Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thay Lý Khả Hân bật cười, hắn đưa tay ra chui nhưng giọt lệ trên mặt Lý Khả Hân nhẹ nhàng nói:

- Khả Hân, không sao rồi. Lần nay xem như là một bài học, lần sau đừng có tùy tiện tin người là được!

Hai tay Lý Khả Hân chùi những giọt lệ trên mặt mình, gật đầu nói:

- Em biết rồi!

- Nào, hôn cái nào!

Diệp Lăng Phi nói xong còn không đợi Lý Khả Hân có bất kỳ phản ứng nào đã hôn một cái trên môi Lý Khả Hân, sau đó cố ý nói:

- Ày da, sao môi của Khả Hân không ngọt mà lại mặn thế này!

- Đó là nước mắt!

Lý Khả Hân không vui nói.

- Môi người ta dính nước mắt, đương nhiên là mặn rồi!

- Thật sao?

Diệp Lăng Phi cố ý làm bộ ra ve không biết, nói:

- Lại đây cho anh thử lại lần nữa xem có thật là như vây không!

Noi xong Diệp Lăng Phi ôm eo Lý Khả Hân kề môi lại.

Lý Khả Hân liếc mắt nhìn ra ngoai xe thấp giọng nói:

- Có ngươi!

Tuy ngoài miệng Lý Khả Hân nói như vậy nhưng hai tay cô đã ôm chặt eo Diệp Lăng Phi, môi dán chặt vào môi Diệp Lăng Phi.

Đầu lưỡi Diệp Lăng Phi tốn một hồi công phu trong miệng Lý Khả Hân mới chịu rút ra, môi hằn rời khỏi môi Lý Khả Hân, tay trái ôm bờ vai Lý Khả Hân nói:

- Được rồi, chúng ta tìm chỗ nào đó cho em rửa sạch mặt, sau đó đi tìm một nhà hàng nào đó ăn cơm, em không biết chứ hôm nay anh vẫn chưa ăn sáng, bụng nó cứ réo không thôi nè!

-Ưm!

Lý Khả Hân giọng như một đứa tre mắc lỗi, chỉ mong sao Diệp Lăng Phi chịu tha thứ cho cô, lúc này bất kỳ lời nói nào của Diệp Lăng Phi cô đều nghe theo cả.

Diệp Lăng Phi chạy xe đi tìm một nhà hàng, trong khoảng thời gian Lý Khả Hân đi rửa mặt Diệp Lăng Phi tranh thủ gọi cho Vu Đình Đình, Diệp Lăng Phi cảm giác chắc là giữa Vu ĐỈnh Đinh và Tần Dao đã xảy ra chuyện gì, nếu không đang yên đang lành tự nhiên Tần Dao chạy đến tiệm cà phê ở làm gì.

Còn rốt cuộc tại sao tiệm cà phê lại bốc cháy e việc này chỉ có mình Tần Dao là rõ nhất, nhưng bây giờ có thể đi đâu mà tìm Tần Dao được chứ, Diệp Lăng Phi chỉ có thể hỏi trước Vu Đình Đình, muốn biết trước đó giữa Vu Đình Đình và Tần Dao đã có xảy ra chuyện gì hay không.

Lúc điện thoại reo Vu Đình Đình đang ôm cặp sách định đến căn tin trường ăn cơm.

- Đình Đình, Tần Dao có ở cùng em không?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Tần Dao, cô ấy...cô ấy không có ở đây!

Trong lời nói của Vu Đình Đình có chút ấp a ấp úng

- Đình Đình, em sao thế? Sao anh cảm thấy em nói chuyện có chui ấp a ấp úng vây?

Diệp Lăng Phi nói.

- Em có biết Tần Dao ở đâu không?

- Em cũng không biết, hôm nay không thấy cô ấy đến trường ôn bài. Tối qua Tần Dao cũng không về, em và chị Hiểu Uyển chờ cô ấy tới tận nữa đêm mà cô ấy vẫn không về. Diêp đại ca, có phải là cô ấy có chuyện rồi không?

- Không, anh chỉ hỏi thăm thôi!

Diệp Lăng Phi đáp. Hắn không có nói chuyện tối qua Tần Dao ngủ lại quán cà phê cho Vu Đình Đình biết, lo Vu Đình Đình sẽ lo lắng.

Diệp Lăng Phi nhe nhàng hỏi:

- Đình Đình, có phải giữa em và Tần Dao đã xảy ra chuyện gì không? Sao anh luôn cảm giác hôm nay em không được ổn lắm!

- Không... không có gì!

Vu Đình Đình hiện rõ có chút bất an trong lời nói.

- Diệp đại ca, em vốn đinh hôm nay đi tìm anh nhưng em lại lo thêm phiền phức cho anh. Em chăng biết làm thế nào, cả đêm qua Tần Dao không về, hôm nay em gọi cho cô ấy thì điện thoại đã tắt máy.

- Cái này anh biết, anh có tí việc muốn tìm Tần Dao, kết quả là tìm không ra cô ấy!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh cứ tưởng cô ấy ở cùng với em!

- Cô ấy không có ở chỗ em!

- Đình Đình, rốt cuôc em và Tần Dao đã có chuyện gì!

Diệp Lăng Phi nói thẳng.

- Anh cảm thấy nhất đinh giữa em và Tần Dao đã xảy ra chuyện. Đình Đình, từ lúc nào em đã học cách dối anh thế hả?

- Diêp đai ca, không phải thế, anh hiểu nhầm rồi.

Vu Đình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy có chút lo lắng, cô vội vàng nói:

- Chỉ là giữa em và Tần Dao có chút hiểu lầm nhỏ, có điều em chẳng biết nên nói thế nào cả.

- Có gì chứ, rốt cuôc là đã xảy ra chuyện gì em mau nói đi, giữa anh và em không cần phải qua đế ý đâu!

Vu Đình Đình bên đó im lặng một lúc rồi mới nói:

- Diệp đại ca, hôm qua em thi không được tốt!

Diệp Lăng Phi vừa nghe thi cười nói:

- Thi mà, có sao đâu, lần này thi không tốt thì lần sau thi tốt hơn sẽ được mà. Hà tất nhất định phải thi cho tốt!

Giọng của Vu Đình Đình thấp xuống hiện rõ có chút đau lòng nói:

- Nhưng em luôn thi tốt, thành tích của em từ nhỏ đến lớn đều nằm trong top đầu của lớp, từ trước đến nay em chưa bao giờ thì rớt cả, nhưng lần nay em thi rất tệ, thât sự rất tệ!

- Đình Đình, trước khi chưa có kết quả sao em lại biết mình thi không tốt, nói không chừng em thi rất tốt mà em không biết đó thôi.

Diệp Lăng Phi an ủi Vu Đình Đình.

Vu Đình Đình nói:

- Diêp đại ca, anh không biết đâu, đợt thi lần nay hầu như em chẳng học gì ca, chỉ dựa vào trí nhớ để làm bài thôi, đề một em ôn thi lại không ra, sau khi thi xong em biết đợt thi lần nay em đã thi hỏng rồi. Em chẳng biết sau khi bố mẹ em biết sẽ nói em thế nào nữa!

Diệp Lăng Phi lắc đầu, đây chỉ là chuyện nho thôi, đâu có gì to tát đâu chư!

- Anh thấy kết quả vẫn chưa có, biết đâu thành tích của em lại rất cao thì sao, con về bố mẹ em thì không cần lo lắng, anh tin bố mẹ em sẽ chẳng nói gì em đâu! Có người con gái như em họ kiêu hãnh còn không hết sao có thế nói gì em chứ!

Vu Đình Đình lại im lăng một hồi lâu, cuối cùng cũng nói:

- Diệp đại ca, anh không biết đâu, giữa em và Tần Dao có chút hiểu lầm nhỏ cũng chỉ là vì chuyện thi cử, em ở bệnh viện cùng ôn bai với Tần Dao, Tần Dao nói thầy giáo có cho giới hạn ôn của đề lớn, chỉ cần ôn kĩ nhưng đề nay thi có thể thi được với thanh tích tốt, lúc đó em đang nằm viện nên không có thời gian xem sách về những giới hạn đó, chỉ ôn qua một lần những đề Tần Dao đưa cho, kết quả đợi đến lúc thi thì một đề em cũng không biết, lúc đó tâm trạng em không được tốt nên có trách Tần Dao mấy câu, kết quả Tần Dao giận em rời khỏi biệt thự cả đêm không về.

Vu Đình Đình nói nói rồi bật khóc, nói với kèm với tiếng nấc:

- Diêp đai ca, em xin anh mau tìm Tần Dao về, em biết tối qua em không nên trách cô ấy, cô ấy cũng chỉ là muốn tốt cho em nên mới giúp em vạch ra những trọng điểm đó giúp em giảm bớt việc ôn bài, em không trách cô ấy nữa chỉ cần cô ấy có thế quay về lại.

Diệp Lăng Phi nghe xong nhũng lời tường thuật của Vu Đình Đình trong lòng hiểu rõ rốt cuôc đã xảy ra chuyện gì rồi. Hắn an ủi Vu Đình Đình nói:

- Được rồi, Đình Đình, em đừng có nghĩ lung tung nữa, em cứ yên tâm lo học đi, việc bên Tần Dao em cứ giao cho anh, anh nghĩ cách xem thử có thể tìm cô ấy về được hay không.

Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy với Vu Đình Đình, hắn nhíu mày suy nghĩ về những lời lúc nãy Vu Đình Đình nói với hắn, rất rõ ràng việc lần này là do Tần Dao gây ra, Diệp Lăng Phi cũng cho rằng việc lần này Tần Dao làm có phần quá đáng rồi, nghĩ đến chuyện lần trước Vu Đình Đình bị ngộ độc thức ăn phải nhập viên, Diệp Lăng Phi cảm giác hình như là Tần Dao đang nham vào Vu Đình Đình, nhưng Diệp Lăng Phi không thể nói thẳng ra, hắn biết cô gái Vu Đình Đình nay quá lương thiện, nếu mình nói ra Tần Dao quá ác thì Vu Đình Đình nhất định sẽ bênh vực Tần Dao.

Bây giờ nên tìm cho ra Tần Dao để cho Tần Dao nói rõ trước măt mọi người.

Diệp Lăng Phi đang nghỉ ngơi thì Lý Khả Hân đã rửa xong mặt mũi đi trở ra chỗ ngồi, Lý Khả Hân chỉ trang điểm nhe, xem ra dễ nhìn hơn lúc nay nhiều, cô vừa trở ra liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang nhíu mày ngồi suy nghĩ chuyện gì đó.

Lỵ Khả Hân ngồi xuống đưa tay ra gõ gõ bàn nói:

- Đang nghĩ gì thế?

- Không nghĩ gì ca!

Diệp Lăng Phi giật mình nhìn thấy Lý Khả Hân cười ha ha nói:

- Khả Hân, chúng ta có thể gọi mon được rồi chứ!

- Anh vẫn chưa gọi món à? Em cứ tưởng anh đã gọi xong rồi chứ!

Lý Khả Hân nói xong đưa tay ra cầm lấy thực đơn xem thức ăn ghi trên đó hỏi:

- Anh có ăn ca không?

- Ăn, cái gì anh cũng ăn hết!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Ngay cả em anh cũng muốn ăn!

- Ăn thịt người là phạm pháp!

Lý Khả Hân cười nói.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Ai bảo em xinh đẹp chi! Anh muốn ăn cả em luôn!

- Toàn nói bậy bạ!

Tâm trạng của Lý Khả Hân lúc này đã đỡ hơn rất nhiều rồi, cô cầm thực đơn lên gọi món cá hấp, rồi gọi thêm món rau trộn, sau đó đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.

- Gọi chừng nay thôi à! Có ít quá không!

Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân gọi có hai món, mà trong đó lại có một món rau trộn, hắn nói:

- Khả Hân, em không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu, dù sao cũng đến đây ăn rồi, em cứ gọi thoải mái đi.

- Ai bảo em tiết kiệm cho anh! một con cá hấp đó cũng đủ cho cả em và anh ăn rồi, chẳng lẽ anh chưa ăn qua cá hấp sao!

- Ăn qua rồi, nhưng anh quên ăn lúc nào mất rồi!

Khỉ khỉ, Lý Khả Hân lại bị Diệp Lăng Phi chọc cho bật cười rồi. Cô chỉ nhìn Diệp Lăng Phi hết cách lắc đầu, nói:

- Anh cứ luôn như vây! Nói chuyện chẳng đứng đắn gì hết cả.

- Đó gọi là hai hước!

Diệp Lăng Phi cười nói.

Nhân lúc chờ thức ăn đem đến, Diệp Lăng Phi hỏi phản ứng của Tần Dao lúc tối qua đến tiệm cà phê, không nhắc đến Tần Dao thì thôi, vừa nhắc đến Tần Dao, Lý Khả Hân liền thở môt hơi dài, nói:

- Giờ em đầy bụng hối hận, sao em lại có lòng tốt để cho Tần Dao ở lại tiệm cà phê chứ, cô gái Tần Dao này xem ra cũng được, làm việc cũng nhanh nhẹn, tuy có chút tật xấu nhưng em vẫn thích cô gái này. Tối qua cô ấy đến tiệm cà phê nói muốn ở lại đó, em nghĩ cô ấy cũng làm thêm ở tiệm cà phê này, nếu em không cho cô ấy ở cũng không được, thế là em mềm lòng đã đồng ý cho cô ấy ở lai, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vây, cô gái Tần Dao này cũng thât lạ, chẳng lẽ cô ấy không biết đã bốc cháy ạ, sao chẳng thấy gọi điện cho em, còn bây giờ càng tốt, ngay cả điện thoại cũng khóa máy, có muốn tìm cô ấy cũng tìm chả được!

Lý Khả Hân nói đến đây đột nhiên nói:

- Diệp Lăng Phi, anh nói xem, có phải Tần Dao cố ý phóng hỏa không, công ty bảo hiểm nói nguyên nhân là từ con ngươi, em nghĩ không ra, nếu không phải Tần Dao cố ý phóng hỏa thì sao lại có thế cháy được chư!

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Khả Hân, cái nay nói không chắc đâu, em đừng có kết luận sớm như thế, anh thay sự việc không đơn giản như vậy đâu, em không thể nghe theo lời công ty bảo hiểm nói thế được!

Diệp Lăng Phi nói xong uống một ngụm nước trà rồi nói thêm:

- Nói không chừng người của công ty bảo hiểm nói dối đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui