Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi nghe tin này có chút không hiểu hỏi:

- Anh nhớ lúc đầu nhạc phụ chẳng phải đã nói chuyển cổ phần 15% trong số cổ phần 30% nằm trong tay ông qua cho em mà, sao bây giờ biến thành toàn bộ cổ phần rồi.

- Em cũng không biết, bố đột nhiên đưa ra quyết định này, trước đó cũng chẳng nói gì với em cả, hôm nay bố bắt đầu làm thủ tục rồi, bố nói bố muốn triệt để nghỉ ngơi, trong tay không giữ một chút cổ phần nào hết!

Bạch Tình Đình nói xong đột nhiên đóng cửa xe lại, cô dựa lưng vào thành xe nhíu mày nói:

- Ông xã, em cũng cảm thấy kì lạ, đang yên đang lành sao bố đột nhiên chuyển toàn bộ cổ phần cho em, không phải là bố đã có chuyện gì dấu em chứ.

Diệp Lăng Phi đi đến bên cạnh Bạch Tình Đình, hắn nhìn bộ dạng của Bạch Tình Đình cười nói:

- Bà xã, em đừng có nghĩ bậy nữa, anh đoán là nhạc phụ đại nhân cảm thấy em đã trưởng thành rồi, ông có thể buông tay rồi, nên mới giao toàn bộ tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ cho em. Như vậy cũng được, sau này bà xã em chính là cổ đông lớn nhất của tập đoàn quốc tế Thế Kỷ rồi!

- Anh mới là đại cổ đông, ông xã tốt của em ạ, chẳng lẽ anh quên số cổ phần nằm trong tay anh rồi sao, ông xã, anh định lúc nào chuyển luôn số cổ phần của anh cho em đây!

Bạch Tình Đình cố ý hỏi.

- Bụng của em cũng chẳng nhỏ hì, cũng muốn nuốt luôn cổ phần trong tay anh!

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Được thôi, nếu như em muốn có thì anh sẽ chuyển cho em, dù sao anh cũng không hy vọng có thể được chia lợi nhuận cổ phần.

- Em không thèm đâu!

Bạch Tình Đình chu môi nói:

- Anh bụng dạ xấu xa, anh rõ ràng biết chúng ta là vợ chồng, tiền của hai tụi mình đều thuộc của chung, anh lại nói với em như vậy, anh nói xem anh có xấu xa hay không.

Vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình chu môi với mình, Diệp Lăng Phi cũng không quan tâm đến đây là nơi công cộng, đưa tay ra ôm Bạch Tình Đình vào lòng, hôn một cái lên đôi môi mỏng của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình ở trong lòng Diệp Lăng Phi nói nhỏ:

- Được rồi, được rồi, ông xã đừng có làm vậy ở đây, ngộ nhỡ có người nhìn thấy thì không hay đâu.

- Sợ gì chứ, mình đường đường chính chính mà!

Diệp Lăng Phi làm một mặt chẳng quan tâm gì nói.

- Ai quản được chúng ta chứ!

- Người ta phải để ý tới hình tượng công chúng chứ!

Bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Tình Đình đặt trước ngực Diệp Lăng Phi, sờ sờ ngực của Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, cùng lắm là em về nhà cho anh tiếp... tiếp tục hôn được không?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Được rồi, anh biết rồi, bà xã đại nhân của tôi, em yên tâm, anh sẽ không làm em khó xử đâu!

Diệp Lăng Phi nói xong buông tay ra đích thân kéo cửa cho Bạch Tình Đình, nói:

- Bà xã, em về tập đoàn đi, anh đi đến tập đoàn Tân Á một chuyến, tìm Trương Lộ Tuyết có tí việc.

- Anh tìm Trương Lộ Tuyết?

Bạch Tình Đình ngạc nhiên hỏi.

- Anh tìm cô ấy làm gì?

- Bà xã, ghen rồi sao?

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Là việc công, yên tâm đi, anh không có đến bậy bạ đâu!

Bạch Tình Đình nhẹ nhàng nói:

- Ai sợ anh đi bậy chứ, anh không phải là chưa đi bậy bao giờ.

Bạch Tình Đình nói đến đây đột nhiên đỏ mặt nhẹ nhàng nói:

- Ông xã, em chỉ là muốn nói với anh, em không muốn chia xẻ anh với người phụ nữ khác, em chỉ chấp nhận Chu Hân Mính cùng hưởng anh, nhưng em sẽ không chấp nhận Trương Lộ Tuyết.

- Bà xã, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi vỗ vai Bạch Tình Đình cười nói:

- Trong lòng anh rõ mà, em yên tâm đi, anh sẽ không gây khó khăn cho em đâu!

Bạch Tình Đình vốn định nói thêm gì đó nhưng những lời đó vừa đến bên miệng đã lại nuốt vô. Bạch Tình Đình cảm thấy những lời này của mình không nói ra vẫn tốt hơn, nếu mình nói quá nhiều ngược lại còn hiện rõ mình không có chút niềm tin nào với Diệp Lăng Phi rồi. Bạch Tình Đình không nói gì tiếp quay người bước lên xe, sau khi vẫy tay chào Diệp Lăng Phi lái xe chạy thẳng đến tập đoàn quốc tế thế kỷ.

Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình lái xe rời khỏi rồi hắn mới ngược lại lên xe. Diệp Lăng Phi tính bụng sẽ đi tìm Trương Lộ Tuyết bàn chuyện của Trần Tây. Tuy nói công ty bảo hiểm Dân An giờ đã là công ty của hắn, nhưng Diệp Lăng Phi lại không cho rằng dựa vào tính cách của Trần Tây sẽ thích hợp cho công việc phục vụ ở công ty bảo hiểm Dân An.

Diệp Lăng Phi cũng chẳng gọi trước cho Trương Lộ Tuyết mà trực tiếp đi thẳng đến tập đoàn Tân Á, tuy nói lúc này Diệp Lăng Phi rất ít đến tập đoàn nhưng ai mà chẳng biết Diệp Lăng Phi mới là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á.

Diệp Lăng Phi đi đến văn phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, lúc đi qua văn phòng làm việc của Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi nghĩ đã rất lâu rồi mình chưa có gặp Trần Ngọc Đình, lần trước là mình dẫn Phương Linh đến đây bàn chuyện nghiệp vụ mới gặp Trần Ngọc Đình, cũng không biết cuộc sống hiện giờ của Trần Ngọc Đình thế nào rồi, nhưng đáng tiếc Trần Ngọc Đình không có ở tập đoàn mà là đi công trường rồi. Diệp Lăng Phi đành từ bỏ suy nghĩ gặp Trần Ngọc Đình, đi thẳng đến văn phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết.

Lúc Diệp Lăng Phi đến trước cửa phòng Trương Lộ Tuyết thì Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đang cúi đầu viết viết, Diệp Lăng Phi đi qua, tay phải hắn gõ gõ hai cái xuống bàn làm việc của Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Lăng Phi. Trịnh Khả Nhạc có chút căng thẳng nói:

- A…Diệp…giám đốc Diệp, sao anh lại đến đây?

- Chẳng lẽ tôi không được đến đây?

Diệp Lăng Phi cố ý hỏi.

- Không phải, không phải!

Trịnh Khả Nhạc có chút hỗn loạn, miệng liên tục nói:

- Tôi chỉ là… tôi chỉ là không ngờ anh trở về lại đây, giám đốc Diệp, chủ tịch chúng tôi đang trong phòng làm việc, anh đi tìm chủ tịch của chúng tôi đi!

Diệp Lăng Phi cũng không gấp đi tìm Trương Lộ Tuyết, hắn ngược lại còn gõ gõ bàn Trương Lộ Tuyết thấp giọng nói:

- Khả Nhạc, tôi tìm cô có việc, đi, chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện đi!

- Tôi còn bận việc, ừm, tôi còn một số công văn phải chuyển đi, không…có thời gian đâu!

Trịnh Khả Nhạc nói có chút hỗn loạn rồi thu thập số công văn trên bàn cô. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng đó của Trịnh Khả Nhạc nhịn không được hỏi nhỏ:

- Khả Nhạc, nói thế là không được, có phải cô đang cố tình tránh tôi không, nếu cứ tiếp như vậy tôi sẽ giận đó!

Trịnh Khả Nhạc vừa nghe như vậy bất giác ngước nhìn về phía văn phòng làm việc của Trương Lộ Tuyết, khẽ thở dài nói:

- Được rồi, giám đốc Diệp, tôi đi theo anh nói chuyện là được chứ gì.

Trịnh Khả Nhạc bày ra bộ mặt không mấy tình nguyện khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ:

- Tiểu nha đầu này từ lúc nào đã biến thành bộ dạng thế này rồi, chẳng lẽ vì chuyện tối hôm đó?

Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến chuyện này, thắt tim lại thầm nghĩ:

- Không phải tối đó mình với Trịnh Khả Nhạc chứ, bây giờ cô ấy không biết nên đối diện với mình như thế nào nên mới bày ra bộ mặt muốn tránh mình.

Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thầm liếc nhìn Trịnh Khả Nhạc một cái, phát hiện ánh mắt của Trịnh Khả Nhạc không dám đụng chạm đến ánh mắt của mình, trong lòng càng cảm giác được sự suy đoán của mình có phần đúng.

Diệp Lăng Phi dẫn Trịnh Khả Nhạc tới một phòng làm việc bỏ trống ở tầng lầu này, căn phòng làm việc bị bỏ trống này trước đây thuộc văn phòng làm việc của một vị phó tổng tập đoàn Tân Á, sau đó tập đoàn Tân Á cải cách, ngay lập tức sa thải mấy vị phó tổng, chỉ còn lại mình phó tổng Trần Ngọc Đình, vì thế mà có không ít văn phòng làm việc bị bỏ trống.

Tạm thời Trương Lộ Tuyết không có kế hoạch thiết đặt chức vị mới, mấy văn phòng làm việc này cứ bị bỏ không như vậy. Diệp Lăng Phi và Trịnh Khả Nhạc vừa bước vào văn phòng này thì Diệp Lăng Phi tiện tay đóng cửa văn phòng làm việc. Trịnh Khả Nhạc giật mình nói:

- Giám đốc Diệp, anh định làm gì thế?

Diệp Lăng Phi nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Trịnh Khả Nhạc, càng cảm giác Trịnh Khả Nhạc giấu đầu lòi đuôi, chính là lo sợ người khác biết được quan hệ giữa mình và cô, trước đây Trịnh Khả Nhạc không có như vậy, sao đang yên đang lành lại trở nên thế này. Diệp Lăng Phi thấy được cố ý thăm dò thái độ của Trịnh Khả Nhạc đối với mình, sau khi hắn đóng xong cửa văn phòng làm việc thì quay người lại đi đến trước mặt Trịnh Khả Nhạc, cũng không nói gì nhiều mà ôm chầm lấy Trịnh Khả Nhạc dán môi qua.

- Giám đốc Diệp, anh đừng như vậy, anh…!

Trịnh Khả Nhạc bị Diệp Lăng Phi ôm chặt, lúc đầu còn có vùng vẫy nhưng khi môi Diệp Lăng Phi dán chặt đôi môi chín mọng với màu son hồng của Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc cũng chẳng nói được gì thêm, hai tay cô vốn định đẩy Diệp Lăng Phi ra nhưng khi môi cô bị môi của Diệp Lăng Phi hôn lên, hai tay ngược lại thả xuống không có vùng vẫy tiếp nữa.

Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt cơ thể thon gọn của Trịnh Khả Nhạc, nhìn thấy mình chỉ hôn Trịnh Khả Nhạc một tí mà Trịnh Khả Nhạc đã không phản kháng nữa rồi, Diệp Lăng Phi có ý muốn thăm dò tận đáy lòng của Trịnh Khả Nhạc, hắn ôm Trịnh Khả Nhạc đi thẳng đến bờ tường, đưa tay phải ra từ từ mò tới, mò mãi đến giữa thắt lưng của Trịnh Khả Nhạc thì hơi thở của Trịnh Khả Nhạc trở nên gấp gáp, hơi thở thơm như hương ngọc lan bay thẳng vào lỗ mũi của Diệp Lăng Phi. Môi Diệp Lăng Phi dán chặt lên môi của Trịnh Khả Nhạc, lúc tay phải của Diệp Lăng Phi mở thắt lưng của Trịnh Khả Nhạc ra, Diệp Lăng Phi cảm nhận được cơ thể của Trịnh Khả Nhạc run lên theo bản năng, nhưng Trịnh Khả Nhạc vẫn không hề kháng cự.

Diệp Lăng Phi vốn chỉ muốn thử phản ứng của Trịnh Khả Nhạc, nếu như tối đó Trịnh Khả Nhạc và mình không hề phát sinh quan hệ thân mật nào thì chí ít cũng có động tác gì đó, chỉ có người phụ nữ đã đã từng thân mật với mình như vậy mới không để ý đến việc mình làm thêm một hành vi thân mật lần nữa, Diệp Lăng Phi chỉ nghĩ như vậy thôi, tay phải hắn trượt thẳng xuống mò đến giữa hai chân của Trịnh Khả Nhạc. Lúc bàn tay đó của Diệp Lăng Phi mò đến phần dưới của Trịnh Khả Nhạc thì cuối cùng Trịnh Khả Nhạc cũng đã có phản ứng, chỉ là phản ứng này khiến cho Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, hai tay Trịnh Khả Nhạc ôm chặt lấy bờ vai Diệp Lăng Phi, cô chủ động đưa đầu lưỡi ra quấn lấy đầu lưỡi của Diệp Lăng Phi.

Lúc này Diệp Lăng Phi cảm giác phần dưới của mình đã cương lên rồi, trong lòng thầm than chết rồi, vốn chỉ là muốn thăm dò Trịnh Khả Nhạc, đâu có ngờ lại biến thành ** với Trịnh Khả Nhạc. Nhưng tay của Diệp Lăng Phi đặt bên dưới của Trịnh Khả Nhạc, mò chỗ khiến cho người ta ** của Trịnh Khả Nhạc, luyến tiếc không nỡ rời.

Đột nhiên môi của Trịnh Khả Nhạc rời khỏi môi của Diệp Lăng Phi, Trịnh Khả Nhạc kề sát môi mình lại bên tai Diệp Lăng Phi âu yếm nói:

- Diệp đại ca, em thích anh!

Diệp Lăng Phi chợt hiểu, nhỏ giọng hỏi:

- Khả Nhạc, tối hôm đó xảy ra chuyện gì thế, giữa chúng ta có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Trịnh Khả Nhạc nghe Diệp Lăng Phi nói đến đây đột nhiên im lặng. Tay Diệp Lăng Phi rời khỏi phần dưới của Trịnh Khả Nhạc kèm theo mùi bên dưới của cô, vừa rời khỏi Trịnh Khả Nhạc nhanh chóng thắt nịt lại chủ động ôm chặt Diệp Lăng Phi.

- Khả Nhạc, em có thể nói cho anh biết hôm đó giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì không?

Diệp Lăng Phi cảm thấy mình lại phạm thêm một sai lầm, đang yên đang lành sao lại đụng đến Trịnh Khả Nhạc, nhưng hắn lại đụng đến rồi thì không thể buông ra như vậy được, đành phải ôm Trịnh Khả Nhạc hỏi.

- Em không biết, tóm lại, Diệp đại ca, em thích anh!

Môi Trịnh Khả Nhạc chủ động chận lên môi Diệp Lăng Phi hôn một cái, rồi nói:

- Diệp đại ca, tất cả những chuyện gì anh làm tối hôm đó em đều chấp nhận cả!

- Đây là những lời gì thế hả, sao mỗi người các em đều nói như vậy hết, chẳng lẽ không có ai chịu nói cho anh biết rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?

Diệp Lăng Phi nói.

Trịnh Khả Nhạc đỏ ửng mặt lên, nói nhỏ nhẹ:

- Em chỉ cảm giác tối hôm đó y như mình đang nằm mơ, mơ một giấc mơ kỳ lạ, nhưng em thật sự không biết rốt cuộc tối đó đã xảy ra chuyện gì nữa.

- Em nói một giấc mơ kì lạ?

Diệp Lăng Phi ngạc nhiên hỏi:

- Em mơ cái gì?

Trịnh Khả Nhạc mặt đỏ như quả táo hồng nói:

- Em mơ…thấy…em trần…truồng cơ thể đang…

Câu nói này của Trịnh Khả Nhạc vẫn còn chưa nói xong thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông, Trịnh Khả Nhạc giật mình vội cầm lấy điện thoại bắt máy.

- Khả Nhạc, cô ở đâu, tôi phải họp rồi, cô giúp tôi thống báo đến giám đốc các bộ phận, à, phó tổng Trần đi công trường rồi thì không cần báo cho cô ấy biết đâu, đợi cô ấy về thì đưa biên bản cuộc họp cho phó tổng Trần xem là được rồi!

Cuộc điện này là của Trương Lộ Tuyết gọi đến, sau khi Trịnh Khả Nhạc nghe xong vội nói:

- Được, chủ tịch, tôi sẽ thông báo cho cô.

Vừa cúp máy Trịnh Khả Nhạc vội vội vàng vàng chỉnh đốn lại y phục của mình nói:

- Diệp đại ca, chủ tịch Trương tìm em, bây giờ em phải về rồi!

- Em vẫn chưa nói cho anh biết giấc mơ của em mà!

Diệp Lăng Phi rất muốn biết giấc mơ của Trịnh Khả Nhạc, Trịnh Khả Nhạc vốn không muốn nói, lúc nãy chẳng qua là do bị Diệp Lăng Phi ép quá không còn cách nào khác nên mới nói, giờ khó khăn lắm mới tìm được lý do để không nói nữa, Trịnh Khả Nhạc đương nhiên sẽ không thành thật mà nói ra. Trịnh Khả Nhạc liên tục nói:

- Diệp đại ca, em thật sự có việc, như vậy đi, sau này anh gọi hẹn em thì hãy nói, ừm, bây giờ em đang lúc làm việc mà.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy là biết Trịnh Khả Nhạc không chịu nói rồi, hắn đành gật đầu nói:

- Được thôi!

Trịnh Khả Nhạc giống như trút được gánh nặng, cô thở dài một hơn vội vội vàng vàng chạy đến cửa, vừa mở cửa ra liền chạy đi.

Trịnh Khả Nhạc vừa chạy đi Diệp Lăng Phi chỉ khẽ lắc đầu, lúc nãy vốn chỉ định thăm dù Trịnh Khả Nhạc một tí, cuối cùng lại biến thành ** với Trịnh Khả Nhạc rồi. Lúc này Diệp Lăng Phi cảm thấy mình không có một chút niềm tin nào cả, hắn phát hiện lúc mình xử lý những chuyện như thế này luôn tạo nên sự hiểu nhầm giữa hai bên. Mà chuyện này ngược lại rất khó thu dọn, Diệp Lăng Phi thở dài, tạm thời chỉ có thể vứt bỏ những chuyện phiền muộn sau não bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Diệp Lăng Phi đến bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết thì nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc đang cầm điện thoại của văn phòng thông báo đến từng giám bộ phận. Diệp Lăng Phi cười cười với Trịnh Khả Nhạc rồi bước đến trước cửa của văn phòng, cũng chẳng gõ cửa mà đi thẳng vào.

Trương Lộ Tuyết đang ngồi trước máy tính, đôi mắt diễm lệ đang nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, bị hành vi đột nhiên xông vào của Diệp Lăng Phi làm cho giật mình, cô vốn định nổi giận nhưng sau khi nhìn rõ là Diệp Lăng Phi, Trương Lộ Tuyết vội dời ánh mắt trở lại vào trước màn hình vi tính.

Diệp Lăng Phi đi đến trước bàn làm việc của Trương Lộ Tuyết kéo một chiếc ghế ra, hắn đặt mông ngồi xuống, Diệp Lăng Phi bắt tréo chân cười nói với Trương Lộ Tuyết:

- Lộ Tuyết, tôi tìm cô có chuyện?

- Tôi rất bận, lát nữa phải họp rồi!

Ánh mắt của Trương Lộ Tuyết vẫn không rời khỏi màn hình vi tính, nói:

- Anh vì việc tư hay việc công, nếu là việc tư thì tôi xin lỗi, tôi không có thời gian để nói chuyện với anh đâu, còn nếu là việc công thì phiền anh hẹn trước thời gian với thư ký của tôi.

Lúc nói những lời này ánh mắt của Trương Lộ Tuyết vẫn không rời khỏi màn hình vi tính, thái độ lạnh lùng đó khiến cho Diệp Lăng Phi thấy buồn cười, thái độ của cô gái Trương Lộ Tuyết này có phần hơi quá đáng, rõ ràng là trong lòng đang cố gắng nên mới cố ý biểu hiện ra thái độ thế này.

Diệp Lăng Phi không hề quan tâm đến việc Trương Lộ Tuyết dùng thái độ này để nói chuyện với mình, hắn cười nói:

- Lộ Tuyết, việc gì cô phải làm thế này, tôi buồn rồi, cô đang yên đang lành sao lại vạch giới hạn với tôi. Được rồi, được rồi, tôi tìm cô có chút việc công!

- Giám đốc Diệp, phiền anh làm rõ thân phận của mình, anh đã là người đàn ông kết hôn rồi, còn tôi lại là cô gái chưa kết hôn, giữa chúng ta vốn chẳng có quan hệ gì cả, anh đừng có làm như giữa chúng ta đã có gì rồi ấy, nếu tiếp như vậy chẳng hay ho gì!

Trương Lộ Tuyết nói.

- Sau này chúng ta vẫn vạch ra ranh giới sẽ tốt hơn, tránh phải truyền ra điều đàm tiếu giữa chúng ta.

- Xỉu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui