Đô Thị Tàng Kiều

Đường Hiểu Uyển mở cửa phòng ngủ thì nhìn thấy mẹ nàng mặc tạp dề đứng ở cửa.

- Mẹ, có chuyện gì vậy?

Đường Hiểu Uyển trong lòng có chút hốt hoảng. Nàng lo lắng mẹ mình sẽ nhìn ra điều bất thường nào đó nhưng mẹ của Đường Hiểu Uyển cũng chỉ nhìn thoáng qua Diệp Lăng Phi đang ngồi ở trước máy vi tính rồi cười nói:

- Hiểu Uyển, nhà chúng ta hết rượu rồi. Lúc nãy mẹ đi mua thức ăn mà lại quên mua rượu. Con đến siêu thị gần đây mua vài chai bia đi. À, con hỏi một xem Diệp tiên sinh thích uống rượu gì, nếu như cậu ấy không uống bia thì phải mua thêm ít rượu. Không thể để người ta đến nhà dùng cơm mà không có rượu uống được.

- Dạ vâng, đúng vậy!

Đường Hiểu Uyển gật đầu rồi quay ra hỏi Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, anh uống loại rượu gì để em đi.

Diệp Lăng Phi đứng lên nói:

- Không cần đâu, anh không uống rượu.

- Sao lại thế, chỉ uống một chút thôi mà! Mẹ của Đường Hiểu Uyển thúc giục:- Hiểu Uyển, con mau đi mua mấy bình rượu về đây.

- Dạ! Đường Hiểu Uyển vừa nói chạy về phòng lấy ví tiền. Đến cửa phòng ngủ nàng nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp đại ca, đi cùng em đi, em dẫn anh đi dạo chung quanh đây một chút.

- Ừ, con và Diệp tiên sinh cứ đi đi. Một lúc nữa cha của Hiểu Uyển trở về thì chúng ta có thể ăn cơm rồi.

Diệp Lăng Phi gật đầu cười, cùng Đường Hiểu Uyển ra khỏi nhà. trên cầu thang, Đường Hiểu Uyển chủ động nắm tay cua Diệp Lăng Phi, trên mặt nàng hiện lên nụ cười bướng bỉnh nói:

- Diệp đại ca, vừa rồi có phải bị mẹ em hù dọa không?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh thì sợ cái gì chứ, cho dù có bị mẹ em nhìn thấy, cùng lắm thì chỉ mắn anh một trận thôi. Dù sao da mặt anh cũng dày, không để ý chuyện này đâu.

Đường Hiểu Uyển hừ mũi một cái để biểu thị sự bất mãn với câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi. Hai người vừa xuống tầng một thì gặp một bà cụ. Bà cụ này cũng biết Đường Hiểu Uyển, thấy Đường Hiểu Uyển khoác tay một người đàn ông từ tầng trên đi xuống, bà lão hỏi:

- Hiểu Uyển,cháu đưa bạn trai về nhà à?

Đường Hiểu Uyển len lén liếc nhìn Diệp Lăng Phi thấy DiệpLăng Phi không phản ứng gì, nàng cười ngọt ngào, nói:

- Vâng, cháu đưa bạn cháu đến nhà dùng cơm, à không, là cha cháu bảo chúng cháu đến ăn cơm. Nói xong câu đó. Đường Hiểu Uyển còn không đợi bà lão nói thêm gì đã kéo Diệp Lăng Phi chạy ra ngoài đường. Đường Hiểu Uyển chạy được vài mét mới dừng lại, tay phải vỗ vỗ bộ ngực sữa, nói:

- Ôi chao, cũng may là em chạy nhanh. Nếu còn nói thêm gì đi nữa, vạn nhất lỡ miệng, từ nay về sau em không dám về nhà nữa. Ai cũng biết em đưa bạn trai về nhà, sau này có người hỏi tới thì em biết trả lời thế nào đây.

- Có cái gì khó đâu. Chẳng lẽ anh không đủ tư cách làm bạn trai của em? Diệp Lăng Phi cười hỏi.

Đường Hiểu Uyển cười nói:

- Không phải thế, nhưng mà Diệp đại ca đã có vợ rồi, em không muốn trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Diệp Lăng Phi nghe xong, hơi mỉm cười hỏi:

- Chẳng lẽ em mới biết anh có vợ sao?

Hắn vừa hỏi câu này, mặt của Đường Hiểu Uyển đỏ bừng cả lên, miệng nói lầm bầm:

- Trước kia... trước kia là anh gạt em. Em... em không để ý tới anh nữa.

Vừa nói. Đường Hiểu Uyển vừa rút tay ra khỏi tay của Diệp Lăng Phi, nhanh chân bỏ chạy. Diệp Lăng Phi nhìn Đường Hiểu Uyển chạy, cái mông nhỏ vung vẩy, bộ dạng vô cùng khả ái, không nhịn được khẽ nở nụ cười. Đường Hiểu Uyển mới chạy không bao xa đã bị hắn bắt được, kéo nàng vào lòng. Gương mặt của Đường Hiểu Uyển đỏ hồng, thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, chỗ này gần nhà em, rất nhiều người quen mặt. Nếu như bị người khác nhìn thấy chúng ta nhu thế này sẽ không tốt.

- Anh thì nghĩ cứ để cho người khác nhìn thấy. Hiểu Uyển, cả đời này em đừng hòng thoát được ma chưởng của anh.

Diệp Lăng Phi mở miệng đùa giỡn. Tay phải của hắn hung hăng bóp mông của Đường Hiểu Uyển, khiến cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ. Nàng lập tức đỏ mặt, thấp giọng nói:

- Em... em chỉ muốn đi cùng Diệp đại ca. Không... không nên làm những chuyện khác.

Diệp Lăng Phi cúi đầu hôn lên môi Đường Hiểu Uyển một cái, sau đó mới nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, cùng Đường Hiểu Uyển đi mua đồ uống. Ở siêu thị, hai người mua ba chai bia, Đường Hiểu Uyển còn mua thêm một hộp sữa chua lớn. Nàng mở nắp hộp, đưa tới bên miệng Diệp Lăng Phi, nũng nịu nói:

- Diệp đại ca. Anh uống một hớp đi.

- Anh không thích uống thứ này, em cứ uống một mình đi.

Diệp Lăng Phi tay trái xách mấy chai bia, tay phải khoác tay Đường Hiểu Uyển, cùng Đường Hiểu Uyển trở về khu tập thể. Đường Hiểu Uyển thấy Diệp Lăng Phi không uống, nàng lập tức sử dụng độc chiêu của tất cả các cô bé, làm nũng nói:

- Diệp đại ca, Anh uống một hớp đi, chỉ một hớp thôi mà. Nếu không Hiểu Uyển giận anh đấy.

Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng làm nũng của Đường Hiểu Uyển, nở nụ cười, khẽ gật đầu. Hắn cầm lấy hộp sữa chua, uống một hớp nhỏ rồi trả lại cho Đường Hiểu Uyển. Lúc này Đường Hiểu Uyển mới chịu uống. Đường Hiểu Uyển rất thích uống sữa chua, Diệp Lăng Phi thì không biết chuyện này. Thấy bộ dạng uống sữa chua của Đường Hiểu Uyển, hắn bật cười nói:

- Hiểu Uyển, có cần anh mua cho em một thùng sữa chua để uống không, trông bộ dạng em hình như chỗ này còn chưa ăn thua gì!

- Không cần đâu! Đường Hiểu Uyển cười ngọt ngào nói:- Em chỉ thỉnh thoảng mới uống một lần. Ngày nào cũng uống rất dễ bị béo. Em không muốn trở thành như vậy đâu.

Diệp Lăng Phi cười lắc đầu. Hắn và Đường Hiểu Uyển đang nắm tay nhau đi tới khu tập thể thì nghe thấy tiếng của Đường Hưng Cường từ phía sau truyền đến: "Diệp tiên sinh!" Nghe thấy tiếng của Đường Hưng Cường, Đường Hiểu Uyển như là bị điện giật, vội vàng rút tay về, không dám cầm tay Diệp Lăng Phi. Nàng và Diệp Lăng Phi cùng quay đầu về phía sau thấy Đường Hưng Cường cầm một chiếc cặp tài liệu đang bước nhanh tới chỗ hai người. Trong lòng Đường Hiểu Uyển đang lo lắng cha trách cứ mình, phải biết rằng vừa rồi cảnh nàng nắm tay Diệp Lăng Phi nhất định sẽ bị cha nhìn rõ ràng. Đường Hiểu Uyển đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi, trong lúc nhất thời luống cuống không biết làm gì. Đường Hưng Cường lại không hề tỏ ra tức giận, nở nụ cười đi tới, nói:

- Diệp tiên sinh, xin thứ lỗi, tôi đi làm về muộn.

- Bác trai, không sao đâu, chiều nay cháu cũng không có chuyện gì mà..

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa len lén quan sát vẻ mặt Đường Hưng Cường. Diệp Lăng Phi cho rằng Đường Hưng Cường chắc chắn đã nhìn thấy cảnh mình nắm tay Đường Hiểu Uyển, chiếu theo thái độ của Đường Hưng Cường với mình từ trước đến giờ nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Thấy nụ cười trên mặt Đường Hưng Cường, Diệp Lăng Phi cũng muốn biết trong lòng Đường Hưng Cường rốt cuộc đang tính toán gì. Thái độ của Đường Hưng Cường lúc này làm cho Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển cũng cảm thấy bất ngờ. Đường Hưng Cường không hề tỏ ra giận dữ, vỗ vai Đường Hiểu Uyển nói:

- Hiểu Uyển,gần đây con sống như thế nào? Con cũng thật là, không về nhà ăn cơm nữa. Chẳng lẽ con đã trưởng thành, không cần cái nhà này nữa rồi?

- Không phải, không phải vậy! Đường Hiểu Uyển vội nói:- Mấy ngày nay công việc của con bận quá, quả thật không có thời gian để về nhà.

Đường Hưng Cường gật đầu, nói:

- Ừ. Người trẻ tuổi nên bận rộn một chút. Hiểu Uyển, con bây giờ cũng đã trưởng thành, từ nay về sau cha không cần lo lắng chiếu cố con nữa. Con bé này, cũng bị chiều hư mất rồi.

- Đường bá bá, sao lại nói như vậy, Hiểu Uyển thật sự rất ngoan.

Diệp Lăng Phi đang toan tính xem Đường Hưng Cường hôm nay sao lại lạ lùng như thế, chẳng lẽ bị va đầu vào đâu nên mới như vậy, rõ ràng nhìn thấy mình nắm tay Đường Hiểu Uyển, nhưng không chỉ không tức giận mà còn muốn mình chiếu cố nhiều tới Đường Hiểu Uyển. Điều này khiến cho người ta hết sức khó hiểu. Đường Hưng Cường cười nói:

- Đươc rồi, chúng ta đừng đứng ở đây mà trò chuyện nữa, mau về nhà đi sao.

Đường Hiểu Uyển và Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy khó hiểu, cảm giác Đường Hưng Cường có chút gì đó khác thường. Hai người liếc nhau một cái, cùng theo Đường Hưng Cường quay về. Về đến nhà. Đường Hưng Cường mời Diệp Lăng Phi đến phòng mình nói chuyện. Trong lúc tán gẫu,. Diệp Lăng Phi mới hiểu được tại sao Đường Hưng Cường lại đối xử với mình nhiệt tình như vậy. Cái này một mặt là do Đường Hưng Cường cảm kích Diệp Lăng Phi giúp hắn giải quyết chuyện kia, mặt khác là Đường Hưng Cường suy nghĩ cho Đường Hiểu Uyển. Trong lúc nói chuyện, bất chợt Đường Hưng Cường bảo Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, Hiểu Uyển còn phiền cậu chiếu cố nhiều hơn.

Đường Hưng Cường cũng đã nhận ra, con gái mình không còn là cô bé luôn luôn nghe lời không dám cãi lại nữa. Đường Hiểu Uyển đã trưởng thành, có chủ ý riêng của mình. Đường Hưng Cường phát hiện bây giờ Đường Hiểu Uyển rất nghe lời Diệp Lăng Phi, nếu như mình làm căng quá thì càng nhanh chóng đẩy Đường Hiểu Uyển đến bên cạnh Diệp Lăng Phi. Tuy Đường Hưng Cường không muốn con gái mình có quan hệ thân mật với một nam nhân đã có gia đình, nhưng bản thân mình không còn cách nào ngăn cản. Đường Hưng Cường cũng chỉ có thể dùng kế hoãn binh, hy vọng có thể trì hoãn quan hệ của con gái với Diệp Lăng Phi, rồi tìm cơ hội thích hợp khuyên nhủ con gái, hi vọng con gái có thể thay đổi thái độ.. Từ trong đáy lòng, Đường Hưng Cường muốn Đường Hiểu Uyển kết hôn với nam nhân có điều kiện không kém. Nhưng mà, Đường Hưng Cường cũng hiểu mình không thể nào ép buộc con gái, hắn chỉ có thể tạm thời chấp nhận quan hệ của Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển. Dĩ nhiên, lúc Đường Hưng Cường nói chuyện với Diệp Lăng Phi cũng không quên nói con gái mình là một cô bé thuần khiết.... Diệp Lăng Phi mặc dù hiểu ý tứ của Đường Hưng Cường nhưng hắn lựa chọn giả bộ hồ đồ, coi như không hiểu. Lần ăn cơm này không giống mấy lần trước, Đường Hưng Cường không đả kích Diệp Lăng Phi nữa, ngược lại hết sức nhiệt tình. Đường Hiểu Uyển là người vui nhất, thấy không khí như vậy, nàng cũng quên luôn chuyện tình của cha mình, vui vẻ cười nói. Trong bữa cơm, mẹ của Đường Hiểu Uyển muốn nàng về nhà ở, Đường Hiểu Uyển do dự nói:

- Mẹ, con muốn ở bên ngoài thêm vài ngày nữa. Mấy hôm nữa con về có được không?

Nghe Đường Hiểu Uyển nói muốn mấy ngày nữa sẽ về nhà, cha mẹ của Đường Hiểu Uyển đều vui vẻ gật đầu. Tảng đá trong lòng Đường Hưng Cường rốt cục cũng rơi xuống, người một nhà cuối cùng lại chung sống hòa thuận với nhau. Cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng Phi và Đường Hưng Cường lại hàn huyên thêm một lúc rồi mới rời đi. Đường Hiểu Uyển vốn cũng định đi đến biệt thự, nhưng Diệp Lăng Phi lại khuyên nàng tối nay nên ở nhà bồi chuyện với cha mẹ, về phần Vu Đình Đình hắn sẽ gọi điện thoại báo cho nàng một tiếng. Đường Hiểu Uyển suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý. Tối nay, Đường Hiểu Uyển không đến biệt thự, mà Vu Đình Đình cũng không ở đó. Lúc này, nàng đang ở trong bệnh viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui