Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi tỉnh lại thì thấy Chu Hân Minh đang gối đầu lên tay mình, nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ. hắn không nhịn được ghé môi hôn nàng một cái. Mỹ nhân như Chu Hân Minh khi ngủ cũng thật mê người, đôi môi gợi cảm khép hờ hơi thở từ cái mũi tinh xảo nhỏ nhắn làm say đắm lòng người. Tất cả khiến cho Diệp Lăng Phi hết sức mê muội. Diệp Lăng Phi không đành lòng đánh thức Chu Hân Minh. Hắn nhẹ nhàng vòng tay qua khỏi đầu Chu Hân Minh. Cái chăn bị Chu Hân Minh đạp xuống dưới chân, lộ ra cả thân hình quyến rũ. Làn da trắng muốt, hương thơm mê mẩn tâm thần, trên đó vẫn còn những vết tích do Diệp Lăng Phi vuốt ve để lại. Diệp Lăng Phi cẩn thận kéo chăn đắp lên người Chu Hân Minh, chỉnh lại điều hòa nhiệt độ cho ấm lên rồi mới ra khỏi phòng.

Diệp Lăng Phi chạy bộ nửa tiếng, người đầy mồ hôi trở về biệt thự. Hắn vừa vào trong phòng khách thì thấy Trương Vân vành mắt thâm quầng như thiếu ngủ, vừa đi vừa ngáp.

Trương Vân vừa thấy Diệp Lăng Phi chạy bộ trở về vội vàng nói:

- Xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi biết tôi dậy trễ, sau này nhất định không dám thế nữa. Bây giờ tôi xin phép đi làm bữa sáng.

- Trương Vân à, không sao đâu.

Diệp Lăng Phi nhìn thẳng vào mặt Trương Vân. Trương Vân lo lắng Diệp Lăng Phi nhìn ra đêm qua mình ngủ không ngon, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, hỏi:

- Diệp tiên sinh, mặt tôi dính bẩn sao?

- Không phải thế.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Tôi chỉ thấy thần sắc cô không được tốt, có phải tối qua ngủ không ngon giấc không?

- Không phải, không phải, tối qua tôi ngủ rất say, muốn dậy mà không rời giường được.

Trương Vân lo lắng mình nói càng nhiều càng dễ khiến Diệp Lăng Phi nhìn ra sơ hở, vội đánh trống lãng:

- Diệp tiên sinh, tôi đi chuẩn bị bữa sáng đây.

- Ừ. cô đi đi!

Diệp Lăng Phi thấy Trương Vân gấp gáp chạy vào bếp, hắn cười cười rồi đi lên gác. Chu Hân Minh vốn đã tinh lại ngay khi Diệp Lăng Phi vừa đi khỏi. Không biết vì sao khi Diệp Lăng Phi ôm nàng thì Chu Hân Minh ngủ rất sâu nhưng Diệp Lăng Phi vừa rời đi Chu Hân Minh có cố thế nào cũng không ngủ được. Chu Hân Minh cảm giác hạ thân hơi đau nhức, chính là chuyện tốt do Diệp Lăng Phi làm. Chu Hân Minh oán trách Diệp Lăng Phi tối qua quá mãnh liệt. Hôm nay nàng còn phải đi làm vậy mà bị Diệp Lăng Phi làm cho sức cùng lực kiệt, toàn thân Mễm yếu vô lực.

Chu Hân Minh nằm trên giường một lúc lâu mới chịu bò dậy, trước tiên đi tắm, sau đó định xuống ăn sáng rồi đến phòng cảnh sát xem kết quả, tuy nhiên nàng thấy cả người uê oải cuối cùng lại lên giường: nằm nghĩ, vì vậy khi Diệp Lăng Phi trở về thì thấy Chu Hân Minh vẫn đang nằm ngủ. Diệp Lăng Phi tưởng: Chu Hân Minh chưa ngủ dậy, không muốn quấy rầy nàng, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy Chu Hân Minh nũng nịu:

- Đều tại anh đó, hại em toàn thân vô lực chẳng muốn làm gì.

Diệp Lăng Phi bật cười, đi tới vỗ mạnh vào bộ mông vểnh cao khêu gợi của nàng. Chu Hân Minh bất mãn nói:

- Bây giờ anh lại khi dễ em?

- Anh đâu có khi dề em. Đây là anh tiếp thêm sức mạnh cho em để giúp em rời giường.

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa kéo chăn khỏi người Chu Hân Minh, bỏ dép ra leo lên giường.

- Hân Minh, nếu em không chịu dậy thì chúng ta lại làm thêm lần nữa. Anh vừa chạy bộ về, cả người đầy mô hôi, vốn anh định đi tắm nhưng bây giờ thì cứ vui vẻ đã rồi tắm sau, như vậy đỡ mất công.

- Anh mau tránh ra, người anh hôi quá!

Chu Hân Minh xua tay, trách:

- Vừa rồi em thấy có một mùi hôi, tưởng là ở đâu hóa ra đều là do anh. Người ta vừa tắm xong. không muốn để anh làm bẩn nữa, anh mau tránh ra đi!

- Anh sẽ không tránh đâu.

Diệp Lăng Phi đặt tay lên đùi Chu Hân Minh, lè lưỡi ra, làm bộ lại muốn âu yếm nàng. Chu Hân Minh sao có thể để Diệp Lăng Phi làm dơ bẩn cơ thể của mình, dùng cước đạp hắn một cái. Diệp Lăng Phi vốn không định thân mật với nàng mà chỉ dọa một chút, thấy Chu Hân Minh thật sự hoảng sợ. Diệp Lăng Phi nhảy xuống đất. Hắn đi dép, toe toét cười nói:

- Nha đầu ngốc, anh chỉ muốn trêu em một chút thôi, anh đi tắm đây.

- Mau đi đi, hôi quá!

Chu Hân Minh liên tục thúc giục.

Diệp Lăng Phi tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ đi xuống. Lúc này Trương Vân đã dọn bữa sáng ở phòng ăn, Chu Hân Minh đang gắp trứng rán đưa lên miệng. Thấy Diệp Lăng Phi tới, Chu Hân Minh nói:

- Ai bảo anh lúc nãy khi dễ em, bây giờ em ăn hết trứng rán của anh để anh uống sữa đậu nành không.

- Uống sữa đậu nành có thể giúp thân thể khỏe mạnh, rất tốt đó.

Diệp Lăng Phi kéo ghế ngồi cạnh Chu Hân Minh, cười nói:

- Hân Minh, anh cũng thấy sữa đậu nành thơm ngon bổ dưỡng, em có muốn uống không?

- Anh có sữa đậu nành sao?

Chu Hân Minh hỏi.

- Ở đây này.

Diệp Lăng Phi cười xấu xa dùng ngón tay chỉ xuống hạ thân. Chu Hân Minh thấy vậy, trợn mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hừ lạnh nói:

- Anh là tên bại hoại, cứ nằm mơ đi, đừng hòng em làm vậy.

Trương Vân bưng một đĩa trứng rán ra, cười nói:

- Diệp tiên sinh, Hân Minh tiểu thư chỉ trêu anh thôi, đây là trứng rán tôi mới làm, anh ăn đi cho nóng.

- Trương Vân, ngồi xuống cùng ăn đi.

Chu Hân Minh cũng nói:

- Đúng vậy, Trương Vân, cô đừng làm nữa, mau ăn điểm tâm đi.

- Tôi không vội mà.

Trương Vân nói.

- Ngồi xuống cùng ăn mới hào hứng chứ.

Diệp Lăng Phi uống một ngụm sữa đậu nành, khen không dứt miệng:

- Ngon quá, anh rất thích sữa đậu nành do Trương Vân làm. Hân Minh này, sau này có thời gian rãnh em nên học tập tay nghề nấu ăn của Trương Vân đi.

- Em bận lắm, chờ khi nào rảnh rồi tính.

Chu Hân Minh nhìn đồng hồ đeo tay, vội vàng nhét miếng trứng vào trong miệng, nói:

- Không tán phét với anh nữa, em phải ăn nhanh còn đi làm.

Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Minh ăn như nuốt chửng liền nhắc nhở:

- Ản chậm thôi, không cần phải vội.

Chu Hân Minh vừa ăn vừa lẩm bầm:

- Không biết vụ Triệu Trường Đào thế nào rồi, Tiểu Triệu còn chưa gọi điện cho em. Không biết hắn sống chết thế nào, ui chao, em phải nhanh đến phòng cảnh sát xem thế nào.

Chu Hân Minh chỉ ăn thêm vài miếng, uống vội cốc sữa đậu nành, khẩn trương đứng lên nói:

- Em đi đây.

Chu Hân Minh vừa đi vài bước đột nhiên dừng lại, quay người nói với Diệp Lăng Phi:

- Tối nay em không về đâu, em sẽ đến nhà cha em.

- Ừ, đừng quên chuyện anh nói với em hôm qua.

Diệp Lăng Phi nhắc nhở.

- Em biết rồi.

Chu Hân Minh đáp.

Chu Hân Minh đi làm, trong nhà chỉ còn lại có Trương Vân và Diệp Lăng Phi. Trương Vân cắm cúi ăn, không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thầm nghĩ không biết có nên đến công ty bảo hiểm không, dù sao đã vài ngày chưa đến không biết công ty biến thành cái gì rồi. Vừa nghĩ đến đó thì Phương Linh gọi đến. Diệp Lăng Phi vừa nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Phương Linh:

- Diệp Lăng Phi này, anh hình như không biết ki luật của công ty sao, mấy ngày không đi làm, không động chân động tay đến việc gì cả, trong mắt anh còn có lãnh đạo không vậy?

- Đương nhiên là có chứ. Chỉ là tôi không biết phải xin phép ai. Dạo này tôi có nhiều việc bận nên không đi làm.

Diệp Lăng Phi nói.

- Là tôi chứ còn ai nữa.

Phương Linh ha hả cười nói:

- Anh biết không, tôi vừa được thăng chức đó. bây giờ là giám đốc mảng bảo hiểm thân thể, hẳn anh biết nên xin phép ai rồi chứ.

Phương Linh trở thành giám đốc ngành của công ty bảo hiểm Dân An không nằm ngoài dự liệu của Diệp Lăng Phi, chính xác hơn là hắn đã sớm biết. Diệp Lăng Phi sau khi mua công ty đã báo với tổng bộ về việc điều động nhân sự ở chỉ nhánh thành phố Vọng Hải.

Tuy vậy Diệp Lăng Phi vẫn ra vẻ giật mình, nói:

- Không thể nào, cô được thăng chức có quá nhanh không vậy?

- Tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng nói thế nào tôi cùng là thủ trường của anh, ít ra anh phải xin nghi với tôi chứ.

- Ừ, bây giờ tôi xin nghỉ phép. Gần đây tôi bận quá không đi làm được.

Diệp Lăng Phi cười nói.

- Nhưng mà cô cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ ra lực vì ngành ta mà tranh thủ nhiều khách hàng. A, cô không nói thì tôi cũng quên mất. Tôi có mấy khách hàng muốn tôi giới thiệu nghiệp vụ bảo hiểm. Phương Linh này, cô là giám đốc ngành của tôi, chuyện này cô giúp tôi đi. Nói luôn là nếu đàm phán thuận lợi thì vẫn phải tính là công của tôi đó.

- Anh giỏi lắm, tôi vừa làm giám đốc anh đã muốn tôi ký hợp đồng thay, cái này mà anh cũng nghĩ ra được.

Phương Linh cười nói.

- Thôi vậy, lần này tôi chỉếu cố anh. Dù sao anh cũng là lính của tôi, tất nhiên tôi không thể trơ mắt nhìn anh không có công trạng gì được.

- Yes Sir, cứ quyết định như vậy đi. Bây giờ tôi sẽ gọi cho mấy khách hàng đề chọn chỗ hẹn.

- Được.

Phương Linh đáp.

Mấy khách hàng theo lời Diệp Lăng Phi chính là đám Tôn Hoành, Tống Thi. Diệp Lăng Phi gọi điện thoại cho mấy người này, công khai yêu cầu họ mua bảo hiểm cho hắn. Mấy người này không để số tiền ấy trong lòng, quan trọng là mặt mũi Diệp Lăng Phi thì phải nể nên lập tức đáp ứng. Diệp Lăng Phi hẹn thời gian và địa điêm với họ xong liền báo cho Phương Linh. Phương Linh đâu biết mấy khách hàng của Diệp Lăng Phi toàn là dân xã hội đen, còn tưởng rằng đó đều người đứng đắn, không suy nghĩ nhiều lập tức gật đầu.

Diệp Lăng Phi nhanh chóng giãi quyết bữa sáng, nói với Trương Vân một tiếng, cầm chìa khóa xe rời biệt thự. Trương Vân nghe tiếng khởi động xe, đi tới cửa sổ nhìn theo bóng dáng chỉếc xe của Diệp Lăng Phi đang xa dần, ánh mắt trở nên phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui