Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi giơ chân đạp thẳng vào ngực tên đàn ông trung tuổi đó, chọt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, ngay sau đó hắn liền ói ra máu, miệng cầu khẩn nói:

- Câu xin cậu, xin cậu tha cho tôi.

Diệp Lăng Phi rút chân lại, không thèm để ý tới hắn, cất bước về phía tên đầu trọc đang nằm dưới đất. Tên đầu trọc bị Diệp Lăng Phi đạp cho khá nặng, giờ vẫn đang nằm dài trên đường, không sao bò dậy được. Diệp Lăng Phi bước tới phía trước tên đầu trọc, tay phải túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn như kéo một con chó chết tới trước mặt hai tên kia ném xuống, mở miệng quát:

- sit, hôm nay ông đây đang thấy rất vui vẻ thì bị tụi chó chúng mày làm hỏng hét rồi, bọn chó chúng mày chán sống rồi hả, tụi mày nhớ cho kỹ, sau chỉ cần những nơi nào có ông đây xuất hiện thì bọn chó tụi mày phải cút xa, nếu còn để tao nhìn thấy thì tao sẽ móc mặt tụi mày.

- Vâng, vâng, tôi không dám nữa đâu, không dám nữa.

Diệp Lăng Phi mắng xong tên đầu trọc thì quay sang mấy tên kia, quát:

- Bọn mày cũng thế, cút ngay cho tao, đừng để tao nhìn thấy, cút ngay!

Người sợ nhất là gặp phải những tên cứng đầu, mấy tên này ngày ngày đều ở đây lừa gạt, trộm cắp, hôm nay biết chắc sẽ có mấy người đi qua nơi này, lại không quen đường đất vì thế bọn chúng mới định lừa tiền của họ. Hôm nay coi như gặp phải tên cứng đầu Diệp Lăng Phi khiến bọn chúng sợ tới mức chạy thừa sống thiếu chết, không dám lưu nửa bóng dáng lại đây.

Diệp Lăng Phi phủi phủi lòng bàn tay rồi mới lên xe.

Diệp Lăng Phi vừa lên xe thì nghe thấy tiếng hỏi thăm ân cần của Bạch Tình Đình:

- Ông xã, không sao chứ, có cần báo cảnh sát không?

Bạch Tình Đình này nhìn thấy Diệp Lăng Phi bị mấy tên to con kia vây lấy thì trong lòng nàng do dự xem có nên chạy đi báo cảnh sát hay không. Nhưng sau đột nhiên thấy Diệp Lăng Phi đánh bọn chúng tới mức phải khóc lóc cầu xin, cô mới tròn mắt ngạc nhiên về thủ pháp hung dữ của Diệp Lăng Phi.

Trước đây Bạch Tình Đình chưa hề nhìn thấy Diệp Lăng Phi hung dữ như hôm nay, trong mắt Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi luôn là người đàn ông thích đùa nghịch và chọc ghẹo mình. Người đàn ông này có lúc rất vô lại, có lúc lại rất sung mãn và tràn đầy tự tin. Tóm lại, trong mắt Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi luôn là người thích cười đùa.

Nhưng giờ đây, Diệp Lăng Phi lại hiện lên là một kẻ rất hung tàn, ánh mát hung dữ kia khiến người khác cảm thấy sự tôn nghiêm không sao kháng cự được... khiến Bạch Tình Đình cảm thấy đây là tính cách khác của chồng mình, và tính cách này trước giờ không hề thể hiện cho mình thấy. Bạch Tình Đình lúc này mới ý thức được trước nay Diệp Lăng Phi thương yêu, chiều chuộng và bảo vệ cô như thế nào.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhìn mình với ánh mắt tràn ngập yêu thương và quan tâm thì trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn cười nói:

- Bà xã, không sao rồi. Đó chỉ là mấy tên lưu manh nhãi nhép thôi, nào, anh đã cho bọn chúng một trận rồi, chúng ta không nên để mấy tên đó phá hỏng tâm trạng của chúng ta. Anh thấy giờ cũng không sớm nữa, chúng ta mau tới chùa Thanh Sơn thì hơn.

Vì cửa chùa Thanh sơn thường tới sáu giờ hơn là đóng cửa, dù bây giờ có phóng nhanh qua đó thì khéo thắp hương chưa kịp cháy thì chùa đã đóng cửa rồi.

Do đó, trước tiên cần phải tới thành phố Thanh Dương ngay cạnh chùa Thanh Sơn để tìm một khách sạn nghỉ ngơi. Sáng sớm mai sẽ lên chùa đốt hương bái Phật.

Thanh Dương là một thành nhỏ, dân số khoảng sáu trăm người. Thành Thanh Dương nằm sát ngay cạnh chùa Thanh Sơn vì thế việc kinh doanh buôn bán chủ yếu dựa vào nguồn khách du lịch và ẩm thực. Thành phố nhỏ này không có khách sạn năm sao. Thậm chí ngay cả khách sạn cao cấp nhất ở đây - khách sạn Thanh Dương cũng chỉ xứng tầm với khách sạn tầm thường tại thành phố Vọng Hải.

Diệp Lăng Phi cho xe dừng vào trước cửa khách sạn Thanh Dương. Ba người xuống xe, bước vào trong khách sạn Thanh Dương.

Phòng cao cấp nhất trong khách sạn Thanh Dương một tối cùng chưa tới ba trăm đồng, lại còn bao cả cơm tối và cơm sáng. Diệp Lăng Phi thuê ba phòng tại khách sạn. Sau khi đặt tiền phòng xong, nhân viên phục vụ khách sạn liền dẫn ba người lên phòng.

Diệp Lăng Phi vừa tới trước cửa phòng mình liền nhận được ngay điện thoại của Dã Thú. Diệp Lăng Phi vừa mở cửa phòng vừa hỏi:

- Dã Thú, có chuyện gì thế?

- Đại ca, ra ngoài uống rượu đi. Em và Dã Lang buồn quá chẳng có việc gì làm đang định mời anh đi uống rượu!

Dã Thú vừa nói vừa cười ha hả, nghe giọng, có vẻ tâm trạng Dã Thú lúc này rất vui.

Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng, rút chiếc thẻ phòng xuống, nhét vào tường, đóng cửa lại, cười nói:

- Giờ ta đang ở Thanh Dương, cách thành phố Vọng Hải mấy trăm km, sao mà đi được

Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa ném túi của mình xuống chiếc ghế cạnh giường, cởi dép ra, nằm ngay lên giường.

- Đại ca, anh đi Thanh Dương làm gì thê?

- Còn có thể làm gì nữa, chẳng phải Tổng giám đốc Tập đoàn Tân Á cấp trên của tao mới xảy ra tai nạn sao, bà xã nhà ta trong lòng lo lắng, muốn đi chùa Thanh sơn bái Phật. Tao thì chẳng tin điều đó, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, tao không thể để bà xã của tao một mình tới được, tao không yên tâm, thế nên mới theo tới đây.

Dã Thú cười hì hì nói:

- Đại ca, thế thì thôi vậy. Dã Lang vốn định đưa theo cô bạn gái mới quen tới giới thiệu với đại ca nhưng tình hình này thì chỉ còn cách đợi đại ca về rồi mới nói thôi. Thế thôi, đại ca, em có thể hiểu tâm trạng của đại ca lúc này.

- Dã Lang có bạn gái mới?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi:

- Tên tiểu tử này làm quen lúc nào thế, đến ta cũng không thèm báo cáo một câu. Dã Thú, đưa điện thoại cho Dã Lang, ta muốn nói chuyện với hắn!

Dã Thú vâng lời đưa điện thoại cho Dã Lang. Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy tiếng của Dã Lang liền hỏi:

- Dã Lang, sao ngươi dám giấu bí mật với ta hả, kết bạn gái lúc nào mà cũng không nói với đại ca một câu hả?

Dã Lang không thích nói nhiều như Dã Thú, hắn chỉ thản nhiên cười nói:

- Liên lạc lâu rồi, chỉ có điều cả hai người đều coi nhau như bạn bè, em cảm thấy tính cách của cô ấy khá tốt, là giáo viên mầm non.

- Giáo viên mầm non?

Diệp Lăng Phi nhớ Dã Thú trước có nhắc tới việc Dã Lang và một cô giáo dậy mầm non đang đi lại với nhau, liền cười nói:

- Ta nhớ ra rồi, tên tiểu tử nhà ngươi cũng dám chơi trò này với ta, được thôi, chờ ta quay về, dẫn tới cho ta xem mắt.

- Ma...đại ca, em biết rồi!

Dã Lang định gọi Diệp Lăng Phi là Ma vương, nhưng hắn nghĩ ở đây có nhiều người ngoài nên đổi xưng hô thành đại ca, Diệp Lăng Phi cười nói:

- Thôi nhé, mấy người chơi đi, đợi lúc nào ta về nói tiếp.

Vừa tắt cuộc điện thoại này thì Đường Hiểu Uyển gọi điện tới. Đường Hiểu Uyển hiện vẫn đang ở tại ngôi biệt thự mua cạnh bãi biển ở quảng trường Hải Tinh, tuy chuyện của bố cô Đường Hưng Cường đã được giải quyết xong nhưng cô cảm thấy bây giờ mà quay trở về nhà thì không thể tránh khỏi việc mình nhìn thấy bố nhớ tới người phụ nữ kia, cô lo mẹ của mình biết chuyện này vì thế cô vẫn quyết định lưu lại ở tại biệt thự của Diệp Lăng Phi.

Mặt khác, Vu Đình Đình tạm thời cũng chuyển qua đây ở cùng với Đường Hiểu Uyển, hai người nói chuyện rất hợp. Sau khi Vu Đình Đình chuyển về sống ở kí túc xá, cô và nữ sinh viên khoa nghiên cứu kia chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, nước sông không phạm nước giếng, nữ sinh khoa nghiên cứu cũng không chủ động nói chuyện với Vu Đình Đình vì thế cô nhân giai đoạn này chuyển ra ngoài ở cùng với Đường Hiểu Uyển.

Đường Hiểu Uyển gọi điện cho Diệp Lăng Phi là muốn hôi xem tình hình của công ty, chiều qua. Đường Hiểu Uyển đã biết chuyện Tổng giám đốc Tập đoàn Tân Á xảy ra tai nạn, cô định hôm nay Diệp Lăng Phi đi làm thì hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, con gái lúc nào cùng thích tám chuyện. Nhưng hôm nay Diệp Lăng Phi lại không xuất hiện tại công ty, Đường Hiểu Uyển mới gọi điện thoại cho hắn. Lúc Đường Hiểu Uyển biết Diệp Lăng Phi đang ở Thanh Dương thì cô cười nói:

- Diệp đại ca, thế em không làm phiền anh nữa, à, nhớ khi nào quay về thì cầu cho em lá bùa bình an nhé!

- Tiểu nha đầu, anh nói rồi, anh không tin mấy chuyện này, sao anh có thể cầu giúp em được chứ, em sống thật chút đi, nếu không, đợi anh quay về anh sẽ đánh vào mông em đó!

Diệp Lăng Phi vừa nói dứt lời thì cửa phòng vọng lên tiếng gõ cửa. Diệp Lăng Phi vội vàng nói với Hiểu Uyển:

- Hiểu Uyển, không nói chuyện với em nữa, đợi lúc nào anh về thì nói tiếp nhé.

Diệp Lăng Phi tắt điện thoại, mở cửa phòng thì nhìn thấy Bạch Tình Đình đang đứng ngoài cửa.

- Bà xã, sao em không nghỉ đi?

Diệp Lăng Phi hỏi.

Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Em muốn tìm anh ra ngoài đi dạo một chút!

Diêp Lăng Phi nhìn đồng hồ, sắp năm giờ rồi, hắn vỗ vỗ bụng nói:

- Hay chúng ta ăn xong rồi đi dạo được không?

Bạch Tình Đình gật đầu, Diệp Lăng Phi vội vàng đóng cửa lại, cùng Bạch Tình Đình gọi vú Ngô xuống quán ăn dưới lầu. Sau khi ăn xong, vú Ngô trở về phòng, chỉ còn Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi bước ra ngoài khách sạn Thanh Dương.

Huyện Thanh Dương chỉ có hai con đường lớn, đều thuộc vào khu vực sầm uất, phồn hoa ở khách sạn Thanh Dương này. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, chạm rãi tản bộ dọc theo đường cái.

- ông xã, dáng vẻ chiều nay của anh đáng sợ thật đó!

Bạch Tình Đình nói:

- Lúc đó, quả thực em rất sợ!

- Có gì mà sợ chứ, anh có đánh em đâu mà lo!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Sao anh nỡ đánh người vợ xinh đẹp của mình chứ!

- ông xã, em không nói chuyện này!

Bạch Tình Đình ngập ngừng nói:

- Em...em muốn biết quá khứ của anh.

- Muốn biết quá khứ của anh?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, cười nói:

- Quá khứ của anh thì có gì hay chứ, anh chẳng phải đã nói với em anh sinh ra ở một làng quê nhỏ trên núi sao?

Bạch Tình Đình hít một hơi thật sâu, nàng liền buông cánh tay đang khoác tay Diệp Lăng Phi ra, đứng đối diện với Diệp Lăng Phi, nói:

- ông xã, em muốn biết quá khứ của anh, em giờ là vợ của anh rồi, nên em muốn biết tất cả mọi chuyện trước đây của anh, kế cả đó là chuyện tốt hay xấu, đã là vợ anh, em sẽ chấp nhận tất cả, ông xã hãy nói cho em biết đi, được không?

Thấy dáng bộ nghiêm túc của Bạch Tình Đình, nụ cười trên mặt Diệp Lăng Phi liền vụt tắt, hắn nhìn Bạch Tình Đình, rất chân thành nói:

- Bà xã, nếu anh nói trước đây anh là một kẻ xấu xa, em còn có thể chấp nhận anh không?

- Có!

Bạch Tình Đình kiên quyết trả lời. Diệp Lăng Phi lại hỏi:

- Bà xã, nếu anh nói trước đây anh từng giết rất nhiều người, em có chấp nhận anh không?

Miệng Bạch Tình Định hơi hơi giật, một lúc sau, cô mới trả lời:

- Dù sao anh cùng là chồng của em, em có thể chấp nhận tất cả quá khứ của anh!

Diệp Lăng Phi cuối cùng cùng chậm rãi nói:

- Bà xã, thế anh sẽ nói cho em biết quá khứ của anh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui