Đô Thị Tàng Kiều

Chu Hân Minh buổi tối lúc trở lại biệt thự, mới biết được Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi muốn kết hôn vào thứ 6. Chu Hân Minh có chút ngoài ý muốn, mấy ngày nay quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi thoạt nhìn đều rất khẩn trương, sao đột nhiên Bạch Tình Đinh lại muốn kết hôn với Diệp Lăng Phi.

Chu Hân Minh nghe thấy tin tức Bạch Tình Đình muốn kết hôn này, chưa nói tới cao hứng hay không vui, nói chung Chu Hân Minh cũng cảm thấy có một tia cảm giác nói không ra lời.

Sau khi ăn cơm tối xong, Chu Hân Minh liền kéo Bạch Tình Đình đến sân thượng tầng ba, hai người ngồi song song, Chu Hân Minh vắt chéo chân, nhìn Bạch Tình Đình từ trên xuống dưới.

Chu Hân Minh như vậy quan sát, khiến Bạch Tình Đình cảm giác rất mất tự nhiên, nàng liếc mắt nhìn Chu Hân Minh, nói:

- Hân Minh, bạn làm gì đó, bạn đang xem quái vật à?

- Nói cái gì đó, chính là mình thấy hôm nay dây thần kinh của bạn không được bình thường, đang êm đẹp sao lại muốn kết hôn với Diệp Lăng Phi?

Chu Hân Minh đưa tay lên, lấy chai nước khoáng đặt ở trước mặt nàng. Nàng vừa mờ nắp bình muốn uống, lại bị Bạch Tình Đình đoạt qua. Bạch Tình Đình nói:

- Hân Minh, bạn càng ngày càng không tốt, uống nước chỉ uống một mình.

Nói rồi Bạch Tình Đình uống một ngụm.

- Tình Đình, xem bạn kìa. Chu Hân Minh mình đây có lúc nào không nghĩ đến bạn chứ.

Chu Hân Minh đoạt nước khoáng từ trong tay Bạch Tình Đình, nói:

- Khi mình đi lên lâu bão bạn mang một chai, kết quả vị tiểu thư này lười không mang, hiện tại mình cầm lên, bạn lại lấy của mình, được, được, mình phải cách bạn xa một chút.

Chu Hân Minh nói xong. Bạch Tình Đình hừ một tiếng, nói:

- Hân Minh. Mình biết bạn thấy mình kết hôn, trong lòng khó chịu đúng không. Kỳ thực cũng không có gì, mình kết hôn ở trong nước, cùng lắm thì mình cho bạn và Diệp Lăng Phi kết hôn ở nước ngoài, như vậy bạn hài lòng chưa.

Chu Hân Minh vừa nghe xong, tức giận trắng mắt liếc Bạch Tình Đình. Nói:

- Chú ý ngữ khí, bảo mình gã cho hắn sao, được, vốn là muốn cùng bạn nói chuyện một chút, xem bạn nghĩ thể nào, kết quả bạn ngược lại, không lĩnh tình mình, cái này gọi là chó cắn Lã Động Tân, không nhìn ra người tốt, mình về phòng đây!

Bạch Tình Đình vừa nghe, vội vàng kéo tay Chu Hân Minh, cười nói:

- Được rồi, Hân Minh, minh chỉ đùa với bạn thôi mà?

Chu Hân Minh nghe Bạch Tình Đình nói vậy. Lại ngồi xuống, gác chân, nói:

- Được rồi. Tình Đình. Khai báo đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Hai ngày trước còn hờ hững với Diệp Lăng Phi, đảo mắt lại cử hành hôn lễ. Tính tình của bạn trở nên thay đổi nhanh hơn cả trẻ con rồi nha, không phải là bạn có vấn đề gì chứ?

- Mình có vấn đề gì chứ. Hai ngày nay chỉ là đang suy nghĩ một việc.

Bạch Tình Đình nhìn lướt qua cửa sân thượng, sau khi không thấy Diệp Lăng Phi, nàng đem mồi ghé sát bên tai Chu Hân Minh thấp giọng nói:

- Bạn nói nếu như mình và Diệp Lăng Phi không phát sinh quan hệ, hắn có thể yêu nữ nhân khác hay không?

Chu Hân Minh vừa nghe, cười nói:

- Bạn, nha đầu này. Diệp Lăng Phi không phải loại người như vậy, bạn thấy bây giờ hắn đối với bạn không tốt sao, nhưng nói lại, mình thấy con gái giống như bạn cũng không có mấy người, bạn và Diệp Lăng Phi đã là vợ chồng họp pháp rồi, còn sợ có quan hệ với Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ bạn cả đời đều muốn như vậy?

- Đâu có đâu, là mình sợ chuyện đó mà.

Khuồn mặt trắng nõn của Bạch Tình Đình lộ ra nét ửng hồng, thấp giọng nói:

- Mình cũng muốn cùng ông xã phát sinh quan hệ. Như vậy mới tính là vợ chồng chân chính. Nhưng trong lòng mình rất sợ. Lần này, mình đã phải hạ quyết tâm rất lớn.

- Kỳ thực loại chuyện đó cũng không giống như bạn nghĩ vậy đâu!

Chu Hân Minh đưa mồi ghé sát vào tai Bạch Tình Đình, thấp giọng nói:

- Tình Đình. Mình nói cho bạn, có thể lần đầu tiên hơi có một chút đau nhức. Nhưng sau đó bạn cũng cảm giác trong lòng....

Bạch Tình Đình cắn môi nghe Chu Hân Minh nói. Nàng không ngừng gật đầu. Gương mặt càng ngày càng hồng lên.

Diệp Lăng Phi không biết Bạch Tình Đình và Chu Hân Minh ở trên ban công nói gì. Một mình hắn ở bên trong phòng ngủ bắt đầu nghĩ mình nên nói thế nào với Đường Hiểu Uyển, Vu Đình Đình chuyện mình muốn cử hành hôn lễ. Tuy nói trong lòng các nàng đều biết mình là đàn ông đã có vợ. Nhưng nếu như thật sự có một ngày cử hành hôn lễ. Diệp Lăng Phi vẫn lo lắng trong lòng hai cô bé có những suy nghĩ vẩn vơ.

Diệp Lăng Phi suy nghĩ hồi lâu. Đều cảm thấy là nên nói cho các nàng biết. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại. Ấn số điện thoại của Đường Hiểu Uyển hai lần liên tiếp. Cuối cùng cũng không gọi được. Hắn lại cất điện thoại vào. Nằm ở trên giường ngắm nhìn bầu trời.

Bỗng nhiên truyền đến một tiếng gõ cửa. Diệp Lăng Phi không ngồi dậy. Chi đưa ánh mắt nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy Chu Hân Minh đấy cửa phòng ra, đi vào.

Chu Hân Minh trở tay đóng cửa phòng lại, nàng mặc áo ngủ, trên người tản ra mùi hương sau khi vừa mới tắm xong, từ chỗ cổ áo ngủ lộ ra hơn phân nửa bộ ngực sữa đầy đặn.

Chu Hân Minh đi tới bên giường, ngồi xuống giường, đưa tay vỗ đùi Diệp Lăng Phi một cái, miệng hừ lạnh nói:

- Bây giờ anh hài lòng chưa. Tình Đình muốn cử hành hôn lễ với anh.

Diệp Lăng Phi liệt trử miệng cười nói:

- Làm sao vậy, Hân Minh bảo bối, em ghen tị?

Nói rồi một tay Diệp Lăng Phi ôm thắt lưng Chu Hân Minh, đem Chu Hân Minh kéo xuống giường, ngay sau đó xoay người đặt ở trên thân Chu Hân Minh.

- Em ghen cái gì chứ, hiện tại chi là em cảm thấy thủ đoạn của anh nhiều lắm, em đang suy nghĩ có phải anh cố ý đem xe của mình đâm vào tảng đá, để giành được sự đồng tình của Tình Đình hay không.

Chu Hân Minh nói, đưa tay sờ sờ trán Diệp Lăng Phi, nói tiếp:

- Em rất rõ cá tính của anh, anh người này thủ đoạn gì đều có thể sử dụng được.

- Người hiểu anh chỉ có Hân Minh thôi!

Diệp Lăng Phi đè lên Chu Hân Minh, nồng nhiệt hôn môi Chu Hân Minh một cái, hai tay cởi áo ngủ của Chu Hân Minh, nói:

- Anh cũng là không có cách nào. Tình Đình tức giận với anh, anh có biện pháp nào nữa đây. Nhưng, ngay cả chuyện này cũng nói cho em biết, Tình Đình không nói cho em biết, tại sao cô ấy muốn cử hành hôn lễ với anh sao.

Chu Hân Minh hơi nâng vai lên, để Diệp Lăng Phi cởi áo ngủ của mình dễ dàng hơn, hai tay nàng ôm lưng Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Em vừa mới tán gẫu với Tình Đình. Tình Đình lo lắng anh yêu người khác, mới muốn cử hành hồn lễ với anh sớm một chút, bây giờ anh nên đắc ý đi, rốt cục đã có được đại mỹ nữ Tình Đình này.

Môi Diệp Lăng Phi tiến đến môi Chu Hân Minh, nhẹ nhàng liếm đôi môi hơi mòng của Chu Hân Minh, thấp giọng nói:

- Anh đều yêu mỗi người các em, Hân Minh, em mới là người con gái anh quan tâm nhất.

- Thôi đi, tin anh còn không bằng tin heo mẹ biết lên cây.

Chu Hân Minh bĩu môi nói,

- Anh không cần dỗ ngon dỗ ngọt em như vậy, đem lời đường mật này của anh cho Tình Đình đi. Em chỉ muốn hỏi anh, sau này anh định làm thế nào.

Diệp Lăng Phi lúc này đã cởi áo ngủ của Chu Hân Minh xong, tay phải hắn đã đặt lên kiều đồn Chu Hân Minh, đang đem quần lót của Chu Hân Minh cởi xuống, nghe thấy Chu Hân Minh nói vậy, Diệp Lăng Phi ngừng lại, không hiểu hỏi:

- Sao lại sau này làm thế nào chứ, vẫn là như cũ thôi, anh muốn chính thức cùng giường chung gối với hai vị mỹ nữ, không phải lưu hành cái gì mà hai nữ hầu một chồng sao, sau này em nằm bên trái, Tình Đình nằm bên phải.

- Anh nghĩ hay nhỉ!

Chu Hân Minh bĩu môi nói,

- Anh còn nghĩ đến một cái “tam cung lục viện thất thập nhị phi”, em nói cho anh biết, anh không được thương tổn Tình Đình, nếu không em sẽ không bỏ qua đâu.

Diệp Lăng Phi liên tục gật đầu, ngay sau đó Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ mông Chu Hân Minh, nói:

- Bà xã đại nhân, mau nâng chân lên, không biết chân em đang giữ quần lót sao, anh không cởi ra được.

- Anh....!

Chu Hân Minh nhất thời nghẹn giọng, không nghĩ tói Diệp Lăng Phi sẽ vô lại như vậy, nàng đành phải nhấc hai chân lên, Diệp Lăng Phi đem quần lót tam giác màu trắng của Chu Hân Minh bạch sắc cởi ra, ngay sau đó Diệp Lăng Phi bắt đầu cởi quần áo của mình. Đúng lúc Diệp Lăng Phi cởi quần áo của hắn, Chu Hân Minh đột nhiên hỏi:

- Sau này anh định đưa em tới chỗ nào?

Diệp Lăng Phi đang cởi thắt lưng, hắn vừa cởi quần, vừa nói:

- Hân Minh, anh thấy chúng ta ra nước ngoài kết hôn đi, trong nước chỉ cho phép một vợ một chồng, dù là anh muốn kết hôn, cũng không được.

- Biến!

Chu Hân Minh đưa chân đạp Diệp Lăng Phi một cái,

- Anh muốn làm cha mẹ em tức chết à, cha mẹ em sẽ không đồng ý, em không phải muốn cái gọi là danh phận này, thế nhưng, em không kết hôn vói anh, cũng không phải là em không muốn anh lấy thân phận chồng em để xuất hiện, em vừa mói thương lượng vói Tình Đình rồi, chờ sau này chúng ta có thể đi nước ngoài, hay là ra ngoại quốc định cư.

- Được, được!

Diệp Lăng Phi vừa nghe, hưng phấn liên tục reo lên, Diệp Lăng Phi nhanh chóng đem quần áo mình cởi sạch, thân thể trần truồng đè trên thân thể mềm mại (cũng trần truồng) của Chu Hân Minh, hưng phấn hỏi:

- Hân Minh, em nói cho anh biết, có phải Tình Đình biết em đến phòng anh không?

Cánh tay Chu Hân Minh ôm bờ vai rắn chẳc của Diệp Lăng Phi, bộ ngực sữa đầy đặn cao vót của nàng kề sát trên ngực Diệp Lăng Phi, cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp, quấn bên hông Diệp Lăng Phi. Hạ thân hai người dính sát vào nhau, Chu Hân Minh có thể mãnh liệt cảm giác được cái gì đó cứng rắn kia của Diệp Lăng Phi đang gắt gao đâm vào hạ thân nàng. Không cần Diệp Lăng Phi khiêu khích, Chu Hân Minh cũng cảm thấy dục hỏa đốt người, hạ thân cũng không chịu thua kém, ướt át như thủy triều.

Chu Hân Minh hô hấp dồn dập lên, nói:

- Anh nghĩ bây giờ mói mấy giờ, nếu như Tình Đình không biết, em có thể đi tói như vậy sao, anh đồ sắc lang này, bây giờ mói nghĩ đến hỏi cái này.

Diệp Lăng Phi hoi ngẩng đầu, nhìn Chu Hân Minh bị hắn đặt ở dưới thân, hô lên:

- Xem ra mùa xuân của anh tới rồi, sau này rốt cuộc không cần lén lút!

- Anh....!

Chu Hân Minh vừa mói nói được một chữ, đã bị Diệp Lăng Phi dùng miệng bịt miệng lại. Hai người cuồng nhiệt hôn nhau, đôi tay Diệp Lăng Phi không chút nào thương tiếc lưu lại dấu vết của hằn ở trên thân thể mềm mại của Chu Hân Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui