Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi đã trải qua hai ngày học ở công ty bào hiểm Dân An, trong hai ngày này Trương Lộ Tuyết cùng không gọi điện quấy rầy hắn. Diệp Lăng Phi cho rằng Trương Lộ Tuyết bận chuyện tập đoàn nên không quấy rầy hắn. Mà chỗ Bạch Tình Đình cũng không có tin tức gì, Bạch Tình Đình không gọi điện thoại cho hắn, Diệp Lăng Phi đương nhiên không đoán được Bạch Tình Đình đang nghĩ gì, tâm tư của phụ nữ có đoán cũng không ra. Mới chỉ học được hai ngày, Diệp Lăng Phi đã chán ghét cái gọi là truyền thụ kinh nghiệm này, phí thời gian một cách vô ích. Vì vậy nên đến buổi thứ ba Diệp Lăng Phi không đi học nữa mà lái xe đến chỗ Lý Khả Hân.

Hôm nay là thứ tư, người đến uống cà phê sáng rất ít. Lý Khả Hân buồn chán ngồi trong quán, ngắm cảnh bên ngoài. Khi thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, Lý Khả Hân lập tức trở nên mừng rỡ.

- Gì thế này, trận gió nào thổi ông chủ lớn đến chỗ này vậy?

Lý Khả Hân đứng ở cửa, nhìn chiếc xe vừa đỗ lại, cất lời trêu chọc Diệp Lăng Phi.

- Còn đùa à, bây giờ anh đang chán muốn chết đây!

Diệp Lăng Phi vào trong quán cà phê. Bây giờ trong quán chỉ có một người đàn ông đang nhàn nhã đọc báo, thỉnh thoảng nhâm nhi ly cà phê. Người phụ trách bán hàng cũng không có việc gì chỉ ngồi không. Diệp Lăng Phi cười với Lý Khả Hân, nói:

- Sao thế, không có khách khứa gì sao?

- Đúng vậy, anh là ông chủ còn không đến thì khách hàng làm sao mà đến được. Lý Khả Hân cười nói.

- Có muốn em mang cho anh một ly cà phê không?

- Được đó, anh rất thích những gì miễn phí.

Diệp Lăng Phi tìm một chỗ ngồi trong quán. Lý Khả Hán tự mình đi pha hai chén cà phê rồi bưng tới. Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở ghế bên ngoài, nàng chu miệng nói:

- Nhường đường cho em một chút, em muốn ngồi ghế trong!

- Em tự đi vào đi.

Diệp Lăng Phi không có ý muốn đứng lên nhường đường. Lý Khả Hân đành phải lách vào, Diệp Lăng Phi thừa cơ vỗ mông nàng một cái. Lý Khả Hân hờn dỗi nói:

- Cẩn thận cà phê đổ đấy, anh thật là!

Nói xong, nàng đi vào chỗ ngồi, đặt hai ly cà phê xuống.

- Diệp đại quản lí này, gần đây anh bận rộn gì vậy, chẳng thấy bóng dáng anh đâu. Anh không thể kết hôn rồi thì chỉ nghĩ tới bà xã chứ, không định đi ra ngoài nữa à?

Lý Khả Hân khuấy khuấy ly cà phê, nói tiếp:

- Anh có biết là chi nhánh thứ hai của chúng ta bây giờ vẫn còn đang lắp đặt thiết bị không? Anh chẳng quan tâm đến cái gì cả, sao lại có một ông chủ như vậy cơ chứ?

Trên người Lý Khả Hân toả ra hương thơm mê người. Diệp Lăng Phi cố ý hít hít mấy hơi, vươn tay trái ôm eo thon của Lý Khả Hân, cười nói:

- Gần đây anh bận nhiều việc quá, em không biết anh bây giờ anh đi bán bảo hiểm sao? Bây giờ mỗi ngày anh đều phải đi tập huấn ở công ty đó.

- Anh đi làm bảo hiểm ư, em không nghe nhầm đó chứ.

Lý Khả Hân vừa nghe Diệp Lăng Phi đi bán bảo hiểm, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức phì cười. Nàng khẽ lắc đầu, luôn mồm nói:

- Em thấy bây giờ anh đúng là nhàm chán quá mức rồi, đang yên đang lành làm quản lý không thiết lại chạy sang nghề bán bảo hiểm. Em nên nói về anh như thế nào nhỉ, anh đúng là đồ nhàn cư vi bất thiện.

- Ái, anh cũng không có biện pháp gì. Anh bây giờ không đi làm ở tập đoàn Tân Á được nữa nên đến công ty khác, nếu không người ta lại đánh giá anh là đàn ông mà lại không có công ăn việc làm.

Diệp Lăng Phi đang nói chuyện đông thời mò xuống mông Lý Khả Hân, bóp nhẹ một cái. Lý Khả Hân thân thể hơi giật giật, mượn cơ hội dựa vào người Diệp Lăng Phi, cười ha hả nói:

- Anh đấy à, đúng là không bao giờ thay đổi. Nói trắng ra là, khi ở tập đoàn Tân Á anh làm việc như đi chơi, bây giờ đến công ty bảo hiểm chắc cũng lại như thế chứ gì. Ái, bao giờ em mới được như anh đây, chẳng phải lo bươn chải kiếm sống.

- Làm sao vậy? Lẽ nào em gặp phải việc gì khó à?

Diệp Lăng Phi nghe Lý Khả Hân nói như vậy, nghiêng đầu cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, thân thiết hỏi:

- Em cần gì cứ nói với anh.

- Em cần một người đàn ông để làm chỗ dựa, anh có thể cho em được sao?

Lý Khả Hân nửa thật nửa giả hỏi.

- Cái này dễ thôi mà!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chỉ cần thấy vóc người tướng mạo xinh đẹp của Lý Khả Hân nhà ta, đừng nói một người, dù mười người trăm người anh cũng có thể mang đến cho em. Ngày mai anh sẽ đi quảng cáo, đảm bảo điện thoại của em sẽ bị gọi đến phát nổ.

- Hư!

Lý Khả Hân nguýt Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh đúng là không đứng đắn. Em chỉ cần anh, những người đàn ông khác thì em không cần.

Tính cách của Lý Khả Hân làm cách nói chuyện của nàng thẳng thắn, không quanh co, nếu như đổi thành Đường Hiểu Uyển, đánh chết cùng không dám nói mấy câu này, nhưng từ miệng Lý Khả Hân thì hoàn toàn trơn tru lưu loát. Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Thôi đi, anh đã kết hôn rồi, nếu như em nguyện ý thì làm tình nhân của anh cũng được.

- Cũng được!

Lý Khả Hân rất vui sướng nói:

- Dù sao thì lòng em đã bị anh trộm đi mất rồi. Em cũng đã hiểu ra, làm tình nhân thì có gì không tốt.

Lý Khả Hân nói xong liền bật cười, Diệp Lăng Phi cũng cười theo. Người ngoài nhìn vào thì tưởng hai người đang nói đùa nhưng thật ra trong lòng hai người đều hiểu đây không phải nói chơi. Tay trái Diệp Lăng Phi hơi dùng lực kéo thân thể mềm mại của Lý Khả Hân dựa sát vào người mình. Diệp Lăng Phi uống một hớp cà phê, hỏi:

- Em bây giờ tính toán thế nào, có muốn quay về tập đoàn Tân Á không?

- Bây giờ em rất tốt, chờ cửa hàng kia khai trương, em sẽ phải chạy đi chạy lại, bận muốn chết.

Lý Khả Hân nói:

- Em cảm thấy nếu như hai cửa hàng này kinh doanh tốt, em nuốn mở của hàng thứ ba để thực hiện kinh doanh liên hoàn.

- Chủ ý này rất hay đó! Diệp Lăng Phi gật đầu đồng ý.

- Bây giờ đang thịnh hành kinh doanh theo chuỗi, cửa hàng càng nhiều sẽ có càng nhiều người quan tâm, như vậy cũng sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng, em nói có đúng hay không?

- Em cũng nghĩ như vậy!

Lý Khả Hân nghiêng đầu nhìn Diệp Lăng Phi, cười nói:

- Anh muốn phát triển như thế nào cũng không cần nói cho em. Em mặc kệ, anh cứ phụ trách chuyện này đi, nếu như buôn bán có lãi thì bao nhiêu tiền cũng là của em hết.

- Ngất mất, em làm cái gì vậy, cướp tiền à?

Diệp Lăng Phi khẽ vuốt cằm Lý Khả Hân, cười nói:

- Vậy cũng được, nhưng phải để anh kiểm tra một chút.

- Kiểm tra một chút?

Lý Khả Hân sửng sốt, không hiểu cái gì, hỏi:

- Anh định kiểm tra cái gì?

Diệp Lăng Phi ghé vào bên tai Lý Khả Hân, nhỏ giọng nói rằng:

- Anh muốn kiểm tra thân thể của người mình yêu, đi mua đồ cũng phải kiểm nghiệm trước, tất nhiên anh cũng phải "check hàng" của em nới được.

- Hừ!

Gương mặt của Lý Khả Hân bỗng chốc đỏ bừng lên, véo Diệp Lăng Phi một cái sau đó nỡ nụ cười, ánh mắt nhìn Diệp Lăng Phi đầy nhu tình.

Diệp Lăng Phi dự định buổi trưa đi ăn với Lý Khả Hân thì lúc gần trưa Chu Hân Minh gọi điện thoại hẹn Diệp Lăng Phi cùng đi ăn trưa. Diệp Lăng Phi mơ hồ cảm thấy chuyện này có điều không ổn nhưng cũng không nói ra. Nếu Chu Hân Minh đã gọi điện hẹn hắn đi ăn thì hắn đành phải nhận mệnh. Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ Lý Khả Hân, lái xe đến chỗ nhà hàng mà Chu Hân Minh đã nói. Vừa đến trước cửa nhà hàng. Diệp Lăng Phi thấy chiếc Mercedes trắng của Bạch Tình Đình đã đỗ ở đó. Diệp Lăng Phi sửng sốt, thầm nghĩ: "Lẽ nào Bạch Tình Đình cũng tới?". Hắn dừng xe cạnh xe của Bach Tình Đình, xuống xe đi vào nhà hàng.

Cả tầng một của quán ăn không còn một chỗ trống, Diệp Lăng Phi đi thẳng lên tầng hai, vừa tới cửa phòng mà Chu Hân Minh dặn, chưa kịp mở cửa đã nghe thấy Chu Hân Minh oán thán:

- Thế này là thế nào nhỉ, tên kia mãi không thấy vác xác đến!

Ngay sau đó là giọng cười nói của Bạch Tình Đình:

- Hân Minh. cậu hẹn mình tới ăn cơm là muốn nhân cơ hội này hòa giải quan hệ của mình và Diệp Lăng Phi sao?

- Đương nhiên rồi, nếu người bạn tốt này không ra mặt thì hai người các cậu còn định bất hòa đến bao giờ nữa.

Chu Hân Minh nói.

- Tình Đình, cậu cứ như vậy cũng không phải là biện pháp tốt. Cậu không để ý tới hắn chỉ càng đẩy hắn đến với Trương Lộ Tuyết bên kia thôi, vốn Diệp Lăng Phi còn muốn quay lại với cậu, nếu cậu còn tiếp tục như vậy. Diệp Lăng Phi sớm muộn gì cũng bị Trương Lộ Tuyết cướp đi mất, đến lúc đó cậu có muốn khóc cũng kịp nữa đâu.

- Mình không tìm hắn chẳng lẽ hắn cũng không tìm mình sao? Bạch Tình Đình hỏi ngược lại.

- Cái này...!

Chu Hàn Minh ngập ngừng trong chốc lát rồi trả lời:

- Mình nghĩ là hắn sợ cậu quá, sợ cậu không tha thứ hắn nên không dám tới tìm cậu. Bạch Tình Đình nghe xong, trầm mặc không nói nữa.

Lúc này, Diệp Lăng Phi mới mở cửa tiến vào, hắn thấy Bạch Tình Đình mặc một chiếc váy liền áo màu xanh ngồi cùng Chu Hân Minh. Bạch Tình Đình sắc mặt tiều tụy, tựa hồ gầy hơn trước đây. Thấy Diệp Lăng Phi đi vào. Bạch Tình Đình lập tức quay sang cửa sổ, không thèm nhìn Diệp Lăng Phi.

- Diệp Lăng Phi, sao giờ này anh mới đến, thức ăn nguội hết cả rồi.

Chu Hân Minh mặc thường phục, thấy Diệp Lăng Phi đã đến vội vàng bắt chuyện. Diệp Lăng Phi định ngồi vào giữa hai người, nhưng khi hắn sắp ngồi xuống thì Bạch Tình Đình có chút mất tự nhiên, hơi kéo ghế dịch ra một chút. Diệp Lăng Phi thấy vậy, cũng kéo ghế ngồi cạnh Chu Hân Minh.

Chu Hân Minh thấy hai người như vậy, vội hòa giải:

- Hai người làm cái gì vậy, người ta thường nói đầu giường đánh nhau cuối giường ngủ chung. Vợ chồng chỉ xa nhau một đêm là hết giận, hai người cách xa nhiều ngày sao vẫn còn nhớ thù như vậy. Mau mau kéo ghế lại gần nhau đi!

Chu Hân Minh thấy Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình không hề nhúc nhích. Nàng đứng lên, nói:

- Được rồi, hôm nay mình làm chuyện tốt thì làm đến cùng, để mình kéo ghế cho hai người!

Vừa nói, Chu Hân Minh kéo hai cái ghế lại gần nhau. Bạch Tình Đình liếc Chu Hân Minh một cái, nói:

- Cậu không cần vất vả làm gì, cậu không thấy là người đó không để ý gì đến mình sao?

- Nói mê à, là em không để ý đến anh chứ! Diệp Lăng Phi vừa nghe vậy, lập tức phản bác:

- Em đó, sao anh lại lấy phải người vợ như vậy, suốt ngày không về để anh ở nhà một mình. Em nói như vậy có được không?

- Ai bảo em suốt ngày không về nhà!

Bạch Tình Đình vừa nghe vậy, trên mặt phủ một tầng sương lạnh, không phục nói:

- Em đến nhà cha em ở, sao lại nói là không về nhà. Hơn nữa chúng ta cũng không có nhà, anh nói nhà chúng ta ở đâu. Em nghĩ mấy ngày nay anh chắc đang hí hửng lắm, em không ở nhà làm sao biết anh đi đâu làm gì!

Chu Hân Minh thầm nghĩ hai người đúng là oan gia, lần nào gặp mặt cũng cãi nhau. Nàng vừa định làm trường ban hòa giải bỗng hiểu ra, nỡ nụ cười vui mừng. Nếu hai người này gặp nhau mà không nói lời nào thì mới là hỏng bét, hai người cãi nhau chính là nói lên trong lòng đều có đối phương. Chẳng phải cãi nhau chính là một cách biểu hiện của tình yêu sao, người ta thường nói đánh là hôn, mắng là yêu, cãi nhau chính là nói yêu nhau còn gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui