Đô Thị Tàng Kiều

Tiêu Vũ Văn nghe thấy câu này của Diệp Lăng Phi. Cô cũng không thẳng thắn trả lời, mà chuyển luôn sang chủ đề khác:

- Diệp Lăng Phi, anh nói xem kẻ giở trò sau vụ này, ông của em có biết không?

- Em thấy thế nào?

Diệp Lăng Phi ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Văn, hắn nhìn Tiêu Vũ Văn, nói:

- Ông của em không giết Tống Thi, chứng tỏ đã có vấn đề rồi mà?

Tiêu Vũ Văn cắn chặt môi. Hai mắt cô đỏ ửng, mặt vẫn còn đọng lệ, nhìn Diệp Lăng Phi

- Thế chuyện này có phải do anh nhúng tay vào không?

- Câu này của em là có ý gì hả?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Em biết chuyện xảy ra tối hôm đó. Đương nhiên, em chỉ biết chuyện này từ chỗ Tôn Hoành thôi. Em biết tối hôm đó anh có tới gặp ông em. Nếu không phải do anh ngăn cản, em biết theo tính của ông em, chắc chắn không thể bỏ qua cho Tống Thi được!

- Coi là đúng đi. Anh cũng không muốn Tống Thi chết oan uổng!

Diệp Lăng Phi thở dài, nói:

- Chuyện này anh cũng không muốn tham dự vào làm gì. Chỉ là anh rất ghét có người dám chĩa súng vào anh. Anh muốn tự tay giết tên sát thủ đó. Em hiểu rồi chứ!

- Nói như thế, anh cũng đã nhúng tay vào chuyện này rồi!

Tiêu Vũ Văn nhìn vào mắt Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh đúng là tên khốn nạn. Rõ ràng đã nhúng tay vào chuyện này, thế mà lại giấu em, làm em phải chịu ấm ức lâu như vậy!

- Sao hả, liên quan gì tới anh chứ?

Diệp Lăng Phi nghe xong, vội vàng nói:

- Đó là chuyện của em. Nhỡ em thích Sở Thiếu Lăng thì sao?

Diệp Lăng Phi nói xong, liền nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Vũ Văn rất khó coi, Diệp Lăng Phi lại vội vàng chuyển chủ đề, nói:

- Thôi, thôi, không nói tới chuyện này nữa, Tiêu Vũ Văn, em nói cho anh biết tối qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì hả. Tối qua anh chỉ nhớ anh uống rượu. Những chuyện sau đó thế nào thì không còn nhớ gì cả. Giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ!

Tiêu Vũ Văn đẩy mạnh Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh không cần phải lo. Dù em và anh có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu. Em đã nói em nợ anh một ân tình, thế nên, không cần anh có bất kỳ trách nhiệm gì với em cả!

Tiêu Vũ Văn vừa nói, vừa đứng dậy, bước vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ.

Diệp Lăng Phi ngồi trên giường, nhìn Tiêu Vũ Văn bước vào phòng vệ sinh. Trong lòng hắn đang đắn đo suy nghĩ những lời Tiêu Vũ Văn vừa nói.

Theo Diệp Lăng Phi thấy, câu này có thể hiểu rằng đã có quan hệ rồi, cũng có thể hiểu rằng chưa có chuyện gì cà. Tóm lại, Diệp Lăng Phi nghe xong câu nói này của Tiêu Vũ Văn, hắn càng thấy mơ hồ hơn!

Cốc cốc!

Từ cửa phòng vọng lại hai tiếng gõ cửa, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng của Sở Thiếu Lăng:

- Vũ Văn, em không sao chứ?

Diệp Lăng Phi ngồi yên bất động, hắn nhìn Tiêu Vũ Văn đang đứng trong phòng vệ sinh, gọi:

- Tiêu Vũ Văn, anh chàng đẹp trai đang tìm em kìa!

Tiêu Vũ Văn trang điểm đơn giản bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cô bước tới giữa phòng, nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi trên giường của mình, lạnh hừm một tiếng, nói:

- Anh đang cười em đó hả?

- Anh đâu dám đâu!

Diệp Lăng Phi đứng dậy, bước tới trước mặt Tiêu Vũ Văn, đưa tay ôm lấy eo Tiêu Vũ Văn, nói:

- Anh chỉ là đang nhắc nhở em, bên ngoài còn có một người tự nhận là bạn trai của em đó!

- Biến!

Tiêu Vũ Văn hiển nhiên không còn buồn bã như lúc trước nữa. Cô nhìn Diệp Lăng Phi một cái, cũng không nói nhiều, chậm bước tới trước cửa phòng, mở cửa phòng ra.

Sở Thiếu Lăng đứng ngay trước cửa phòng của Tiêu Vũ Văn. Tiêu Vũ Văn bỗng nhiên giật mạnh mở cửa ra, khiến Sở Thiếu Lăng giật nảy mình. Sở Thiếu Lăng thấy khóe mắt Tiêu Vũ Văn đỏ hỏn, hắn liền quan tâm hỏi:

- Vũ Văn, có phải hắn bắt nạt em không hả?

- Chuyện của tôi và anh ấy liên quan gì tới anh!

Tiêu Vũ Văn mở cửa phòng xong, liền dựa sát người vào người của Diệp Lăng Phi. Tay phải thân thiết khoác lấy tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Tôi có một chuyện vẫn chưa nói với anh, Diệp Lăng Phi chính là bạn trai của tôi.

- Cái gì? Hắn là bạn trai của em?

Sỡ Thiếu Lăng không dám tin nhìn Tiêu Vũ Văn, rồi lại quay sang nhìn Diệp Lăng Phi. Dùng tay chỉ thẳng vào Diệp Lăng Phi, nói:

- Vũ Văn, em đừng nói đùa được không. Anh thấy hắn làm chú em còn được nữa là. Là bạn trai em, à, anh nhớ rồi, hắn còn có vợ rồi nữa. Vũ Văn, em bị lừa rồi!

- Chẳng lẽ đàn ông kết hôn rồi không thể có phụ nữ ở bên ngoài sao? Kể cả người tình!

Diệp Lăng Phi vốn không định nói. Nhưng Tiêu Vũ Văn dùng tay nhéo tay hắn, ý muốn Diệp Lăng Phi giúp Tiêu Vũ Văn nhanh nhanh đuổi Sở Thiếu Lăng đi. Nếu là trước đây, Diệp Lăng Phi sẽ phải đắn đo chút, có nên giúp Tiêu Vũ Văn không. Nhưng tình hình giờ không giống nữa rồi. Diệp Lăng Phi không rõ tối qua có xảy ra chuyện gì với Tiêu Vũ Văn hay không. Theo lời Tiêu Vũ Văn nói, hình như hắn có nảy sinh quan hệ với Tiêu Vũ Văn. Con người Diệp Lăng Phi là thế. Nếu là người phụ nữ của hắn, dù có gặp phải chuyện long trời lở đất đi nữa, hắn cũng sẽ ra tay giải quyết. Diệp Lăng Phi không có cách nào khác, chỉ đành nói thế thôi. Tay phải hắn ôm lấy eo của Tiêu Vũ Văn, bước qua trước mặt Sở Thiếu Lăng, tiến thẳng tới phòng khách.

Diệp Lăng Phi ngồi xuống ghế sofa trước. Hắn đưa tay ra, ngay trước mặt Sở Thiếu Lăng, ôm Tiêu Vũ Văn ngồi lên đùi hắn. Một tay Diệp Lăng Phi ôm phía sau chiếc lưng thẳng của Tiêu Vũ Văn, tay còn lại đặt lên đùi Tiêu Vũ Văn, khẽ vỗ vỗ vào cặp mông nõn nà đầy tính đàn hồi của Tiêu Vũ Văn, cười nói:

- Sở tiên sinh, mời anh ngồi xuống nói chuyện!

Cặp mắt Sở Thiếu Lăng trợn tròn lên, hắn không dám tin đây là sự thật. Sao bạn trai của Tiêu Vũ Văn lại là tên này chứ. Sở Thiếu Lăng nhìn tay phải Tiêu Vũ Văn đặt lên vai Diệp Lăng Phi, hiển nhiên rất thân thiết với Diệp Lăng Phi. Trong lòng Sở Thiếu Lăng thầm tức giận, tuy nói Sở Thiếu Lăng không hề yêu Tiêu Vũ Văn thật lòng. Nhưng dù sao một thiếu nữ xinh đẹp, gợi cảm như Tiêu Vũ Văn kia cũng đủ khiến Sở Thiếu Lăng rung động, ít nhất chơi chơi chút cũng được. Nhưng thấy Tiêu Vũ Văn thân thiết ngồi trong lòng thằng đàn ông khác. Trong lòng hắn có chút ghen tức. Nhất là tên đó lại già hơn hắn. Điều này càng khiến Sở Thiếu Lăng hết sức phẫn nộ.

Sở Thiếu Lăng không giống như những tên thanh niên trẻ tuổi bình thường khác, ngay lúc Sở Thiếu Lăng thấy ghen tức, trong lòng hắn cũng bắt đầu suy xét tới lai lịch của Diệp Lăng Phi. Sở Thiếu Lăng vẫn không hiểu tại sao một cô gái như Tiêu Vũ Văn lại để ý Diệp Lăng Phi. Chẳng lẽ Diệp Lăng Phi có lai lịch đặc biệt sao?

Trong lòng Sở Thiếu Lăng thấy rất phức tạp. Hắn ngồi đối diện với Diệp Lăng Phi, quen tay lấy ra một điếu thuốc, tự mình châm lửa. Thấy Sở Thiếu Lăng hút thuốc, Diệp Lăng Phi cũng lấy ra một điếu thuốc, có điều, thuốc của hắn do Tiêu Vũ Văn châm lửa cho.

Diệp Lăng Phi hít một hơi, vẻ mặt tươi cười nhìn Sở Thiếu Lăng, nói:

- Sở tiên sinh, nói thế nào đây, tôi và Vũ Văn quen biết nhau đã lâu rồi, chỉ vì dạo này có chút mâu thuẫn. Nhưng, giờ chúng tôi đã hòa hợp rồi, lại thân thiết như lúc ban đầu. Tôi nên cảm ơn Sở tiên sinh đã quan tâm tới Vũ Văn, nghe nói Sở tiên sinh là người của bang hội. Tôi đây rất sợ nhất là người của xã hội đem. Hy vọng Sở tiên sinh đừng chấp với một người nhát gan như tôi!

Tiêu Vũ Văn cười hì hì nói:

- Anh làm gì thế, Sở đại công tử đâu phải là người bình thường chứ. Sao thèm so đo với anh. Sở Thiếu Lăng, anh nói có phải không!

- Vũ Văn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh thực sự mơ hồ, chẳng hiểu gì cả!

Sở Thiếu Lăng nghi ngờ, không hiểu nói.

- Hai ngày trước ở cùng anh em còn chưa biết tên này là ai. Sao giờ hắn lại trở thành bạn trai em là sao?

- Có gì đâu, tôi nguyện ở bên ai thì ở bên người đó thôi!

Tiêu Vũ Văn vừa nói vừa nhìn sang Diệp Lăng Phi. Ngay trước mặt Sở Thiếu Lăng thơm lên má Diệp Lăng Phi một cái. Rồi lại quay về hướng Sở Thiếu Lăng, nói:

-Tối qua tôi còn cùng bạn trai tôi ở bên nhau cả đêm, có vấn đề gì sao?

- Không sao. Anh chỉ thấy kỳ lạ nên hỏi thế thôi!

Sở Thiếu Lăng thấy mình dù có tiếp tục ngồi đây cũng chỉ xấu hổ thêm mà thồi. Hắn dập thuốc, nói:

- Vũ Văn, thế anh không làm phiền nữa. Anh đi trước đây!

- Sở tiên sinh, khoan đã, tôi còn có chuyện cần nói với anh!

Diệp Lăng Phi thấy Sở Thiếu Lăng định rời đi, hắn vội gọi Sở Thiếu Lăng lại. Sở Thiếu Lăng đã đứng dậy, thấy Diệp Lăng Phi gọi vọng sau lưng. Hắn liền xoay người nhìn Diệp Lăng Phi, cười tẻ nhạt nói:

- Diệp tiên sinh, không biết anh còn có chuyện gì nữa?

- À. Sở tiên sinh, cũng chẳng có chuyện gì lớn cả!

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Tôi có người bạn ở cục cảnh sát, nghe nói có người trong bang hội bọn anh tên Phó Hải chạy tới cục cảnh sát muốn tự thú, không biết anh có biết chuyện này không?

- Diệp tiên sinh, anh nghĩ sai rồi. Tôi trước giờ không quan tâm tới chuyện của bang hội!

Sở Thiếu Lăng cười nhạt nói với Diệp Lăng Phi:

- Còn về người mà Diệp tiên sinh gọi là Phó Hải kia, tôi trước giờ chưa hề nghe tới. Nếu Diệp tiên sinh không còn chuyện gì khác, vậy tôi đi đây!

Diệp Lăng Phi nhìn Sở Thiếu Lăng rời đi. Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười gian xảo. Tiêu Vũ Văn ngồi trong lòng Diệp Lăng Phi nên nhìn thấy nụ cười gian xảo này của hắn, cô khẽ cười nói:

- Em thấy có người trong lòng nhất định đang có âm mưu đen tối!

- Âm mưu đen tối?

Diệp Lăng Phi thu lại ánh mắt của mình. Ôm Tiêu Vũ Văn, cười nói:

- Em nói anh có âm mưu gì với Sở Thiếu Lăng nào?

- Anh nghĩ em sẽ nói gì nào?

Tiêu Vũ Văn khẽ động động cặp mông của cô, nghiêng người, tay phải ôm lấy cổ Diệp Lăng Phi, cười lạnh nói:

- Em không tin anh lại tốt như vậy. Mục đích của anh chẳng phải là muốn Sở Thiếu Lăng có hành động gì sao. Diệp Lăng Phi, giờ em mới hiểu, rốt cục anh đang tính toán gì. Thật ra, anh sớm đã biết khả năng Sở Thiếu Lăng chính là kẻ đứng đằng sau giật dây tất cả màn ám sát này, và tên sát thủ đó lại dưới sự chỉ đạo của Sở Thiếu Lăng. Anh muốn thông qua cách này để ép tên sát thủ đó phải lộ diện lần nữa. Nghĩ tới đây, em bỗng có một thắc mắc, có phải mục đích cứu Tống đường chủ không phải vì bang hội chúng em mà anh không muốn để Tống đường chủ chết. Tên sát thủ đó sẽ không lộ diện nữa. Có nghĩa là, anh sớm đã biết toàn bộ chuyện các đường chủ bị sát hại đều là cố ý muốn bang hội Búa rìu nội chiến!

Khóe miệng Diệp Lăng Phi luôn cười tươi. Nhưng khi hắn nghe xong những lời này của Tiêu Vũ Văn, bỗng gật đầu nói:

- Xem ra em không thật sự ngốc nhỉ, ngược lại, em rất thông minh đó.

- Anh đúng là tên khốn nạn.

Tiêu Vũ Văn mở miệng cắn lên vai Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi cau mày, tay phải ôm chặt lấy vai Tiêu Vũ Văn, ép cô phải buông miệng khỏi vai hắn, hỏi:

- Em làm gì thế hả?

- Em muốn anh luôn nhớ em!

Tiêu Vũ Văn thè lưỡi ra, liếm liếm bờ môi của mình. Tựa như đang thưởng thức vị máu của Diệp Lăng Phi. Sau đó, cô lại thật thà nói:

- Diệp Lăng Phi, em phát hiện ra mình có chút yêu anh rồi đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui