Đô Thị Tàng Kiều

Bạch Tình Đình nói ra thân phận của mình, Trịnh Khả Nhạc lập tức trợn tròn mắt, nàng cảm giác đầu ong ong, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Từ Oánh dứng ở một bên lúc này cũng đành bó tay. Bạch Tình Đình liếc nhìn Từ Oánh, nhàn nhạt cười nói:

- Chúng ta đã từng gặp nhau, lúc tôi đến tập đoàn Tân Á, khi đó cô không ở phòng tổ chức, hiện tại cô là nhân viên phòng tổ chức ư?

- Vâng!

Từ Oánh gật đầu, nói:

- Tôi là trợ lý của giám đốc Diệp.

- À, hóa ra là như vậy!

Bạch Tình Đình không nói thêm, nhìn Trịnh Khả Nhạc, hỏi:

- Vừa rồi tôi nghe được một chút chuyện về chồng tôi, không biết cô có thể nói rõ đầu đuôi cụ thể cho tôi được không, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn hiểu rõ ông xã hơn mà thôi.

Diệp Lăng Phi cảm giác mí mắt nhảy liên tục, hắn ngồi ở trong phòng làm việc của Dã Thú, tay phải đặt trên mí mắt, mắng:

- *****, mắt trái nhảy tài(lộc), mắt phải nhảy tai (họa), hai mắt mình cùng nhảy thì là cái quái gì nhỉ?

Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Thú nên mới chạy tới, nếu không phải vì chuyện súng ống đạn được, Diệp Lăng Phi chắc là không biết bao giờ mới ra khỏi cửa. Dã Thú cười toe toét nói:

- Lão Đại, anh cũng tin tưởng mấy cái thứ này sao, chỉ là để mê hoặc người khác thôi, cái gì mà mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, tin cái này chắc đi bán rong mà sống.

- Vốn tao cũng không tin mấy thứ mê tín, nhưng mà tao biết làm gì đây, mày nhìn hai mí mắt của tao giật giật từ nãy đến giờ, không còn ra hình dáng gì nữa rồi.

Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ nói,

- Gần đây quá nhiều chuyện, tao cảm thấy mình rất xui xẻo. Cũng không biết sao lại thành như thế này, hình như cuộc sống ngày càng hỗn loạn.

- Ha ha, đó là do Lão Đại có nhiều phụ nữ mà thành đó!

- Cút, tiểu tử nhà ngươi mà cũng dám dạy dỗ* tao à.

Diệp Lăng Phi trợn mắt một cái với Dã Thú, cầm lấy danh sách giao dịch vũ khí, quét mắt nhìn qua rồi đặt danh sách lên bàn, nói với Dã Thú:

- Những thứ vũ khí này ước chừng cần bao nhiêu thời gian có thể vận chuyển đến?

- À, chắc phải khoảng bốn ngày!

Dã thú đánh giá,

- Đám người Tiêm Đao, Phi Hổ, Biển Bức sẽ đem số vũ khí đạn dược đến theo đường biển, bây giờ chắc là đang lênh đênh trên biển. Tiêm Đao nói là hi vọng lão Đại có thể giao thiệp với quân đội nơi này, để khi tiến vào lãnh hải tốt nhất không nên có người gây phiền toái cho họ.

- Cái này tao sẽ sắp xếp!

Diệp Lăng Phi nói,

- Như vậy đi, Bây giờ tao liên lạc với lão già, để hắn quyết định nơi giao hàng. Dù sao số vũ khí này cũng là buôn lậu trái phép, lão già cũng không hi vọng có quá nhiều người biết chuyện này.

- Vâng, tùy đại ca xử lí!

Dã thú đáp ứng.

Diệp Lăng Phi lập tức liên lạc với lão già, lão già cũng đã xem qua danh sách hàng hóa rồi, nghe Diệp Lăng Phi yêu cầu như vậy, ông ta lập tức đáp ứng. Đồng thời, lão già yêu cầu mang số hàng hóa này đến thành phố Vọng Hải. Trước khi cúp điện thoại lão già cười nói với Diệp Lăng Phi:

- Tiểu Diệp, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ đến thành phố Vọng Hải, nhìn xem mấythứ kia súng ống đạn được như thế nào, nếu như tốt, tôi sẽ suy nghĩ để về sau đặt hàng cậu thêm nhiều lần nữa.

Cái này biểu lộ một loại thái độ hoan nghênh, mặc dù lão già không nói rõ nhưng Diệp Lăng Phi vẫn nghe ra. Diệp Lăng Phi ha hả cười nói:

- Tôi đây cũng rất hoan nghênh, nhưng phải nói rõ, làm ăn là làm ăn, không biết tương lai tổ chức Lang Nha chúng tôi có thể làm ăn tiếp với ông không. Nhưng mà bây giờ ông phải thanh toán thù lao cho chúng tôi đã. Được rồi, yên tâm đi, chờ tôi kiểm tra hàng hóa xong sẽ báo giá tiền cho ông.

Lão già cười nói:

- Tiểu tử, cậu thật sự là thương nhân hám lợi đó!

- Lão già, đừng nói như vậy, ông phải biết rằng tôi chuẩn bị số súng ống đạn được này mất bao nhiêu công phu, thời gian, nếu để cho chính phủ những quốc gia khác biết, tổ chức Lang Nha chúng tôi sẽ không thể nhận được đơn đặt hàng của mấy quốc gia kia nữa.

Nói chuyện vui đùa mấy câu, cả hai đều cúp điện thoại. Diệp Lăng Phi dựa lưng vào ghế, nói:

- Dã Thú, lão già đã ám chỉ với tao, nếu như số vũ khí này làm ông ta hài lòng, có thể ông ta sẽ có những sự bảo vệ với tổ chức của chúng ta.

- Thật à?

Dã Thú cười toe toét reo lên,

- Mẹ kiếp, sau này em sẽ quang minh chính đại xây trụ sở tại thành phố Vọng Hải, xem còn ai dám quản nữa.

- Đây đúng là chuyện tốt!

Diệp Lăng Phi dặn dò Dã Thú,

- Tao cho rằng mày có thể tiếp tục xây dựng trụ sở, nhưng trụ sở này không phải giống trụ sở kiên cố có khả năng phòng vệ mạnh như ở bên nước Anh, nơi này chỉ là một đại bản doanh để chúng ta tụ họp thôi. Dã Thú, mày phải nhớ kỹ, cuộc sống bây giờ không giống với trước kia, nếu như muốn làm một người bình thường, trước sẽ phải biểu hiện thật quy củ.

Dã Tthú gật đầu, coi như là ghi nhớ lời Diệp Lăng Phi nói. Diệp Lăng Phi định nói tiếp, bỗng nhiên điện thoại của hắn đổ chuông. Diệp Lăng Phi đem mấy lời muốn nói tiếp nuốt trở vào lấy điện thoại di động ra, thấy là do Bạch Tình Đình gọi tới, điều này nằm ngoài sự tiên liệu của Diệp Lăng Phi. Kể từ hôm Bạch Tình Đình tức giận, Bạch Tình Đình đã không để ý tới Diệp Lăng Phi nữa. Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Tình Đình hôm nay lại gọi điện cho mình, chẳng lẽ Bạch Tình Đình đã nguôi giận? Diệp Lăng Phi nghĩ như vậy, bấm nút nghe điện thoại.

- Alô, bà xã, nhớ anh đúng không!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Anh cũng biết bà xã nhất định sẽ nhớ tới anh, chỉ tại em không nghe anh giải thích, khụ, anh còn oan hơn Đậu Nga ( nhân vật bị xử oan trong tác phẩm của Quan Hán Khanh) đó!

Bạch Tình Đình giọng như băng, lạnh lùng nói:

- Ông xã, phiền anh bây giờ đến quảng trường Hải Tinh một chuyến, em ở đây chờ anh!

- Quảng trường Hải Tinh?

Diệp Lăng Phi vừa nghe tên quảng trường Hải Tinh, đầu lập tức “ông” một tiếng, phải biết rằng Đường Hiểu Uyển trước mắt sẽ ở trong biệt thự cạnh quảng trường Hải Tinh, Diệp Lăng Phi lo lắng Bạch Tình Đình biết chuyện mình và Đường Hiểu Uyển đêm đó ở cùng nhau. Hỏng bét, một khi Bạch Tình Đình biết chuyện này, theo tính cách của Bạch Tình Đình, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho mình. Diệp Lăng Phi cảm thấy đầu to ra, hắn đành đáp ứng:

- Được, bây giờ anh lái xe qua đó.

Cúp điện thoạixong, Diệp Lăng Phi thở dài. Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi u sầu, trong lòng suy đoán xem Diệp Lăng Phi gặp phải việc gì khó. Nhưng Dã Thú không tiện nhúng tay, hắn nhìn ra được, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện. Dã Thú ân cần hỏi:

- Lão Đại, em có thể giúp gì cho anh không?

Diệp Lăng Phi khoát khoát tay, nói:

- Dã Thú, chuyện này mày không giúp được gì đâu, khụ, bây giờ tao mới biết đối thủ khó đối phó nhất là phụ nữ, nhất là người phụ nữ mình yêu, chính là khắc tinh của bản thân. Thôi, tao không nói nhiều nữa, mày cứ lo chuyện súng ống đạn dược đi, chuyện này tao không can thiệp nữa, mày xử lí ổn thỏa chuyện này cho tao là được.

Diệp Lăng Phi mang khuôn mặt u ám rời khỏi công ty của Dã Thú, nhìn theo bóng lưng Diệp Lăng Phi rời đi, Dã Thú bỗng nhiên cảm thấy mình hẳn phải toàn tâm toàn ý quan tâm Lục Tuyết Hoa, cho nên Dã Thú lập tức gọi điện thoại cho Lục Tuyết Hoa, hẹn Lục Tuyết Hoa đi dạo phố.

Trên đường lái xe đi quảng trường Hải Tinh, Diệp Lăng Phi thấy một cửa hàng bán hoa, đột nhiên nghĩ nên mua cho Bạch Tình Đình một bó hoa hồng. Diệp Lăng Phi từ khi quen Bạch Tình Đình tới nay, hắn chưa bao giờ tặng cho Bạch Tình Đình cái gì. Diệp Lăng Phi không thích mấy cái phương pháp sáo rỗng như là tặng hoa, nhưng bây giờ Bạch Tình Đình đang nổi nóng, Diệp Lăng Phi chỉ có thể lựa chọn phương thức quen thuộc này, mua cho Bạch Tình Đình một bó hoa hồng, hi vọng Bạch Tình Đình sẽ thích. Diệp Lăng Phi mua xong, đặt hoa hồng ở ghế sau, lái xe đến quảng trường Hải Tinh. Hắn xuống xe, ôm bó hoa hồng đi về hướng bờ biển.

Dọc đường đi, Diệp Lăng Phi hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, hắn cũng cảm giác rất không tự nhiên, thử nghĩ xem ban đầu đối với* loại chuyện này mìnhchẳng thèm ngó tới, nhưng hiện tại không biết tại sao vì Bạch Tình Đình mà mình thay đổi. Diệp Lăng Phi ý thức được hắn đang thay đổi, càng trở nên giống một người bình thường, cuộc sống mồ hôi và máu trong quá khứ đang dần bị quên lãng, hắn bây giờ thích suy nghĩ như một người bình thường để xử lí các việc, thích làm những việc chỉ có người bình thường muốn làm, có lẽ, Diệp Lăng Phi đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới bình thường, nếu như không có chuyện gì xảy ra, nếu như cứ để trí nhớ trước kia ngủ say, Diệp Lăng Phi sẽ chân chính là một người bình thường. Nhưng điều này là không thể, Diệp Lăng Phi dù muốn trở thành người bình thường, kẻ thù của hắn cũng sẽ không cho phép hắn biến thành người bình thường.

Diệp Lăng Phi căn bản không nghĩ tới, lần này hắn đáp ứng giúp đỡ lão già lại mang đến một hồi nguy hiểm cho hắn.

Diệp Lăng Phi ôm bó hoa tươi đi đến bờ biển, thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiêu Tiếu đang ngồi trên bãi cát. Hai người đều mặc váy trắng, váy phiêu động theo gió biển để lộ ra bắp chân trắng mịn. Diệp Lăng Phi chưa bao giờ thấy bộ dạng thanh tĩnh của Vu Tiêu Tiếu, bỗng dưng thấy một màn này, Diệp Lăng Phi đột nhiên có một loại ảo giác, Vu Tiêu Tiếu giống như một tiên nữ thanh cao thoát tục. Vu Tiêu Tiếu ngồi cạnh Bạch Tình Đình đúng là làm cho người khác cảm giác hai nàng giống như chị em. Khí chất của hai người đều cao quý, Diệp Lăng Phi không nghĩ tới Vu Tiêu Tiếu còn có một bộ dáng khác lạ nhưt hế này, tuy Vu Tiêu Tiếu so với Trương Tuyết Hàn thiếu một phần nhu nhược mỹ cảm, nhưng nàng lại có thêm mấy phần anh khí. Diệp Lăng Phi ôm bó hoa tới trước mặt Bạch Tình Đình, cười nói:

- Bà xã, đây là hoa hồng anh tặng cho em!

Bạch Tình Đình hơi ngẩng mặt lên, trên mặt không có biểu tình gì, nàng đưa tay nhận lấy hoa hồng, hơi ngửi ngửi, cũng không nói gì. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình nhận hoa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ Bạch Tình Đình chưa đến độ muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình, nghĩ đến đây, Diệp Lăng Phi tự nói với bản thân, dù thế nào hai người cũng là vợ chồng, Bạch Tình Đình chắc chỉ muốn tranh thủ thêm địa vị ở nhà thôi, sau này mình nhường nàng thêm chút là được, nhưng lần này Diệp Lăng Phi đã nghĩ lầm rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui