Đô Thị Tàng Kiều

Trương Lộ Tuyết bước vào quán cà phê đi thẳng đến bên cạnh Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình nhìn thấy Trương Lộ Tuyết đến rồi cố gắng ổn định tư tưởng tình cảm của mình, tay cô cầm cái thìa khuấy tách cà phê đen trước mặt, nhưng ánh mắt của cô lại dừng trên người Trương Lộ Tuyết.

Xét một cách công bằng, Trương Lộ Tuyết mặc chiếc váy dài bằng voan mỏng màu đen, khoát chiếc áo ngắn vải sợi màu trắng quả thật rất mê hoặc đàn ông, về điêm này ngay cả Bạch Tình Đình là kẻ thù không đội trời chung cũng không thể không thừa nhận được.

Theo như Bạch Tình Đình thấy, Diệp Lăng Phi có quan hệ với cô gái Trương Lộ Tuyết này cũng chẳng cảm thấy ngạc nhiên mấy.

Trương Lộ Tuyết đến trước mặt Bạch Tình Đình, đặt chiếc túi xách đang cầm trên tay trên chỗ ngồi, sau đó ngồi đối diện Bạch Tình Đình. Giữa Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình luôn có một cảm giác đối đầu nhau khó nói, giống như hai người sinh ra đã là oan gia vậy.

- Cho cappuccino (coffee), cảm ơn!

Trương Lộ Tuyết nói xong với nhân viên phục vụ rồi dời ánh mắt qua nhìn Bạch Tình Đình, khẽ nhíu mày hỏi:

- Tình Đình, cô tìm tôi có chuyện gì?

Bạch Tình Đình nhìn Trương Lộ Tuyết khoảng cỡ ba phút, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Trương Lộ Tuyết, Bạch Tình Đình rút ra một tấm ảnh từ trong túi xách vứt ngay trước mặt Trương Lộ Tuyết, nói:

- Lộ Tuyết, hai tụi mình tuy nói là ai cũng chẳng phục ai, nhưng nói thế nào chúng ta cũng là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến, bây giờ tôi tìm cô không phải là muốn cãi nhau với cô, chỉ là có một sô chuyện hy vọng cô có thể nói rõ hơn, tôi không muốn mình bị nhốt trong hang động, thứ gì cũng không biết.

Trương Lộ Tuyết chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, cô vốn tưởng hôm nay Bạch Tình Đình tìm mình đến nhất định là có chuyện gì muốn tranh luận với mình, nhưng lại không ngờ Bạch Tình Đình nói ra những lời này khiến cho cô chẳng biết đâu mà lần. Ánh mắt của Trương Lộ Tuyết dừng lại trên bức ảnh trước mặt mình, cái này không xem sẽ tốt hơn, vừa xem sắc mặt của Trương Lộ Tuyết liền biến sắc.

Bạch Tình Đình luôn chăm chú đến phản ứng của Trương Lộ Tuyết, nhìn thấy sắc mặt Trương Lộ Tuyết biến sắc, trong lòng Bạch Tình Đình càng thêm kiểm chứng mối quan hệ giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi.

Từ trong bức ảnh có thể nhìn thấy đầu của hai người lộ ra trong xe, nhưng không rõ ràng lắm. Vô tình phản ứng của Trương Lộ Tuyết lại kiểm chứng được suy nghĩ của Bạch Tình Đình, giữa Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết quả thực đang tồn tại quan hệ. Bạch Tình Đình không nói gì mà chỉ nhìn mặt Trương Lộ Tuyết, cô đang đợi Trương Lộ Tuyết giải thích chuyện này.

Trương Lộ Tuyết xem từng bức ảnh, xem cho đến bức cuối cùng. Đến lúc này nhân viên phục vụ đã mang cappuccino (coffee) đến đặt trước mặt Trương Lộ Tuyết, Trương Lộ Tuyết đưa tay ra uống liền một hơi. Sau đó, Trương Lộ Tuyết đặt cà phê lên bàn tay cầm bức ảnh hỏi:

- Sao cô có được những bức ảnh này?

- Là một người phụ nữ đưa cho tôi!

Bạch Tình Đình không nhất thiết phải giấu diếm, cô nói:

- Cô biết Lâm Tuyết của Bách hóa An Thịnh không?

Trương Lộ Tuyết gật đầu nói:

- Tôi có nghe qua cái tên này nhưng tôi không quen.

- Tôi vói cô ta chẳng phải bạn bè, mà nói đúng hơn tôi và Lâm Tuyết là đối thủ.

Bạch Tình Đình cũng không hề muốn giấu diếm gì chuyện mình chán ghét Lâm Tuyết, nói:

- Tôi rất ghét người phụ nữ này, nhưng tôi không ngờ người phụ nữ này lại đưa những bức ảnh này cho tôi. Tôi đương nhiên rõ mục đích bà ta làm như vậy là gì. Chẳng qua là muốn nhìn thấy giữa tôi và Diệp Lăng Phi bất hòa. Tôi và Diệp Lăng Phi càng làm ầm lên, bà ta càng vui. Có điều, tôi cũng rất cảm ơn Lâm Tuyết, chính vì nguyên nhân từ bà ta mả tôi mới biết được giữa cô và Diệp Lăng Phi còn có quan hệ. Lộ Tuyết, hôm nay tôi tìm cô chỉ là muốn làm sáng tỏ giữa cô và Diệp Lăng Phi rốt cuộc là mối quan hệ gì, bắt đầu từ lúc nào?

- Có phải cô đang chất vấn tôi không?

Trương Lộ Tuyết vứt những bức ảnh đó lên bàn, đưa tay ra hất mái tóc trước mặt, hất tóc sau tai cô nhìn Bạch Tình Đình.

Bạch Tình Đình vô cảm nói:

- Nói thế nào tôi và Diệp Lăng Phi cũng là vợ chồng. Là một người vợ, tôi có quyền lợi biết được những việc bên ngoài của chồng tôi. Chẳng lẽ ngay cả quyền lợi này tôi cũng không có được sao?

- Đương nhiên không phải!

Trương Lộ Tuyết khẽ lắc đầu, nói:

- Tôi chỉ cho là việc này cô không nên hỏi tôi, mà là hỏi chồng của cô ấy.

- Rất tiếc, anh ấy vẫn đang nằm viện!

Bạch Tình Đình nói.

- Chẳng lẽ cô không biết Diệp Lăng Phi bị trọng thương sao, lúc này tôi không muốn vì chuyện này mà đi tìm anh ấy.

Trương Lộ Tuyết nghe nói Diệp Lăng Phi bị thương cảm thấy rất ngạc nhiên, hai ngày trước cô bận việc cải cách tập đoàn, vốn không quan tâm đến những chuyện khác, thậm chí còn không biết đến chuyện nhà mà Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đang ở bị nô tung, đương nhiên, việc này đã bị báo chí phong tỏa, xã hội hiện nay chú trọng tới hài hòa, chính phủ không hy vọng nhìn thấy những cảnh chỉ có trong phim xuất hiện ở thành phố Vọng Hải, như vậy sẽ tạo nên cảnh khủng hoảng toàn xã hội, vì thế, các phương tiện không có đưa tin chuyện này, chỉ là từ khía cạnh đề cập đến chuyện hôn lễ của phó chủ tịch tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ có thể không cử hành đúng thời gian. Những người biết chuyện này ở thành phố Vọng Hải cũng chỉ là thiểu số, ngay cả Vu Đình Đình, Đường Hiểu Uyển cũng chẳng hề biết chuyện này.

Trương Lộ Tuyết không biết Diệp Lăng Phi đã xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của cô đã hiện rõ trong mắt Bạch Tình Đình. Người ta thường nói giác quan thứ sáu của phụ nữ là nhanh nhẹn nhất. Bạch Tình Đình thấy được giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi có chút ít quan hệ.

Thần sắc kinh ngạc của Trương Lộ Tuyết chỉ là thoáng qua nhất thời, cô không muốn trước mặt Bạch Tình Đình biểu hiện ra mình quan tâm nhiều đến Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết vô cảm nói:

- Tôi gần đây rất bận, vốn không hề biết Diệp Lăng Phi xảy ra chuyện.

Bạch Tình Đình hừ lạnh một câu nói:

- Nếu đã như vậy thì chúng ta hãy nói đến những bức ảnh này đi.

Trương Lộ Tuyết không thích Bạch Tình Đình dùng ngữ khí này để nói chuyện với cô, loại ngữ khí này của Bạch Tình Đình khiến cho Trương Lộ Tuyết cảm giác Bạch Tình Đình như đang chất vấn mình. Việc cô và Diệp Lăng Phi phát sinh quan hệ thì cô cũng chỉ là người bị hại. Trương Lộ Tuyết vốn định lập tức lẩn tránh nhắc đến chuyện này, nhưng Bạch Tình Đình lại hỏi mình, Trương Lộ Tuyêt cũng không định giâu tiếp, thành thật nói hết ra.

Trương Lộ Tuyết hừ lạnh một tiếng nói:

- Tình Đình, cô hỏi chuyện này phải không, được, tôi sẽ nói cho cô biết, việc này từ đầu đến cuối tôi là người bị hại, chồng của cô Diệp Lăng Phi đã ** tôi.

Trương Lộ Tuyết vừa thốt ra câu này thì Bạch Tình Đình ngạc nhiên đến há hốc mồm, không dám tin đây là sự thật, cô phản ứng theo bản năng nói:

- Không thể nào, không thể nào, cô nói bậy, chồng tôi không phải là người như vậy.

Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói:

- Có phải hay không cô là người rõ nhất, tóm lại chuyện này tôi có thể nói từ đầu đến cuối cho cô biết, nhưng tôi phải nói rõ trước, chính vì chuyện này đã hủy cả hạnh phúc đời tôi, là chồng của cô đã cướp đi lần đầu tiên của tôi!

Mặt Bạch Tình Đình trắng bệch, cô cấn môi lẳng nghe Trương Lộ Tuyết tường thuật lại chuyện này. Bạch Tình Đình không dám tin Diệp Lăng Phi ** Trương Lộ Tuyết, từ trước đến nay trong lòng Bạch Tình Đình Diệp Lăng Phi luôn là người đàn ông đáng tin cậy nhât mà cô yêu sâu sắc. Tâm trạng lúc này của Bạch Tình Đình rất phức tạp, vừa rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao Diệp Lăng Phi lại có thể ** Trương Lộ Tuyết, một mặt khác Bạch Tình Đình lại sợ biết được, lo lắng chuyện này nếu giống như tất cả những gì lúc đầu Trương Lộ Tuyết nói đó là Diệp Lăng Phi ** Trương Lộ Tuyết, thì sau này Bạch Tình Đình có thể yêu được người đàn ông phẩm hạnh vụng về như vậy không.

Tâm trạng Bạch Tình Đình đang trong mâu thuẫn nghe Trương Lộ Tuyết kể toàn bộ sự việc cho cô nghe. Lúc Bạch Tình Đình nghe xong Trương Lộ Tuyết tường thuật lại cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng biết tại sao tâm trạng cô lúc này đột nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn, vốn không có nặng nề như ban đầu.

- Lộ Tuyết, nói như vậy thì chồng tôi vốn chẳng phải ** cô, mà là cô từ chui đầu vào.

Bạch Tình Đình không dám tin câu nói này lại có thê thốt ra được từ miệng mình, cô cảm giác câu nói này không nên thốt ra từ miệng của người làm vợ, nhưng Bạch Tình Đình lại nói tiếp:

- Cả chuyện này đều là hiểu nhầm, chồng tôi cũng là kẻ bị hại, nói như vậy chắc sau này cô vẫn còn bám lấy chồng tôi, thậm chí còn lấy chuyện này để uy hiếp chồng tôi.

Sắc mặt của Trương Lộ Tuyết trở nên khó coi, cô không ngờ Bạch Tình Đình sẽ nói như vậy, Trương Lộ Tuyết hừ lạnh nói:

- Tình Đình, tôi vẫn còn chưa đê tiện đến mức đó, từ sau khi xảy ra chuyện đó, tôi cũng chưa từng nhắc lại chuyện này với Diệp Lăng Phi, tôi thây chuyện này đôi với tôi là một sự nhục nhã, là sự nhục nhã mà cả đời cũng xóa chùi không được.

Bạch Tình Đình nhìn Trương Lộ Tuyết không tin hỏi:

- Cô nói thật chứ, giữa cô và chồng tôi không có quan hệ?

- Đương nhiên không có!

Trương Lộ Tuyết không thèm suy nghĩ trả lời ngay lập tức.

Bạch Tình Đình hừ lạnh một câu nói:

- Vậy là tốt nhất, tôi cũng không hy vọng giữa cô và chồng tôi có quan hệ.

Sau đó Bạch Tình Đình lại bổ sung thêm:

- Tôi hy vọng cô có thể nhớ được những gì hôm nay cô nói!

Trương Lộ Tuyết nhìn Bạch Tình Đình rồi đột nhiên cầm tách cà phê trước mặt lên uống một hơi sạch trơn. Sau đó đặt tách cà phê lại trên bàn, nói:

- Tình Đình, tôi mong là cô đừng có dùng ngữ khí đó nói chuyện với tôi, lúc nãy tôi đã nói rồi, tôi là kẻ bị hại.

- Hừ, cô là kẻ bị hại?

Bạch Tình Đình không biết tại sao, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút oán giận, có lẽ là vì có liên quan đến Diệp Lăng Phi, cần phải biết một điều rằng đến tận bây giờ, cô là người vợ hợp pháp cũng chưa từng phát sinh quan hệ với chồng mình, còn kẻ đối đầu Trương Lộ Tuyết lại có quan hệ với chồng mình, cho dù là nhầm lẫn thì theo như Bạch Tình Đình thấy, hành vi này của Diệp Lăng Phi cũng khiến cô cảm thấy không thể tha thứ được. Bạch Tình Đình chuyển sự phẫn nộ lên người Trương Lộ Tuyết, cười nhạt nói:

- Ai biết được cô có thích chồng tôi hay không nên mới cố ý làm như vậy. Lộ Tuyết, bất luận cô có làm gì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, Diệp Lăng Phi là chồng tôi, cô đừng có tranh với tôi.

Câu nói này của Bạch Tình Đình kèm theo sự cảnh cáo, không nói ngược lại sẽ tốt hơn, vừa nói ra ngược lại khiến cho Trương Lộ Tuyết giận dữ. Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Bạch Tình Đình như vậy đột nhiên nói từng chữ từng câu một:

- Bạch Tình Đình, cô nghe cho rõ đây, vốn dĩ tôi không có ý định tranh giành Diệp Lăng Phi với cô, nhưng hôm nay cô đã nói như vậy, vậy thì tôi nói rõ cho cô biết, tôi sẽ cưóp Diệp Lăng Phi đi từ bên cạnh cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui