Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi cùng Vu Đình Đình vừa chạy vào con hẻm đó, vừa đến đẩu hểm thì phát hiện có một chiếc dép lê bị đánh rơi ở trong góc hẻm, Vu Đình Đình vừa nhìn thấy chiếc dép lê liền lo lắng nói:

- Diệp đại ca, đó là dép của Tần Dao!

Diệp Lăng Phi nhíu mày, linh cảm có chuyện không hay. Hắn và Vu Đình Đình cầm chiếc dép lên lại tiến vào trong vài bước liền phát hiện có dấu vết xô đẩy nhau lưu lại trên mặt đất. Diệp Lăng Phi lẫn theo dấu vết đi mãi đến chỗ khuất nẻo trong cùng cuối con hẻm thì chỉ nhìn thấy một mảnh vải nhỏ của chiếc váy rơi lại đây.

Vu Đình Đình nhận ra mảnh vải váy này chính là của chiếc váy mà Tần Dao mặc đi khỏi vào buổi tối ngày hôm đó. Diệp Lăng Phi cúi lưng thay mảnh vải của chiếc váy này là do bị người khác kéo rách, Diệp Lăng Phi dạo quanh một vòng lại chỗ bãi rác thì phát hiện trong đó có một áo nịt ngực màu đen, cái áo nịt ngực đó đã bị xé rách không còn mặc được nên mới bị ném vào bãi rác như vậy.

Sau khi Vu Đình Đình nhìn thấy áo nịt ngực liền khóc lên, nói:

- Đeu do em, đều do em, em không nên cài nhau ầm ĩ với Tần Dao, tất cả là lỗi của em!

Diệp Lăng Phi đưa tay ôm Vu Đình Đình vào lòng an ủi:

- Đình Đình, đừng tự trách mình, có thể chuyện không giống như em tưởng tượng vậy đâu.

- Em sợ Tần Dao nghĩ quẩn!

Vu Đình Đình khóc lóc, nói:

- Diệp đại ca, mau nghĩ cách tìm Tần Dao đi!

- Đình Đình, em đừng có sốt ruột quá!

Diệp Lăng Phi an ủi nói:

- Có sốt ruột lo lắng cũng vô ích, chúng ta hãy tìm ở những chỗ gần đây trước xem sao!

Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình tìm Tần Dao ở những nơi gần đấy, nhưng hai người tìm mãi đến tối vẫn không tìm được Tần Dao. Diệp Lăng Phi thấy kì lạ, nếu như Tần Dao thật sự đã xảy ra chuyện ở nơi này thì dấu vết còn lại trên mặt đất sẽ không ít ỏi như vây. Diệp Lăng Phi tìm hồi lâu, trừ vài thứ tìm được lúc nay ra thì không tìm thèm được gì khác.

Vu Đình Đình vẫn nức nở, cô tự trách mình, không ngừng nói:

- Đều do em, tất cả là lỗi của em!

Diệp Lăng Phi thấy trời đã tối, ở đây không còn nhìn thấy được gì nữa rồi. Hắn ôm eo Vu Đình Đình nói:

- Đình Đình, chúng ta về trước đi, anh sẽ cho người đi tìm Tần Dao.

- Diệp Lăng Phi, em muốn tìm thêm lát nữa!

Vu Đình Đình hai mắt đẫm lệ nói.

- Đình Đình, em đừng tìm chỗ này nữa, đã tìm khắp hết rồi cũng không tìm được.

Diệp Lăng Phi an ủi nói:

- Có lẽ Tần Dao đã đi khỏi nơi này rồi. Cho dù em có tìm như vậy cùng không tìm được đâu. Anh đưa em về trước đã, còn chuyện tìm Tần Dao cứ để cho anh đi, anh gọi thêm nhiều người đến tìm Tần Dao!

Vu Đình Đình không còn cách nào khác, không biết làm gì hơn đành gật đầu theo Diệp Lăng Phi quay trở lại chỗ đỗ xe. Diệp Lăng Phi và Vu Đình Đình vừa bước lên xe thì Vu Đình Đình nhận được điện thoại của Đường Hiểu Uyển.

Vu Đình Đình bắt máy thì nghe tiếng Đường Hiểu Uyển hỏi:

- Đình Đình, em ở đâu vậy?

- Em và Diệp đại ca đang ở bên ngoài!

Vu Đình Đình nức nở nói:

- Tần Dao đã xảy ra chuyện rồi, em và Diệp đại ca đang tìm Tần Dao!

- Tần Dao đã xảy ra chuyện?

Đường Hiểu Uyển run giọng vội nói:

- Đình Đình, em nói tầm bậy gì vậy. Tần Dao vẫn bình an ở nhà đây mà, cô ấy nói điện thoại cô ấy không gọi được nên nhờ chị gọi cho em, cô ấy tìm em có chuyện gì ấy!

Vu Đình Đình vừa nghe xong lau nước mắt cười, cuống quít hỏi:

- Chị Hiểu Uyển. Chị nói Tần Dao không có chuyện gì sao?

- Đương nhiên là không có chuyện gì rồi, Tần Dao đang sốt ruột tìm em đó, hình như là đang có chuyện gì. Chị hỏi cô ấy mà cô không chịu nói, chị nói nè Đình Đình, em về nhanh nhanh lên!

Đường Hiểu Uyển giục.

- Được, em về bây giờ!

Vu Đình Đình cúp điện thoại, ôm lấy Diệp Lăng Phi hôn lên má Diệp Lăng Phi một cái, cười nói:

- Diệp đại ca, Tần Dao không xảy ra chuyện gì hết, cô ấy đang ở nhà đợi em đấy. Chúng ta nhanh về thôi!

- Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi!

Diệp Lăng Phi gật đầu khởi động xe chạy thẳng tiến đến biệt thự gần sân vận động Hải Tinh.

Trên đường về, Vu Đình Đình không ngừng nói:

- Diệp đại ca, anh đừng trách Tần Dao, em tin là không phải Tần Dao làm đâu!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tiêu nha đầu này, em hãy để tim vào trong bụng em đi.

Diệp Lăng Phi đưa tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đẩy nước mắt của Vu Đình Đình, nói:

- Em hãy nghĩ đến việc làm thế nào để có thể lau sạch khuôn mặt như mèo của em đi trước đi kìa, nhìn em khóc kìa, vành mắt sắp biến thành mắt gấu rồi!

Vu Đình Đình đã biết giờ Tần Dao không có chuyện gì rồi, tâm trạng trở nên rất tốt, cô cười nói:

- Em biết, lát nữa về nhà còn gặp Tần Dao, phải rửa mặt đi thôi!

Diệp Lăng Phi lắc đầu nói:

- Em hả, lúc nào cũng vậy, có tấm lòng quá nhân hậu, mới vừa rồi còn khờ khạo tự trách mình!

- Chuyện của Tần Dao cũng có liên quan đến em mà, em có thê không tự trách mình sao?

Vu Đình Đình tươi cười nói:

- Bây giờ thì Tần Dao không sao rồi, em không còn lo lắng nữa!

Vu Đình Đình nói đến đây đột nhiên reo lên:

- Trời ơi, chết em rồi!

- Em lại sao vậy?

Diệp Lăng Phi vừa nghe xong, dừng xe lại bên đường hỏi:

- Em nhớ đến thứ gì hả?

- Không phải, trưa nay em bận cả buối không xem sách vở tí nào cả, buổi thi ngày mai không biết làm sao đây!

Vu Đình Đình lo lắng nói.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Vu Đình Đình lo lắng cho buôi thi ngày mai liền bật cười nói:

- Em ấy hả, đừng có hoảng lên vậy chứ, anh còn tưởng em quên thư gì đấy. Không phải chỉ có một buổi thi sao, không sao ca, cùng lắm là thi lại chứ gì!

- Không được, em về ôn lại một chút cho thật tốt, ít nhất thì cùng xem lại sách vở một lần nữa!

Vu Đình Đình nói.

- Còn rất nhiều việc phải làm, Diệp đại ca, anh chạy nhanh lên!

- Anh biết rồi, em đừng có giục anh, nếu xảy ra tai nạn thì làm sao bây giờ!

Diệp Lăng Phi cố tình nói như vậy, nhưng hắn lại tăng ga, chiếc Mercedes Benz chạy vút lên đến nỗi Vu Đình Đình phải reo lên:

- Diệp đại ca, không nên chạy nhanh quá, như thế sẽ xảy ra sự cố đó!

Diệp Lăng Phi giảm tốc độ, cố tình nói:

- Anh nói Đình Đình nè, em ruốt cuộc là muốn gì, lúc thì phải chạy nhanh, lúc lại muốn chạy chậm, anh thấy anh không lái xe nữa, hay em lái đi!

- Em đâu có biết lái xe chứ. Diệp đại ca, cứ giữ tốc độ như vậy đi!

Vu Đình Đình nói.

Diệp Lăng Phi nói:

- Anh nói nè Đình Đình, em cũng nên đi học lái xe rồi đó, em nói xem có rất nhiều người con gái lớn bằng em đều đã lái xe được rồi, em không lái xe được không cảm thay lạc hậu rồi sao, chứng ta đâu phải không có tiền không mua nổi một chiếc xe. Như vậy đi, anh cho em tiền đi thi bằng lái xe, mua cho em một chiếc xe, sau này tự lái xe đi học, em thấy thế nào?

- Không được, không được!

Vu Đình Đình vừa nghe xong, cuống quít khoát tay, nói:

- Em không cần lái xe đi học đâu, em thấy như thế này là được rồi!

- Được rồi, nếu em không cần xe thì anh cũng không ép em đâu.

Diệp Lăng Phi nói:

- Chờ đến khi nào em muốn lái xe thì nói lại với anh cũng được!

- ừm, được.

Vu Đình Đình trả lời.

Diệp Lăng Phi cùng Vu Đình Đình về lại biệt thự, Diệp Lăng Phi vừa dừng xe lại thì Vu Đình Đình vội vàng đẩy cửa xe, bước xuống chạy nhanh vào biệt thự. Diệp Lăng Phi sửng sốt, thầm thì:

- Từ lúc nào mà động tác của Đình Đình lại nhanh nhẹn như vậy chứ.

Vu Đình Đình chạy một hơi vào biệt thự, thoáng cái chạy đến trước mặt Tần Dao, hai tay ôm lấy Tần Dao, nói:

- Tần Dao, xin lỗi, xin lỗi, minh không nên nói như vậy!

- Đình Đình, không sao!

Tần Dao liếc mắt ra cửa, không thấy Diệp Lăng Phi liền hỏi:

- Diệp đại ca đâu rồi?

- Diệp đại ca dừng xe ở bên ngoài, sẽ vào ngay thôi!

Vu Đình Đình nói.

Tần Dao cắn môi, có vẻ hơi khó xử, nói:

- Đình Đình, lần này dù thế nào cậu cũng phải giúp mình, mình gây họa rồi!

- Tần Dao, câu nói đi, chỉ cần mình có thể giúp được cậu, mình nhất định sẽ giúp câu!

Vu Đình Đình nói.

Tần Dao lại nhìn ra cửa biệt thự nói với Đình Đình:

- Đình Đình, chúng ta lên phòng trước rồi hẵn nói!

- Được!

Vu Đình Đình trả lời.

Vu Đình Đình và Tần Dao vừa mới lên lầu, Diệp Lăng Phi đã vào rồi. Hắn không thấy Tần Dao và Đình Đình đâu, chỉ nhìn thấy Đưòng Hiểu Uyển đang ở phòng khách xem TV. Diệp Lăng Phi tươi cười bước đến bên Đường Hiểu Uyển, đặt mông xuống ngồi bên cạnh Đường Hiểu Uyển, rất tự nhiên đưa tay phải lên ôm Đường Hiểu Uyển vào lòng, cười nói:

- Hiểu Uyển, có nhớ anh không?

- Không có!

Đường Hiểu Uyển không rời mắt khỏi màn hình TV.

Diệp Lăng Phi cố ý lấy tay che trước mắt Đường Hiểu Uyển lại, nói:

- Hiểu Uyển, em có thật là không nhớ anh không?

- Diệp đại ca, anh đừng chắn em!

Đường Hiểu Uyển nhìn thấy Diệp Lăng Phi chắn cô đang xem TV, liền đẩy tay Diệp Lăng Phi ra, nói:

- Đang lúc quan trọng, em muốn biết người con gái đó có thực hiện được hay không.

- Cũng là phim Hồng Kông, có hay ho gì đâu chứ!

Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua bộ phim truyền hình đang phát trên TV, nói:

- Anh chưa bao giờ xem loại phim như thế này, đều là tình đến tình đi, không có ý nghĩa gì cả. Hiểu Uyển, hay là hai tụi mình làm diễn viên đi, chúng ta vào phòng tâm sự nhe.

- Không đi!

Đường Hiểu Uyển vẫn nhìn TV, nói:

- Diệp đại ca, anh đừng làm nhỡ em xem TV, bộ phim này mỗi tối em đều xem, nếu như anh muốn cùng em nói chuyện, thì chờ em xem hết, đang xem đến đoạn quan trọng đây!

- Thôi vậy, anh không nói chuyện với em nữa!

Diệp Lăng Phi ôm cơ thể mềm mại đang toả mùi hương trên tóc Đường Hiểu Uyển, nhìn lên phòng khách, hỏi:

- Đình Đình và Tần Dao đâu? Hai ngươi họ đi đâu rồi?

- Lên lầu rồi.

Đường Hiểu Uyển nói.

- Tần Dao đang nhờ Đình Đình chuyện gì đó, lên lầu nói cho tiện.

- Oh, thì ra là vậy àh!

Diệp Lăng Phi ôm Đường Hiểu Uyển, khẽ dùng sức kéo cả người Đường Hiểu Uyển vào lòng, nhưng hai mắt Đường Hiểu Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Diệp Lăng Phi bất giác khẽ thở dài, thầm nghĩ:

- Xem ra, đôi khi phim truyền hình lại có sức hấp dẫn đến thế!

Diệp Lăng Phi ôm Đưòng Hiểu Uyển ngồi trên ghế salon xem TV, không lâu sau Vu Đình Đình ở trên lầu ló ra, cô nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi ớ dưới lầu, nói:

- Diệp đại ca, em tìm anh có chuyện, đợi em đi rữa mặt đã!

- Uhm!

Diệp Lăng Phi trả lời một tiếng. Hắn thầm nghĩ:

- Xem ra chắc là Tần Dao này muốn Vu Đình Đình giúp cô cầu xin, tiểu cô nương này đứng là tâm kế không cạn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui