Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi cùng bọn Dã Thú, Tiêm Đao, Phi Hổ… rời khỏi bến cảng, tìm một nhà hàng rồi bao trọn gói một phòng ở đó. Đối với bọn hắn những giờ phút chiến hữu hội tụ thế này rất hiếm hoi.

Bọn hắn cũng không nhiều lời, mấy tên chỉ đơn giản ngồi uống rượu cùng nhau, tất cả mọi lời muốn nói đều ở trong ly rượu đầy.

-Lão đại, ngày mai anh lấy vợ rồi, tụi em ngưỡng mộ anh quá.

Dã Thú tiện tay vỗ vai Biên Bức, phấn khích nói to:

-Tao thấy mấy người bọn mày thật có diễm phúc, vừa đến một cái là mai đã có cỗ cưới ăn, những anh em khác nào có được cái số ăn uống như thế.

-Chỉ sợ là không chỉ có mình chúng tao thôi.

Tiêm Đao khoái chí nói:

-Anh em của Lang Nha đều biết mai lão đại sẽ kết hôn, bọn nó đều hẹn nhau ngày mai sẽ đến đây mừng cho lão đại, mà có thể đã có đứa nhanh chân đến đây tối nay rồi ấy chứ, tao vừa định nói, Dã Thú có phải mày định khoản đãi bọn tao gì không, mày phải biết rằng, ở đây Sa-tan là anh cả của chúng ta, nhưng Sa-tan cần phải lo việc kết hôn, bọn tao không thể làm phiền đại ca, vì vậy, mọi chi phí cho sinh hoạt của bọn tao ở Vọng Hải đều phải nhờ cậy vào mày cả thôi.

-Không phải chứ, hơn trăm người của Lang Nha, mà bọn mày muốn tao phải lo liệu hết, liệu có nhầm không đấy.

Dã Thú to giọng lầm bầm vẻ không phục:

-Lão đại, đại ca xem thế nào chứ vụ này em gánh sao nổi, tuyệt đối nằm ngoài khả năng của em.

-Dã Thú, mày hào phóng chút đi, mấy khi anh em có dịp gặp mặt.

Diệp Lăng Phi cười nói:

-Có điều, tao có một yêu cầu nhỏ, mấy đứa bọn mày đến đây thì không cần tham gia hôn lễ, tao sẽ đích thân đưa bà xã tao đến gặp tụi mày.

Tiêm Đao hiểu ý của Diệp Lăng Phi, tổ chức Lang Nha dù gì đi chăng nữa cũng không phải tổ chức quang minh chính đại gì, bọn chúng hoạt động trong bóng tối, không thể lũ lượt lộ diện trước ánh sáng như thế được. Nếu tất cả bọn chúng đều có mặt ở hôn lễ của Diệp Lăng Phi, thì thể nào cũng thu hút sự tò mò cùng dò xét của kẻ khác, nếu không cẩn thận, còn có thể bị bọn Interpol để ý đến, rồi từ đó về sau, sẽ có thể tan tành giấc mộng làm người bình thường của Diệp Lăng Phi.

-Sa-tan, hay là bọn em sẽ đợi ở căn cứ tên là gì ấy nhỉ?

-Long Sơn!

Diệp Lăng Phi đáp,

-Đấy là căn cứ mà bọn Dã Thú, Dã Lang đã chuẩn bị từ trước để tiếp đón anh em Lang Nha, bây giờ cũng đã hoàn thành tương đối rồi, cũng được, mày thông báo cho chúng nó, mấy thằng định đến đây đợi ở Long Sơn đi, tao sẽ đích thân qua đấy, gặp mặt các anh em huynh đệ bọn bay.

-Vâng, như vậy đi anh!

Phi Hổ đáp:

-Em lập tức thông báo cho bọn nó ngày mai đến đó đợi đại ca, Long Sơn thẳng tiến. Không thằng nào được phép làm phiền đám cưới của Sa-tan.

-Rất cảm ơn vì chúng mày đã hiểu cho tao.

Diệp Lăng Phi cảm kích nói, tay phải hắn nâng ly rượu lên, đang định nốc cạn một hơi thì điện thoại của hắn reo. Diệp Lăng Phi tưởng là điện thoại của Bạch Tình Đình gọi đến, khi hắn bắt máy mới phát hiện là cuộc gọi của Trịnh Khả Nhạc.

Diệp Lăng Phi nhấn nút nghe, hỏi:

-Khả Nhạc, có chuyện gì vậy?

-Anh… anh Diệp. em …em.

Trịnh Khả Nhạc ấp úng mãi không thôi, nói đến hai tiếng em thì không nói tiếp nữa, rồi đột nhiên cô nàng bật khóc. Nghe thấy tiếng khóc của cô nàng Diệp Lăng Phi cảm thấy rất ngạc nhiên. Theo như những gì hắn cảm nhận được về Trịnh Khả Nhạc thì cô nàng này không phải là cô gái nói khóc là khóc ngay được.

-Từ từ nói. Em khóc gì cơ chứ? Có gì đáng phải khóc nào.

Diệp Lăng Phi đành dịu giọng dỗ dành:

-Hay là em đến đây đi. Anh với vài thằng bạn đang ngồi ăn cơm.

-Anh Diêp. Em… em bị lừa rồi.

Trịnh Khả Nhạc nức nở nói

-Bị lừa tiền hay lừa tình?

Diệp Lăng Phi hỏi,

-Số tiền mà em mượn anh đều bị lừa hết rồi, toàn bộ…toàn bộ số tiền. Tên khốn kiếp ấy đã lừa em!

Diệp Lăng Phi vừa thổn thức vừa nói:

-Hắn nói hai ngày nay giá cổ phiếu sẽ giảm mạnh. Tiền mà em đầu tư mua cổ phiếu đều bị hắn quẳng hết đi rồi. Bây giờ mất khoảng vài trăm nghìn tệ. Anh Diệp, em… em phải làm thế nào bây giờ?

-May mà không phải là lừa tình.

Diệp Lăng Phi cười nói:

-Không bị lừa tình là may rồi. Tất cả những việc khác không thành vấn đề, qua đây đi. Anh ở đây đợi em, tiện thể giới thiệu cho em vài chiến hữu của anh. Không biết chừng mấy tên tiểu tử này sẽ cảm thấy rất vui mừng khi được gặp em, rồi không ngần ngại tiện tay rút vài trăm nghìn tệ đưa cho người đẹp.

Trịnh Khả Nhạc ngập ngừng hồi lâu rồi cuối cùng cũng đồng ý đáp:

-Vâng!

Sau khi nói xong địa điểm nhà hàng hắn đang ngồi, hắn bèn cúp điện thoại. điện thoại vừa cúp hắn đã nhận ngay câu nói đùa lẫn trong tiếng cười của Dã Thú:

-Lão đại, đại ca lại vừa buôn với em nào đấy?

-Một mỹ nữ nhỏ xinh ngất ngây!

Rồi hắn lại bày ra bộ mặt vô cùng thiểu não nói:

-Thật ra, tao nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình thật sự không nên kết hôn. Tao làm sao có thể vì một cái cây mà vứt bỏ cả khu rừng rộng bỏ cả việc trở về tổ chức để anh em mình cùng nhau ăn chơi hưởng thụ nhỉ?

Tiêm Đao nói:

-Đại ca chưa vứt đi nhiều thứ lắm đâu, ban đầu là đại ca cầm đầu, anh đi đâu bọn em theo đó, bây giờ huynh đệ bọn em tunh hoành ngang dọc khắp châu Âu, mà không có anh, đi chơi cũng không thấy thú như ngày xưa, không biết cớ làm sao nữa.

-Tao chỉ tiện mồm nói vậy thôi, tao giờ không thể quay lại Lang Nha được nữa.

Diệp Lăng Phi mân mê ly rượu trong tay, hỏi:

-Tiêm Đao, tao hỏi mày, đã bao giờ mày thấy chán ngán mệt mỏi với cuộc sống mà cả ngày đều làm những việc dại dột, ngu ngốc chưa?

-Sa-tan, em không hiểu, chẳng phải mọi người đều đang sống rất vui vẻ hay sao, uống hết mình, chơi hết mình, có gì mà không tốt!

Tiêm Đao nhìn Diệp Lăng Phi, khó hiểu nói:

-Em chẳng cảm thấy có gì là không tốt cả!

-Nhưng có bao giờ chú mày nghĩ đến việc, dù bây giờ chú mày kiếm được bao nhiêu là tiền đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng chẳng mang theo được. nếu bây giờ mấy anh em chúng ta có chết, thì cũng chẳng có lấy một người thương khóc. Chú mày thấy như thế có còn tốt nữa không?

Diệp Lăng Phi đột nhiên thở dài nói:

-Chúng ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cả đám huynh đệ chúng ta đều không cảm thấy vui vẻ, tao đã suy nghĩ rất lâu về thứ mà tao luôn mong mỏi giờ thì tao đã biết nó là gì rồi, cái mà tao cần là chốn bình yên của tâm hồn, tiếc là tiền không thể mua được cho tao thứ này. Tiêm Đao, nghe đại ca nói một câu, hãy thử làm một người bình thường, khi đó mày có thể cảm nhận được những trải nghiệm vui vẻ mà mình chưa từng có từ trước đến nay.

Tiêm Đao trầm mặc không nói thêm câu nào nữa, hắn dốc cạn ly rượu trước mặt, rồi lại đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi nói:

-Không phải em chưa từng nghĩ đến, nhưng nước em liệt em vào danh sách những tên tội phạm giết người, em vô tội, nhưng ai sẽ tin em đây? Sa-tan, nếu năm đó mà em không trốn đi, em sẽ chết trên chính đất nước mình. Anh biết tại sao không, tại vì NGHÈO, em chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng khi những kẻ lắm tiền nhiều của dẫm đạp lên bản thân, ngay cả người thân của mình em cũng không bảo vệ nổi.

-Nhưng, mày không phải có thể tự tay giải quyết hết những kẻ năm xưa hay sao?

Diệp Lăng Phi hỏi:

-Bây giờ mày cũng là người có rất nhiều tiền rồi, nếu mày muốn, mày còn có thể thay đổi cả cái tội danh mà trước kia mày bị quy kết, nhưng mày lại không làm như vậy. Vì mày muốn bản thân mãi mãi nhớ về mối thù hận này, trong tim mày luôn khắc sâu hai chữ thù hận, nhưng thù hận sẽ có thể chỉ hủy hoại cuốc sống của mày mà thôi. Mỗi người trong tổ chức Lang Nha chúng ta luôn có quá khứ bi thương khác với đại đa số người bình thường, ví dụ như Dã Lang, nó cũng có quá khứ không dám nhớ lại, nhưng Dã Lang của hiện tại đã khác, mày có biết tại sao không, vì nó đã tìm ra người mình yêu, nó tìm ra được thứ phù hợp với cuộc sống của nó. Sẽ đến lúc mà tất cả chúng ta đều sẽ phải nghĩ đến việc rửa tay gác kiếm, rút lui ở ẩn sẽ là vấn đề mà ai trong chúng ta cũng đều phải đối mặt sau này. So với việc tương lai bị ép phải sống ẩn giật, vậy sao bây giờ không bắt đầu tìm kiếm chốn bình yên cho mình ẩn nấp đi.

Tiêm Đao gật đầu, nói:

-Em sẽ suy nghĩ về việc đại ca vừa nói. Nhưng dù có phải sống ẩn giật em cũng quyết không về nước.

-Vọng Hải là lựa chọn không tồi đâu, tao đang định cùng Dã Lang và Dã Thú xây dựng một vương quốc ở đây, một vương quốc thuộc về tổ chức Lang Nha cuả chúng ta.

Diệp Lăng Phi nói:

-Lần hợp tác cùng quân đội này cũng có nguyên nhân cả, khi người của tổ chức Lang Nha của chúng ta chọn cách rút lui thì sẽ có thể tìm ra một điểm dừng chân thích hợp ở Vọng Hải này.

Diệp Lăng Phi nói đến đây, đột nhiên vỗ mạnh lên đầu mình, nói:

-Sao tao lại đần như vậy nhỉ, sao lại không nghĩ đến điểm này nhỉ? Tao có thể xây dựng vương quốc cho Lang Nha ở Long Sơn.

-Lão đại, ý kiến này hay đấy đại ca, chúng ta có thể xây dựng một thành phố, lấy tên của chúng ta đặt tên cho thành phố là được.

Dã Thú phấn khích nói:

-Ở đó, chúng ta sẽ lên làm lãnh đạo, mọi việc đều phải nghe theo mệnh lệnh của chúng ta!

-Thằng ngốc, sao có thể làm như thế được!

Diệp Lăng Phi mắng:

-Ý tao không phải nói đến việc đó. Tao có thể xây dựng lên một thành phố độc lập, có quan hệ qua lại với Vọng Hải, nhưng chỗ dó sẽ là khu vực là chúng ta nắm quyền kiểm soát, chúng ta có thể thoải mái sinh sống ở đó, hòa nhập với cuộc sống của người bình thường.

Tiêm Đao nghe Diệp Lăng Phi và Dã Thú đối thoại với nhau mà ù cả đầu, hắn thực chất không hiểu rốt cuộc Diệp Lăng Phi định làm gì. Nhưng Diệp Lăng Phi thì lại vô cùng hưng phấn, hắn cho rằng bản thân hắn đã tìm được chốn ẩn náu bình yên cho người của tổ chức Lang Nha.

Nhưng Phi Hổ bất ngờ dội một gáo nước lạnh vào đầu hắn. Phi Hổ nói:

-Sa-tan, theo như em biết, số đông anh em Lang Nha không hề nghĩ đến việc rời khỏi tổ chức, mà kể cả chúng nó có định rửa tay gác kiếm thì cũng chưa chắc đã chọn Vọng Hải làm điểm dừng chân, đối với chúng nó Trung Quốc chưa phải lựa chọn lý tưởng lắm, nước Anh thu hút chúng nó hơn nhiều, vì đơn giản chúng nó quen với cuộc sống ở đó rồi.

Diệp Lăng Phi bỗng trở nên trầm mặc, hắn quen mất một việc là tuy rằng hắn là người Trung Quốc nhưng không có nghĩa các anh em khác của hắn không được đến từ các quốc gia khác, và tất nhiên có thể chúng không quen với cuộc sống ở đây. So với Trung Quốc, Anh có vẻ hợp với chúng hơn, vì có thể chúng đã sớm quen với lối sống ở Anh.

-Thôi vậy, không nói đến chuyện đó nữa.

Hắn bĩu môi nói:

-Thói quen sống của mọi người!

Dã Thú dẩu môi nhanh mồm nhanh miệng nói:

-Lão đại, không cần để ý đến lời tên Phi Hổ vừa nói đâu. Em thấy ý tưởng ban nãy của anh không tồi chút nào. Mấy ngày nữa em sẽ lập một công ty khai thác phát triển bất động sản, sẽ khai thác vùng đất dưới chân Long Sơn.

Dã Lang gật đầu đồng ý:

-Sa-tan, ý tưởng của anh rất hay, như vậy đi, dự án này cứ để em và Dã Thú hoàn thành, dù gì thì em cũng đã xác định sẽ sinh sống ở đây từ lâu rồi.

Tiêm Đao nhìn Diệp Lăng Phi nói:

-Sa-tan, cho em thêm ít thời gian, có lẽ em sẽ cân nhăc đến viếc tới đây sinh sống.

Diệp Lăng Phi đang định nói gì đó thì cánh cửa phòng mà bọn hắn bao trọn gói bỗng nhiên bật mở, và rồi Trịnh Khả Nhạc xuất hiện ở cửa phòng. Khi Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy đám người đang ngồi trong phòng, cô có chút ngượng ngùng.

Trịnh Khả Nhạc đương nhiên không ngờ được bên trong căm phòng lại có nhiều người như vậy, đặc biệt là những người vừa nhìn đã thấy không hề đơn giản. Cô bỗng có phản ứng rất kỳ lạ, dường như cả căn phòng bao trùm một không khí làm người ta cảm thấy sợ hãi, cái không khí này làm cô thấy rất áp lực.

Trịnh Khả Nhạc cứ đứng ở cửa, không dám tiến vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui