Đô Thị Tàng Kiều

Cứ vào sáng thứ hai hàng tuần là đường trong thành phố lại bị kẹt xe. Chuyện này đã trở thành chuyện xưa như trái đất rồi. Những chiếc xe bus nhét đầy người là người. Nếu như xe có xảy ra hỏa hoạn thì những vị khách trên xe này khó mà chạy thoát được.

Xe của Diệp Lăng Phi dừng ngay trước cửa khác của Biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh. Hắn đang đợi Đường Hiểu Uyển đi ra từ biệt thự. Chuyện tối qua vẫn chưa có kết quả cuối cùng. Diệp Lăng Phi không nghĩ rằng mọi chuyện thực sự kết thúc đơn giản như vậy. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Dã Thú. Dặn dò Dã Thú và Dã Lang hai ngày này nên sống đoàng hoàng chút, không được ra ngoài gây chuyện, ở thành phố Vọng Hải không giống với ở nước ngoài, có những điều cần phải tuân thủ chặt chẽ, ví như pháp luật.

Dã Lang và Dã Thú liên mồm vâng vâng đồng ý. Diệp Lăng Phi nhân tiện hỏi Dã Thú chuyện buôn bán vũ khí kia thế nào. Dã Thú nói với Diệp Lăng Phi hai ngày tới Phi Hồ sẽ gửi cho hắn phiếu thanh toán tiền. Đợi khi nào hắn nhận được sẽ lập tức đưa cho Diêp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi lúc này mới yên tâm. Hắn vừa cúp máy thì thấy Đường Hiểu Uyển từ biệt thự đi ra. Vừa mở cửa, Đường Hiểu Uyển liền mang theo một trận gió nóng vào trong xe.

Diệp Lăng Phi chỉnh điều hòa xuống thấp một chút. Đưa tay nhéo mũi Đường Hiểu Uyển, cười nói:

- Hiểu Uyển, em ngủ có ngon không?

- Em ngủ rất ngon!

Đường Hiểu Uyển làm điệu muốn cắn Diệp Lăng Phi một cái, sau đó, cô cười ngọt ngào nói:

- Diệp đại ca, tối hôm trước mấy giờ anh về thế, sao em chằng biết gì vậy!

- Anh đi vào khoảng hơn bốn giờ sáng thì phải. Lúc đó anh cũng không nhớ rõ lắm.

Diệp Lăng Phi khởi động xe, vừa lái xe vừa nói:

- Hiểu Uyển, tư thế ngủ của em tối qua thực sự không giống thiếu nữ khuê các tẹo nào.

- Em thì thế nào hả?

Đường Hiểu Uyển làm nũng, chu miệng nói:

- Diệp đại ca, anh thử nói xem!

- Chỉ có em mới thích chu miệng như thế thôi. Ngủ mà giãy quá à!

Diệp Lăng Phi nhếch mép cười đầy ẩn ý nói:

- Tối hôm đó em chiếm hết chỗ ngủ hại anh chẳng còn chồ nào đề nằm cả. À, còn nữa, ban đêm em thích liếm môi, kết quả toàn liếm phải môi anh, Hiểu Uyển, nếu em thích hôn anh thì cứ nói thẳng ra, anh sẽ không từ chối tụ hôn ngọt ngào của người đẹp đâu.

Đường Hiểu Uyển nghe tới đây thì đỏ bừng mặt lên, nói:

- Diệp đại ca, anh nói xạo. Không thèm nói chuyện vói anh nữa.

Trông bộ dạng đáng yêu rung động lòng người của Đường Hiểu Uyển. Diệp Lăng Phi nhịn không được lại đưa tay ra nhéo nhéo mũi Đường Hiểu Uyển. Lúc này mới cười hì hì nói:

- Hiểu Uyển, đợi lúc tới chỗ làm xong thì tới văn phòng của anh nhé. Anh sẽ chỉ cho em xem tối hôm đó dáng điệu ngủ của em như thế nào.

- Không đi.

Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển chu chu miệng. Hắn lại cười hì hì nói:

- Thôi, anh không trêu em nữa. Anh sẽ không bắt Hiểu Uyển của anh làm chuyện mà em không muốn đâu. À, Hiểu Uyển, anh quên không hỏi. Tối hôm đó Đình Đình phản ứng thế nào. Nửa đêm có mơ ác mộng không?

- Đình Đình rất bình thường, không hề có chuyện gì cả.

Đường Hiểu Uyển nói:

- Em thấy Đình Đình chắc không có chuyện gì đâu.

- Mong là không có chuyện gì.

Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói.

Diệp Lăng Phi lái xe vào làn đường chính. Hắn cho xe chạy sau ngay một cái xe bus. Tốc độ chạy của chiếc xe bus này cũng không nhanh nên Diệp Lăng Phi cũng cho xe lái chậm lại. Vừa lái xe vừa nói chuyện với Đường Hiểu Uyển.

Đang lúc hai người nói chuyện. Đường Hiểu Uyển bỗng đưa tay chi chiếc xe bus phía trước nói:

- Diệp đại ca, anh mau nhìn kìa. Chiếc xe đó đang bốc khói.

Diệp Lăng Phi lúc này cũng nhìn thấy làn khói đen từ cửa chiếc xe bus bốc lên. Diệp Lăng Phi cau mày, tăng tốc, đuổi theo chiếc xe bus. Diệp Lăng Phi kéo cửa xe xuống, hét lớn nói cho người lái xe biết xe đang bốc khói. Người lái xe đó ban đầu không để ý. Đợi nghe rõ lời của Diệp Lăng Phi xong thì hắn vội vàng dừng xe lại. Lúc này trong xe đã nồng nặc mùi khói.

Diệp Lăng Phi lái xe lên phía trước. Dừng lại. Lúc này cũng có một số lái xe cho xe dừng lại. Mọi người vội vàng xuống xe, giúp những người trên chiếc xe bus đó xuống xe.

Thấy hành khách trên xe đang dùng bất kể thứ gì họ có trên tay để đập vỡ cửa kính. Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển đứng bên ngoài. Diệp Lăng Phi còn đang nghĩ nên tìm cách nào để đập vỡ cửa kính giúp những hành khách trên xe thì một chuyện xảy ra khiến hắn căng tròn mắt ngạc nhiên. Hắn nhìn thấy nào là gạch, nào là thanh sắt, thậm chí cả giằy cao gót của phụ nữ rầm rầm đập vào khung cửa, chiếc cửa kính xe bus liền vỡ toang. Những hành khách trên xe đó vội vàng nhảy thẳng khỏi xe. Động tác nhanh như cắt đó đã khiến Diệp Lăng Phi phải chống mắt cứng lười.

- Chuyện này... chuyện này...!

Diệp Lăng Phi há hốc miệng. Cuối cùng hắn mở miệng nói:

- **, thời buổi này đi làm còn mang theo sạch, chẳng lẽ bọn họ định đập chết ông chủ sao?

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển thấy mọi chuyện không cần đến mình nữa liền lên xe. Nghe Đường Hiểu Uyển kể mới biết, thì ra trước đây không lâu có một vụ hỏa hoạn thiêu chết người. Sau khi chuyện này xảy ra, mọi người đều cảm thấy thời tiết bây giờ rất nóng, xe bus rất dễ bị cháy. Thế nên mới lên mạng thảo luận xem đi xe bus thế nào cho an toàn. Kết quả có người nói nên cầm theo gạch, cũng cỏ người đề nghị nên cầm theo thanh sắt, cũng cỏ một phụ nữ nói nên dùng dép cao sót đập vào cửa kính. Chỉ có điều không ngờ ở thành phố Vọng Hải lại có người làm như thế. Nghe xong, Diệp Lăng Phi liền đúc ra một câu kết luận:

- Đúng là trí tuệ vô tận của cư dân mạng.

Diệp Lăng Phi và Đường Hiểu Uyển lái tới Tập đoàn Tân Á. Hắn liền lái xe vào bãi đỗ, còn Đường Hiểu Uyển thì bước vào Tập đoàn Tân Á trước. Diệp Lăng Phi đồ xe xong, đang chuẩn bị bước vào đại sảnh thì nhìn thấy Trần Ngọc Đình lái chiếc Audi đen vào bãi đỗ. Diệp Lăng Phi bất động nhìn Trần Ngọc Đình đỗ xe.

Khi Trần Ngọc Đình xuống xe. Diệp Lăng Phi liền bước tới chào:

- Phó tổng giám đốc Trần, chào!

- Chào!

Trần Ngọc Đình mặc chiếc quần dài màu đen, ôm lấy cặp mông cao cao hồng phấn như quả núi nhỏ nhô lên. Trên mặc chiếc áo sơ mi màu trắng. Chiếc cúc trước ngực cài chặt ôm lấy bộ ngực nõn nà hấp dẫn. Từ cổ áo lộ ra làn da trắng nõn, hồng hồng đầy quyến rũ của Trần Ngọc Đình.

Sắc mặt Trần Ngọc Đình có vẻ hơi nhợt nhạt. Giọng nói cũng yếu ớt hẳn. Chờ Trần Ngọc Đình bước qua. Diệp Lăng Phi liền cùng với Trần Ngọc Đình lần lượt bước vào đại sảnh của Tập đoàn Tân Á.

- Phó tổng giám đốc Trần, cô có chuyện sao? Diệp Lăng Phi hòi.

- Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm.

Trần Ngọc Đình hơi thở dài nói:

- Không sao. Chỉ vì tối qua mất ngủ chút thôi.

- Mất ngủ?

Diệp Lăng Phi giật mình. nói:

- Đang bình thường thế tại sao lại mất ngủ chứ?

- Không nói rõ được. Tóm lại là có rắt nhiều việc.

Trần Ngọc Đình quay về phía Diệp Lăng Phi nói:

- Có một số chuyện không phải chỉ một mình tôi là có thể giải quyết được. Nếu thế thì trong nhà cần đàn ông để làm gì chứ. Được rồi. Tiểu Phi, không có chuyện gì đâu. Tôi chỉ là tiện miệng thì nói thế thôi.

- ừm.

Diệp Lăng Phi cũng tiện ừm một tiếng. Trong lòng hắn lại đang thầm nghĩ xem rốt cuộc có chuyện gì khiến Trần Ngọc Đình phải phiền lòng. Trần Ngọc Đình và Diệp Lăng Phi bước vào thang máy. Trần Ngọc Đình nói:

- Đợi sau thời gian này, tôi rảnh thì chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé. Coi như tôi hẹn với cậu đi.

- Được thôi!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi đang mong không được đây!

Trần Ngọc Đình cười cười rồi cũng không nói gì nữa. Đợi cửa thang máy tới tầng làm việc của cô. Trần Ngọc Đình liền bước ra khỏi thang máy. Cửa thang máy đang định đóng lại thì Trịnh Khả Nhạc nhanh như cắt lao vào, đứng yên vị trong thang máy. Diệp Lăng Phi giã bộ sợ hãi nói:

- Khả Nhạc, em học ở đâu ra chiêu này thế. Sợ quá à. Giống như...giống như ma vậy.

- Biến. Diệp đại ca, anh chẳng bao giờ nói được lời nào hay hơn cả.

Trịnh Khả Nhạc nói:

- Em định tìm anh có việc, có điều, anh dám nói em là ma thì thôi vậy, không nói với anh nữa.

- Đừng mà. Nói anh nghe coi. Rốt cuộc là có chuyện gì thế?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tới phòng làm việc của anh đã.

Trịnh Khả Nhạc nói.

Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc bước về phía bộ phận mình. Mọi người trong bộ phận dạo này tâm trí đang rắt lo lắng. Mọi người đều nói tập đoàn sắp có cải tổ. Bộ phận này có thể bị giải thể. Trong tình cảnh này thì ai mà có tâm trạng làm việc chứ. Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc bước tới trước cửa phòng làm việc. Từ Oánh vừa thấy Diệp Lăng Phi đi làm thì vội vàng lao tới, định báo cáo công việc với Diệp Lăng Phi liền bị Trịnh Khả Nhạc chặn lại, nói:

- Chị Từ Oánh, chị không được vào đâu đấy. Em và giám đốc Diệp có chút chuyện riêng cần bàn.

Từ Oánh vui vẻ cười, lại quay về chồ ngồi của mình.

Trịnh Khả Nhạc bước vào văn phòng của Diệp Lăng Phi. Thuận tay khóa luôn cửa phòng. Diệp Lăng Phi thì rót ra hai cốc nước, đặt lên chiếc bàn trước ghế sofa của văn phòng, gọi Trịnh Khả Nhạc qua ngồi. Trịnh Khả Nhạc cũng chẳng hề ngại ngùng, bước qua, ngồi ngay cạnh Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi ngửi thấy mùi nước hoa trên người Trịnh Khả Nhạc. Hắn liền phập phồng phập phồng mũi, cười nói:

- Khả Nhạc, sau em đừng dùng loại nước hoa này nữa nhé. Anh không biết anh là người không hề có tính kiềm chế sao?

Trịnh Khả Nhạc nghe thấy thế thì cố ý ưỡn cong bộ ngực của mình, miệng nói:

- Diệp đại ca thật sự không cỏ tính kiềm chế sao. Thế này em với anh ở cùng nhau chẳng phải nguy hiểm quá sao?

- Đúng, có đôi chút nguy hiểm!

Diệp Lăng Phi cố ý ngả người về phía Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi định trêu Trịnh Khả Nhạc, nào ngờ Trịnh Khả Nhạc lại ngả người dựa vào người Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc cười hì hì nói:

- Vì sự an toàn của nhưng cô gái khác, em quyết định hy sinh thân mình. Để xem Diệp đại ca nguy hiểm tới mức nào.

Quả là một sự quyến rũ đầy táo bạo. Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:

- Anh nhận thua rồi, em nói đi. Rốt cuộc là có chuyện gì nào?

- Chuyện tốt. Tuyệt đối là chuyện tốt!

Trịnh Khả Nhạc dựa vào người Diệp Lăng Phi. Cô không có ý muốn rời ra, mở miệng nói:

- Diệp đại ca, anh có muốn kiếm tiền không?

- Kiếm tiền?

Diệp Lăng Phi giật mình, trong lòng lại nghĩ: "Tiền anh tiêu còn chưa hết thì kiếm tiền làm gì nữa chứ!". Nhưng hắn vẫn cố tình giả bộ rất hưng phấn nói:

- Em nói thử xem nào.

- Em vừa mới quen một người làm trong công ty chứng khoán. Anh ta nói sẽ cung cấp thông tin trong nguồn cho em. Đảm bảo có thể kiếm tiền nhẹ nhàng mà không bao giờ sợ lộ.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Anh không tin trên đời lại có chuyện tốt như thế. Khả Nhạc, em bị người khác lừa rồi.

- Anh yên tâm đi, sao lừa nổi em được. Anh ta là một người bạn trên mạng của em. Sau khi gặp mặt em xong, anh ta liền bắt đầu tán em luôn.

Trịnh Khả Nhạc nói.

- Ban đầu em cũng muốn trêu anh ta. Anh biết một mình thì chán chết được. Thế nên em liền trêu anh ta. Gặp mặt anh ta vài lần. Nói thật, anh ta lớn lên rất khổ sở, cực kỳ khổ sở.

- Thế mà em còn tin hắn ta.

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói.

- Anh không có hứng thú với mấy món này.

- Diệp đại ca, thế anh cho em mượn hai mươi vạn. Em bảo đảm trong thời gian ngắn sẽ trả lại anh cả gốc lẫn lãi. Anh thấy thế nào?

Trịnh Khả Nhạc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui