từ đầu nhập tài chính, nhưng gia đoạn đầu cần tài chính khơi động cũng rất nhiều, chi dựa vào tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là không có năng lực đạt được tài chính lưu động lớn như thế, chỉ có thể vay vốn ngân hàng. Bạch Cảnh Sùng định dùng dự án Dương Quang gia viên làm tài sản thế chấp ngân hàng.

Bạch Tình Đình đi tới xe mình, Diệp Lăng Phi cùng vừa vặn mở cửa xe mình ra. Diệp Lăng Phi hô:

- Bà xã, chúng ta đi đâu ăn cơm?

Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Hôm nay em bận rộn đến trưa, cảm giác hơi mệt, hay là về nhà, em muốn tắm rửa một cái trước đã.

Diệp Lăng Phi vội vã gật đầu, nói:

- Được, để anh gọi điện thoại cho vú Ngô, bảo cô ấy chuẩn bị cơm.

Bạch Tình Đình cũng không nói lời nào, trực tiếp mở cửa xe, lên xe. Diệp Lăng Phi càng thêm cảm giác là Bạch Tình Đình biết chuyện gì rồi, trong lòng hắn càng thêm trở nên bất an, âm thầm nói: "Khụ, cho dù nói dối kín kẽ đến đâu cũng có ngày bị bóc trần, chỉ hy vọng thời gian chưa bị bóc trần này càng dài càng tốt."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui