Đô Thị Tàng Kiều

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính vừa mới sáng sớm đều đã dậy hết cả rồi, Bạch Tình Đình không nói chuyện tối qua cho Chu Hân Mính biết. Mới sáng sớm, Bạch Tình Đình đã gọi điện cho bố mình, hi vọng bô cô có thể đặ giúp cô một du thuyền cho 4 người.

Bạch Tình Đình mặc chiếc váy liền chít eo màu trắn, đầu đội mũ che nắng hiện rõ xinh đẹp rạng ngời. Chu Hân Mính cũng thay đổi cách ăn mặc quần dài, áo ôm bó sát thường này, đổi thành chiếc váy màu hồng phấn và chiếc áo thun ngắn tay nghĩ đến gió biển tương đối lớn nên hai người đều mặt áo khoát tùy thân.

Diệp Lăng Phi lại mặc bộ đò mát, cách ăn mặt giống như ngày thường, không có gì thay đổi mấy. Trên vai hắn deo một cái ba lô đen, thủng thẳng đi xuống lầu. Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Chu Hân Mính và Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi liền cảm giác mắt mình sáng lên, thò tay ra ôm chặt eo hai người đẹp, ôm trái ôm phải đi ra khỏi biệt thự.

Hẹn với Vu Tiêu Tiếu là 9h sáng đứng trước cổng câu lạc bộ du thuyền Hoàng Gia đợi, Diệp Lăng Phi cũng không nôn nóng, từ từ chạy xe đi. Giao thông vào cuối tuần đông nghẹt, chớp mắt đã vào tiết trời của tháng năm tháng sáu vốn chẳng thoải mái gì, đặt biệt là hôm nay xa xôi không một đám mây, mới sáng sớm đã cảm giác trời hơi nóng rồi, rất thích hợp đi biển chơi.

Lúc Diệp Lăng Phi chạy đến đường Trường Giang thì nhìn thấy trước mặt bị kẹt xe rất nhiều, Diệp Lăng Phi nhìn thấy tình thế này liền nói:

- Xong rồi, anh thấy tụi mình dừng lại đây đợi một lát đi.

Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, bọn họ không quan tâm tới. Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói ở phía trước bị kẹt xe rồi, Bạch Tình Đình nhìn đòng hồ, đã hơn 8h, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến 9h, cũng không gấp gáp. Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, không cần gấp, kẹt xe thì đợi vậy. Diệp Lăng Phi thò đầu ra nhìn, thấy kẹt phía trước chật ních nhìn không thấy được đầu đường. Cứ như vậy còn không biết đến khi nào mới lên đến đầu đường được, Diệp Lăng Phi nhìn lại phía sau, đằng sau cũng có xe đang chạy tới, Diệp Lăng Phi vội vàng lùi xe lại nói:

- Anh thấy hay là vòng đường khác đi, đường này chẳng biết đến khi nào mới giải quyết xong. Anh chẳng có chút niềm tin nào vào năng lực xử lý của cảnh sát giao thông thành phố Vọng Hải.

Nói xong Diệp Lăng Phi liếc nhìn Chu Hân Mính nột cái nói:

- Có điều nói đi thì cũng nói lại, sao anh thấy thành phố Vọng Hải ngày ngày đều sửa đường, nhưng con đường này ngày ngày đều bị kẹt, Hân Mính, em không hỏi bố em rốt cuộc là thế nào à? (đả tự: đường kẹt thì có liên quan gì đến việc không sửa đường >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui