Đô Thị Tàng Kiều

Dã Lang vùa nghe anh tài xế nói tiền cước xe mất tổng cộng 480 đồng thì thoáng giật mình. Hắn lạnh lùng nói:

- Lần trước tôi gọi xe sao chỉ mất khoảng 150 đồng. Mà sao hôm nay lên xe anh lại mất những 480 đồng. Rõ ràng là anh định bóp tiền của tôi.

Anh tài xế kia ung dung chỉ vào đồng hồ tính cước, nói:

- Nhìn thấy chưa. 480 đồng. Đồng hồ vẫn lưu lại rõ ràng kia kìa!

Dã Lang đang điên tiết thì nghe thấy tiếng cười của Diệp Lăng Phi:

- Dã Lang, đưa tiền cho người ta đi. Đừng làm ồn nữa. Nữa đêm nửa hôm rồi, tìm nơi nào yên tĩnh nghỉ ngơi là tốt rồi. Chuyện nhỏ, đằng nào mà chẳng phải chi tiền. À, bảo anh tài xế đưa cho chúng ta cái card nhé.

Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nói vậy bèn nguôi cơn giận, rút tiền ra, ném cho anh mập kia. Nhận được tiền anh mập mới thủng thẳng nói:

- Vẫn là vị tiên sinh này thấu tình đạt lý!

Diệp Lăng Phi cười đáp lại:

- Uhm, tôi tin rằng chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại, sẽ rất nhanh thôi. Đến lúc đó tôi hi vọng anh vẫn có thể cười được.

Diệp Lăng Phi nói xong thì mở của xe, bước ra ngoài.

Diệp Lăng Phi và Dã Lang tiến vào khách sạn Thiên Luân Vương Triều, hai người đặt một căn phòng đôi. Vừa bước vào trong phòng, Dã Lang đã nói:

- Sa- tan, rõ ràng anh biết tên tài xế đó cố tình đi lòng vòng, sao anh vẫn cho qua dễ dàng như vậy?

- Tôi nói sẽ cho qua sao?

Diệp Lăng Phi cười:

- Tôi muốn anh ta biết thế nào là muốn khóc cũng khóc không nổi.

Nói xong, hắn rút điện thoại, quay số.

Đầu dây bên kia nhận điện, không đợi Diệp Lăng Phi nói, liền cười nói:

- Tiểu huynh đệ, sao hôm nay lại có nhã hứng gọi cho ông già này? Khó thật. Khó thật đấy. Tôi còn tưởng cậu quên ông già này rồi chứ!

- Sao có thể như vậy được. Quên ai thì quên chứ tôi sao dám quên ông.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- À. Tôi hiện tại đang ở Bắc Kinh, tôi muốn gặp ông, và cả lão… à, Trương Trường gặp mặt, mời mọi người ăn một bữa cơm. Tôi rất muốn cảm ơn sự giúp đỡ của các ông.

- Cậu đổi cách xưng hô từ lúc nào vậy? không phải vẫn thích gọi ông ấy là lão già sao? Lần trước tôi có nghe ông ấy nhắc đến cậu với tôi. Nói thật, ông già đó rất muốn gặp mặt cậu. Ông ta nói có việc cần tìm cậu. Thật không ngờ cậu lại tự mình đến trước!

- Ồ, Nhạc tiền bối, nói gì thì nói đây cũng là Bắc Kinh. Gan tôi dù có to đến mấy cũng không dám tùy tiện gọi các ông như vậy. Các ông tiện tay gõ, mạng nhỏ này của tôi cũng khó giữ. Em vẫn nên thành thật cho tốt. Ông nói xem có đúng không?

- Tiểu Diệp, cậu thích gọi thế nào cũng được. Dù gì thì tôi và lão Trương cũng không bận tâm.

Nhạc Trường nói, rồi bổ sung thêm:

- Cậu đang ở đâu thế. Hay là tôi sai người đưa cậu đến chỗ tôi nhé. Tôi cũng sẽ sai người thông báo cho Lão Trương một tiếng. Hình như là có người bên quân khu đến tìm ông ta, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.

- Nhạc Trường, việc ăn ở không dám làm phiền ông nữa, tôi đang ở khách sạn Thiên Luân Vương Triều.

Diệp Lăng Phi nói tiếp:

- Tôi có một việc muốn nhờ ông giúp, có được không?

- Nhờ tôi giúp? Được thôi, cậu nói đi. Chuyện gì? Xem xem tôi có thể can thiệp được không?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Cũng không có chuyện gì to tát cả, chẳng là tôi và một thằng bạn bắt taxi từ sân bay xuống để đi đến khách sạn Thiên Luân Vương Triều, tôi còn nhớ lần trước hết có một hai trăm là cùng, nhưng không hiểu sao tên tài xế lần này chém tôi những 480 đồng. Anh nói xem Nhạc Trường, Bắc Kinh là gầm trời của thiên tử, không nên để những chuyện như vậy xảy ra. Phiền anh điều tra giúp tôi, tránh việc về sau gặp phải những chuyện không rõ ràng như vậy.

- Được! Chỉ là chuyện này thôi sao? Tôi lập tức phái người đi điều tra.

- À, ông không cần phải làm to chuyện ra đâu. Tôi rất muốn gặp lại tên tài xế đó, còn người khác tôi không quan tâm. Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh, không nên gây sự chú ý của công chúng. Ông nói có đúng không?

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa cười, rồi lấy ra tấm card ban nãy tên tài xế mập đưa cho, đọc chi tiết tất cả những thông tin trên tấm card.

- Tiểu Diệp, cậu yên tâm đi. Tôi sẽ nhanh chóng xử lý việc này cho cậu

Diệp Lăng Phi ngắt điện thoại, quay sang phía Dã Lang cười nói:

- Dã Lang. Chúng ta đi tắm đi đã. Lát nữa sẽ có kịch hay để xem.

Dã Lang và Diệp Lăng Phi vừa tắm xong thì nghe thấy có tiếng gõ cửa vọng vào. Diệp Lăng Phi đi ra mở cửa, đập ngay vào mắt hắn lúc này là anh tài xế mập ban nãy đang thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa đứng trước cửa phòng. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, anh ta đã vội vã móc tiền, đưa cho Diệp Lăng Phi dáng vẻ sợ sệt nói:

- Xin lỗi, xin lỗi anh. Tôi không nên đi mua đường. Tôi đem tiền trả lại anh. Một đồng tôi cũng không dám lấy, trả lại anh toàn bộ.

Nhìn thấy bộ dạng không có vẻ gì là sẽ giơ tay ra nhận lại tiền của Diệp Lăng Phi, anh chàng kia lại càng thêm phần hoang mang, vội vã móc từ trên người ra năm trăm đồng, gộp cả đống tiền giơ ra ban nãy, nói:

- Tôi bồi thường cho anh thêm năm trăm đồng nữa, xin anh tha cho tôi!

Diệp Lăng Phi vẫn không nhúc nhích, hắn chỉ cười nói:

- Vị đại ca này, anh đang nói gì vậy? Xe của anh không phải vẫn gắn đồng hồ sao? Sao lại nói lấy thừa được tiền của tôi? Thôi, tiền này tôi không dám nhận. Sao lại có thể trắng trợn vô tư lấy tiền mồ hôi sương máu của được?

rầm…

Anh chàng kia sợ hãi quỳ sụp xuống. Cả thân hình nặng nề đang lạy lục khúm núm trước mặt Diệp Lăng Phi, dáng vẻ còn như sắp khóc, miệng run run nói:

- Là tôi sai rồi. Tôi không nên nói như vậy. Tôi đúng là có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn. Xin anh tha cho tôi, từ nay về sau tôi không dám như vậy nữa.

Diệp Lăng Phi sớm biết chỉ cần mình nói với lão gia hỏa kia giải quyết chuyện này, thì tên tài xế kia sớm muộn gì cũng phải ra mặt xin lỗi. Hắn vốn cũng không định làm ầm ỹ mọi chuyện, chỉ là muốn dạy cho tên tài xế thích cầm dao đi chém đẹp này một bài học. Nên hắn chỉ giơ tay nhận lại số tiền 480 tệ ban nãy còn tiền bồi thường gì đó hắn căn bản không buồn ngó ngàng đến.

- Được rồi, chuyện này coi như xong. Tối nay cho anh một bài học, sau này hãy nhớ đừng chém tiền của khách.

Diệp Lăng Phi cầm lấy chỗ tiền 480 tệ, nói:

- Tôi vốn định trả cho anh ít tiền xe, nhưng giờ tôi đổi ý rồi. Được rồi, còn không mau đi đi!

- Cảm ơn anh, cảm ơn anh ạ.

Nghe Diệp Lăng Phi nói vậy tên tài xế kia cảm ơn rối rít

Diệp Lăng Phi cũng không để ý đến anh chàng taxi đó nữa, vào trong phòng, hắn lại quay số của Nhạc Trường, nói cho ông ta biết mọi việc đã được giải quyết xong. Nhân tiện cũng hẹn luôn ngày giờ ngày mai sang bên “ Lão Già”.

Xong việc, hắn mới nằm trên giường, gọi điện về cho Bạch Tình Đình vợ hắn.

- Vợ à, em có bận gì khống?

Hắn nằm trên giường hỏi đầu dây bên kia.

- Em bận việc công ty, còn rất nhiều việc phải làm. Chồng à, mình giờ đang ở Mỹ à?

Giọng Bạch Tình Đình có vẻ mệt mỏi, mấy hôm nay cô lúc nào cũng ngập đầu trong công việc. Diệp Lăng Phi mà ở nhà, cô luôn thích cùng hắn nói chuyện, vì hắn luôn cho cô những ý kiến không tồi. Vừa nghe thấy giọng Diệp Lăng Phi, cô không đợi được mà hỏi trước xem hắn đang ở đâu. Cô rất muốn nghe hắn nói mình đã trở về.

- Anh đang ở Bắc Kinh.

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh vừa xuống máy bay. Anh muốn đi gặp thủ trưởng cũ của bố em

- Mình à, thế bao giờ thì anh mới về?

Bạch Tình Đình hỏi,

- Ngày mai xong việc mới tính, muộn nhất là ngày kia anh sẽ về.

Diệp Lăng Phi đáp

- Anh gần đây có việc cần phải giải quyết. À, đúng rồi, vợ à, hạng mục kia của em có gặp vấn đề gì à? Nói anh nghe xem nào!

Bạch Tình Đình vốn cũng định kể cho Diệp Lăng Phi nghe, nhưng nghĩ đến việc Diệp Lăng Phi liên tục phải chạy đi chạy lại, vô cùng mệt mỏi, nên cô chỉ nói:

- Chồng à, đợi anh về rồi hãy nói. Việc này không chỉ nói vài câu là xong được.

Diệp Lăng Phi cũng không còn sức gặng hỏi thêm nữa, hắn uhm một tiếng, nói:

- Vợ ơi, ngủ ngon nhé em!

- Anh cũng vậy, ngủ ngon!

Lão Già không ngờ Diệp Lăng Phi lại đến Bắc Kinh. Tối hôm qua lúc nhận được điện thoại tên Nhạc Lâm Sơn, nói Diệp Lăng Phi hôm nay đã đến Bắc Kinh.

Lão Già vốn đã hẹn gặp mặt tư lệnh Trương Dược bên quân khu, nhưng khi nghe tin Diệp Lăng Phi đến chỗ mình, ông liền thay đổi kế hoạch, cười nói với Nhạc Lâm Sơn:

- Lão Nhạc, tôi cung rất muốn tìm tên tiểu tử này. Không ngờ hắn lại tự chui đầu vào rọ.

Nhạc Lâm Sơn cười nói:

- Vậy ngày mai tôi có thể qua đó được rồi. À, ông và cái anh chàng tư lệnh Trương bàn bạc thế nào rồi? Rút cuộc tư lệnh Trương sao lại đến tìm ông vậy?

- Ông nói xem? Còn không phải cậu ta đến là muốn nhờ tôi giúp hay sao? Cậu ta muốn tôi đổi mới những thiết bị trong quân khu của anh ta. Uhm, chuyện này cũng hơi khó. Dù gì tôi cũng đã nghỉ hưu rồi, lấy đâu ra thế lực lớn như vậy mà giúp cậu ta. Tôi thấy Lão trương đến tìm tôi chẳng bằng tìm ông, vì ít nhất ông cũng đang tại vị. Năng lực cũng hơn tôi rất nhiều.

- Thôi, tôi bì sao được với ông? Về mảng quân đội tôi nào dám sánh với ông được. Tôi thấy vấn đề này có thể đem lên bàn hội nghị thảo luận được rồi. Tóm lại trang bị cho quân đội của chúng ta đã đến lúc cần phải đổi mới, đầu tư ngân quỹ là rất thích hợp.

Lão Già nghe xong thì cười nói:

- Việc này không đơn giản như vậy. Tôi nói cho ông biết. Nếu Lão Trương tìm tôi chỉ thật sự chỉ để tìm nguồn tiền giải quyết mọi chuyện thì còn dễ, đằng này cậu ta lại muốn loại vũ khí tối tân nhất. Vậy thì vấn đề không còn đơn giản được nữa. Thế nên, tôi muốn tìm tên tiểu tử kia, bảo cậu ta giúp tôi tìm một loạt vũ khí mới. Ông không phải không biết năng lực của tên tiểu tử đó. Nếu quả thật có thể mua được loạt vũ khí mới, thì chúng ta sẽ cần phải suy xét đến việc cải tiến, thúc đẩy thời đại vũ khí trang bị quân sự của chúng ta.

- Hóa ra ông có dự định như vậy. Chẳng trách ông cứ nhất quyết tìm tên tiểu tử này

Nhạc Lâm Sơn cười nói:

- Vậy chúng ta ngày mai gặp nhé.

Kì thực Diệp Lăng Phi đã biết Lão Già tìm mình cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, khi gặp mặt Lão Già, Diệp Lăng Phi càng khẳng định dự liệu của mình là chính xác. Hóa ra Lão Già muốn hắn tìm cho hắn một loạt vũ khí tiên tiến nhất. Diệp Lăng Phi hắn thấy việc này có phần khó giải quyết. Nước ngoài đã cấm vận chuyển vũ khí sang Trung Hoa, rất khó để có thể mua được vũ khí một cách đường đường chính chính. Nhưng dù gì Lão Già cũng đã có lời nhờ, Diệp Lăng Phi cũng không tiện từ chối, chỉ đành chấp thuận nói:

- Để tôi xem xem thế nào rồi hãy nói. Giờ tôi chưa thể đảm bảo được.

“ Lão Già” nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, trong lòng đã có dự tính, nói:

- Vậy tôi đợi tin tốt lành của cậu

Diệp Lăng Phi gật đầu nhẹ, coi như đã chấp thuận lời đề nghị của Lão Già


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui