Đô Thị Tàng Kiều

Trương Lộ Tuyết không thể ngờ rằng nguyên nhân chính mà Diệp Lăng Phi triệu tập cuộc họp cổ đông lần này chính là muốn tuyên bố hắn sẽ rời khỏi Tập đoàn Tân Á.

Trương Lộ Tuyết nghĩ rằng Diệp Lăng Phi đang nói đùa với mình, cô chu chu miệng nói:

- Anh đang nói đùa phải không. Tồi không có thời gian ở đây nói chuyện tào lao với anh đâu.

- Tôi nói thật đó. Thật sự tôi sẽ rời khỏi Tập đoàn Tân Á.

Diệp Lăng Phi bình thản cười nói:

- Tôi buộc phải đưa ra quyết định. Một là chọn Tập đoàn Tân Á, hai là vợ tôi. Đáng tiếc, tôi lại không phải là mẫu đàn ông vì sự nghiệp. Tôi chọn vợ tôi. Tôi đã đồng ý với cô ấy rằng tôi sẽ rời khỏi Tập đoàn Tân Á. Cô nói tôi sợ vợ cũng được, nói tôi không phải đàn ông cũng được. Tóm lại, tôi phải rời khỏi Tập đoàn Tân Á.

Nói tới đây, Diệp Lăng Phi xoay người, hai tay đặt lên lan can, nhìn về những tòa cao ốc phía xa xa kia, bình thản nói:

- Đợi những đám mây u ám qua đi, vinh hoa tàn phai, cô mới thấy đời người quan trọng nhất chính là có người yêu mình ở bên cạnh. Tôi không mong mình và Tình Đình có thể bên nhau trọn đời, chỉ mong khi cả hai yếu đuối, mệt mỏi thì chúng tôi có thể nắm tay nhau bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn.

Không hiểu vì sao. nghe xong những lời của Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô bước tới bên trái Diệp Lăng Phi, hai tay nắm lấy lan can, nhìn về phía xa, rồi như thấu hiểu được tất cả, cô nói:

- Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng ngọt ngào, mỗi người đều khát vọng có một tình yêu như thế. Mỗi người đều khát vọng mình và người đàn ông mình yêu có thế bên nhau tới khi đầu bạc răng long, nhưng, khôngphải tất cả đều có thể bước hết chặng đường.

- Không cố gắng thì sao cô biết được chứ?

Diệp Lăng Phi ghé mặt nhìn Trương Lộ Tuyết, khẽ cười nói:

- Dù chúng tôi không thể cùng nhau sống tới đầu bạc răng long, ít ra tôi cũng đã cố gắng để làm. Chờ tới ngày tôi lìa xa thế giới này, tôi cũng khôngphải hối hận gì cả.

- Xem ra, anh là người theo chủ nghĩa lạc quan. Dường như anh không hề lo lắng tương lai của mình sau này sẽ rất thảm. Tôi quá hiểu tính khí của Bạch Tình Đình. Tôi nghĩ cuộc sống của hai người chắc chắn chỉ có cãi nhau mà thồi. Diệp Lăng Phi, anh đã nghĩ kỹ chưa?

- Có người nói: Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Tôi lại cho rằng hôn nhân là quả ngọt của tình yêu. Tôi tin giữa tôi và Tình Đình sẽ càng ngày càng yêu nhau hơn.

- Thế tôi chúc phúc cho hai người vậy!

Trương Lộ Tuyết quay mặt lại, hiếm khi cô nở nụ cười chân thành với Diệp Lăng Phi, nói:

- Thật ra, con người anh cũng không tồi nhưng có một số việc khiến người khác rất ghét.

- Hì hì, cảm ơn cô!

Diệp Lăng Phi lần đầu tiên xóa đi cách nói đùa của hắn với Trương Lộ Tuyết, chân thành nói:

- Đợi sau này khi đã trải qua vô vàn sự việc, nhất là khi cô vô số lần phải đối mặt với chuyện sống còn, cô sẽ hiểu, thật ra đời người chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi, đợi khi trò chơi kết thúc, thứ cô có thể giữ lại chính là ký ức của người khác về cô, bất kể là tốt hay xấu, quan trọng là để người khác nhớ tới mình.

Diệp Lăng Phi nói xong, xoay người. Bước được hai bước, hắn bỗng dừng lại, vẫn quay lưng về phía Trương Lộ Tuyết, nói:

- Tôi không thiếu tiền, nhưng thiếu nhất là tình cảm.

Trương Lộ Tuyết nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi, cô đứng yên nhìn hình bóng Diệp Lăng Phi rời xa, lúc này Trương Lộ Tuyết mới phát hiện bóng hình Diệp Lăng Phi lẻ loi tới mức nào, điều này khiến Trương Lộ Tuyết có một cảm giác không sao nói lên lời. Tựa hồ cảm thấy, Diệp Lăng Phi luồn chỉ có một mình, lạnh lẽo và cô đơn.

Cuộc họp hội đồng cổ đông của Tập đoàn Tân Á sẽ diễn ra vào buổi chiều. Việc Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết cùng nhau xuất hiện ở phòng họp, khiến các cổ động hết sức bất ngờ. Nhất là Tiền Thường Nam, vừa mới hớt hải tới, thấy cảnh này thì hết sức ngạc nhiên.

Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết còn chưa chủ trì cuộc họp thì Tiền Thường Nam đã lên tiếng nói:

- Chủ tịch, cô có nhầm không đó, đây là cuộc họp cổ đông, sao cô lại đề một tên nhân viên tầm thường của tập đoàn tham gia vào?

Lời của Tiền Thường Nam được sự tán đồng của tất cả các thành viên trong hội đồng cổ đông, tuy những người khác không nói nhưng họ đều gật đầu đồng ý. Trương Lộ Tuyết liếc nhìn Tiền Thường Nam, không chút nể nang, lớn giọng nói:

- Bác Tiền. Diệp tiên sinh tham gia cuộc họp hội đồnh cổ đônh là chuyện bình thường thôi, Diệp tiên sinh chính là...

Trương Lộ Tuyết còn chưa nói xong thì điện thoại của cô vang lên. Trương Lộ Tuyết cau mày, cô quên tắt điện thoại. Tham gia cuộc họp cấp cao như thế này, điện thoại phải được tắt nhạc thế mà hôm nay cô lại quên mất.

Có điều, điện thoại đã reo thì cô chỉ đành nhấc lên, vừa xem liền thấy người gọi đến là Trịnh Khả Nhạc. Trương Lộ Tuyết trong lòng bực bội Trịnh Khả Nhạc chẳng hiểu biết gì cả, rõ ràng biết mình đang họp thế mà còn gọi điện. Trương Lộ Tuyết định tắt máy không nghe nhưng chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Trịnh Khả Nhạc trước nay làm việc rất chắc chắn và hiểu biết, nếu không có chuyện gấp thì cô ấy sẽ không gọi điện cho mình vào lúc này, nghĩ tới đây, Trương Lộ Tuyết liền nói lời xin lỗi với các cổ đông, nhận điện thoại của Trịnh Khả Nhạc.

- Tổng giám đốc, có chuyện rồi. Nhân viên của các bộ phận trong tập đoàn đang đồng loạt từ chức, trong đó có giám đốc Chu Tuấn. Tôn Hằng Viễn bộ phận sản xuất và cả các giám đốc của bộ phận khác nữa.

- Sao, sao lại như thế?

Trương Lộ Tuyết vừa nghe xong, sắc mặt liền tái hẳn đi, chuyện này đâu phải là chuyện nhỏ chứ.

- Tôi cũng không biết, lúc nãy Phó tổng giám đốc Trần có gọi điện qua, hiện Phó Tổng giám đốc Trần đang khuyên can bọn họ, hình như mấy người này nghe được thông tin gì đó, cụ thể thế nào thì tôi không biết.

Trịnh Khả Nhạc vội vàng nói.

- Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ qua đó luôn.

Trương Lộ Tuyết cúp điện thoại, giờ cô chẳng còn tâm trạng nào để tham gia cuộc họp Hội đồng cổ đông nữa, cô ngắn gọn nói:

- Các vị cô đồng, tập đoàn xảy ra chuyện lớn, nhân viêc của tập đoàn đang đồng loạt từ chức, giờ tôi phải qua đó xem thế nào. cuộc họp cổ đông hồm nay tạm thời tới đây thôi.

- Đây là chuyện lớn đó. Tổng giám đốc Trương, cô lãnh đạo tập đoàn kiểu gì thế hả. Nhân viên của tập đoàn đồng loạt từ chức là sao.

Tiền Thường Nam cười lạnh lùng nói:

- Cô thân là Tổng giám đốc của tập đoàn, trách nhiệm không nhỏ đâu!

- Tôi sẽ xử lý. Mong các vị cổ đông yên tâm.

Trương Lộ Tuyết nhìn Tiền Thường Nam một cái, giọng liền trầm xuống:

- Cũng mong bác Tiền yên tâm. Tập đoàn Tân Á sẽ không sụp đâu.

- Thế là tốt nhất đó, không tiền của tồi lại trờ thành bọt biển.

Tiền Thường Nam cười lạnh nói:

- Tôi rất nghi ngờ năng lực của cô đó!

Rầm!

Diệp Lăng Phi đập mạnh xuống bàn một cái, hắn thấy Trương Lộ Tuyết bị Tiền Thường Nam làm nhục thì không sao nhịn được, liền đập mạnh tay xuống bàn, tiếng đập bàn này khiến Tiền Thường Nam giật nãy mình. Sau khi hắn nhìn thấy người đập bàn là Diệp Lăng Phi. liền cười khinh khinh nói:

- Giám đốc Diệp, cậu định làm gì hả?

- Mẹ nó chứ, ông câm miệng cho tôi!

Diệp Lăng Phi dùng một ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tiền Thường Nam quát:

- Mẹ mày chứ, mày đang tới đòi nợ đó à, ở đây sủa gì chứ hả, cút ngay cho ông, cút!

- Mày! Mày có tư cách gì mà mở miệng nói ờ đây chứ?

Tiền Thường Nam bị Diệp Lăng Phi mắng tới mức mặt mũi tái mét đi, miệng lẩm bẩm nói:

- Mày biết tao là ai không hả, tao là cổ đồng ở đây đó. tên tiểu tử nhà ngươi thì có tư cách gì chứ?

- Câm miệng thối của nhà ngươi lại. Giờ còn chưa biến khỏi đây thì ông sẽ ném thẳng ngươi qua cửa sổ này.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đứng phắt dậy, bước về phía Tiền Thường Nam. Trương Lộ Tuyết không hiểu tại sao Diệp Lăng Phi lại tức giận như vậy, nhưng đây là cuộc họp Hội đồng cổ đồng. Trương Lộ Tuyết không thể để Diệp Lăng Phi làm bừa, cô cuống cả lên, chẳng thèm để ý tới những người khác, một tay kéo tay Diệp Lăng Phi lại, nói:

- Giám đốc Diệp, đừng làm loạn lên.

Trương Lộ Tuyết vội vàng nói với Tiền Thường Nam:

- Bác Tiền, với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, đề nghị bác rời khỏi đây!

Tiền Thường Nam hiểu rất rõ tính khí của Diệp Lăng Phi, lúc đầu khi Tiền Thường Nam còn là Phó Tổng giám đốc của tập đoàn. Diệp Lăng Phi đã chẳng hề khách khí gì với hắn, giờ hắn chỉ là một cổ đông. Diệp Lăng Phi càng không nể nang gì cả. Tiền Thường Nam thấy tình hình có gì đó không ổn, trong lòng thầm nghĩ hảo hán không chấp chuyện trước mắt. Đúng lúc Trương Lộ Tuyết lại dâng bục để Tiền Thường Nam bước xuống. Tiền Thường Nam cũng chẳng hề khách khí gì, đứng dậy, tức giận nói:

- Được, tôi rời khỏi hội đồng cổ đông là được chứ gì, đây còn là cuộc họp Hội đồng cổ đông nữa không, tôi thấy tập đoàn này đã loạn hết rồi, loạn hết rồi. Tôi sẽ rút khỏi tập đoàn.

Tiền Thường Nam nói xong, tức giận bước ra khòi phòng họp.

Rầm!

Tiền Thường Nam tức giận đóng sầm cửa phòng họp lại, Tiền Thường Nam vừa đi khỏi, các vị cổ đông còn lại liền cảm thấy không khí hơi có vấn đề, mấy vị trong bàn họp đứng dậy, còn chưa kịp đứng thẳng lưng, liền nghe thấy Diệp Lăng Phi nói:

- Các ngươi đều là cổ đông phải không, trong tay các ngươi đang nắm giữ cổ phần của tập đoàn đúng không, được, giờ tôi nói rõ cho các người rõ, tôi sẽ dựa theo giá cổ phiếu hiện tại mua lại toàn bộ số cổ phiếu của các ngươi, nếu trong đây có ai muốn bán cho tồi thì lập tức cút khỏi cuộc họp này, nhanh!

Diệp Lăng Phi lúc này chẳng khá gì một kẻ vô lại, các vị cổ đông ở đây đều có thân phận cả, đều là những người thuộc giới thượng lưu có máu mặt cả, sao đã gặp một kẻ như Diệp Lăng Phi chứ. Thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, mấy vị *** vốn đã rời khỏi chỗ ngồi liền vội vàng quay lại. Những cổ đông có mặt tại cuộc họp đều đưa mắt chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi đưa mắt liếc qua một lượt các vị cổ đông có mặt trong cuộc họp. Sau đó mới từ từ nói:

- Các người chẳng phải luôn muốn biết đại cổ đồng của Tập đoàn Tân Á là ai sao. Thế tôi sẽ cho các người biết. Cái tên họ Diệp kia chính là tôi. Nửa năm trước tôi đã ngầm thu mua 60% cổ phần của Tập đoàn Tân Á, nhưng, vì tôi lo tính lưu động của cổ phiếu của tập đoàn quá nhỏ nên tôi lại bán đi 5%. Như vậy, trong tay tôi hiện đang nắm 55% cổ phần của Tập đoàn Tân Á. Các người có biết vì sao tôi lại làm thế này không, rất đơn giản. Tôi chỉ muốn tốt cho Tập đoàn Tân Á. Nếu các vị ở đây thấy tôi chướng mắt. cũng được thôi, tôi sẽ mua hết cổ phiếu trong tay các vị, nhưng, tôi cũng nói cho các vị biết, quyết định này của các vị là một quyết định ngu ngốc nhất trong đời. John David là người mà tôi mời tới. Nếu tôi muốn, thậm chí tôi còn có thể mời CEO đỉnh cao của thế giới tới. Tôi cho rằng tương lai giá cổ phiếu của Tập đoàn Tân Á sẽ tăng gấp mấy lằn so với hiện tại. Các vị cũng sẽ trở thành những người có tiền nhiều hơn bây giờ. Tiền nhiều tới mức các vị tiêu cũng không hết.

Câu này của Diệp Lăng Phi quả nhiên đã phát huy tác dụng. Mắt của các cổ đông sáng hắn lên. Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Hôm nay tôi mở cuộc họp này định nói với các vị một số chuyện, nhưng giờ tập đoàn có chuyện. Vậy tôi cũng chi nói đơn giản thế này, sau tôi sẽ rời khỏi tập đoàn, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ không tham dự vào việc quản lý của tập đoàn, tôi sẽ toàn tâm ủng hộ Tổng giám đốc Trương, bất kể chuyện gì mà cô ấy quyết định thì cũng là quyết định của tôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui