Đô Thị Tàng Kiều

Tiểu Triệu đứng ở cửa, thấy Diệp Lăng Phi đang thân mật cùng Chu Hân Mính. Hắn gõ cửa xong, lập tức bước tới, cầm bản ghi chép khẩu cung đặt ở trên bàn làm việc của Chu Hân Mính rồi nói:

- Chu đội trưởng, đây là khẩu cung của cha con Chu Đại Đông, cô xem trước một chút.

Nói xong, Tiểu Triệu vội vã rời phòng làm việc của Chu Hân Mính. Chu Hân Mính đẩy Diệp Lăng Phi ra, oán giận nói:

- Cũng là tại anh đấy!

Chu Hân Mính vì bị Tiểu Triệu nhìn thấy hành động thân mật cùng Diệp Lăng Phi mà gương mặt cả gương mặt ửng hồng cả lên. Nàng đi tới bàn làm việc, cầm lấy bản ghi chép khẩu cung, tựa người vào cạnh bàn bắt đầu đọc. Chu Hân Mính đọc đi đọc lại thật cẩn thận. Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hân Mính đang xem báo cáo, hắn cũng đứng lên,đi tới bên cạnh Chu Hân Mính, ngang nhiên thò mặt vào xem cùng. Chu Hân Mính sau khi xem xong, đem khẩu cung giao cho Diệp Lăng Phi, nói:

- Cái tên Chu Đại Đông kia nói hắn nhận tiền của người ta để bịa đặt chuyện tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế muốn thông qua quan hệ với chính phủ, cứng rắn chiếm đoạt mảnh đất của nhà máy sợi, lại chỉ bồi thường cho dân chúng có mấy trăm tệ.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Cái tên Chu Đại Đông này cũng khá khôn ngoan, không chỉ bịa đặt suông mà còn để cho con hắn dẫn người đến quấy rối, tên này nếu sinh ở thời phong kiến, chắc chắn là một tay kiêu hùng biết cách lợi dụng lòng người. Mà Hân Mính này, em thấy chuyện chỉ đơn giản như thế sao?

- Em không tin Chu Đại Đông đã khai hết mọi chuyện đâu, hắn còn chưa nói rốt cuộc là ai cho tiền hắn để hắn làm vậy. Em cũng không tin hắn sẽ không mở miệng, khuya hôm nay băng bất kì giá nào cũng phải bắt hắn khai ra. À, còn có con của hắn nữa, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ đơn giản, em thấy mười phần là một tên côn đồ."

- Được rồi, được rồi, Hân Mính, để anh nói tiếp. Anh thấy tên Chu Đại Đông này nhất định có liên lạc với mấy đầu lĩnh xã hội đen rồi. Chuyện này cũng dễ xử lí thôi, những người này cũng là bị kẻ khác xui khiến, bất kể có bao nhiêu người bị chúng dùng tiền thu mua để bịa chuyện, thì bây giờ những người này không dám đi kể lung tung nữa. Anh nghĩ thế này,cứ thẩm vấn Chu Đại Đông không nghỉ cho đến khi nào hắn chịu mở miệng nói rốt cuộc là ai cho tiền hắn mới thôi.

Chu Hân Mính gật đầu, nói:

- Em cũng vậy là nghĩ như vậy.

- Đúng rồi.Anh còn muốn em làm một việc, gọi điện thoại cho cha em đi, nói cho cha em biết chuyện ở đây, để cho cha em có chuẩn bị. Anh hi vọng thông qua cha em có thể cho công nhân viên chức của nhà máy thêm chút phúc lợi, như vậy những hộ di dời cũng có thể có được nhiều lợi ích nhất.

Chu Hân Mính lắc đầu, nàng cũng không có hứng thú đối với chuyện buôn bán, cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, bấm số điện thoại của cha mình,đem chuyện ở nhà máy sợi lúc xế chiều nói toàn bộ cho Chu Hồng Sâm biết. Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đợi đến hơn bảy giờ tối, cuối cùng Chu Đại Đông rốt cục cũng nói ra kẻ cho hắn tiền là một người đàn ông tên là Triệu Trường Đào, mà bảy tên thanh niên đi phá chung cư cũng nói do một gã tên Triệu Trường Đào cho tiền nên mới đi đập khu chung cư. Chu Hân Mính cầm trong tay khẩu cung những người này lập tức quyết định bắt Triệu Trường Đào. Tiểu Triệu vừa nghe Chu Hân Mính nói muốn lập tức bắt Triệu Trường Đào liền nhắc nhở:

- Chu đội trưởng, chúng ta không nên nóng nảy. Chỉ có khẩu cung của những người này, vạn nhất nếu bọn họ phản cung thì phải làm sao bây giờ. Dù sao chúng ta không có những chứng cớ khác để chứng minh chuyện này.

- Lập tức hành động, xảy ra chuyện gì có tôi chịu trách nhiệm!Chu Hân Mính không suy nghĩ nhiều nói.

- Ta tuyệt đối không thể để cho Triệu Trường Đào bỏ trốn như vậy. Chờ khi hắn bị bắt phải lập tức thẩm vấn suốt đêm, nhất định phải làm cho hắn cung khai.

Đại đội cảnh sát hình sự lập tức hành động, truy bắt Triệu Trường Đào. Chu Hân Mính đang chuẩn bị lên xe cảnh sát thì bị Diệp Lăng Phi kéo lại. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Hân Mính. Khuya hôm nay em không về nhà à?

- Bắt được Triệu Trường Đào đã rồi nói sau. Anh nói với Tình Đình tối nay em có thể phải tăng ca nên về trễ.

- Được. Anh cũng đi theo em xem sao.

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính không chịu trở về nên cũng muốn đi theo. Chu Hân Mính không có thời gian dây dưa với Diệp Lăng Phi, nếu Diệp Lăng Phi cũng muốn đi bắt Triệu Trường Đào thì Chu Hân Mính cũng không cự tuyệt. Khi đại đội cảnh sát hình sự chạy tới chỗ ở của Triệu trường đào thì hắn không ở nhà, chỉ thấy trong phòng của Triệu trường đào rất bừa bộn, đồ vật rơi vãi khắp nơi, hiển nhiên là Triệu trường đào vừa mới vội vàng bỏ chạy. Chu Hân Mính trước tiên để mấy cảnh sát hình sự kiểm tra gian phòng xem Triệu Trường Đào có để lại manh mối hữu ích nào không, nhưng lục soát hồi lâu cũng không có tìm được bất kỳ một dấu vết nào.

- Chu đội trưởng, nên làm sao bây giờ?Tiểu Triệu đi tới hỏi Chu Hân Mính rồi lắc đầu, nói:

- Cái tên kia chắc là đánh hơi được tin tức gì đó đã chuồn mất rồi.

Chu Hân Mính hai tay ôm ngực, đi qua đi lại mấy vòng, đột nhiên dừng chân lại, nói:

- Tiểu Triệu, chúng ta đi tìm Lâm Tuyết.

- Cái gì, chu đội trưởng, chúng ta đi tìm Lâm Tuyết? Tiểu Triệu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hắn hỏi để xác nhận lại:

- Là bà chủ của tập đoàn An Thịnh sao?

- Không phải cô ta thì là ai?Cô ta là bà chủ của Triệu Trường Đào, tôi cũng không tin chuyện này không liên can đến nàng ta. Nếu Triệu Trường Đào bây giờ không có ở đây, vậy chúng ta phải đi tìm Lâm Tuyết, nhất định phải bắt Lâm Tuyết giao Triệu Trường Đào ra.

Diệp Lăng Phi âm thầm lắc đầu, hắn thấy Chu Hân Mính làm như vậy hoàn toàn không cần thiết, Triệu Ttrường Đào giờ phút này đã trốn đi rất xa, cho dù đi tìm Lâm Tuyết, Lâm Tuyết cũng sẽ đem chuyện này đổ lên đầu Triệu Trường Đào, như vậy có đi thì cũng là phí công vô ích. Nhưng nếu Chu Hân Mính muốn đi tìm Lâm Tuyết, Diệp Lăng Phi cũng không nhiều lời, lựa chọn trầm mặc.Nơi ở của Lâm Tuyết nằm tại biệt thự Nam Sơn, trước kia Diệp Lăng Phi thật sự không biết Lâm tuyết cũng ở tại khu biệt thự Nam Sơn này. Biệt thự của Lâm Tuyết là một tòa nhà 2 tầng, ở trong có một hồ bơi nhỏ. Lúc Chu Hân Mính mang người đến biệt thự của Lâm Tuyết, vừa đúng lúc Lâm Tuyết đang muốn lái xe đi ra ngoài. Mấy cỗ xe cảnh sát chặn ở cửa, xe của Lâm Tuyết buộc phải dừng lại. Lâm Tuyết không xuống xe, nàng hạ cửa sổ xe xuống, nhìn Chu Hân Mính đang đi tới nói:

- Chu cảnh quan, có chuyện gì sao? Lâm Tuyết mặt cười nhưng trong lòng không cười nói.

- Lâm giám đốc, tôi tìm cô có chút việc.

Chu Hân Mính đi tới cửa xe trước, mặt không thay đổi nói:

- Chúng tôi điều tra được thủ hạ của cô Triệu Trường Đào là kẻ khả nghi kích động công nhân viên chức nhà máy sợi gây chuyện, hành hung người khác, còn có....

Chu Hân Mính vẫn chưa nói hết, Lâm Tuyết đã cười nói:

- Chu cảnh quan này, cô có nhầm không, Triệu Trường Đào gây chuyện tại sao lại tìm tôi, hắn chỉ là thuộc hạ của tôi, chẳng lẽ hắn làm chuyện gì tôi cũng phải quan tâm tới sao, thật buồn cười.

Chu Hân Mính sắc mặt không tốt, đang chuẩn bị phát hỏa, bỗng thanh âm của Diệp Lăng Phi từ phía sau truyền tới:

- Lâm đại quản lý, chẳng lẽ cô không có một chút quan hệ nào với Triệu Trường Đào sao?

Lâm Tuyết vốn vẫn nở nụ cười, nhưng vừa nghe được thanh âm ủa Diệp Lăng Phi, nụ cười trên mặt như đông cứng lại. Lâm Tuyết lúc này mới nhìn rõ Diệp Lăng Phi đã đến cạnh xe của mình. Lâm Tuyết không biết tại sao cứ nhìn thấy Diệp Lăng Phi tâm tình lại trở nên phiền não, cái tên nam nhân mang theo vẻ lưu manh làm cô ta rất đau đầu, từ sâu trong lòng không muốn nhìn thấy người nam nhân này. Nghe được lời của Diệp Lăng Phi xong, Lâm Tuyết cơ hồ như một loại phản ứng bản năng, không nhịn được nói:

- Cậu không nên bịa đặt.

- Tôi bịa đặt? Diệp Lăng Phi khom người, đưa tay chặn cửa kính xe của Lâm Tuyết, cười hì hì nói:

- Này Lâm đại quản lý, cô có phải có chút quá đáng không, tôi vừa bịa đặt ư, tôi cũng không nói gì sai mà. Tôi chỉ nói cô và Triệu Trường Đào có quan hệ chủ tớ, chẳng lẽ cả điểm này cô cũng muốn phủ nhận sao?

Lâm Tuyết có chút đau đầu, cô ta rút ra một điếu thuốc, đốt vài lần cũng không cháy. Diệp Lăng Phi thấy vậy lấy ra một cái bật lửa, thoáng cái châm lửa cho Lâm Tuyết. Diệp Lăng Phi cầm bật lửa giơ trước mặt Lâm Tuyết, Lâm Tuyết mới định đem điếu thuốc châm vào thì Diệp Lăng Phi đã tắt bật lửa, rút tay về, cười hì hì nói:

- Lâm giám đốc, tôi chỉ làm mẫu cho cô thôi, cô bắt chước động tác này của tôi là có thể châm thuốc được.

Lâm Tuyết bị Diệp Lăng Phi đùa bỡn, tức giận ném điếu thuốc ra ngoài, mắng:

- Cậu là tên vô lại.

Diệp Lăng Phi nghe Lâm Tuyết chửi mình, lại bật cười, hắn vô liêm sỉ hỏi:

- Có phải Lâm giám đốc rất thích tên cái này vô lại không?

- Họ Diệp kia, tôi cảnh cáo cậu, cậu còn nói như vậy nữa, tôi sẽ kiện cậu tội xúc phạm người khác.

Diệp Lăng Phi xua tay, cười nói:

- Được rồi, được rồi, tôi đây sẽ không nói lung tung nữa. Thật ra thì tôi cũng biết hành vi của Triệu Trường Đào cũng là do cô giật dây, nhưng mà hiện tại không tìm được Triệu Trường Đào, cô dĩ nhiên có thể đổ tội lên đầu hắn, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, cho dù không tìm được Triệu Trường Đào, đừng tưởng cô bình an vô sự, cô hãy đợi đấy.

Lâm Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Được,được, tôi sẽ nhớ những lời này của cậu!

Nói xong, Lâm Tuyết nhìn Chu Hân Mính, nói:

- Chu đội trưởng, phiền cô bảo mấy xe cảnh sát tránh ra, tôi phải đi rồi, nếu như cô còn có chuyện gì, có thể tìm luật sư của tôi, tôi không rảnh để nói chuyện với cô!

Chu Hân Mính hừ lạnh nói:

- Lâm giám đốc, sau này không chừng chúng ta sẽ còn gặp nhau không ít lần nữa đâu.

Nói xong, Chu Hân Mính khoát tay ra hiệu, mấy xe cảnh sát chặn đường Lâm Tuyết lập tức tránh ra. Nhìn Lâm Tuyết lái xe rời đi, Chu Hân Mính không phục nói:

- Cứ bỏ qua như vậy, thật sự quá dễ dàng cho cô ta.

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Hân Mính, hiện tại quả thật em không có cách nào để bắt cô ta vì không tìm được Triệu Trường Đào, cũng không có chứng cớ để chứng minh chuyện này có liên quan đến Lâm Tuyết. Bất quá, Lâm Tuyết mất đi tay trợ thủ đắc lực là Triệu Trường Đào,cuộc sống sau này chắc sẽ càng thêm khổ sở. Tốt lắm, anh thấy em còn có thời gian ở chỗ này tức giận, không bằng dành thêm chút thời gian tìm kiếm tên Triệu Trường Đào đi.

Chu Hân Mính gật đầu, cùng Diệp Lăng Phi lên xe cảnh sát.

- Hân Mính, chúng ta bây giờ đi đâu đây? Diệp Lăng Phi hỏi.

- Còn có thể đi đâu nữa, trở về phòng cảnh sát hình sự. Chẳng lẽ anh không muốn lấy xe à, thiệt là...

Diệp Lăng Phi vỗ vỗ đầu, quên mất mình để xe ở lại chỗ phòng cảnh sát hình sự, hắn cười cười, nói:

- Em xem, anh vội quá quên khuấy mất điều này, thôi, chúng ta trở về lấy xe


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui