Đô Thị Tàng Kiều

Dáng vẻ hấp dẫn của Angel luôn khiến đàn ông không dừng được suy nghĩ tội lỗi khi đối diện. Hôm nay Angel mặc chiếc đầm ngắn màu đen, bó sát lấy vòng ba khiêu khích.

Chiếc thắt lưng to bản thắt quanh vòng eo vốn mảnh mai giờ lại càng thêm nổi bật.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn ra Angel đã thấy đau đầu. Lần trước, Angel mang lại cho hắn không biết bao nhiêu là phiền phức, hắn đã không dễ dàng gì đuổi người đàn bà này đi, thế mà giờ đây cô ta lại lù lù xuất hiện.

Diệp Lăng Phi không tìm được cớ để không gặp mặt Angel, nói gì thì nói Angel cũng là nhân vật quan trọng của Lang Nha. Lần này người của Lang Nha ai cũng đã đến Vọng Hải tham dự lễ cưới của hắn, nên sự xuất hiện của Angel cũng là lẽ đương nhiên.

- Sa- tan, em không nuốt lời đấy nhé, khi anh kết hôn, là người của Lang Nha, dù sao thì em cũng nên đến.

Angel bước vào, quắc mắt nhìn Dã Thú:

- Dã Thú, cậu ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với Sa- tan.

- Đồ khủng long, nói thì cứ nói, liên quan gì đến cái mông tôi.

Dã Thú và Angel từ trước đến nay cứ như khắc tinh của nhau, nghe Angel nói thế, Dã Thú cũng chả nể nang gì nói:

- Đừng tưởng tôi không biết cô có ý định gì, tôi nói cho cô biết, bà xã của lão đại đẹp gấp trăm lần vạn lần cô. Cô định đến gần đại ca, đến lối vào cũng không có đâu.

- Dã Thú, anh nói gì, nói lại lần nữa coi.

Angel nghe xong, trợn trừng mắt, lộ ra bộ dạng thách thức nói.

Diệp Lăng Phi ở giữa mà đau cả đầu, hai người này cứ gặp mặt là lại cãi nhau, hắn ho một tiếng, nói với cả hai:

- Hai người không nhìn thấy có người bệnh đang nằm ở đây à, thật là chả có chút ý thức nào cả.

Dã Thú nghe vậy, vội nói:

- Lão đại, em chỉ muốn nói với cô ta như vậy. Em ra ngoài ngay giờ đây.

Nói xong, Dã Thú vội vàng đi ra ngoài. Ra đến cửa phòng hắn còn tiện tay đóng cửa lại.

Dã Thú đi, Angel mới bước đến bên cạnh Diệp Lăng Phi. Giờ cô không còn dùng giọng chát chúa hùng hổ khi nói với Dã Thú nữa mà rất mực nhỏ nhẹ dịu dàng. Cô ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, nhìn vào vết thương trên vai hắn, nói:

- Là người của trường Tử Vong làm ạ?

Diệp Lăng Phi gật đầu với tay ra lấy bao thuốc, Angel vội vàng rút một điếu từ trong bao ra, đưa lại cho Diệp Lăng Phi, rồi nhanh nhẹn châm lửa, xong đâu đó, cô mới nói:

- Em và quân sư sẽ bàn bạc một chút, rồi sẽ thảo ra một kế hoạch giải quyết êm thấm bọn người trường Tử Vong.

- Tạm thời chưa cần thiết.

Diệp Lăng Phi đáp:

- Chuyện của trường Tử Vong anh sẽ có cách sắp xếp.

- Anh sắp xếp. Anh sắp xếp cái gì? Hiện tại anh chỉ là một người bình thường. Sa-tan anh đã không dễ dàng gì mới có cuộc sống như bao người bình thường khác. Nếu anh có ý định can thiệp vào việc lần này thì liệu anh có giữ được cuộc sống bình yên như hiện nay nữa không?

- Angel, anh đã nói rồi, anh sẽ tự tay giải quyết chuyện này.

Diệp Lăng Phi rít một hơi rồi nhả khói lên không trung. Hắn nhàn nhạt nói:

- Em còn nhớ tôn chỉ của tổ chức Lang Nha do ai định ra không? Là do chính anh định ra. Ban đầu anh thảo ra tôn chỉ cho Lang Nha mục đích là để cảnh báo cho tất cả những kẻ dám đắc tội với Lang Nha rằng chỉ cần chúng có bất kỳ hành động nào nhằm vào Lang Nha, chúng sẽ phải đối mặt với sự bao vây của tất cả các thành viên của Lang Nha, chúng ta sẽ trả thù bằng mọi giá. Đây chính là tôn chỉ hành động cuả Lang Nha. Vì cái tôn chỉ này mà đã có bao nhiêu anh em của ta phải chết. Nhưng nếu bây giờ em hỏi anh có hối hận không. Anh chỉ có thể nói nếu bây giờ được quyền quyết định lại, anh vẫn không thay đổi ý kiến của mình. Bây giờ cứ coi như anh vẫn cho rằng chỉ có người chết là đáng tin cậy nhất. Angel, em nghĩ anh sẽ bỏ qua cho trường Tử Vong sao?

- Em đương nhiên hiểu rõ tính cách của anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn trường Tử Vong, nhưng anh có bao giờ nghĩ đến vợ anh và những người bạn thân cận bây giờ của anh chưa. Sa- tan, anh và em không giống nhau. Em chỉ có một mình, không có ai thân thích. Nếu em chết cũng chẳng có ai thương xót. Nhưng anh thì khác. Anh còn có gia đình, có người thân, anh không thể chết được.

Nói xong, Angel bày bộ mặt thiểu não nói:

- Em đã nghĩ rất nhiều rồi. Thật đấy. Em biết anh chỉ coi em như em gái, anh quan tâm, chăm sóc em, nhưng đó không phải là tình yêu.

Diệp Lăng Phi nhìn Angel, thở dài. Hắn giơ tay, đỡ lấy cơ thể thon thả của Angel, nhẹ giọng nói:

- Angel, em sai rồi. Nếu có chuyện gì xảy đến với em anh sẽ rất đau buồn. Nếu được anh rất muốn em có được một cuộc sống bình thường như anh đang có hiện nay. Anh đã suy nghĩ về con đường rút lui cho anh em Lang Nha. Ở đây anh cũng có chút quan hệ với một vài quan chức cấp cao. Có thể suy xét đến việc để Lang Nha phục vụ cho quân đội. Đương nhiên, điều này có phần không thiết thực. Người của Lang Nha có lẽ cũng khó chấp nhận chỗ quy tụ này. Nhưng anh cho rằng tổ chức của chúng ta vẫn có thể thông qua một vài biện pháp thương lượng, ngầm thỏa thuận một vài điều khoản với quân đội. Cứ để quân đội làm lá chắn bảo vệ chúng ta, còn chúng ta cùng lúc có thể kiến thiết một thành phố ở chính nơi này. Thành phố này sẽ thuộc về người của tổ chức mình. Đó chính là nơi quy tụ của anh em ta. Angel, đợi anh ổn định xong xuôi ở bên này, em hãy đến. Đến lúc đó chúng ta có thể sinh sống cùng nhau.

Angel nghe xong thì vẻ mặt não nề buồn đau ban nãy lập tức biến mất, thay vào đó là niềm hứng khởi tràn trề. Ánh mắt mơ màng tưởng tượng về viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai, rồi lúc sau mới quay ra nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Sa- tan, có phải anh vừa nói chúng ta có thể sống cùng nhau không? Như vậy tức là anh sẽ chấp nhận em.

- Ý anh là em có thể sống cùng một thành phố với anh, chứ không nói chấp nhận em.

Diệp Lăng Phi nhìn ánh mắt trông chờ của Angel mà thầm than thở. Cái cô Angel này lại tưởng bở rồi.

Diệp Lăng Phi cũng cho rằng với tính cách của Angel, cô sẽ không đột nhiên biến thành như vậy. Bộ dạng của Angel lúc này làm Diệp Lăng Phi khó buông lời từ chối. Hắn vừa mới nói thế mà Angel đã hỏi ngay một câu như vậy, nên Diệp Lăng Phi chỉ dám sửa lại rằng:

- Đợi anh ổn định ở đây đã, rồi sẽ gọi em đến đây sinh sống.

- Nhưng ban nãy anh vừa nói chúng ta sẽ sống cùng nhau, em nghe thấy rồi, anh có muốn trốn cũng không trốn được đâu.

Nói xong, Angel cởi giày trèo lên giường của Diệp Lăng Phi, cười hì hì nói:

- Sa- tan, bây giờ anh có hối hận thì cũng đã muộn. Tóm lại em sẽ theo anh.

Sau đó Angel chủ động ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi hôn ngấu nghiến.

- Như này là quấy rối tình dục à nha.

Diệp Lăng Phi bị Angel đè ra cưỡng hôn thì phiền muộn nói:

- Em đừng tranh thủ mà vô lễ với anh. Anh đã có bà xã của anh rồi, anh cũng rất yêu bà xã mình.

- Nhưng em biết Sa- tan cũng yêu em mà. Anh coi em là em gái cũng được, bạn bè cũng được, tóm lại em chỉ cần biết là em yêu anh, cả đời này sẽ đi theo anh.

Vừa nói môi Angel vừa lấn tới hôn tới tấp, còn một tay nhanh nhẹn luồn vào bên trong quần Diệp Lăng Phi.

Diệp Lăng Phi bất lực, chẳng lẽ hắn như vậy lại để Angel cưỡng bức. Hắn thở dài, nhỏ giọng nói:

- Angel, đừng làm bậy nữa, chẳng nhẽ em không biết anh đang bị thương sao, nếu anh vận động mạnh, sẽ rất dễ làm vết thương rộng miệng, đến lúc đó thì khó lành lắm.

Tay của Angel đang nắm chặt phần trung tâm hạ thân của hắn, vòng quanh nó, cô cười đắc thắng nói:

- Sa-tan, anh là đàn ông mà, lẽ nào lại sợ những chuyện này sao?

Nói xong Angel lại chẳng bận tâm đến lời than thở của Diệp Lăng Phi tiếp tục hôn. Diệp Lăng Phi hắn đã nói đến thế mà cô gái này vẫn không buông tha hắn, đánh không được, mắng cũng không xong. Thật ra là Angel cũng có sức cuốn hút rất lớn với đàn ông, Diệp Lăng Phi cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ gì cho cam, nên được một lúc thì phần bên dưới của hắn bắt đầu dựng đứng lên. Nhưng hắn vẫn phải cố nhịn, giờ hắn không thể làm tình với Angel được, nếu không muốn gặp rắc rối. Diệp Lăng Phi nhẫn nhịn nói:

- Nghịch ngợm thế đủ chưa, anh còn phải gặp mặt người khác, chẳng nhẽ em muốn anh cứ thế này tiếp chuyện với người ta à, tiểu nha đầu, em còn tiếp tục đùa nghịch như vậy, anh sẽ điên lên đấy.

Angel nghe vậy mới rút tay ra, kề môi bên tai Diệp Lăng Phi thì thầm:

- Sa- tan, anh có tin là đây là lần đầu tiên em vuốt ve chỗ đó của đàn ông không?

- Bà nội tôi ơi, chẳng nhẽ tôi vẫn không hiểu cô. Số lần em vuốt ve đàn bà còn nhiều hơn anh, em đâu có hứng thú với đàn ông.

Diệp Lăng Phi dở khóc dở cười nói tiếp:

- Thế mà không hiểu sao em lại nhằm trúng một thằng đàn ông như anh nhỉ?

- Rất đơn giản, vì anh là người đàn ông đích thực.

Angel cười nói:

- Em chỉ thích những người đàn ông đích thực, nhất là những người đã từng chọc vào…

Không đợi Angel nói hết câu, Diệp Lăng Phi vội vàng xua tay nói:

- Được rồi, được rồi, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi thật sự sợ Angel lại tiếp tục nói, ai biết cái cô Angel này lại nói ra những điều gì.

Diệp Lăng Phi bảo Angel ra gọi đám người của tổ chức Lang Nha vào, giờ đám người đó đang ở cả trong bệnh viện quân khu. Hơn một trăm người, phòng bệnh căn bản không thể chứa được nhiều người đến thế. Diệp Lăng Phi cũng không còn cách nào khác, thôi thì đành để bọn họ lần lượt vào thăm. Sở dĩ Diệp Lăng Phi muốn gặp những người này, một mặt là vì từ ngày rời khỏi tổ chức hắn đã không gặp họ, nên cảm thấy rất nhớ. Mặt khác, Diệp Lăng Phi cũng muốn nhân cơ hội này bàn với họ về lời đề nghị của lão già, hi vọng rằng người trong Lang Nha có cơ hội tham gia huấn luyện cho đội đặc chủng binh Lang Nha.

Trong lúc Diệp Lăng Phi bận tiếp bao nhiêu lượt khách ở bên này thì bên kia chỗ tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế Bạch Tình Đình lại nhận được điện thoại của Lâm Tuyết. cú điện thoại này làm Bạch Tình Đình cảm thấy rất bất ngờ. Trong nhận thức của Bạch Tình Đình thì giữa cô và Lâm Tuyết cũng chẳng có chút thân tình gì, thậm chí Bạch Tình Đình còn rất ghét mụ đàn bà này.

Cô nhắc điện thoại, lạnh nhạt nói:

- Giám đốc Lâm, cô tìm tôi có việc gì?

Lâm Tuyết cười nói:

- Chủ tịch Bạch, tôi biết cô rất ghét tôi, nhưng lần này, tôi gọi điện cho cô là để nói cho chủ tịch Bạch biết một chuyện rất quan trọng.

- Chuyện quan trọng?

Bạch Tình Đình cười nhạt, nói:

- Giám đốc Lâm, tôi không nghe nhầm đấy chứ, hình như từ trước đến nay cô luôn ngấm ngầm giở trò quỷ ra với tôi, sao lần này lại nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi, cô đang đùa đấy à?

- Chủ tịch Bạch, tôi nói rồi, chuyện rất quan trọng.

Lâm Tuyết tiếp:

- Có điều, chuyện này lại không liên quan tới tôi, tôi chỉ cảm thấy nó khá thú vị mà thôi.

- Chủ tịch Bạch, tôi tin là cô rất có hứng thú với chuyện này. Vì trong câu chuyện tôi sắp kể ra đây nhân vật chính lại là cô. Sao rồi. có hứng thú ra ngoài nghe chút không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui