Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi không ngờ tới tìm Tiêu Vũ Văn lại có thể gặp Sở Thiếu Lăng ở đây. Theo Diệp Lăng Phi thấy, hắn và Sở Thiếu Lăng đúng là oan gia ngõ hẹp. Diệp Lăng Phi cho xe đỗ ngay cạnh con Ferrari của Sở Thiếu Lăng. Hắn vừa xuống xe, liền nhìn thấy hai thanh niên đứng dưới lầu của Tiêu Vũ Văn đang cảnh giác nhìn về hướng này.

Diệp Lăng Phi hướng về phía hai người đó vẫy vẫy tay, nói:

- Các cậu có biết tôi không?

- Biết, biết!

Hai người đó vừa nhìn Diệp Lăng Phi vẫy tay gọi bọn họ, liền vội vàng bước tới. Vừa cười vừa nói với Diệp Lăng Phi:

- Diệp tiên sinh, ngài cũng tới thăm tiểu thư của chúng tôi ạ!

- Hai cậu là bảo vệ của Tiêu Vũ Văn à?

Diệp Lăng Phi từ trên người rút ra bao thuốc, sau đó đưa cho mỗi người một điếu, hắn cũng rút ra một điếu. Một trong hai người kia vội vàng lấy bật lửa châm thuốc cho Diệp Lăng Phi.

- Vâng ạ!

Sau khi châm thuốc cho Diệp Lăng Phi xong, người đó liền nói. Hắn cũng châm thuốc cho mình, rồi cười nói:

- Chúng em phụng mệnh đường chủ, qua đây bảo vệ đại tiểu thư.

- Đường chủ của các cậu là ai?

- Tôn đường chủ ạ!

Người đó nói:

- Cũng là vị đường chủ duy nhất còn lại của bang Búa rìu!

Người này nói chuyện ý nghĩa rất sâu sa. Diệp Lăng Phi nghe xong, đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, cười nói:

- Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi. Tôi cũng chẳng muốn lo chuyện của bang hội của các cậu làm gì. Chỉ có điều, có lúc tôi lại bắt buộc phải ra tay. Mong các huynh đệ lượng thứ cho điểm này. Sau mong các huynh đệ giúp đỡ nhiều. Tôi đây gan bé lắm!

Hai người đó nghe xong, trong lòng thầm nghĩ:

- Thôi ạ, chúng em không dám động tới anh đâu. Chúng em vẫn còn muốn sống. Giờ trong bang Búa rìu ai chẳng biết, Diệp Lăng Phi là người không nên động vào, ngay cả Long đầu chủ gặp người ta còn chẳng dám làm gì nữa là.

Hai người gật mạnh đầu, cũng không dám nói gì nữa. Diệp Lăng Phi hỏi:

- Có phải Sở Thiếu Lăng tới không?

- A, dạ vâng, vừa mới tới ạ!

Một trong hai người nói:

- Chỉ đến sớm so với ngài tầm mười phút gì đó thôi. Nếu không phải gan bọn em nhỏ thì bọn em đã không cho hắn lên. Nói thế nào đi nữa, hắn cũng là người của 3K. Nhỡ xảy ra chuyện gì, bọn em sợ gánh không nổi.

- À, ra là thế!

Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:

- Tôi đến tìm đại tiểu thư của các vị, các vị liệu có ngăn cản tôi không?

- Sao dám, sao dám ạ!

Hai người đó vội vàng nói.

- Diệp tiên sinh là khách quý của chúng tôi ấy chứ, à, không phải, mà là người đáng tin cậy nhất trong chúng tôi. Tôn đường chủ của chúng tôi đã dặn dò rồi, sau này chỉ cần người trong bang hội nhìn thấy Diệp tiên sinh, nhất định phải tôn kính. Thật ra, điều này không cần Tôn đường chủ dặn anh em trong lòng cũng tự hiểu cả.

- Ừm, không ngờ Tôn Hoành lại tận tình như vậy.

Diệp Lăng Phi cười nói. Hắn lắc lắc người, nói:

- Thế tôi không khách sáo nữa. Tôi lên thật đây!

- Diệp tiên sinh, mời!

Diệp Lăng Phi cười cười, rồi từ từ bước lên lầu. Đợi Diệp Lăng Phi vừa lên lầu, hai người liền nhỏ tiếng bàn luận. Một trong hai người nói:

- Ngươi nói xem vị Diệp tiên sinh này lai lịch thế nào. Sao ngay cả Long đầu chủ của chúng ta cũng không dám động tới. Ba vị đường chủ của chúng ta hiện còn đang nằm trong viện kia kìa!

- Ai biết được chứ. Tóm lại, đó là người chúng ta không thể động vào được, cẩn thận chút là được rồi!

Hai người ở bên dưới bàn luận về Diệp Lăng Phi. Dù sao họ cũng chẳng có việc gì để làm. Hai người họ được điều qua để bảo vệ Tiêu Vũ Văn. Chỉ là ở bên cạnh bảo vệ Tiêu Vũ Văn thôi. Trên lầu còn có hai người nữa cũng phụ trách bảo vệ Tiêu Vũ Văn. Bọn họ căn bản không lo có người dám làm gì bất lợi đối với Tiêu Vũ Văn.

Diệp Lăng Phi lên lầu, đến tầng bốn nơi Tiêu Vũ Văn đang ở.

Hắn nhấn nút chuông cửa, liền thấy giọng một thanh niên ở bên trong vọng ra:

-Ai?

Diệp Lăng Phi cũng không nói, hắn cứ đứng trước cửa, đợi người bên trong thông qua kính nhòm nhìn ra ngoài. Sau khi hắn thấy đó là Diệp Lăng Phi, hắn liền vội vàng mở cửa ra, liên miệng nói:

- Là Diệp tiên sinh ạ. Xin lỗi, xin lỗi vì không biết ngài tới!

Diệp Lăng Phi cười, nói:

- Ta giờ nổi tiếng phết nhỉ?

Người đó chỉ cười một tiếng, cũng không giải thích nữa.

Diệp Lăng Phi từ từ bước vào trong phòng. Căn nhà mà Tiêu Vũ Văn ở gồm có bốn phòng ngủ hai phòng khách, tổng cộng cũng gần một trăm năm mươi mét vuông. Tiêu Triều Dương mời cho Tiêu Vũ Văn một bảo mẫu để chuyên chăm sóc cô.

- Đại tiểu thư nhà các ngươi đâu?

Diệp Lăng Phi vừa bước vào, liền nhìn thấy trong phòng khách chỉ có một người bảo vệ của Tiêu Vũ Văn đang ngồi đó.

- Đại tiểu thư nhà chúng tôi đang ở trong phòng khách!

Người bảo vệ lúc nãy ra mở cửa cho Diệp Lăng Phi liền dẫn Diệp Lăng Phi vào phòng khách. Hắn và một người ngồi ở phòng khách đều là bảo vệ của Tiêu Vũ Văn.

- Thế à, thế ta vào phòng khách vậy!

Diệp Lăng Phi không nói nhiều với hắn, chậm bước tiến vào phòng khách. Hai người bảo vệ cũng không ngăn cản hắn, cứ để Diệp Lăng Phi như thế tiến vào.

Diệp Lăng Phi bước thẳng vào phòng khách chính. Quả nhiên nhìn ngay thấy Sở Thiếu Lăng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Sở Thiếu Lăng giang chân, tay kẹp điếu thuốc. Tiêu Vũ Văn ngồi ngay bên cạnh Sở Thiếu Lăng, dựa sát vào người Sở Thiếu Lăng. Có điều, từ vẻ bề ngoài của Tiêu Vũ Văn có thế thấy rất rõ, Tiêu Vũ Văn không hề thích ngồi gần Sở Thiếu Lăng như thế này.

Sở Thiếu Lăng thấy Diệp Lăng Phi tới, ban đầu còn ngạc nhiên, ngay sau đó, tay trái hắn liền ôm lấy vai Tiêu Vũ Văn, cười nói:

- Ai da, đây chẳng phải là Diệp tiên sinh sao. Sao Diệp tiên sinh lại tới đây thế này. Chẳng lẽ Vũ Văn lọt vào mắt ngài rồi?

Diệp Lăng Phi nhìn Sở Thiếu Lăng, lại lướt qua Tiêu Vũ Văn, cười nói:

- Tôi không phải tới thăm cô ta, mà là đến tìm cô ta!

- Tìm Vũ Văn, có chuyện gì thế?

Sở Thiếu Lăng tỏ vẻ ta đây là bạn trai của Tiêu Vũ Văn, định ôm Tiêu Vũ Văn càng chặt hơn, kết quả Tiêu Vũ Văn lại giãy dụa đòi vùng ra. Gỡ tay Sở Thiếu Lăng xuống, Tiêu Vũ Vãn đứng lên, nói với Diệp Lăng Phi:

- Em biết anh tới tìm em là vì chuyện gì. Em đã nói với anh rồi, em không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

- Em thực sự không biết sao?

Diệp Lăng Phi nhìn mắt Tiêu Vũ Văn, khẽ cười nói:

- Nhưng ánh mắt em lại nói cho anh biết, em biết một số chuyện mà anh không biết!

- Em nói rồi! Em không biết!

Tiêu Vũ Văn vừa nói vừa bước vào phòng. Diệp Lăng Phi đưa tay kéo cánh tay Tiêu Vũ Văn lại, nói:

- Nếu em không nói cho anh biết thì em không thể dễ dàng đi như thế được đâu.

- Diệp tiên sinh, anh đang làm gì thế?

Sở Thiếu Lăng thấy Diệp Lăng Phi kéo tay Tiêu Vũ Văn, sắc mặt liền sầm xuống, lớn tiếng nói:

- Tôi không cho phép anh đối xử như thế với Tiêu Vũ Văn đâu!

Vừa nói, Sở Thiếu Lăng vừa đứng dậy, đang định bước qua cản Diệp Lăng Phi lại, liền nghe thấy Tiêu Vũ Văn và Diệp Lăng Phi dường như cùng lúc quát lớn:

- Ngươi im đi!

Sở Thiếu Lăng sững người, hắn nhìn Tiêu Vũ Văn rồi lại nhìn Diệp Lăng Phi, có chút lúng túng, rồi lại ngồi xuống ghế.

Tiêu Vũ Văn nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, nói:

- Rốt cục anh muốn gì hả?

- Em nói thử xem?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Sao em biết được chứ!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Thế chúng ta nên nói chuyện với nhau cho thật kỹ vậy!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa kéo tay Tiêu Vũ Văn, nói:

- Ở đây không tiện, hay chúng ta về phòng em nói chuyện đi, thế sẽ thoải mái hơn đó!

Tiêu Vũ Văn thấy Diệp Lăng Phi kéo mình về phòng khác, cô liền lên tiếng nói:

- Đó không phải là phòng em!

Nói xong, cô giật mạnh tay một cái. Cô từ từ bước về phòng mình, Diệp Lăng Phi cũng theo Tiêu Vũ Văn bước vào phòng, để một mình Sở Thiếu Lăng ở tại phòng khách, nhăn mặt, trông rất khó coi. Hắn lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, vừa hút thuốc vừa cau mày, nghĩ tâm sự.

Sở Thiếu Lăng đương nhiên không để ý chuyện tranh giành Tiêu Vũ Văn mà ghen tức Diệp Lăng Phi. Tuy Tiêu Vũ Văn xinh đẹp lay động lòng người, nhưng, so với mục đích tới thành phố Vọng Hải lần này của Sở Thiếu Lăng, Tiêu Vũ Văn hiển nhiên chẳng đáng gì để có thể nhắc đến.

Sở Thiếu Lăng xem trọng Tiêu Vũ Văn cũng chỉ vì Tiêu Vũ Văn là cháu của Tiêu Triều Dương. Sở Thiếu Lăng hy vọng thông qua mối quan hệ tốt đẹp của hắn với Tiêu Vũ Văn mà xây dựng lòng tin với Tiêu Triều Dương. Đây mới là mục đích chính của Sở Thiếu Lăng.

Nhưng, Sở Thiếu Lăng luôn cảm thấy một sự uy hiếp. Sự uy hiếp này đến từ chính tên Diệp Lăng Phi kia. Không hiểu tại sao, Sở Thiếu Lăng cảm thấy Diệp Lăng Phi con người này chính là oan gia được định sẵn của hắn. Hắn cứ gặp con người này liền cảm thấy rất khó chịu. Lần này cũng vậy, Sở Thiếu Lăng định nói chuyện xong với Tiêu Vũ Văn, hy vọng có thể tiến triển thêm một bước nữa, nhưng, sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi lại khiến Sở Thiếu Lăng cảm thấy nguyện vọng của hắn lại vụt tắt rồi...

Diệp Lăng Phi vừa bước vào phòng ngủ của Tiêu Vũ Văn, liền thấy mùi nước hoa thoang thoảng rất dễ chịu xông thẳng vào mũi. Diệp Lăng Phi thất thần một lúc, nói:

- Phòng con gái đúng là khác thật, vừa bước vào đã ngửi được mùi hương rồi, hơn hẳn phòng của anh!

-Ngồi đi!

Tiêu Vũ Văn tỏ ý mời Diệp Lăng Phi ngồi lên ghế trong phòng. Còn cô ngồi trên giường, đưa tay nhấc con búp bê vải ở đầu giường lên, ôm vào lòng.

- Tiêu Vũ Văn anh hỏi em, tối qua rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Diệp Lăng Phi không ngồi mà đứng bên cạnh Tiêu Vũ Văn, nhìn Tiêu Vũ Văn hỏi.

- Em làm gì nào?

TiêuVũ Văn hỏi ngược lại.

- Thôi vậy, anh không muốn nói lằng nhằng với em nữa!

Diệp Lăng Phi trực tiếp nói:

- Có phải em bỏ thứ gì đó vào trong rượu phải không. Nếu không sao mọi người hôm qua lại trở lên điên cuồng như vậy chứ?

Tiêu Vũ Văn nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, bỗng nói:

- Sao anh biết được?

- Em nói như vậy có nghĩa là thực sự em đã bỏ gì vào đó rồi đúng không?

Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Vũ Văn nói.

Tiêu Vũ Văn cười nói:

- Được thôi, em thừa nhận em có bỏ vào. Nhưng, thứ đó vốn chỉ chuẩn bị cho mình em uống, ai bảo bọn họ đen đủi, gặp ngay phải em. Thế nên em để thêm chút hương liệu vào trong rượu để mọi người uống càng thoải mái hơn. Diệp Lăng Phi, thế nào, tối qua anh chơi vui không.

Diệp Lăng Phi vừa nghe xong, hắn liền trừng mắt, nắm tay Tiêu Vũ Văn lôi dậy. Đôi môi Diệp Lăng Phi và đôi môi của Tiêu Vũ Văn sát gần nhau, Tiêu Vũ Văn có thể cảm thấy hơi thở mang theo mùi thuốc lá của Diệp Lăng Phi đang tỏa ra. Ánh mắt Diệp Lăng Phi như hai viên đạn tia thẳng vào mắt Tiêu Vũ Văn, khiến Tiêu Vũ Văn có chút sợ hãi. Cô chưa từng thấy Diệp Lăng Phi tức giận thế này.

- Anh.., anh bỏ em ra. Anh.., anh làm gì thế hả?

Tiêu Vũ Văn sợ sệt nói.

- Câu này nên để anh hỏi em mới đúng. Em định làm gì hả?

Diệp Lăng Phi rất nghiêm túc nói:

- Em có biết đó là thuốc phiện không. Loại này nếu uống quá liều sẽ mất mạng như chơi. Em còn lấy ra để dùng sao. Hơn nữa lại cho vào trong rượu trong khi người khác không biết gì. Ông em ghét nhất là thuốc phiện, thật không ngờ em lại là đứa cháu gái dính dáng tới thuốc phiện thế này.

- Đó.., đó là dành cho em.., tâm trạng không tốt, thì.., thì muốn dùng nó thôi. Ai.., ai biết sẽ gặp phải đồ ngốc Vu Tiêu Tiếu chứ, cứ muốn uống với em. Lúc ở quán ba em đâu có ý nghĩ này đâu, nhưng lúc về tới nhà anh. Những người đó đều muốn uống rượu. Em.., em liền nghĩ ra cách này để mọi người uống càng thoải mái, càng vui. Thế nên em mới lén lút cho vào rượu. Còn anh, đó là.., là tại anh tự uống đó chứ. Em không hề ép.

Tiêu Vũ Văn không dám nhìn thẳng mặt Diệp Lăng Phi. Gắng hết sức quay đầu sang chỗ khác, miệng nói:

- Muốn trách thì trách anh, là.., là anh làm em bực bội, phiền não!

- Anh làm em phiền não?

Diệp Lăng Phi nghe thấy câu này của Tiêu Vũ Văn liền ngạc nhiên, buông tay ra. Tiêu Vũ Văn thuận thế ngồi xuống giường. Diệp Lăng Phi nhìn Tiêu Vũ Văn ngồi trên giường, hỏi:

- Anh làm em phiền muộn lúc nào hả!

Tiêu Vũ Văn lại ôm con gấu bông vào lòng. Cô cắn cắn môi. Bỗng nhiên hai hàng nước mắt chảy ra. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng này của Tiêu Vũ Văn thì cuống cả lên. Hắn sợ nhất là thấy phụ nữ khóc. Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút bất lực. Hắn ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Văn, nhẹ nhàng nói:

- Đang yên đang lành, em khóc gì chứ, em nói anh làm em phiền muộn là sao?

Tiêu Vũ Văn bỗng buông con gấu bông trong lòng ra, lao thẳng vào lòng Diệp Lăng Phi. Hai tay ôm chặt lấy vai Diệp Lăng Phi khóc sướt mướt. Lần này quả thật khiến Diệp Lăng Phi cuống cả chân tay lên rồi. Hắn vội vàng an ủi:

- Thôi, thôi mà, Vũ Văn. Chuyện này anh không truy cứu nữa. Sau này em đừng thế nữa. May mà lần này không xảy ra chuyện gì. Nếu xảy ra chuyện, anh xem em làm thế nào!

Diệp Lăng Phi nói thế, Tiêu Vũ Văn nghe xong khóc càng dữ hơn. Diệp Lăng Phi trong lòng thầm mắng: “Chết tiệt, sao mình lại chọc phải tiểu nha đầu này chứ. Nãy chẳng phải còn xung lắm sao? Có cần phải khóc dữ dội thế này không?

Trong lòng Diệp Lăng Phi tuy nghĩ vậy nhưng hắn lại nói:

- Thôi, thôi nào. Em đừng khóc nữa. Bạn trai Sở Thiếu Lăng của em vẫn ở bên ngoài đó. Nếu để hắn nghe thấy hắn lại nghĩ do anh bắt nạt em. Anh sợ nhất là bị người khác hiểu nhầm mình bắt nạt phụ nữ đó!

- Hắn không phải là bạn trai em. Anh đừng có nói linh tinh.

Tiêu Vũ Văn thấy Diệp Lăng Phi nói Sở Thiếu Lăng là bạn trai của cô, cô liền rút ngay đầu từ vai của Diệp Lăng Phi ra, lau nước mắt nói:

- Hắn là tên khốn nạn, vô lại. Em chỉ muốn giết hắn thôi!

- Thế thì anh không hiểu rồi. Em hận hắn như vậy. Sao lại để hắn tới nhà em. Mà nãy anh còn thấy hắn...

Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong, ý nói hắn còn thấy Tiêu Vũ Văn để Sở Thiếu Lăng ôm vai cơ mà. Tiêu Vũ Văn lấy tay lau nước mắt, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Đều tại anh, em nói rồi. Giờ em thế này tất cả là tại anh!

- Tại anh?

Diệp Lăng Phi không hiểu nói:

- Em có nhầm không đó. Chuyện này liên quan gì tới anh chứ?

- Đương nhiên rồi!

Tiêu Vũ Văn nói:

- Đều tại anh không chịu giúp ông em. Em biết anh có khả năng giải quyết chuyện của bang Búa rìu. Anh cố ý không nhúng tay vào. Để ông em phải phiền não. Em cũng chẳng còn cách nào cả. Chỉ đành nhẫn nhịn tên khốn nạn kia. Chỉ là muốn thông qua mối quan hệ giữa em và Sở Thiếu Lăng để giảm tránh xung đột giữa hai bang hội. Diệp Lăng Phi, anh thấy bộ dạng em thế này có phải là tại anh không?

Diệp Lăng Phi nghe xong, bỗng cười phá lên. Nụ cười này của Diệp Lăng Phi khiến Tiêu Vũ Văn tửc giận phóng thẳng tia lửa đạn nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt này của Tiêu Vũ Văn, liền vội vàng khua khua tay, vừa cười vừa giải thích:

- Tiêu Vũ Văn, em đừng hiểu lầm. Anh không phải cười em ngốc. Mà là cười em ngốc tới mức đáng yêu!

- Đều như nhau cả thôi. Anh chính là cười em ngốc!

Tiêu Vũ Văn nói.

- Được, được, bộ dạng em thế này là tại anh. Anh không phủ nhận.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Anh không nghĩ rằng một cô gái như em lại ngốc tới mức độ này. Anh luôn nghĩ em thông minh. Giờ anh mới biết thì ra mình lầm!

- Anh nói em ngốc chỗ nào hả. Em chỉ là không muốn nhìn thấy ông em phải lao tâm thôi. Em làm thế đều là vì ông em cả!

Tiêu Vũ Văn nói:

- Em vì bang hội mà hy sinh chính mình. Em có thể vì ông em mà chịu đựng tên khốn nạn Sở Thiếu Lăng kia. Diệp Lăng Phi, em đã nói rồi. Em nợ anh một ân tình. Nếu không phải em muốn trả nợ anh ân tình đó thì em đã sớm cùng với Sở Thiếu Lăng…!

Tiêu Vũ Văn tuy không nói hết nhưng Diệp Lăng Phi cùng đã hiểu rõ ý trong câu nói của Tiêu Vũ Văn rồi. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:

- Tiêu Vũ Văn, em thật cứ nghĩ những gì mình làm là đúng thế hả? Chẳng lẽ em nghĩ quan hệ giữa em và Sở Thiếu Lăng tốt hơn thì hai bang hội cũng sẽ hòa hợp sao? Đúng là chuyện hài. Không nói đâu xa, chỉ riêng lần này đường chủ của bang Búa rìu bị sát hại, chẳng lẽ em không nghi ngờ qua đó là do người của bang 3K làm à?

- Không phải chứ!

Tiêu Vũ Văn nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy. Cô liền nín luôn khóc, đôi mắt đỏ hỏn, nhìn Diệp Lăng Phi, không tin nói:

- Sao có thể chứ, Sở Thiếu Lăng còn nói muốn xây dựng mối quan hệ giữa hai bang hội tốt đẹp hơn mà!

- Nói em ngốc, em còn không tin!

Diệp Lăng Phi lạnh hừm một tiếng, nói:

- Chuyện này mười phần chính là do bang hội 3K làm. Đương nhiên, trước khi không có chứng cứ gì, thì vẫn không thể khẳng định chắc chắn là do bang 3K làm. À, tiện đây hỏi em luôn, quan hệ giữa em và Sở Thiếu Lăng tiến triển tới đâu rồi?

Tiêu Vũ Văn nhìn Diệp Lăng Phi một cái, mở miệng nói:

- Liên quan gì tới anh chứ. Anh yên tâm. Em không để tên khốn nạn đó làm gì em đâu!

- Thế thì tốt. Anh chỉ lo nếu em để hắn “ăn” rồi. Đợi sau này mọi chuyện lộ ra kẻ đứng đằng sau giở trò là Sở Thiếu Lăng. Không biết em có tha thứ cho bố của đửa trẻ không?

Câu này của Diệp Lăng Phi hiển nhiên chọc Tiêu Vũ Văn tức điên lên. Cô nắm nắm đấm, lao thẳng về phía ngực Diệp Lăng Phi đấm mạnh một cái. Diệp Lăng Phi chợt né ra. Cười nói:

- Tiêu Vũ Văn, em làm gì thế hả? Anh chỉ nói đùa với em thôi mà. Đáng để em nổi giận thế không?

Tiêu Vũ Văn cắn chặt môi, nhìn thẳng Diệp Lăng Phi, miệng nói:

- Diệp Lăng Phi, anh là tên khốn nạn. Anh yên tâm. Dù em có con, thì cũng là con của anh. Em sẽ ôm con của anh tới nói cho Bạch Tình Đình biết. Đây là con của anh! Em xem anh giải quyết thế nào!

Diệp Lăng Phi thấy Tiêu Vũ Văn nói câu này, sắc mặt liền tái đi, vội vàng hôi:

- Chẳng lẽ tối qua em và anh đã có quan hệ với nhau?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui